Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 155: Lọt vào bẫy
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Cô muốn đi đâu?”Khả Hân vừa lao ra khỏi cửa đã nghe thấymột giọng nói cất lên. Ngoảnh đầu nhìn lại thì bắtgặp người vệ sĩ có dáng người cao lêu nghêu của.mình đang bước nhanh tới chỗ cô.Hải Kều sửng sốt khi trông thấy gương mặtdài dụa nước mắt của Khả Hân nên vội mởmiệng hỏi ngay:SĐã xảy ra chuyện gì sao?”Khả Hân không suy nghĩ được nhiều, gậtđầu lia lịa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Côchạy tới túm lấy tay hắn, làm ký hiệu yêu cầu hắnđưa cô đến một nơi.Mặc dù không rõ Khả Hân đang nói gì nhưngqua hành động của cô, Hải Kều có thể hiểu đơngiản rằng cô muốn đi ra ngoài.Vì vậy, hắn lập tức dò hỏi:“Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.“Lúc này, Khả Hân mới phát hiện cô quênđem theo điện thoại hay giấy bút để ghi địa chỉcho người vệ sĩ biết.Rất may, Hải Kều lục túi của mình đưa điệnthoại cho cô để soạn chữ nên mớiHân cần tới khách sạn Bemila gấp.“Được, cô đứng đây đợi tôi một lát.”Sau khi biết được yêu cầu của Khả Hân, hắnliền chạy đi lấy xe. Chỉ vài phút sau, chiếc xe lănbánhĐích đến chính là một trong những kháchSạn Nồi tiếng nhất thành phố, nơi sắp diễn ra lễđính hôn được mong chờ trong nhiều ngày qua.Qua chiếc gương chiếu hậu, người đàn ông.đang lái xe nhìn thấy tâm trạng Khả Hân rất kíchđộng.Cô vừa khóc, vừa chắp tay cầu nguyện điềugì đó. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưnghắn vẫn lên tiếng an ủi:“Cô cứ bình tĩnh, nếu có chuyện gì khó khănthì có thể nói ra, biết đâu tôi có thể giúp đỡ mộtchút.”Khả Hân mím môi lau nước mắt rồi gật đầu.Trong lòng cô đang loạn thành một đoàn, chỉ cómột suy nghĩ duy nhất là đến khách sạn Bemilađể xác minh chuyện bé Bin mất tích.Cô cực kỳ hi vọng những gì mình nghe đượcchỉ là tin vìa hè, bé Bin vẫn đang an toàn bênĐình Phong và ông bà nội.Khoảng 40 phút sau, chiếc xe dừng lại trướccổng của một tòa nhà cực kỳ lớn. Tấm biển sangtrọng ngay kế bên có ghi dòng chữ mạ vàng:Khách sạn quốc tế Bemila.Khả Hân vội vàng bước xuống xe, vì quá gấp gáp nên suýt nữa cô bị té, may mà có ai đónhanh tay đỡ lấy cô.Vừa ngẩng đầu lên, Khả Hân bắt gặp mộtkhuôn mặt mà có nằm mơ cô cũng không nghĩsẽ gặp lại ở đây. Đó chính là anh trai ruột của cô,Quốc Bảo.“Khả Hân, em nghe tin rồi đúng kFQuốc Bảo sốt sắng đỡ Khả Hân đứng thẳngdậy, thái độ lo lắng không thua kém gì so với côlàm Khả Hân phút chốc kinh ngạc.Cô ngây ngẩn nhìn người từng nhãn tâmđánh đuổi mình ra khỏi nhà, bây giờ lại tỏ ra vôcùng thân thiết. Đột nhiên, Khả Hân vung mạnhtay ra, chán ghét bước lùi lại.“Khả Hân, anh xin lỗi, chuyện lần trước là doanh nóng giận nên nhất thời mất tỉnh táo. Em thathứ cho anh được không?”Giọng nói của Quốc Bảo rất khẩn thiết,giống như thật sự hối hận chuyện đã đối xử tệĐặc Với Khả hân ngày đó.Khi hắn đang muốn tiến đến để nắm tay KhảHân thì Hải Kều đã vội xuống xe, bước lại gần,đồng thời ném một ánh mắt cảnh cáo về phíaQuốc Bảo.€ó lẽ Quốc Bảo cũng không đoán được thânphận của người này nên chỉ nghĩ đây là tài xế nênthay đổi sắc mặt nhanh chóng:“Tiền xe hết bao nhiêu để tôi trả?”Phớt lờ vẻ mặt khinh khinh của Quốc Bảo,Hải Kều sang hỏi Khả Hân:“Đây có phải người quen của cô không?”Nghe giọng điệu của người này có vẻ là chỗquen biết với Khả Hân, Quốc Bảo nhíu mày lêngiọng:“Người quen gì chứ, tôi là anh ruột nó đấy:Rồi chưa kịp để Hải Kều phản ứng gì, hắn đãtrực tiếp nói với Khả Hân:“Hân, thằng ***** Bin mất tích thật rồi”Câu nói của Quốc Bảo làm gương mặt KhảHiên lái nhợt, thân hình lung lay như muốn ngãxuống dất.