Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 119: Lựa chọn
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Thân thể Đình Phong cứng lại khi nghe thấylời nói trực tiếp của Hoàng Ly. Hơn năm phút trôiqua mà anh vẫn còn chưa hoàn hồn.“Em muốn anh từ bỏ Khả Hân để kết hôn vớiem” Hoàng Ly “tốt bụng” nhắc lại một lần nữa.“Em đừng đùa, chuyện này không nên lấy rađể nói giỡn đâu.”Đình Phong nhíu mày nhắc nhở. Chuyện cấpbách lúc này là giúp Khả Hân thoát tội. Anhkhông muốn mất thời gian vào những điều vô bổ.“Em nói thật lòng, em muốn anh cưới em.”Hoàng Ly nhìn thẳng vào mắt Đình Phong,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc. Nhưngchỉ có cô mới biết rằng trong lòng đang cuộntrào những cơn sóng mãnh liệt đến thế nào,Đây là cơ hội cuối cùng để cô giành lại đượcĐình Phong, bỏ qua lần này thì mong ước bướcVào gia đình họ Hoàng trong tương lai sẽ trở nêncàng xa vời.“Không thể:Ngay khi xác nhận Hoàng Ly không nói giỡnthì thái độ Đình Phong lập tức thay đổi. Khuônmặt anh lạnh xuống, không cần nghĩ ngợi nhiềumà từ chối thằng thừng.Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt rưng rưng nhưbị tổn thương của Hoàng Ly, Đình Phong lại cảmthấy có chút hối hận.Cô đang bị thương, tâm trạng hiện giờ cựckỳ bất ổn nên khó tránh khỏi có những suy nghĩkỳ lạ. Anh không nên to tiếng với cô như vậy.“Hoàng Ly, anh hiểu là em vừa trải qua mộtcú sốc nên nhất thời mất tỉnh táo. Thế này di, đợiem bình tĩnh lại chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyệnđược không?”Hiện tại, Đình Phong muốn đến đồn công anngay lập tức để bảo lãnh Khả Hân ra ngoài. Anhrất lo lắng khi nghĩ tới chuyện cô phải một mìnhđối diện với sự truy hỏi của cán bộ điều tra.Khi đang muốn đứng dậy thì Đình Phongbỗng bị Hoàng Ly túm chặt lấy cánh tay. Cô rơinước mắt, nghẹn ngào nói:“Đình Phong, xin anh… nghe em nói một lời?“Dáng vẻ yếu ớt bất lực của Hoàng Ly khiếnnơi nào đó trong sâu thẳm trái tim Đình Phongxúc động. Anh gật đầu và ngồi lại bên giườngbệnh của cô.“Anh còn nhớ em từng nói gì với anh vềnhững điều quan trọng nhất trong cuộc đời của em không?”Đình Phong im lặng, ký ức bỗng trở về thờiđiểm anh và cô còn mặn nồng bên nhau. Khi đó,Hoàng Ly thường thủ thỉ vào tai anh mấy câu đạiloại như:“Phong, anh có biết trên đời này điều gìquan trọng nhất với em không?”“Em hỏi anh nhé, anh biết em thích gì nhất không?“Phong ơi, trả lời em đi.”Khi ấy, dẫu biết rõ câu trả lời nhưng anh vẫnphối hợp coi như không biết và bắt đầu trêu đùa cô:“Anh”“Hừ, không biết xấu hổ.”“Vậy xin được rửa tai lắng nghe.”“Trên đời này có ba điều quan nhất với em.Một là ba mẹ, hai là ước mơ trở thành nghệ sĩmúa nổi tiếng và cuồi cùng thì anh đoán đúng,chính là anh đó.”Kết thúc câu chuyện luôn là những tràngcười giòn tan của Hoàng Ly và vẻ mặt cưngchiều của anh.Nhớ đến những điều này, Đình Phong cóchút rầu rĩ. Bốn năm thấm thoắt trôi qua. Chẳngngờ, vẫn là anh và cô ngồi đối diện nhau nhưngđã trong một khung cảnh hoàn toàn khác“Chắc anh cũng nhớ ra rồi nhỉ?