Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 139: Thế thân chịu nhục
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Cả hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ,ngồi xuống và ăn bánh mì. Miếng bánh khô queorất khó nuốt nên Cát Tiên lập tức phàn nàn:“Má nó, cái quỷ gì vậy, vừa khô vừa cứng.Các anh còn thứ gì khác để ăn không?”Không có, tụi mày tưởng đang đi dã ngoạichắc mà đòi cái này cái nọ. Im miệng và ăn di.“Cát Tiên định tiếp tục tranh cãi thì Khả Hânđã lắc đầu ra hiệu ngừng lại. Khó khăn lắm bọnbuôn người mới chịu để cho cả hai xuống xe.Nếu còn càu nhàu e rằng sẽ khiến chúng bực.bội, không có lợi cho kế hoạch chạy trốn của hai người.Cát Tiên đành bĩu môi nghe lời Khả Hân, đútmiếng bánh vào miệng, cố sức nhai kỹ và nuốtluôn, sau đó uống nước cho đỡ nghẹn.Trái ngược với bữa ăn ảm đạm của Khả Hânvà Cát Tiên, đồ ăn của lũ buôn người trông có vẻngon lành hơn. Bọn chúng ăn bánh mì kẹp xúcxích và uống bia, nhưng cũng chỉ là một lon nênchẳng thể hi vọng chúng say để các cô trốn được.Đồ ăn dù khó nuốt nhưng đủ để Khả Hâncảm thấy no bụng. Cô vươn tay ra hiệu với Cát Tiên:“Em có nhận ra chúng ta đang ở đâu không?“Ảnh mắt Cát Tiên âm thầm đảo một vòngxung quanh, lắc đầu khiến Khả Hân có chút thất Vọng.Hiện tại, hai người bọn cô và lũ buôn ngườimới đang ở mé rừng, nếu chạy theo đường thằngrất dễ bị tóm, chạy trong rừng thì dễ bị lạc, chưakể những nguy hiểm khác khi đi đêm như là thúhoang, rắn rết, bẫy thú…“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”Cát Tiên suy nghĩ một lát, rồi cũng vươn tayra hiệu với Khả Hân bằng ngôn ngữ người câmđiếc. Bằng cách này, bọn cô sẽ không lo nhữngtên kia nghe lỏm được kế hoạch.“Thế này nhé, chị giả bộ đau bụng, tôi sẽ đỡchị đến một gốc cây, sau đó cả hai cùng chạy.Tốt nhất là chia nhau trốn để hai tên đó phải táchra. Nhưng như vậy thì hên xui, chị đang bầu bí,chạy thế e rằng…“Cát Tiên ngừng động tác, đánh mắt về phíabụng của Khả Hân. Đây mới thực sự là điềuphiền toái trong kế hoạch chạy trốn của hai người.Lời phân tích của Cát Tiên hoàn toàn chínhxác. Khả Hân là phụ nữ có thai, không thể thựchiện những động tác vận động quá mạnh.Nếu rủi mà bị bọn chúng tóm được, bị đánhmột trận là điều không thể tránh khỏi. Như vậy,cái thai càng nguy hiểm hơn.“Thôi bỏ đi, đợi cơ hội khác vậy. Nghe nói,chúng muốn bán người qua biên giới, kiểu gìcũng phải tới nơi nào đó có người sinh sống, lúcđó tìm cách trốn vậy.”Khả Hân cắn môi nghĩ ngợi điều gì đó rồiđành bất đắc dĩ gật đầu. Cát Tiên nói đúng, côkhông thể mạo hiểm.“Ê hai con kia, tụi bây đang làm gì đấy?”Một trong hai tên buôn người đột nhiên lêntiếng. Có vẻ như hắn đã phát hiện việc Khả HânVà Cát Tiên trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ taynên tỏ ra nghỉ ngờ.