Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 116: ác giả ác báo
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Hoàng Ly cảm thấy như mình vừa trải quamột giấc ngủ rất dài. Khi từ từ mở mắt ra, cô hơichoáng đầu, bên tai vang lên những tiếng nóichuyện không rõ của ai đó.Có lẽ hai người bên giường bệnh còn chưaphát hiện ra việc cô tỉnh dậy, chỉ khe khẽ nói với nhau.“Bác Lụa, liệu sau khi chị Hoàng Ly biếtđược chuyện này có vượt qua được không?Cháu lo lắm, nhỡ mà chị ấy nhất thời nghĩ quẩn…”“Phủi phui cái mồm, không có chuyện gì hết.Y học ngày nay hiện đại hơn trước rất nhiều,nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nó.”Nghe Hương Linh nói, bà Lụa lên tiếng nhắc.nhở, đồng thời tự động viên bản thân. Mặc dùđiều lo lắng của cháu họ là hoàn toàn có cơ sở,nhưng bà vẫn tin rằng con gái mình đủ kiêncường để có thể vượt qua được cửa ải này.“Hừ, con câm khốn nạn đó hại chị Hoàng Ly.sau này cũng không thể nhảy múa được, cháunhất định không tha cho nó.”Khi Hương Linh đang cáu kỉnh lầm bẩm thìđột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên.“Ai không thể múa được?”Lúc này, Hoàng Ly gần như hoàn toàn tỉnhtáo lại. Cô gắng sức ngồi dậy nhưng thân thểnặng trĩu, nhất là nửa ***** không hề có cảmgiác gì.“Cám ơn trời phật, cuối cùng con cũng tỉnh lại.Bà Lụa quay đầu lại, thấy Hoàng Ly đã tỉnh,vẻ mặt vui mừng đến phát khóc. Nhìn con gáinhăn nhó muốn động đậy, bà vội vàng đỡ lấy cô nằm xuống.“Đừng cựa quậy, con vừa mới phẫu thuậtxong, cứ nằm nghỉ ngơi đi.“Hương Linh cũng sung sướng chạy tới bêngiường, miệng tía lía hỏi thăm Hoàng Ly cảm giácthế nào, có bị đau ở đâu không?Hoàng Ly nắm tay má mình, khó nhọc mở.miệng.“Má, hai người đang nói đến con đúngkhông? Tại sao chân con mất cảm giác? Má, mánói đi.”Điều cuối cùng còn sót lại trong trí nhớHoàng Ly chính là việc cô ngã lăn xuống cầuthang.Thân thể Hoàng Ly chợt cứng đờ. Cô run runnhồm dậy nhìn đôi chân của mình. Chân trái chỉbăng bó nhẹ nhưng chân phải hoàn toàn được.bó bột từ phần đùi xuống tận mắt cá chân.Đùng!Hoàng Ly cảm thấy sự sống như bị rút khỏithân thể khiến cô chỉ cần thở cũng đau đớn.Không đúng, tại sao mọi chuyện lại thành rathế này?Rõ ràng, cô đã tính toán cực kỳ cẩn thận. Dùviệc lăn xuống cầu thang khá rủi ro nhưng do nóđã được trải một lớp thảm nhung đỏ dày cộp nênsẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyệncô bị thương nặng đến mức này được.Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bỗng nhiên, cô nhớtới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đèchân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.Kết hợp với lời nói của Hương Linh, HoàngLy nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chânphải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiếncô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vôcùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giậtnảy mình“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh.đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy lahét, miệng không ngớt những câu như tại sao,tại sao.Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mìnhgặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vicủa bản thân.Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân đểsẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyệncô bị thương nặng đến mức này được.Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bống nhiên, cô nhớtới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đèchân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.Kết hợp với lời nói của Hương Linh, HoàngLy nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chânphải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiếncô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vôcùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giậtnảy mình.