“Giọng nói của Hoàng Ly mang một nét buồnbã thê lương. Cô không nhìn Đình Phong màhướng ra ngoài cửa sổ:“Em đã nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời mình cóba điều này là em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.”Nước mắt bắt đầu lăn dài xuống hai má,Hoàng Ly quay đầu lại nhìn Đình Phong, giọngnói trở nên khàn khàn:“Hiện tại, em đã vĩnh viễn mất đi ước mơcủa mình, rồi một ngày ba mẹ cũng sẽ rời xa em.Đình Phong, em chỉ còn duy nhất một mình anh.”“Anh biết không, suốt những năm tháng ởbên Anh Quốc, trong môi trường nghệ thuậtkhắc nghiệt, rất nhiều lần em đã muốn gục ngãNhưng chỉ cần nhớ đến ba mẹ và anh, em lại nhưđược tiếp thêm động lực để sống và cống hiến:“Chưa một giây phút nào em quên anh,quên mất khoảng thời gian ngọt ngào giữa haichúng ta. Em từng nghĩ khi trở về, nếu anh vẫncòn có chút tình cảm với em thì em sẽ không dodự mà chạy tới ôm anh.”“Nhưng Khả Hân đã đến trước một bước vàxuất hiện bên đời anh. Em không oán trách cô ấyvì vốn dĩ lỗi là do em đã rời bỏ anh. Em cứ nghĩrằng chỉ cần âm thầm chúc phúc cho anh là đủ.Chẳng ngờ…”Nói đến đây, Hoàng Ly bỗng nở nụ cười đauthấu tim gan:“Khả Hân đã cướp được anh thì cũng thôi đi,tại sao cô ấy còn nỡ lòng cướp nốt niềm hi vọngcuối cùng của em chứ? Anh bảo em phải tha thứcho Khả Hân như thế nào đây?”“Hoàng Ly, anh“Đừng lên tiếng, để em nói hết. Em đã chịuđựng quá đủ rồi, dù thế nào hôm nay cũng phảinói với anh tất cả những suy nghĩ trong lòng.”Đình Phong siết chặt nắm tay, muốn mởmiệng nói gì để biện minh nhưng đã bị Hoàng Lyngăn lại. Không còn cách nào khác, anh đànhlặng lặng ngồi nghe.“Sức chịu đựng của con người có giới hạn.Khả Hân năm lần bảy lượt xúc phạm những điểmmẩu chốt của em. Cô ấy phải trả giá vì những tổnthương đã gây ra cho em.”“Tội mưu sát nếu được thành lập thì ít nhấtcũng phải ăn cơm tù vài năm. Anh cũng hiểuthanh xuân của con gái ngắn ngủi thế nào rồiđấy. Tương lai của em và Khả Hân lúc này hoàntoàn nằm ở quyết định của anh.”Những lời cuối cùng được Hoàng Ly đặc biệtnhấn mạnh khiến khuôn mặt Đình Phong tái đi.Anh biết Hoàng Ly nói sự thật. Hiện tại, tuykhông có vật chứng nhưng nhân chứng lại rấtnhiều. Mọi thứ đều bất lợi cho Khả Hân, muốncứu Khả Hân thì chỉ có cách duy nhất là phía nhàHoàng Ly rút đơn kiện. Chẳng qua, điều kiện lại là.Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ phải buông tay KhảHân, trái tim anh đau đến không thở nổi. Anhđứng bật dậy, không trả lời Hoàng Ly mà bướcthẳng ra khỏi cửa. Anh cần một chút yên tĩnh đểbình tâm lại.“Em cho anh hai ngày để suy nghĩ kỹ. Anhcó thể bảo lãnh Khả Hân ra ngoài, nhưng đơnkiện một ngày chưa rút lại thì cô ấy vĩnh viễn đeotrên lưng tội danh mưu hại người khác.”Đằng sau lưng Đình Phong vang lên tiếngcảnh cáo của Hoàng Ly. Bước chân anh đột ngộtngừng lại:“Em đang ép anh?”Ánh mắt Đình Phong không một chút độ ấm.Anh cảm thấy ngỡ ngàng khi Hoàng Ly nói ranhững lời này. Cô thừa hiểu thứ anh ghét nhấtchính là bị người khác ép buộc mình phải làm gìNhững ngón tay Hoàng Ly hơi trắng bệch vìsiết chặt lấy ga giường. Đương nhiên cô biết hiệntại trong lòng Đình Phong rất khó chịu, nhưng côcũng hết cáchChỉ cần anh đồng ý chuyện này, về sau côsẽ từ từ dùng năng lực để thuần phục sự kiêungạo của anh một lần nữa.