“Nói chuyện phiếm thôi, chị ta bị câm, sẵntiện tôi biết chút ít ngôn ngữ của chị ta nên hỏi“Cái gì, mày bị câm?”“Tên xăm trổ trừng mắt đứng bật dậy, chạytới chỗ của Khả Hân, định nắm cằm cô lên épbuộc nói chuyện.Rất may là Cát Tiên đã nhanh hơn nên gạtphăng cánh tay lực lưỡng của hắn, che chở choKhả Hân.“Đúng vậy, bị câm, các anh không thấy cảngày nay chị ta không mở miệng nói câu nào màtoàn tôi nói à?““Mẹ kiếp, con già lửa đảo chó chết. Thế mànó không nói gì chuyện này cho tao, còn mặt dàyđòi thêm tiền.““Hưng Vẹo, mày check hàng kiểu gì đấy?”Gã nhỏ con tên Hưng Vẹo kia nhăn nhỏ, vẻmặt cũng tức giận lầm bẩm chửi mụ già bansáng. Sau đó, hắn đành nói:“Lúc đó trốn trong phòng có nghe được gìmấy đâu. Đợi con nhỏ ngấm thuốc mê thì ai biếtđược nó câm hay mù. Để xong chuyến này taosẽ trị tội mụ. Con mẹ nó, dám chơi chúng ta một vố.”“Ê, Tùng Tị! Mày cũng đừng tức giận. Câmcó cái hay của câm, không nói, không kêu cứuđược, biết đâu bán còn có giá hơn con còn lại”Nghe Hưng Vẹo nói, Tùng Tị có vẻ nguôingoai hơn. Hắn lại nhìn vể phía Khả Hân, đánhgiá cô một cách nghiêm túc.Mặc dù lúc này gương mặt Khả Hân có chútlấm bẩn và nhợt nhạt nhưng vẫn không che giấuđược vẻ xinh đẹp kinh người của cô.Chưa kể đến thân thể phập phồng với nhữngđường cong nóng bỏng có thể khiến bất kỳngười đàn ông nào cũng phải động lòng.Tùng Tị nuốt nước miếng, trong thân thểtrào dâng một cơn thèm khát *****.Hắn nhếch môi quay sang bảo với Hưng Vẹo:“Mày nói đúng, con nhỏ này ngọt nước quá,mới nhìn thôi mà tao đã không chịu nổi. Dù saocũng nghỉ ngơi ăn uống xong rồi, hay là anh emtaổ “Vyi vẻ” một phen.Tiếng nói cười ***** của tên Tùng Tịkhiến Khả Hân biến sắc. Thân thể cô run lên, vộivàng túm lấy cánh tay của Cát Tiên.Không riêng gì Khả Hân, Cát Tiên cũng hếthồn khi nghe những lời của tên xăm trổ này.Bị bắt đem bán nên cô cũng đã chuẩn bị sẵntâm lý bị bọn chúng làm nhục. Thực ra, đối vớimột đứa con gái làm cái nghề mạt hạng như côthì chuyện này vẫn có thể chịu được, nhưng KhảHân thì khác.Chị ta là con gái nhà lành, lại đang mangthai. Nếu bị bọn chúng làm bẩn, chắc chắn sẽsống không bằng chết.Không được, cô tuyệt đối không thể đểchuyện đó xảy ra.Cát Tiên ngó hai tên buôn người vẫn cònđang tranh nhau chọn ai trong hai cô. Lựa thờicơ chúng không chú ý, cô lôi thốc Khả Hân đứngdậy và nói:“Chạy mau”Tình thế hiện tại không cho phép Cát Tiênhỏi quá nhiều nữa. Cô kéo tay Khả Hân, cắmđầu chạy vào trong rừng.Đáng tiếc chưa được vài bước thì cả hainhanh chóng bị tóm lại.“Bốp, bốp.”Mỗi người ăn một cái tát vào mặt khiến haimắt hoa lên, đầu óc quay cuồng.