“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinhđẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy lahét, miệng không ngớt những câu như tại sao,tại sao.Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mìnhgặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vicủa bản thân.Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân đểHương Linh cũng nhanh chóng nhận ra mìnhgây họa, hoảng loạn khóc thút thít bào chữa:“Không phải đâu chị ơi, chị nghe lầm rồi. Tinem đi, chị sẽ bình phục rất nhanh.”Hoàng Ly vùng vẫy và la hét một lát thì thấmmệt. Cô nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay.của má, vươn tay ôm lấy bà khóc cực kỳ thêthảm:“Má ơi, con không nhảy múa được nữa, mọithứ kết thúc rồi.”Bà Lụa cảm thấy lòng đau như cắt. Hơn aihết, bà hiểu được sự tuyệt vọng của Hoàng Ly:lúc này.Cả hai người ôm nhau cùng khóc, HươngLinh ở một bên thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tiahận thù.“Chị yên tâm, em sẽ không tha cho kẻ đãlàm hại chị. Nó sẽ phải trả giá.”Nói rồi, cô chạy biến ra khỏi phòng.Bà Lụa cũng nhận thấy trạng thái bất thườngcủa cháu gái nhưng không thể bỏ mặc Hoàng Lynên đành nhìn theo bóng dáng mất hút của côvới vẻ bất lực.Hoàng Ly khóc một lúc thì ngừng lại. Khôngai biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì.“Má, con muốn một mình yên tĩnh một lát,má ra ngoài nghỉ ngơi đi.”Hoàng Ly nói một cách cực kỳ bình tĩnhnhưng bà Lụa lập tức lắc đầu phản đối. Bà sợcon gái mình làm chuyện gì dại dột.“Má yên tâm, con không sao, sẽ không tự:làm tổn thương bản thân. Con cảm thấy mệt mỏiquá, má có thể giúp con mua chút đồ ănkhông?”Nhìn nụ cười gượng trên môi của Hoàng Ly,bà Lụa nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng gậtđầu. Hoàng Ly là người có chủ kiến, cô đã nóivậy thì bà cũng chỉ có thể tin.Tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, bà Lụa vẫn âmthầm ghé tai nghe ngóng động tĩnh. Một lát vẫnkhông có âm thanh gì nguy hiểm phát ra, bàđoán cô mệt nên đã ngủ.Vì vậy, bà nhanh chóng đi xuống canteenbệnh viện để mua cháo, thuận tiện tìm xemHương Linh đã chạy đi đâu rồi.Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mìnhHoàng Ly. Cô túm chặt lấy ga trải giường nhănnhúm, cắn môi đến bật máu để ngăn nhữngtiếng nức nở phát ra.Chính kẻ đó đã cam đoan với cô sẽ khôngcó bất cứ sai lầm gì xảy ra, vậy mà hiện tại…Phải có người chịu trách nhiệm cho tất cảchuyện này, nếu không, mối hận trong lòng cô sẽkhiến cô phát điên ngay lập tức.Trong đầu Hoàng Ly bỗng xuất hiện mộthình ảnh. Ảnh mắt cô long lên sòng sọc, vẻ mặtvặn vẹo một cách đáng sợ.Đặng Khả Hân, chính cô ta là nguyên nhângây ra mọi bi kịch đối với cô. Nếu không phải côta xuất hiện cướp mất Đình Phong, lại mê hoặckhiến anh quên cô thì cô đã không phải dùngđến thủ đoạn vu oan giá họa này.Ngọn lửa thù hận trong lòng bùng lên mạnhmẽ, nhất là khi Hoàng Ly nhìn đôi chân của mình.Không có đôi chân này, không thể tiếp tụcsự nghiệp biểu diễn thì cô sống còn ý nghĩa gìchứ.‘Vì niềm đam mê, cô nén đau rời bỏ người màcô yêu nhất. Cũng vì có thể đứng trên đỉnh cao.danh vọng, cô vứt luôn cả lễ nghĩa liêm sỉ đểhiến thân cho những kẻ có quyền lực trong giới.Sau tất cả những hi sinh và sự nhục nhã đó,kết cục lại là chính là ngày hôm nay.Dù sau này cô có thể chữa khỏi chân, liệulúc đó môi trường nghệ thuật khắc nghiệt còn cóchỗ cho cô đứng? Hay là cô sẽ nhanh chóng bịngười ta lãng quên để tung hô một nhân vậtmới?Càng tuyệt vọng suy nghĩ thì nối thù hận vớiKhả Hân càng lớn. Hoàng Ly gục mặt xuống gốikhóc nghẹn ngào.Hoàng Ly điển hình là kiểu người luôn thíchđổ lỗi cho người khác mà quên mất rằng, sở dĩcó ngày này hoàn toàn là do mình gieo nhân nàogặt quả nấy.Cô tính toán bày mưu hại người, đến cuốicùng lại thành ra hại chính bản thân. Cái nàyngười ta goi là ác giả ác báo.
Hoàng Ly cảm thấy như mình vừa trải qua
một giấc ngủ rất dài. Khi từ từ mở mắt ra, cô hơi
choáng đầu, bên tai vang lên những tiếng nói
chuyện không rõ của ai đó.