“Không phải em ép anh, mà là Khả Hânkhông cho em đường lui nữa rồi. Chuyện này liênlụy quá lớn. Đặc biệt ảnh hưởng tới danh dự củagia đình anh và tập đoàn Kings. Mong anh cânnhắc đến lời đề nghị của em.”“Lời để nghị gì vậy?“Thanh Sơn và bà Lụa bước vào đúng lúcnghe được câu nói này của Hoàng Ly. Bà Lụacầm hộp cháo tới chỗ giường bệnh của con gái.Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ chăm chămnhìn vào bóng lưng người đàn ông gần cửa, bàthở dài, múc cháo ra chén rồi bừng tới trước mặt cô.“Con ăn đi cho nóng, chắc đói là rồi đúng không?”Hoàng Ly quay mặt qua chỗ khác để gạtnước mắt, lắc đầu nói với má mình:“Má để đó một lát con ăn.”Mặc cho bà Lụa năn nỉ vài lần nhưng HoàngLy vẫn không chịu đụng vào một miếng. Bà đànhngồi xuống bên cạnh cô, trông mong cô có thểtiếp tục nói chuyện.Ở phía cửa phòng, Thanh Sơn rất ngạcnhiên khi trông thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của ĐìnhPhong nên muốn mở miệng hỏi.Nhưng Đình Phong đã nhanh chóng lên tiếng trước:“***** Bin thế nào rồi?“Khóc suốt từ lúc lên xe đến khi về nhà, khókhăn lắm mẹ tôi mới dỗ nó ngủ được. Đêm quanphát sinh chút việc nghiêm trọng nên tôi phải xửlý gấp nên không kịp tới đây.”“Cậu vào thăm Hoàng Ly đi, tôi tới đón ***** Bin”Nói xong, Đình Phong bước ra khỏi phòng,hoàn toàn không thèm để ý gì đến gương mặtsửng sốt của Thanh Sơn.Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện?Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Sơn quay đầunhìn Hoàng Ly. Hắn thực sự không muốn tin cô làngười bày ra chuyện này.Trong lòng hắn, Hoàng Ly giống như đóahoa sen thánh khiết không nhiễm bụi trầnNhưng nhớ đến bằng chứng trong tay mình, hắnchẳng thể thay cô bào chữa nữa.Có lẽ không một ai biết rằng, trước khi buổilễ được tổ chức, Thanh Sơn đã lén lút đặt mộtthiết bị ghi hình mini mà mình mới tậu được vàđặt ở lẫng hoa khu vực sảnh tầng hai.Thực ra, hắn chỉ muốn thử nghiệm một chútmón đồ chơi mới của mình, không ngờ hiện tạinó trở thành bằng chứng kết tôi Hoàng Ly.
Thân thể Đình Phong cứng lại khi nghe thấy
lời nói trực tiếp của Hoàng Ly. Hơn năm phút trôi
qua mà anh vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Em muốn anh từ bỏ Khả Hân để kết hôn với
em” Hoàng Ly “tốt bụng” nhắc lại một lần nữa.
“Em đừng đùa, chuyện này không nên lấy ra
để nói giỡn đâu.”
Đình Phong nhíu mày nhắc nhở. Chuyện cấp
bách lúc này là giúp Khả Hân thoát tội. Anh
không muốn mất thời gian vào những điều vô bổ.
“Em nói thật lòng, em muốn anh cưới em.”
Hoàng Ly nhìn thẳng vào mắt Đình Phong,
vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc. Nhưng
chỉ có cô mới biết rằng trong lòng đang cuộn
trào những cơn sóng mãnh liệt đến thế nào,
Đây là cơ hội cuối cùng để cô giành lại được
Đình Phong, bỏ qua lần này thì mong ước bước
Vào gia đình họ Hoàng trong tương lai sẽ trở nên
càng xa vời.
“Không thể:
Ngay khi xác nhận Hoàng Ly không nói giỡn
thì thái độ Đình Phong lập tức thay đổi. Khuôn
mặt anh lạnh xuống, không cần nghĩ ngợi nhiều
mà từ chối thằng thừng.
Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt rưng rưng như
bị tổn thương của Hoàng Ly, Đình Phong lại cảm
thấy có chút hối hận.