“Chúng mày tưởng qua mắt được tụi taosao? Nằm mơ đi, nói cho hai đứa bây biết, đườngđi lối lại của cả khu rừng này chúng tao thuộcnằm lòng. Bọn mày có chạy lên giời thì tụi taocũng bắt được.Công bằng mà nói, Cát Tiên không xinh đẹp.bằng Khả Hân, nhưng ở cô toát lên một vẻphong trần vô cùng quyến rũ.Hơn nữa, vẻ nũng nịu của cô khiến ngọn lửadục niệm trong lòng hắn càng bùng cháy mãnh liệt.Lại nhìn về phía Khả Hân vẫn còn khóc lóc.đến mặt mũi tèm lem, nhất thời Tùng Tị cảm thấyCát Tiên cũng không tồi“Mày chọn con nhỏ đó hả, vậy để con này cho tao.”Hưng Vẹo phấn khích xoa tay vào nhau, lậptức tiến đến chỗ Khả Hân.“Xí, con nhỏ đó nhìn là loại cổ hủ, chỉ biếtnằm trên giường như con cá chết thôi. Anh đụngvào làm gì cho mất hứng, cùng em chơi một tròthú vị hơn đi.Cát Tiên bất ngờ lên tiếng chê bai Khả Hânlàm Hưng Vẹo và Tùng Tị phải chú ý. Bọn chúngcô với vẻ nghỉ ngờ, sau đó Tùng Tị cau màykhông vui mở miệng:“Cô em tính làm gì? Câu giờ hả? Hay muốnchạy trốn tiếp?”“Không, người ta ngoan mà.”Cát Tiên đứng thằng dậy, hất tóc, kéo chiếcáo trễ xuống một chút để hai tên bên cạnh cóthể trông thấy khe rãnh sâu hun hút của cô.Vẻ mị hoặc được Cát Tiên phát huy triệt đểnên khiến Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn thẳng mắt,lập tức có phản ứng.“Các anh chơi trò ba người bao giờ chưa?Threesome ấy?”Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn nhau, nuốt nướcmiếng ừng ực. Lời để nghị của Cát Tiên giốngnhư đã mê hoặc được chúng.Tùng Tị thò tay ***** eo Cát Tiên, nhíchdần xuống phía dưới cho đến khi rên lên mộttiếng thỏa mãn, hắn mới dừng lại và nói:“Chỉ sợ cô em không chịu nổi thôi.“Chưa thử sao biết.”Cát Tiên cũng nhanh chóng thò tay nắm lấy.
Cả hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ,
ngồi xuống và ăn bánh mì. Miếng bánh khô queo
rất khó nuốt nên Cát Tiên lập tức phàn nàn:
“Má nó, cái quỷ gì vậy, vừa khô vừa cứng.
Các anh còn thứ gì khác để ăn không?”
Không có, tụi mày tưởng đang đi dã ngoại
chắc mà đòi cái này cái nọ. Im miệng và ăn di.“
Cát Tiên định tiếp tục tranh cãi thì Khả Hân
đã lắc đầu ra hiệu ngừng lại. Khó khăn lắm bọn
buôn người mới chịu để cho cả hai xuống xe.
Nếu còn càu nhàu e rằng sẽ khiến chúng bực.
bội, không có lợi cho kế hoạch chạy trốn của hai người.
Cát Tiên đành bĩu môi nghe lời Khả Hân, đút
miếng bánh vào miệng, cố sức nhai kỹ và nuốt
luôn, sau đó uống nước cho đỡ nghẹn.
Trái ngược với bữa ăn ảm đạm của Khả Hân
và Cát Tiên, đồ ăn của lũ buôn người trông có vẻ
ngon lành hơn. Bọn chúng ăn bánh mì kẹp xúc
xích và uống bia, nhưng cũng chỉ là một lon nên
chẳng thể hi vọng chúng say để các cô trốn được.