Có lẽ hai người bên giường bệnh còn chưa
phát hiện ra việc cô tỉnh dậy, chỉ khe khẽ nói với nhau.
“Bác Lụa, liệu sau khi chị Hoàng Ly biết
được chuyện này có vượt qua được không?
Cháu lo lắm, nhỡ mà chị ấy nhất thời nghĩ quẩn…”
“Phủi phui cái mồm, không có chuyện gì hết.
Y học ngày nay hiện đại hơn trước rất nhiều,
nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nó.”
Nghe Hương Linh nói, bà Lụa lên tiếng nhắc.
nhở, đồng thời tự động viên bản thân. Mặc dù
điều lo lắng của cháu họ là hoàn toàn có cơ sở,
nhưng bà vẫn tin rằng con gái mình đủ kiên
cường để có thể vượt qua được cửa ải này.
“Hừ, con câm khốn nạn đó hại chị Hoàng Ly.
sau này cũng không thể nhảy múa được, cháu
nhất định không tha cho nó.”
Khi Hương Linh đang cáu kỉnh lầm bẩm thì
đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Ai không thể múa được?”
Lúc này, Hoàng Ly gần như hoàn toàn tỉnh
táo lại. Cô gắng sức ngồi dậy nhưng thân thể
nặng trĩu, nhất là nửa ***** không hề có cảm
giác gì.
“Cám ơn trời phật, cuối cùng con cũng tỉnh lại.
Bà Lụa quay đầu lại, thấy Hoàng Ly đã tỉnh,
vẻ mặt vui mừng đến phát khóc. Nhìn con gái
nhăn nhó muốn động đậy, bà vội vàng đỡ lấy cô nằm xuống.
“Đừng cựa quậy, con vừa mới phẫu thuật
xong, cứ nằm nghỉ ngơi đi.“
Hương Linh cũng sung sướng chạy tới bên
giường, miệng tía lía hỏi thăm Hoàng Ly cảm giác
thế nào, có bị đau ở đâu không?
Hoàng Ly nắm tay má mình, khó nhọc mở.
miệng.
“Má, hai người đang nói đến con đúng
không? Tại sao chân con mất cảm giác? Má, má
nói đi.”
Điều cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ
Hoàng Ly chính là việc cô ngã lăn xuống cầu
thang.
Thân thể Hoàng Ly chợt cứng đờ. Cô run run
nhồm dậy nhìn đôi chân của mình. Chân trái chỉ
băng bó nhẹ nhưng chân phải hoàn toàn được.
bó bột từ phần đùi xuống tận mắt cá chân.
Đùng!
Hoàng Ly cảm thấy sự sống như bị rút khỏi
thân thể khiến cô chỉ cần thở cũng đau đớn.
Không đúng, tại sao mọi chuyện lại thành ra
thế này?
Rõ ràng, cô đã tính toán cực kỳ cẩn thận. Dù
việc lăn xuống cầu thang khá rủi ro nhưng do nó
đã được trải một lớp thảm nhung đỏ dày cộp nên
sẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyện
cô bị thương nặng đến mức này được.
Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bỗng nhiên, cô nhớ
tới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đè
chân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.
Kết hợp với lời nói của Hương Linh, Hoàng
Ly nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chân
phải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiến
cô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.
Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vô
cùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giật
nảy mình
“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh.
đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy la
hét, miệng không ngớt những câu như tại sao,
tại sao.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mình
gặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vi
của bản thân.
Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân để
sẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyện
cô bị thương nặng đến mức này được.
Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bống nhiên, cô nhớ
tới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đè
chân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.
Kết hợp với lời nói của Hương Linh, Hoàng
Ly nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chân
phải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiến
cô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.
Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vô
cùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giật
nảy mình.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh
đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy la
hét, miệng không ngớt những câu như tại sao,
tại sao.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mình
gặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vi
của bản thân.
Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân để
Hương Linh cũng nhanh chóng nhận ra mình
gây họa, hoảng loạn khóc thút thít bào chữa:
“Không phải đâu chị ơi, chị nghe lầm rồi. Tin
em đi, chị sẽ bình phục rất nhanh.”
Hoàng Ly vùng vẫy và la hét một lát thì thấm
mệt. Cô nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay.
của má, vươn tay ôm lấy bà khóc cực kỳ thê
thảm:
“Má ơi, con không nhảy múa được nữa, mọi
thứ kết thúc rồi.”