Cô đang bị thương, tâm trạng hiện giờ cực
kỳ bất ổn nên khó tránh khỏi có những suy nghĩ
kỳ lạ. Anh không nên to tiếng với cô như vậy.
“Hoàng Ly, anh hiểu là em vừa trải qua một
cú sốc nên nhất thời mất tỉnh táo. Thế này di, đợi
em bình tĩnh lại chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện
được không?”
Hiện tại, Đình Phong muốn đến đồn công an
ngay lập tức để bảo lãnh Khả Hân ra ngoài. Anh
rất lo lắng khi nghĩ tới chuyện cô phải một mình
đối diện với sự truy hỏi của cán bộ điều tra.
Khi đang muốn đứng dậy thì Đình Phong
bỗng bị Hoàng Ly túm chặt lấy cánh tay. Cô rơi
nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Đình Phong, xin anh… nghe em nói một lời?“
Dáng vẻ yếu ớt bất lực của Hoàng Ly khiến
nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim Đình Phong
xúc động. Anh gật đầu và ngồi lại bên giường
bệnh của cô.
“Anh còn nhớ em từng nói gì với anh về
những điều quan trọng nhất trong cuộc đời của em không?”
Đình Phong im lặng, ký ức bỗng trở về thời
điểm anh và cô còn mặn nồng bên nhau. Khi đó,
Hoàng Ly thường thủ thỉ vào tai anh mấy câu đại
loại như:
“Phong, anh có biết trên đời này điều gì
quan trọng nhất với em không?”
“Em hỏi anh nhé, anh biết em thích gì nhất không?
“Phong ơi, trả lời em đi.”
Khi ấy, dẫu biết rõ câu trả lời nhưng anh vẫn
phối hợp coi như không biết và bắt đầu trêu đùa cô:
“Anh”
“Hừ, không biết xấu hổ.”
“Vậy xin được rửa tai lắng nghe.”
“Trên đời này có ba điều quan nhất với em.
Một là ba mẹ, hai là ước mơ trở thành nghệ sĩ
múa nổi tiếng và cuồi cùng thì anh đoán đúng,
chính là anh đó.”
Kết thúc câu chuyện luôn là những tràng
cười giòn tan của Hoàng Ly và vẻ mặt cưng
chiều của anh.
Nhớ đến những điều này, Đình Phong có
chút rầu rĩ. Bốn năm thấm thoắt trôi qua. Chẳng
ngờ, vẫn là anh và cô ngồi đối diện nhau nhưng
đã trong một khung cảnh hoàn toàn khác
“Chắc anh cũng nhớ ra rồi nhỉ?“
Giọng nói của Hoàng Ly mang một nét buồn
bã thê lương. Cô không nhìn Đình Phong mà
hướng ra ngoài cửa sổ:
“Em đã nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời mình có
ba điều này là em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.”
Nước mắt bắt đầu lăn dài xuống hai má,
Hoàng Ly quay đầu lại nhìn Đình Phong, giọng
nói trở nên khàn khàn:
“Hiện tại, em đã vĩnh viễn mất đi ước mơ
của mình, rồi một ngày ba mẹ cũng sẽ rời xa em.
Đình Phong, em chỉ còn duy nhất một mình anh.”
“Anh biết không, suốt những năm tháng ở
bên Anh Quốc, trong môi trường nghệ thuật
khắc nghiệt, rất nhiều lần em đã muốn gục ngã
Nhưng chỉ cần nhớ đến ba mẹ và anh, em lại như
được tiếp thêm động lực để sống và cống hiến:
“Chưa một giây phút nào em quên anh,
quên mất khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai
chúng ta. Em từng nghĩ khi trở về, nếu anh vẫn
còn có chút tình cảm với em thì em sẽ không do
dự mà chạy tới ôm anh.”
“Nhưng Khả Hân đã đến trước một bước và
xuất hiện bên đời anh. Em không oán trách cô ấy
vì vốn dĩ lỗi là do em đã rời bỏ anh. Em cứ nghĩ
rằng chỉ cần âm thầm chúc phúc cho anh là đủ.
Chẳng ngờ…”
Nói đến đây, Hoàng Ly bỗng nở nụ cười đau
thấu tim gan:
“Khả Hân đã cướp được anh thì cũng thôi đi,
tại sao cô ấy còn nỡ lòng cướp nốt niềm hi vọng
cuối cùng của em chứ? Anh bảo em phải tha thứ
cho Khả Hân như thế nào đây?”