Đồ ăn dù khó nuốt nhưng đủ để Khả Hân
cảm thấy no bụng. Cô vươn tay ra hiệu với Cát Tiên:
“Em có nhận ra chúng ta đang ở đâu không?“
Ảnh mắt Cát Tiên âm thầm đảo một vòng
xung quanh, lắc đầu khiến Khả Hân có chút thất Vọng.
Hiện tại, hai người bọn cô và lũ buôn người
mới đang ở mé rừng, nếu chạy theo đường thằng
rất dễ bị tóm, chạy trong rừng thì dễ bị lạc, chưa
kể những nguy hiểm khác khi đi đêm như là thú
hoang, rắn rết, bẫy thú…
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cát Tiên suy nghĩ một lát, rồi cũng vươn tay
ra hiệu với Khả Hân bằng ngôn ngữ người câm
điếc. Bằng cách này, bọn cô sẽ không lo những
tên kia nghe lỏm được kế hoạch.
“Thế này nhé, chị giả bộ đau bụng, tôi sẽ đỡ
chị đến một gốc cây, sau đó cả hai cùng chạy.
Tốt nhất là chia nhau trốn để hai tên đó phải tách
ra. Nhưng như vậy thì hên xui, chị đang bầu bí,
chạy thế e rằng…“
Cát Tiên ngừng động tác, đánh mắt về phía
bụng của Khả Hân. Đây mới thực sự là điều
phiền toái trong kế hoạch chạy trốn của hai người.
Lời phân tích của Cát Tiên hoàn toàn chính
xác. Khả Hân là phụ nữ có thai, không thể thực
hiện những động tác vận động quá mạnh.
Nếu rủi mà bị bọn chúng tóm được, bị đánh
một trận là điều không thể tránh khỏi. Như vậy,
cái thai càng nguy hiểm hơn.
“Thôi bỏ đi, đợi cơ hội khác vậy. Nghe nói,
chúng muốn bán người qua biên giới, kiểu gì
cũng phải tới nơi nào đó có người sinh sống, lúc
đó tìm cách trốn vậy.”
Khả Hân cắn môi nghĩ ngợi điều gì đó rồi
đành bất đắc dĩ gật đầu. Cát Tiên nói đúng, cô
không thể mạo hiểm.
“Ê hai con kia, tụi bây đang làm gì đấy?”
Một trong hai tên buôn người đột nhiên lên
tiếng. Có vẻ như hắn đã phát hiện việc Khả Hân
Và Cát Tiên trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ tay
nên tỏ ra nghỉ ngờ.
“Nói chuyện phiếm thôi, chị ta bị câm, sẵn
tiện tôi biết chút ít ngôn ngữ của chị ta nên hỏi
“Cái gì, mày bị câm?”“
Tên xăm trổ trừng mắt đứng bật dậy, chạy
tới chỗ của Khả Hân, định nắm cằm cô lên ép
buộc nói chuyện.
Rất may là Cát Tiên đã nhanh hơn nên gạt
phăng cánh tay lực lưỡng của hắn, che chở cho
Khả Hân.
“Đúng vậy, bị câm, các anh không thấy cả
ngày nay chị ta không mở miệng nói câu nào mà
toàn tôi nói à?“
“Mẹ kiếp, con già lửa đảo chó chết. Thế mà
nó không nói gì chuyện này cho tao, còn mặt dày
đòi thêm tiền.“
“Hưng Vẹo, mày check hàng kiểu gì đấy?”
Gã nhỏ con tên Hưng Vẹo kia nhăn nhỏ, vẻ
mặt cũng tức giận lầm bẩm chửi mụ già ban
sáng. Sau đó, hắn đành nói:
“Lúc đó trốn trong phòng có nghe được gì
mấy đâu. Đợi con nhỏ ngấm thuốc mê thì ai biết
được nó câm hay mù. Để xong chuyến này tao
sẽ trị tội mụ. Con mẹ nó, dám chơi chúng ta một vố.”