Bà Lụa cảm thấy lòng đau như cắt. Hơn ai
hết, bà hiểu được sự tuyệt vọng của Hoàng Ly:
lúc này.
Cả hai người ôm nhau cùng khóc, Hương
Linh ở một bên thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia
hận thù.
“Chị yên tâm, em sẽ không tha cho kẻ đã
làm hại chị. Nó sẽ phải trả giá.”
Nói rồi, cô chạy biến ra khỏi phòng.
Bà Lụa cũng nhận thấy trạng thái bất thường
của cháu gái nhưng không thể bỏ mặc Hoàng Ly
nên đành nhìn theo bóng dáng mất hút của cô
với vẻ bất lực.
Hoàng Ly khóc một lúc thì ngừng lại. Không
ai biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì.
“Má, con muốn một mình yên tĩnh một lát,
má ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Ly nói một cách cực kỳ bình tĩnh
nhưng bà Lụa lập tức lắc đầu phản đối. Bà sợ
con gái mình làm chuyện gì dại dột.
“Má yên tâm, con không sao, sẽ không tự:
làm tổn thương bản thân. Con cảm thấy mệt mỏi
quá, má có thể giúp con mua chút đồ ăn
không?”
Nhìn nụ cười gượng trên môi của Hoàng Ly,
bà Lụa nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng gật
đầu. Hoàng Ly là người có chủ kiến, cô đã nói
vậy thì bà cũng chỉ có thể tin.
Tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, bà Lụa vẫn âm
thầm ghé tai nghe ngóng động tĩnh. Một lát vẫn
không có âm thanh gì nguy hiểm phát ra, bà
đoán cô mệt nên đã ngủ.
Vì vậy, bà nhanh chóng đi xuống canteen
bệnh viện để mua cháo, thuận tiện tìm xem
Hương Linh đã chạy đi đâu rồi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình
Hoàng Ly. Cô túm chặt lấy ga trải giường nhăn
nhúm, cắn môi đến bật máu để ngăn những
tiếng nức nở phát ra.
Chính kẻ đó đã cam đoan với cô sẽ không
có bất cứ sai lầm gì xảy ra, vậy mà hiện tại…
Phải có người chịu trách nhiệm cho tất cả
chuyện này, nếu không, mối hận trong lòng cô sẽ
khiến cô phát điên ngay lập tức.
Trong đầu Hoàng Ly bỗng xuất hiện một
hình ảnh. Ảnh mắt cô long lên sòng sọc, vẻ mặt
vặn vẹo một cách đáng sợ.
Đặng Khả Hân, chính cô ta là nguyên nhân
gây ra mọi bi kịch đối với cô. Nếu không phải cô
ta xuất hiện cướp mất Đình Phong, lại mê hoặc
khiến anh quên cô thì cô đã không phải dùng
đến thủ đoạn vu oan giá họa này.
Ngọn lửa thù hận trong lòng bùng lên mạnh
mẽ, nhất là khi Hoàng Ly nhìn đôi chân của mình.
Không có đôi chân này, không thể tiếp tục
sự nghiệp biểu diễn thì cô sống còn ý nghĩa gì
chứ.
‘Vì niềm đam mê, cô nén đau rời bỏ người mà
cô yêu nhất. Cũng vì có thể đứng trên đỉnh cao.
danh vọng, cô vứt luôn cả lễ nghĩa liêm sỉ để
hiến thân cho những kẻ có quyền lực trong giới.
Sau tất cả những hi sinh và sự nhục nhã đó,
kết cục lại là chính là ngày hôm nay.
Dù sau này cô có thể chữa khỏi chân, liệu
lúc đó môi trường nghệ thuật khắc nghiệt còn có
chỗ cho cô đứng? Hay là cô sẽ nhanh chóng bị
người ta lãng quên để tung hô một nhân vật
mới?
Càng tuyệt vọng suy nghĩ thì nối thù hận với
Khả Hân càng lớn. Hoàng Ly gục mặt xuống gối
khóc nghẹn ngào.
Hoàng Ly điển hình là kiểu người luôn thích
đổ lỗi cho người khác mà quên mất rằng, sở dĩ
có ngày này hoàn toàn là do mình gieo nhân nào
gặt quả nấy.