“Hoàng Ly, anh
“Đừng lên tiếng, để em nói hết. Em đã chịu
đựng quá đủ rồi, dù thế nào hôm nay cũng phải
nói với anh tất cả những suy nghĩ trong lòng.”
Đình Phong siết chặt nắm tay, muốn mở
miệng nói gì để biện minh nhưng đã bị Hoàng Ly
ngăn lại. Không còn cách nào khác, anh đành
lặng lặng ngồi nghe.
“Sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Khả Hân năm lần bảy lượt xúc phạm những điểm
mẩu chốt của em. Cô ấy phải trả giá vì những tổn
thương đã gây ra cho em.”
“Tội mưu sát nếu được thành lập thì ít nhất
cũng phải ăn cơm tù vài năm. Anh cũng hiểu
thanh xuân của con gái ngắn ngủi thế nào rồi
đấy. Tương lai của em và Khả Hân lúc này hoàn
toàn nằm ở quyết định của anh.”
Những lời cuối cùng được Hoàng Ly đặc biệt
nhấn mạnh khiến khuôn mặt Đình Phong tái đi.
Anh biết Hoàng Ly nói sự thật. Hiện tại, tuy
không có vật chứng nhưng nhân chứng lại rất
nhiều. Mọi thứ đều bất lợi cho Khả Hân, muốn
cứu Khả Hân thì chỉ có cách duy nhất là phía nhà
Hoàng Ly rút đơn kiện. Chẳng qua, điều kiện lại là.
Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ phải buông tay Khả
Hân, trái tim anh đau đến không thở nổi. Anh
đứng bật dậy, không trả lời Hoàng Ly mà bước
thẳng ra khỏi cửa. Anh cần một chút yên tĩnh để
bình tâm lại.
“Em cho anh hai ngày để suy nghĩ kỹ. Anh
có thể bảo lãnh Khả Hân ra ngoài, nhưng đơn
kiện một ngày chưa rút lại thì cô ấy vĩnh viễn đeo
trên lưng tội danh mưu hại người khác.”
Đằng sau lưng Đình Phong vang lên tiếng
cảnh cáo của Hoàng Ly. Bước chân anh đột ngột
ngừng lại:
“Em đang ép anh?”
Ánh mắt Đình Phong không một chút độ ấm.
Anh cảm thấy ngỡ ngàng khi Hoàng Ly nói ra
những lời này. Cô thừa hiểu thứ anh ghét nhất
chính là bị người khác ép buộc mình phải làm gì
Những ngón tay Hoàng Ly hơi trắng bệch vì
siết chặt lấy ga giường. Đương nhiên cô biết hiện
tại trong lòng Đình Phong rất khó chịu, nhưng cô
cũng hết cách
Chỉ cần anh đồng ý chuyện này, về sau cô
sẽ từ từ dùng năng lực để thuần phục sự kiêu
ngạo của anh một lần nữa.
“Không phải em ép anh, mà là Khả Hân
không cho em đường lui nữa rồi. Chuyện này liên
lụy quá lớn. Đặc biệt ảnh hưởng tới danh dự của
gia đình anh và tập đoàn Kings. Mong anh cân
nhắc đến lời đề nghị của em.”
“Lời để nghị gì vậy?“
Thanh Sơn và bà Lụa bước vào đúng lúc
nghe được câu nói này của Hoàng Ly. Bà Lụa
cầm hộp cháo tới chỗ giường bệnh của con gái.
Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ chăm chăm
nhìn vào bóng lưng người đàn ông gần cửa, bà
thở dài, múc cháo ra chén rồi bừng tới trước mặt cô.
“Con ăn đi cho nóng, chắc đói là rồi đúng không?”
Hoàng Ly quay mặt qua chỗ khác để gạt
nước mắt, lắc đầu nói với má mình:
“Má để đó một lát con ăn.”
Mặc cho bà Lụa năn nỉ vài lần nhưng Hoàng
Ly vẫn không chịu đụng vào một miếng. Bà đành
ngồi xuống bên cạnh cô, trông mong cô có thể
tiếp tục nói chuyện.
Ở phía cửa phòng, Thanh Sơn rất ngạc
nhiên khi trông thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Đình
Phong nên muốn mở miệng hỏi.