“Ê, Tùng Tị! Mày cũng đừng tức giận. Câm
có cái hay của câm, không nói, không kêu cứu
được, biết đâu bán còn có giá hơn con còn lại”
Nghe Hưng Vẹo nói, Tùng Tị có vẻ nguôi
ngoai hơn. Hắn lại nhìn vể phía Khả Hân, đánh
giá cô một cách nghiêm túc.
Mặc dù lúc này gương mặt Khả Hân có chút
lấm bẩn và nhợt nhạt nhưng vẫn không che giấu
được vẻ xinh đẹp kinh người của cô.
Chưa kể đến thân thể phập phồng với những
đường cong nóng bỏng có thể khiến bất kỳ
người đàn ông nào cũng phải động lòng.
Tùng Tị nuốt nước miếng, trong thân thể
trào dâng một cơn thèm khát *****.
Hắn nhếch môi quay sang bảo với Hưng Vẹo:
“Mày nói đúng, con nhỏ này ngọt nước quá,
mới nhìn thôi mà tao đã không chịu nổi. Dù sao
cũng nghỉ ngơi ăn uống xong rồi, hay là anh em
taổ “Vyi vẻ” một phen.
Tiếng nói cười ***** của tên Tùng Tị
khiến Khả Hân biến sắc. Thân thể cô run lên, vội
vàng túm lấy cánh tay của Cát Tiên.
Không riêng gì Khả Hân, Cát Tiên cũng hết
hồn khi nghe những lời của tên xăm trổ này.
Bị bắt đem bán nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn
tâm lý bị bọn chúng làm nhục. Thực ra, đối với
một đứa con gái làm cái nghề mạt hạng như cô
thì chuyện này vẫn có thể chịu được, nhưng Khả
Hân thì khác.
Chị ta là con gái nhà lành, lại đang mang
thai. Nếu bị bọn chúng làm bẩn, chắc chắn sẽ
sống không bằng chết.
Không được, cô tuyệt đối không thể để
chuyện đó xảy ra.
Cát Tiên ngó hai tên buôn người vẫn còn
đang tranh nhau chọn ai trong hai cô. Lựa thời
cơ chúng không chú ý, cô lôi thốc Khả Hân đứng
dậy và nói:
“Chạy mau”
Tình thế hiện tại không cho phép Cát Tiên
hỏi quá nhiều nữa. Cô kéo tay Khả Hân, cắm
đầu chạy vào trong rừng.
Đáng tiếc chưa được vài bước thì cả hai
nhanh chóng bị tóm lại.
“Bốp, bốp.”
Mỗi người ăn một cái tát vào mặt khiến hai
mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng.
“Chúng mày tưởng qua mắt được tụi tao
sao? Nằm mơ đi, nói cho hai đứa bây biết, đường
đi lối lại của cả khu rừng này chúng tao thuộc
nằm lòng. Bọn mày có chạy lên giời thì tụi tao
cũng bắt được.
Công bằng mà nói, Cát Tiên không xinh đẹp.
bằng Khả Hân, nhưng ở cô toát lên một vẻ
phong trần vô cùng quyến rũ.
Hơn nữa, vẻ nũng nịu của cô khiến ngọn lửa
dục niệm trong lòng hắn càng bùng cháy mãnh liệt.
Lại nhìn về phía Khả Hân vẫn còn khóc lóc.
đến mặt mũi tèm lem, nhất thời Tùng Tị cảm thấy
Cát Tiên cũng không tồi
“Mày chọn con nhỏ đó hả, vậy để con này cho tao.”
Hưng Vẹo phấn khích xoa tay vào nhau, lập
tức tiến đến chỗ Khả Hân.
“Xí, con nhỏ đó nhìn là loại cổ hủ, chỉ biết
nằm trên giường như con cá chết thôi. Anh đụng
vào làm gì cho mất hứng, cùng em chơi một trò
thú vị hơn đi.