Đúng lúc đó, có một người lễ tân khách sạnbước nhanh về phía ba người, lễ phép nói:“Thưa anh, nơi này không được phép đỗ xe,làm phiền anh mang xe đi chỗ khác hoặc mangtới hầm để xe ạ.Hải Kều tỏ ra bối rối, nhiệm Vụ của kphải theo sát Khả Hân, tình huống hiện tại ki:hắn phải yêu cầu cô đi theo hoặc là đứng đợitrong lúc hắn tìm chỗ đậu xe.Khả Hân chỉ cần liếc mắt là hiểu được nỗibăn khoăn của người này. Cô vội vàng bấm vàichữ trên điện thoại rồi trả lại hắn.Biết được người đàn ông kia đúng là ngườithân của Khả Hân, Hải Kều mới yên tâm dặn dòcô đứng yên ở đây, đợi hắn cất xe rồi cùng vào.Khả Hân sốt ruột gật đầu, thúc giục hắn mau đi.Đợi chiếc xe nổ máy đi mất, Quốc Bảo tậndụng thời cơ kéo luôn Khả Hân vào bên trongkhách sạn.Vì quá lo lắng cho con trai nên Khả Hânkhông phản đối. Dù sao, cô tin Quốc Bảo cũngkhông thể làm gì cô giữa thanh thiên bạch nhậtthế này.“***** Bin mất tích lúc nào? Đã báo công anchưa?“ Khả Hân vừa đi vừa ra hiệu hỏi Quốc Bảo.“Anh cũng không biết chính xác thời gian,chỉ nghe nói là cháu đích tôn tập đoàn Kings mấttích sáng nay nên vội vàng chạy đến, không ngờ.gặp em ở đây.”Khả Hân có chút nghỉ ngờ lời nói của QuốcBảo. Từ trước nay hắn chưa bao giờ quan tâmđến chuyện của cô và bé Bin.Trong mắt hắn, lúc nào cũng chỉ có tiền vàtiền. Giá trị duy nhất của cô đối với hắn chính làdùng cô để làm công cụ đòi hỏi lợi ích từ Đình Phong.“Thật là..mất tích đúng ngày hôm nay,không biết có phải âm mưu của ai đó không?”Quốc Bảo lầm bẩm nói, nhưng âm thanhkhông lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của Khả Hân.Bước chân của cô chợt khựng lại, suy nghĩnghiêm túc về chuyện này. Phải, hôm nay là lễđính hôn của Đình Phong, bé Bin mất tích chẳngkhác nào phá hỏng buổi lễ.Rốt cuộc, đây là do ***** Bin đi lạc hay có ai đócố ý bắt thằng bé gây áp lực cho Đình Phonghoặc ông Nam bà Nhã?Ai sẽ người được lợi nếu buổi lễ đính hônnày bị phá hủy?Người đó làm vậy là có mục đích gì?Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu KhảHân khiến cô nhăn mặt lắc đầu. Bởi vậy, côkhông chú ý được bên cạnh mình, ánh mắt Quốc.Bảo lóe lên một tia sáng độc ác rồi biến mất.“Em tò mò ai đã báo tin cho anh đúngkhông? Đó là bạn thân anh, hiện đang làm lễ tânở khách sạn này”*Cậu ta cũng biết chuyện của gia đình mình,Hôm hay lại tham gia phục vụ buổi lễ đính hôncủa cậu chủ tập đoàn Kings nên nắm được vàithông tin.Anh nghĩ chúng ta nên gặp trực tiếp.cậu ta để hỏi chuyện.”Trong lòng càng lúc càng bất an, nhưng KhảHân vẫn lựa chọn tin tưởng Quốc Bảo. Nói chocùng, người mất tích của là cháu ruột của hắn.Quốc Bảo dẫn Khả Hân lên một căn phòng.‘Vừa bước vào, cô đã có cảm giác không yên tâmlắm khi thấy đây là phòng dành để nghỉ dưỡng.“Em đợi một lát, cậu ấy đang lên rồi.”Quốc Bảo an ủi Khả Hân, đồng thời bước tớigần tủ lạnh, mở ra và lấy một chai nước đưa cho cô.