Cô tính toán bày mưu hại người, đến cuối
cùng lại thành ra hại chính bản thân. Cái này
người ta goi là ác giả ác báo.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Hoàng Ly cảm thấy như mình vừa trải quamột giấc ngủ rất dài. Khi từ từ mở mắt ra, cô hơichoáng đầu, bên tai vang lên những tiếng nóichuyện không rõ của ai đó.Có lẽ hai người bên giường bệnh còn chưaphát hiện ra việc cô tỉnh dậy, chỉ khe khẽ nói với nhau.“Bác Lụa, liệu sau khi chị Hoàng Ly biếtđược chuyện này có vượt qua được không?Cháu lo lắm, nhỡ mà chị ấy nhất thời nghĩ quẩn…”“Phủi phui cái mồm, không có chuyện gì hết.Y học ngày nay hiện đại hơn trước rất nhiều,nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nó.”Nghe Hương Linh nói, bà Lụa lên tiếng nhắc.nhở, đồng thời tự động viên bản thân. Mặc dùđiều lo lắng của cháu họ là hoàn toàn có cơ sở,nhưng bà vẫn tin rằng con gái mình đủ kiêncường để có thể vượt qua được cửa ải này.“Hừ, con câm khốn nạn đó hại chị Hoàng Ly.sau này cũng không thể nhảy múa được, cháunhất định không tha cho nó.”Khi Hương Linh đang cáu kỉnh lầm bẩm thìđột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên.“Ai không thể múa được?”Lúc này, Hoàng Ly gần như hoàn toàn tỉnhtáo lại. Cô gắng sức ngồi dậy nhưng thân thểnặng trĩu, nhất là nửa ***** không hề có cảmgiác gì.“Cám ơn trời phật, cuối cùng con cũng tỉnh lại.Bà Lụa quay đầu lại, thấy Hoàng Ly đã tỉnh,vẻ mặt vui mừng đến phát khóc. Nhìn con gáinhăn nhó muốn động đậy, bà vội vàng đỡ lấy cô nằm xuống.“Đừng cựa quậy, con vừa mới phẫu thuậtxong, cứ nằm nghỉ ngơi đi.“Hương Linh cũng sung sướng chạy tới bêngiường, miệng tía lía hỏi thăm Hoàng Ly cảm giácthế nào, có bị đau ở đâu không?Hoàng Ly nắm tay má mình, khó nhọc mở.miệng.“Má, hai người đang nói đến con đúngkhông? Tại sao chân con mất cảm giác? Má, mánói đi.”Điều cuối cùng còn sót lại trong trí nhớHoàng Ly chính là việc cô ngã lăn xuống cầuthang.Thân thể Hoàng Ly chợt cứng đờ. Cô run runnhồm dậy nhìn đôi chân của mình. Chân trái chỉbăng bó nhẹ nhưng chân phải hoàn toàn được.bó bột từ phần đùi xuống tận mắt cá chân.Đùng!Hoàng Ly cảm thấy sự sống như bị rút khỏithân thể khiến cô chỉ cần thở cũng đau đớn.Không đúng, tại sao mọi chuyện lại thành rathế này?Rõ ràng, cô đã tính toán cực kỳ cẩn thận. Dùviệc lăn xuống cầu thang khá rủi ro nhưng do nóđã được trải một lớp thảm nhung đỏ dày cộp nênsẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyệncô bị thương nặng đến mức này được.Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bỗng nhiên, cô nhớtới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đèchân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.Kết hợp với lời nói của Hương Linh, HoàngLy nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chânphải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiếncô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vôcùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giậtnảy mình“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh.đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy lahét, miệng không ngớt những câu như tại sao,tại sao.Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mìnhgặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vicủa bản thân.Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân đểsẽ đỡ gây thương tích hơn. Không thể có chuyệncô bị thương nặng đến mức này được.Đầu óc Hoàng Ly rối bời. Bống nhiên, cô nhớtới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đèchân cô. Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.Kết hợp với lời nói của Hương Linh, HoàngLy nhận ra một sự thật. Cô bị thương ở chânphải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiếncô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vôcùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giậtnảy mình.