Cát Tiên bất ngờ lên tiếng chê bai Khả Hân
làm Hưng Vẹo và Tùng Tị phải chú ý. Bọn chúng
cô với vẻ nghỉ ngờ, sau đó Tùng Tị cau mày
không vui mở miệng:
“Cô em tính làm gì? Câu giờ hả? Hay muốn
chạy trốn tiếp?”
“Không, người ta ngoan mà.”
Cát Tiên đứng thằng dậy, hất tóc, kéo chiếc
áo trễ xuống một chút để hai tên bên cạnh có
thể trông thấy khe rãnh sâu hun hút của cô.
Vẻ mị hoặc được Cát Tiên phát huy triệt để
nên khiến Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn thẳng mắt,
lập tức có phản ứng.
“Các anh chơi trò ba người bao giờ chưa?
Threesome ấy?”
Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn nhau, nuốt nước
miếng ừng ực. Lời để nghị của Cát Tiên giống
như đã mê hoặc được chúng.
Tùng Tị thò tay ***** eo Cát Tiên, nhích
dần xuống phía dưới cho đến khi rên lên một
tiếng thỏa mãn, hắn mới dừng lại và nói:
“Chỉ sợ cô em không chịu nổi thôi.
“Chưa thử sao biết.”
Cát Tiên cũng nhanh chóng thò tay nắm lấy.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Cả hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ,ngồi xuống và ăn bánh mì. Miếng bánh khô queorất khó nuốt nên Cát Tiên lập tức phàn nàn:“Má nó, cái quỷ gì vậy, vừa khô vừa cứng.Các anh còn thứ gì khác để ăn không?”Không có, tụi mày tưởng đang đi dã ngoạichắc mà đòi cái này cái nọ. Im miệng và ăn di.“Cát Tiên định tiếp tục tranh cãi thì Khả Hânđã lắc đầu ra hiệu ngừng lại. Khó khăn lắm bọnbuôn người mới chịu để cho cả hai xuống xe.Nếu còn càu nhàu e rằng sẽ khiến chúng bực.bội, không có lợi cho kế hoạch chạy trốn của hai người.Cát Tiên đành bĩu môi nghe lời Khả Hân, đútmiếng bánh vào miệng, cố sức nhai kỹ và nuốtluôn, sau đó uống nước cho đỡ nghẹn.Trái ngược với bữa ăn ảm đạm của Khả Hânvà Cát Tiên, đồ ăn của lũ buôn người trông có vẻngon lành hơn. Bọn chúng ăn bánh mì kẹp xúcxích và uống bia, nhưng cũng chỉ là một lon nênchẳng thể hi vọng chúng say để các cô trốn được.Đồ ăn dù khó nuốt nhưng đủ để Khả Hâncảm thấy no bụng. Cô vươn tay ra hiệu với Cát Tiên:“Em có nhận ra chúng ta đang ở đâu không?“Ảnh mắt Cát Tiên âm thầm đảo một vòngxung quanh, lắc đầu khiến Khả Hân có chút thất Vọng.Hiện tại, hai người bọn cô và lũ buôn ngườimới đang ở mé rừng, nếu chạy theo đường thằngrất dễ bị tóm, chạy trong rừng thì dễ bị lạc, chưakể những nguy hiểm khác khi đi đêm như là thúhoang, rắn rết, bẫy thú…“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”Cát Tiên suy nghĩ một lát, rồi cũng vươn tayra hiệu với Khả Hân bằng ngôn ngữ người câmđiếc. Bằng cách này, bọn cô sẽ không lo nhữngtên kia nghe lỏm được kế hoạch.