“Đi bộ từ nãy đến giờ cũng khát rồi đúngkhông? Uống miếng nước đi, em phải giữ tỉnhthần tỉnh táo để còn tìm kiếm thằng Bin nữa.”Khả Hân cảm thấy Quốc Bảo nói cũng có lý,sẵn cơn khát, cô không do dự cầm lấy chai nước và uống.Nhìn Khả Hân nuốt từng ngụm, trong lòngQuốc Bảo dâng lên một trận sung sướng. Cuốicùng, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chỉ cầnđợi mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, hắnsẽ có trong tay một khoản kếch xù.Từng phút trôi qua trong bầu không khí yêntĩnh đến kỳ quái, bỗng nhiên, Khả Hân cảm thấythân thể có chút khác thường.Thân thể cô bắt đầu nóng lên, gương mặtửng hồng. Cảm giác này giống rất giống lúc cô*****.*****?Làm sao có thể?Khả Hân hoảng sợ ngầng lên nhìn Quốc Bảo,thấy khóe miệng hắn nhếch lên, không thèm che.dấu vẻ phấn khích trong đáy mắt, cô phát hiện ramột sự thật kinh hoàng.Cô bị bỏ thuốc, hơn nữa, đây lại là thuốc*****.Khả Hân đột ngột đứng dậy, nhưng thân thểmềm yếu lung la lung lay nên lại ngã phịch xuốngđấtQuốc Bảo xắn tay túm lấy cô đẩy lên giường.Xong xuôi, hắn từ trên nhìn xuống và nói:“Đừng trách tao độc ác, tất cả cũng chỉ vìmiếng cơm manh áo thôi. Mày đã vô tình vônghĩa không thèm giúp đỡ cho cái nhà này thìtao đành tự thân vận động vậy.”“Ai bảo mày là cái đinh trong mắt người ta,thôi thì nằm im hưởng thụ đi em gái, người quencủa mày cũng sắp tới rồi.”“Đồ khốn nạn, kẻ nào đã sai khiến anh làm điều này?”Khả Hân gắng gượng véo thật mạnh vào taymình để mượn cơn đau giúp cô tỉnh táo. Nhưngloại thuốc này dường như khá mạnh nên côkhông biết bản thân kiên trì được bao lâu.“Đó là…”Quốc Bảo làm bộ đắn đo suy nghĩ xem cónên nói ra hay không. Nhìn bộ dạng thống khổvà tuyệt vọng của Khả Hân, hắn tỏ ta khoái chívô:cùng.Nói cho mày cũng được, đó là người màchúng ta đều quen biết. Bây giờ thì ngoan ngoãnlàm nhân vật chính trong vở kịch sắp tới đi.“Đây là câu nói cuối cùng mà Khả Hân ngheđược từ trong miệng Quốc Bảo. Lý trí của cô dầndần bị ăn mòn, cho đến khi toàn bộ cơ thể chìmtrong một thứ cảm giác mê muội mà cô chưabao giờ trải qua.
“Cô muốn đi đâu?”
Khả Hân vừa lao ra khỏi cửa đã nghe thấy
một giọng nói cất lên. Ngoảnh đầu nhìn lại thì bắt
gặp người vệ sĩ có dáng người cao lêu nghêu của.
mình đang bước nhanh tới chỗ cô.
Hải Kều sửng sốt khi trông thấy gương mặt
dài dụa nước mắt của Khả Hân nên vội mở
miệng hỏi ngay:
SĐã xảy ra chuyện gì sao?”
Khả Hân không suy nghĩ được nhiều, gật
đầu lia lịa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Cô
chạy tới túm lấy tay hắn, làm ký hiệu yêu cầu hắn
đưa cô đến một nơi.
Mặc dù không rõ Khả Hân đang nói gì nhưng
qua hành động của cô, Hải Kều có thể hiểu đơn
giản rằng cô muốn đi ra ngoài.
Vì vậy, hắn lập tức dò hỏi:
“Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.“
Lúc này, Khả Hân mới phát hiện cô quên
đem theo điện thoại hay giấy bút để ghi địa chỉ
cho người vệ sĩ biết.
Rất may, Hải Kều lục túi của mình đưa điện
thoại cho cô để soạn chữ nên mới
Hân cần tới khách sạn Bemila gấp.
“Được, cô đứng đây đợi tôi một lát.”
Sau khi biết được yêu cầu của Khả Hân, hắn
liền chạy đi lấy xe. Chỉ vài phút sau, chiếc xe lăn
bánh
Đích đến chính là một trong những khách
Sạn Nồi tiếng nhất thành phố, nơi sắp diễn ra lễ
đính hôn được mong chờ trong nhiều ngày qua.
Qua chiếc gương chiếu hậu, người đàn ông.
đang lái xe nhìn thấy tâm trạng Khả Hân rất kích
động.
Cô vừa khóc, vừa chắp tay cầu nguyện điều
gì đó. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng
hắn vẫn lên tiếng an ủi:
“Cô cứ bình tĩnh, nếu có chuyện gì khó khăn
thì có thể nói ra, biết đâu tôi có thể giúp đỡ một
chút.”