Nhưng Đình Phong đã nhanh chóng lên tiếng trước:
“***** Bin thế nào rồi?
“Khóc suốt từ lúc lên xe đến khi về nhà, khó
khăn lắm mẹ tôi mới dỗ nó ngủ được. Đêm quan
phát sinh chút việc nghiêm trọng nên tôi phải xử
lý gấp nên không kịp tới đây.”
“Cậu vào thăm Hoàng Ly đi, tôi tới đón ***** Bin”
Nói xong, Đình Phong bước ra khỏi phòng,
hoàn toàn không thèm để ý gì đến gương mặt
sửng sốt của Thanh Sơn.
Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện?
Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Sơn quay đầu
nhìn Hoàng Ly. Hắn thực sự không muốn tin cô là
người bày ra chuyện này.
Trong lòng hắn, Hoàng Ly giống như đóa
hoa sen thánh khiết không nhiễm bụi trần
Nhưng nhớ đến bằng chứng trong tay mình, hắn
chẳng thể thay cô bào chữa nữa.
Có lẽ không một ai biết rằng, trước khi buổi
lễ được tổ chức, Thanh Sơn đã lén lút đặt một
thiết bị ghi hình mini mà mình mới tậu được và
đặt ở lẫng hoa khu vực sảnh tầng hai.
Thực ra, hắn chỉ muốn thử nghiệm một chút
món đồ chơi mới của mình, không ngờ hiện tại
nó trở thành bằng chứng kết tôi Hoàng Ly.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Thân thể Đình Phong cứng lại khi nghe thấylời nói trực tiếp của Hoàng Ly. Hơn năm phút trôiqua mà anh vẫn còn chưa hoàn hồn.“Em muốn anh từ bỏ Khả Hân để kết hôn vớiem” Hoàng Ly “tốt bụng” nhắc lại một lần nữa.“Em đừng đùa, chuyện này không nên lấy rađể nói giỡn đâu.”Đình Phong nhíu mày nhắc nhở. Chuyện cấpbách lúc này là giúp Khả Hân thoát tội. Anhkhông muốn mất thời gian vào những điều vô bổ.“Em nói thật lòng, em muốn anh cưới em.”Hoàng Ly nhìn thẳng vào mắt Đình Phong,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc. Nhưngchỉ có cô mới biết rằng trong lòng đang cuộntrào những cơn sóng mãnh liệt đến thế nào,Đây là cơ hội cuối cùng để cô giành lại đượcĐình Phong, bỏ qua lần này thì mong ước bướcVào gia đình họ Hoàng trong tương lai sẽ trở nêncàng xa vời.“Không thể:Ngay khi xác nhận Hoàng Ly không nói giỡnthì thái độ Đình Phong lập tức thay đổi. Khuônmặt anh lạnh xuống, không cần nghĩ ngợi nhiềumà từ chối thằng thừng.Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt rưng rưng nhưbị tổn thương của Hoàng Ly, Đình Phong lại cảmthấy có chút hối hận.Cô đang bị thương, tâm trạng hiện giờ cựckỳ bất ổn nên khó tránh khỏi có những suy nghĩkỳ lạ. Anh không nên to tiếng với cô như vậy.“Hoàng Ly, anh hiểu là em vừa trải qua mộtcú sốc nên nhất thời mất tỉnh táo. Thế này di, đợiem bình tĩnh lại chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyệnđược không?”Hiện tại, Đình Phong muốn đến đồn công anngay lập tức để bảo lãnh Khả Hân ra ngoài. Anhrất lo lắng khi nghĩ tới chuyện cô phải một mìnhđối diện với sự truy hỏi của cán bộ điều tra.Khi đang muốn đứng dậy thì Đình Phongbỗng bị Hoàng Ly túm chặt lấy cánh tay. Cô rơinước mắt, nghẹn ngào nói:“Đình Phong, xin anh… nghe em nói một lời?“Dáng vẻ yếu ớt bất lực của Hoàng Ly khiếnnơi nào đó trong sâu thẳm trái tim Đình Phongxúc động. Anh gật đầu và ngồi lại bên giườngbệnh của cô.“Anh còn nhớ em từng nói gì với anh vềnhững điều quan trọng nhất trong cuộc đời của em không?”