“Thế này nhé, chị giả bộ đau bụng, tôi sẽ đỡchị đến một gốc cây, sau đó cả hai cùng chạy.Tốt nhất là chia nhau trốn để hai tên đó phải táchra. Nhưng như vậy thì hên xui, chị đang bầu bí,chạy thế e rằng…“Cát Tiên ngừng động tác, đánh mắt về phíabụng của Khả Hân. Đây mới thực sự là điềuphiền toái trong kế hoạch chạy trốn của hai người.Lời phân tích của Cát Tiên hoàn toàn chínhxác. Khả Hân là phụ nữ có thai, không thể thựchiện những động tác vận động quá mạnh.Nếu rủi mà bị bọn chúng tóm được, bị đánhmột trận là điều không thể tránh khỏi. Như vậy,cái thai càng nguy hiểm hơn.“Thôi bỏ đi, đợi cơ hội khác vậy. Nghe nói,chúng muốn bán người qua biên giới, kiểu gìcũng phải tới nơi nào đó có người sinh sống, lúcđó tìm cách trốn vậy.”Khả Hân cắn môi nghĩ ngợi điều gì đó rồiđành bất đắc dĩ gật đầu. Cát Tiên nói đúng, côkhông thể mạo hiểm.“Ê hai con kia, tụi bây đang làm gì đấy?”Một trong hai tên buôn người đột nhiên lêntiếng. Có vẻ như hắn đã phát hiện việc Khả HânVà Cát Tiên trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ taynên tỏ ra nghỉ ngờ.“Nói chuyện phiếm thôi, chị ta bị câm, sẵntiện tôi biết chút ít ngôn ngữ của chị ta nên hỏi“Cái gì, mày bị câm?”“Tên xăm trổ trừng mắt đứng bật dậy, chạytới chỗ của Khả Hân, định nắm cằm cô lên épbuộc nói chuyện.Rất may là Cát Tiên đã nhanh hơn nên gạtphăng cánh tay lực lưỡng của hắn, che chở choKhả Hân.“Đúng vậy, bị câm, các anh không thấy cảngày nay chị ta không mở miệng nói câu nào màtoàn tôi nói à?““Mẹ kiếp, con già lửa đảo chó chết. Thế mànó không nói gì chuyện này cho tao, còn mặt dàyđòi thêm tiền.““Hưng Vẹo, mày check hàng kiểu gì đấy?”Gã nhỏ con tên Hưng Vẹo kia nhăn nhỏ, vẻmặt cũng tức giận lầm bẩm chửi mụ già bansáng. Sau đó, hắn đành nói:“Lúc đó trốn trong phòng có nghe được gìmấy đâu. Đợi con nhỏ ngấm thuốc mê thì ai biếtđược nó câm hay mù. Để xong chuyến này taosẽ trị tội mụ. Con mẹ nó, dám chơi chúng ta một vố.”“Ê, Tùng Tị! Mày cũng đừng tức giận. Câmcó cái hay của câm, không nói, không kêu cứuđược, biết đâu bán còn có giá hơn con còn lại”Nghe Hưng Vẹo nói, Tùng Tị có vẻ nguôingoai hơn. Hắn lại nhìn vể phía Khả Hân, đánhgiá cô một cách nghiêm túc.Mặc dù lúc này gương mặt Khả Hân có chútlấm bẩn và nhợt nhạt nhưng vẫn không che giấuđược vẻ xinh đẹp kinh người của cô.Chưa kể đến thân thể phập phồng với nhữngđường cong nóng bỏng có thể khiến bất kỳngười đàn ông nào cũng phải động lòng.Tùng Tị nuốt nước miếng, trong thân thểtrào dâng một cơn thèm khát *****.Hắn nhếch môi quay sang bảo với Hưng Vẹo:“Mày nói đúng, con nhỏ này ngọt nước quá,mới nhìn thôi mà tao đã không chịu nổi. Dù saocũng nghỉ ngơi ăn uống xong rồi, hay là anh emtaổ “Vyi vẻ” một phen.Tiếng nói cười ***** của tên Tùng Tịkhiến Khả Hân biến sắc. Thân thể cô run lên, vộivàng túm lấy cánh tay của Cát Tiên.Không riêng gì Khả Hân, Cát Tiên cũng hếthồn khi nghe những lời của tên xăm trổ này.Bị bắt đem bán nên cô cũng đã chuẩn bị sẵntâm lý bị bọn chúng làm nhục. Thực ra, đối vớimột đứa con gái làm cái nghề mạt hạng như côthì chuyện này vẫn có thể chịu được, nhưng KhảHân thì khác.Chị ta là con gái nhà lành, lại đang mangthai. Nếu bị bọn chúng làm bẩn, chắc chắn sẽsống không bằng chết.Không được, cô tuyệt đối không thể đểchuyện đó xảy ra.Cát Tiên ngó hai tên buôn người vẫn cònđang tranh nhau chọn ai trong hai cô. Lựa thờicơ chúng không chú ý, cô lôi thốc Khả Hân đứngdậy và nói:“Chạy mau”Tình thế hiện tại không cho phép Cát Tiênhỏi quá nhiều nữa. Cô kéo tay Khả Hân, cắmđầu chạy vào trong rừng.Đáng tiếc chưa được vài bước thì cả hainhanh chóng bị tóm lại.“Bốp, bốp.”Mỗi người ăn một cái tát vào mặt khiến haimắt hoa lên, đầu óc quay cuồng.“Chúng mày tưởng qua mắt được tụi taosao? Nằm mơ đi, nói cho hai đứa bây biết, đườngđi lối lại của cả khu rừng này chúng tao thuộcnằm lòng. Bọn mày có chạy lên giời thì tụi taocũng bắt được.Công bằng mà nói, Cát Tiên không xinh đẹp.bằng Khả Hân, nhưng ở cô toát lên một vẻphong trần vô cùng quyến rũ.Hơn nữa, vẻ nũng nịu của cô khiến ngọn lửadục niệm trong lòng hắn càng bùng cháy mãnh liệt.Lại nhìn về phía Khả Hân vẫn còn khóc lóc.đến mặt mũi tèm lem, nhất thời Tùng Tị cảm thấyCát Tiên cũng không tồi“Mày chọn con nhỏ đó hả, vậy để con này cho tao.”Hưng Vẹo phấn khích xoa tay vào nhau, lậptức tiến đến chỗ Khả Hân.“Xí, con nhỏ đó nhìn là loại cổ hủ, chỉ biếtnằm trên giường như con cá chết thôi. Anh đụngvào làm gì cho mất hứng, cùng em chơi một tròthú vị hơn đi.Cát Tiên bất ngờ lên tiếng chê bai Khả Hânlàm Hưng Vẹo và Tùng Tị phải chú ý. Bọn chúngcô với vẻ nghỉ ngờ, sau đó Tùng Tị cau màykhông vui mở miệng:“Cô em tính làm gì? Câu giờ hả? Hay muốnchạy trốn tiếp?”“Không, người ta ngoan mà.”Cát Tiên đứng thằng dậy, hất tóc, kéo chiếcáo trễ xuống một chút để hai tên bên cạnh cóthể trông thấy khe rãnh sâu hun hút của cô.Vẻ mị hoặc được Cát Tiên phát huy triệt đểnên khiến Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn thẳng mắt,lập tức có phản ứng.“Các anh chơi trò ba người bao giờ chưa?Threesome ấy?”Hưng Vẹo và Tùng Tị nhìn nhau, nuốt nướcmiếng ừng ực. Lời để nghị của Cát Tiên giốngnhư đã mê hoặc được chúng.Tùng Tị thò tay ***** eo Cát Tiên, nhíchdần xuống phía dưới cho đến khi rên lên mộttiếng thỏa mãn, hắn mới dừng lại và nói:“Chỉ sợ cô em không chịu nổi thôi.“Chưa thử sao biết.”Cát Tiên cũng nhanh chóng thò tay nắm lấy.