“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinhđẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly. Cô vùng vẫy lahét, miệng không ngớt những câu như tại sao,tại sao.Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mìnhgặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vicủa bản thân.Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân đểHương Linh cũng nhanh chóng nhận ra mìnhgây họa, hoảng loạn khóc thút thít bào chữa:“Không phải đâu chị ơi, chị nghe lầm rồi. Tinem đi, chị sẽ bình phục rất nhanh.”Hoàng Ly vùng vẫy và la hét một lát thì thấmmệt. Cô nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay.của má, vươn tay ôm lấy bà khóc cực kỳ thêthảm:“Má ơi, con không nhảy múa được nữa, mọithứ kết thúc rồi.”Bà Lụa cảm thấy lòng đau như cắt. Hơn aihết, bà hiểu được sự tuyệt vọng của Hoàng Ly:lúc này.Cả hai người ôm nhau cùng khóc, HươngLinh ở một bên thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tiahận thù.“Chị yên tâm, em sẽ không tha cho kẻ đãlàm hại chị. Nó sẽ phải trả giá.”Nói rồi, cô chạy biến ra khỏi phòng.Bà Lụa cũng nhận thấy trạng thái bất thườngcủa cháu gái nhưng không thể bỏ mặc Hoàng Lynên đành nhìn theo bóng dáng mất hút của côvới vẻ bất lực.Hoàng Ly khóc một lúc thì ngừng lại. Khôngai biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì.“Má, con muốn một mình yên tĩnh một lát,má ra ngoài nghỉ ngơi đi.”Hoàng Ly nói một cách cực kỳ bình tĩnhnhưng bà Lụa lập tức lắc đầu phản đối. Bà sợcon gái mình làm chuyện gì dại dột.“Má yên tâm, con không sao, sẽ không tự:làm tổn thương bản thân. Con cảm thấy mệt mỏiquá, má có thể giúp con mua chút đồ ănkhông?”Nhìn nụ cười gượng trên môi của Hoàng Ly,bà Lụa nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng gậtđầu. Hoàng Ly là người có chủ kiến, cô đã nóivậy thì bà cũng chỉ có thể tin.Tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, bà Lụa vẫn âmthầm ghé tai nghe ngóng động tĩnh. Một lát vẫnkhông có âm thanh gì nguy hiểm phát ra, bàđoán cô mệt nên đã ngủ.Vì vậy, bà nhanh chóng đi xuống canteenbệnh viện để mua cháo, thuận tiện tìm xemHương Linh đã chạy đi đâu rồi.Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mìnhHoàng Ly. Cô túm chặt lấy ga trải giường nhănnhúm, cắn môi đến bật máu để ngăn nhữngtiếng nức nở phát ra.Chính kẻ đó đã cam đoan với cô sẽ khôngcó bất cứ sai lầm gì xảy ra, vậy mà hiện tại…Phải có người chịu trách nhiệm cho tất cảchuyện này, nếu không, mối hận trong lòng cô sẽkhiến cô phát điên ngay lập tức.Trong đầu Hoàng Ly bỗng xuất hiện mộthình ảnh. Ảnh mắt cô long lên sòng sọc, vẻ mặtvặn vẹo một cách đáng sợ.Đặng Khả Hân, chính cô ta là nguyên nhângây ra mọi bi kịch đối với cô. Nếu không phải côta xuất hiện cướp mất Đình Phong, lại mê hoặckhiến anh quên cô thì cô đã không phải dùngđến thủ đoạn vu oan giá họa này.Ngọn lửa thù hận trong lòng bùng lên mạnhmẽ, nhất là khi Hoàng Ly nhìn đôi chân của mình.Không có đôi chân này, không thể tiếp tụcsự nghiệp biểu diễn thì cô sống còn ý nghĩa gìchứ.‘Vì niềm đam mê, cô nén đau rời bỏ người màcô yêu nhất. Cũng vì có thể đứng trên đỉnh cao.danh vọng, cô vứt luôn cả lễ nghĩa liêm sỉ đểhiến thân cho những kẻ có quyền lực trong giới.Sau tất cả những hi sinh và sự nhục nhã đó,kết cục lại là chính là ngày hôm nay.Dù sau này cô có thể chữa khỏi chân, liệulúc đó môi trường nghệ thuật khắc nghiệt còn cóchỗ cho cô đứng? Hay là cô sẽ nhanh chóng bịngười ta lãng quên để tung hô một nhân vậtmới?Càng tuyệt vọng suy nghĩ thì nối thù hận vớiKhả Hân càng lớn. Hoàng Ly gục mặt xuống gốikhóc nghẹn ngào.Hoàng Ly điển hình là kiểu người luôn thíchđổ lỗi cho người khác mà quên mất rằng, sở dĩcó ngày này hoàn toàn là do mình gieo nhân nàogặt quả nấy.Cô tính toán bày mưu hại người, đến cuốicùng lại thành ra hại chính bản thân. Cái nàyngười ta goi là ác giả ác báo.