Đình Phong im lặng, ký ức bỗng trở về thờiđiểm anh và cô còn mặn nồng bên nhau. Khi đó,Hoàng Ly thường thủ thỉ vào tai anh mấy câu đạiloại như:“Phong, anh có biết trên đời này điều gìquan trọng nhất với em không?”“Em hỏi anh nhé, anh biết em thích gì nhất không?“Phong ơi, trả lời em đi.”Khi ấy, dẫu biết rõ câu trả lời nhưng anh vẫnphối hợp coi như không biết và bắt đầu trêu đùa cô:“Anh”“Hừ, không biết xấu hổ.”“Vậy xin được rửa tai lắng nghe.”“Trên đời này có ba điều quan nhất với em.Một là ba mẹ, hai là ước mơ trở thành nghệ sĩmúa nổi tiếng và cuồi cùng thì anh đoán đúng,chính là anh đó.”Kết thúc câu chuyện luôn là những tràngcười giòn tan của Hoàng Ly và vẻ mặt cưngchiều của anh.Nhớ đến những điều này, Đình Phong cóchút rầu rĩ. Bốn năm thấm thoắt trôi qua. Chẳngngờ, vẫn là anh và cô ngồi đối diện nhau nhưngđã trong một khung cảnh hoàn toàn khác“Chắc anh cũng nhớ ra rồi nhỉ?“Giọng nói của Hoàng Ly mang một nét buồnbã thê lương. Cô không nhìn Đình Phong màhướng ra ngoài cửa sổ:“Em đã nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời mình cóba điều này là em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.”Nước mắt bắt đầu lăn dài xuống hai má,Hoàng Ly quay đầu lại nhìn Đình Phong, giọngnói trở nên khàn khàn:“Hiện tại, em đã vĩnh viễn mất đi ước mơcủa mình, rồi một ngày ba mẹ cũng sẽ rời xa em.Đình Phong, em chỉ còn duy nhất một mình anh.”“Anh biết không, suốt những năm tháng ởbên Anh Quốc, trong môi trường nghệ thuậtkhắc nghiệt, rất nhiều lần em đã muốn gục ngãNhưng chỉ cần nhớ đến ba mẹ và anh, em lại nhưđược tiếp thêm động lực để sống và cống hiến:“Chưa một giây phút nào em quên anh,quên mất khoảng thời gian ngọt ngào giữa haichúng ta. Em từng nghĩ khi trở về, nếu anh vẫncòn có chút tình cảm với em thì em sẽ không dodự mà chạy tới ôm anh.”“Nhưng Khả Hân đã đến trước một bước vàxuất hiện bên đời anh. Em không oán trách cô ấyvì vốn dĩ lỗi là do em đã rời bỏ anh. Em cứ nghĩrằng chỉ cần âm thầm chúc phúc cho anh là đủ.Chẳng ngờ…”Nói đến đây, Hoàng Ly bỗng nở nụ cười đauthấu tim gan:“Khả Hân đã cướp được anh thì cũng thôi đi,tại sao cô ấy còn nỡ lòng cướp nốt niềm hi vọngcuối cùng của em chứ? Anh bảo em phải tha thứcho Khả Hân như thế nào đây?”“Hoàng Ly, anh“Đừng lên tiếng, để em nói hết. Em đã chịuđựng quá đủ rồi, dù thế nào hôm nay cũng phảinói với anh tất cả những suy nghĩ trong lòng.”Đình Phong siết chặt nắm tay, muốn mởmiệng nói gì để biện minh nhưng đã bị Hoàng Lyngăn lại. Không còn cách nào khác, anh đànhlặng lặng ngồi nghe.“Sức chịu đựng của con người có giới hạn.Khả Hân năm lần bảy lượt xúc phạm những điểmmẩu chốt của em. Cô ấy phải trả giá vì những tổnthương đã gây ra cho em.”“Tội mưu sát nếu được thành lập thì ít nhấtcũng phải ăn cơm tù vài năm. Anh cũng hiểuthanh xuân của con gái ngắn ngủi thế nào rồiđấy. Tương lai của em và Khả Hân lúc này hoàntoàn nằm ở quyết định của anh.”Những lời cuối cùng được Hoàng Ly đặc biệtnhấn mạnh khiến khuôn mặt Đình Phong tái đi.Anh biết Hoàng Ly nói sự thật. Hiện tại, tuykhông có vật chứng nhưng nhân chứng lại rấtnhiều. Mọi thứ đều bất lợi cho Khả Hân, muốncứu Khả Hân thì chỉ có cách duy nhất là phía nhàHoàng Ly rút đơn kiện. Chẳng qua, điều kiện lại là.Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ phải buông tay KhảHân, trái tim anh đau đến không thở nổi. Anhđứng bật dậy, không trả lời Hoàng Ly mà bướcthẳng ra khỏi cửa. Anh cần một chút yên tĩnh đểbình tâm lại.“Em cho anh hai ngày để suy nghĩ kỹ. Anhcó thể bảo lãnh Khả Hân ra ngoài, nhưng đơnkiện một ngày chưa rút lại thì cô ấy vĩnh viễn đeotrên lưng tội danh mưu hại người khác.”Đằng sau lưng Đình Phong vang lên tiếngcảnh cáo của Hoàng Ly. Bước chân anh đột ngộtngừng lại:“Em đang ép anh?”Ánh mắt Đình Phong không một chút độ ấm.Anh cảm thấy ngỡ ngàng khi Hoàng Ly nói ranhững lời này. Cô thừa hiểu thứ anh ghét nhấtchính là bị người khác ép buộc mình phải làm gìNhững ngón tay Hoàng Ly hơi trắng bệch vìsiết chặt lấy ga giường. Đương nhiên cô biết hiệntại trong lòng Đình Phong rất khó chịu, nhưng côcũng hết cáchChỉ cần anh đồng ý chuyện này, về sau côsẽ từ từ dùng năng lực để thuần phục sự kiêungạo của anh một lần nữa.“Không phải em ép anh, mà là Khả Hânkhông cho em đường lui nữa rồi. Chuyện này liênlụy quá lớn. Đặc biệt ảnh hưởng tới danh dự củagia đình anh và tập đoàn Kings. Mong anh cânnhắc đến lời đề nghị của em.”“Lời để nghị gì vậy?“Thanh Sơn và bà Lụa bước vào đúng lúcnghe được câu nói này của Hoàng Ly. Bà Lụacầm hộp cháo tới chỗ giường bệnh của con gái.Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ chăm chămnhìn vào bóng lưng người đàn ông gần cửa, bàthở dài, múc cháo ra chén rồi bừng tới trước mặt cô.“Con ăn đi cho nóng, chắc đói là rồi đúng không?”Hoàng Ly quay mặt qua chỗ khác để gạtnước mắt, lắc đầu nói với má mình:“Má để đó một lát con ăn.”Mặc cho bà Lụa năn nỉ vài lần nhưng HoàngLy vẫn không chịu đụng vào một miếng. Bà đànhngồi xuống bên cạnh cô, trông mong cô có thểtiếp tục nói chuyện.Ở phía cửa phòng, Thanh Sơn rất ngạcnhiên khi trông thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của ĐìnhPhong nên muốn mở miệng hỏi.Nhưng Đình Phong đã nhanh chóng lên tiếng trước:“***** Bin thế nào rồi?“Khóc suốt từ lúc lên xe đến khi về nhà, khókhăn lắm mẹ tôi mới dỗ nó ngủ được. Đêm quanphát sinh chút việc nghiêm trọng nên tôi phải xửlý gấp nên không kịp tới đây.”“Cậu vào thăm Hoàng Ly đi, tôi tới đón ***** Bin”Nói xong, Đình Phong bước ra khỏi phòng,hoàn toàn không thèm để ý gì đến gương mặtsửng sốt của Thanh Sơn.Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện?Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Sơn quay đầunhìn Hoàng Ly. Hắn thực sự không muốn tin cô làngười bày ra chuyện này.Trong lòng hắn, Hoàng Ly giống như đóahoa sen thánh khiết không nhiễm bụi trầnNhưng nhớ đến bằng chứng trong tay mình, hắnchẳng thể thay cô bào chữa nữa.Có lẽ không một ai biết rằng, trước khi buổilễ được tổ chức, Thanh Sơn đã lén lút đặt mộtthiết bị ghi hình mini mà mình mới tậu được vàđặt ở lẫng hoa khu vực sảnh tầng hai.Thực ra, hắn chỉ muốn thử nghiệm một chútmón đồ chơi mới của mình, không ngờ hiện tạinó trở thành bằng chứng kết tôi Hoàng Ly.