Khả Hân mím môi lau nước mắt rồi gật đầu.
Trong lòng cô đang loạn thành một đoàn, chỉ có
một suy nghĩ duy nhất là đến khách sạn Bemila
để xác minh chuyện bé Bin mất tích.
Cô cực kỳ hi vọng những gì mình nghe được
chỉ là tin vìa hè, bé Bin vẫn đang an toàn bên
Đình Phong và ông bà nội.
Khoảng 40 phút sau, chiếc xe dừng lại trước
cổng của một tòa nhà cực kỳ lớn. Tấm biển sang
trọng ngay kế bên có ghi dòng chữ mạ vàng:
Khách sạn quốc tế Bemila.
Khả Hân vội vàng bước xuống xe, vì quá gấp gáp nên suýt nữa cô bị té, may mà có ai đó
nhanh tay đỡ lấy cô.
Vừa ngẩng đầu lên, Khả Hân bắt gặp một
khuôn mặt mà có nằm mơ cô cũng không nghĩ
sẽ gặp lại ở đây. Đó chính là anh trai ruột của cô,
Quốc Bảo.
“Khả Hân, em nghe tin rồi đúng kF
Quốc Bảo sốt sắng đỡ Khả Hân đứng thẳng
dậy, thái độ lo lắng không thua kém gì so với cô
làm Khả Hân phút chốc kinh ngạc.
Cô ngây ngẩn nhìn người từng nhãn tâm
đánh đuổi mình ra khỏi nhà, bây giờ lại tỏ ra vô
cùng thân thiết. Đột nhiên, Khả Hân vung mạnh
tay ra, chán ghét bước lùi lại.
“Khả Hân, anh xin lỗi, chuyện lần trước là do
anh nóng giận nên nhất thời mất tỉnh táo. Em tha
thứ cho anh được không?”
Giọng nói của Quốc Bảo rất khẩn thiết,
giống như thật sự hối hận chuyện đã đối xử tệ
Đặc Với Khả hân ngày đó.
Khi hắn đang muốn tiến đến để nắm tay Khả
Hân thì Hải Kều đã vội xuống xe, bước lại gần,
đồng thời ném một ánh mắt cảnh cáo về phía
Quốc Bảo.
€ó lẽ Quốc Bảo cũng không đoán được thân
phận của người này nên chỉ nghĩ đây là tài xế nên
thay đổi sắc mặt nhanh chóng:
“Tiền xe hết bao nhiêu để tôi trả?”
Phớt lờ vẻ mặt khinh khinh của Quốc Bảo,
Hải Kều sang hỏi Khả Hân:
“Đây có phải người quen của cô không?”
Nghe giọng điệu của người này có vẻ là chỗ
quen biết với Khả Hân, Quốc Bảo nhíu mày lên
giọng:
“Người quen gì chứ, tôi là anh ruột nó đấy:
Rồi chưa kịp để Hải Kều phản ứng gì, hắn đã
trực tiếp nói với Khả Hân:
“Hân, thằng ***** Bin mất tích thật rồi”
Câu nói của Quốc Bảo làm gương mặt Khả
Hiên lái nhợt, thân hình lung lay như muốn ngã
xuống dất.
Đúng lúc đó, có một người lễ tân khách sạn
bước nhanh về phía ba người, lễ phép nói:
“Thưa anh, nơi này không được phép đỗ xe,
làm phiền anh mang xe đi chỗ khác hoặc mang
tới hầm để xe ạ.
Hải Kều tỏ ra bối rối, nhiệm Vụ của k
phải theo sát Khả Hân, tình huống hiện tại ki:
hắn phải yêu cầu cô đi theo hoặc là đứng đợi
trong lúc hắn tìm chỗ đậu xe.
Khả Hân chỉ cần liếc mắt là hiểu được nỗi
băn khoăn của người này. Cô vội vàng bấm vài
chữ trên điện thoại rồi trả lại hắn.
Biết được người đàn ông kia đúng là người
thân của Khả Hân, Hải Kều mới yên tâm dặn dò
cô đứng yên ở đây, đợi hắn cất xe rồi cùng vào.
Khả Hân sốt ruột gật đầu, thúc giục hắn mau đi.
Đợi chiếc xe nổ máy đi mất, Quốc Bảo tận
dụng thời cơ kéo luôn Khả Hân vào bên trong
khách sạn.
Vì quá lo lắng cho con trai nên Khả Hân
không phản đối. Dù sao, cô tin Quốc Bảo cũng
không thể làm gì cô giữa thanh thiên bạch nhật
thế này.
“***** Bin mất tích lúc nào? Đã báo công an
chưa?“ Khả Hân vừa đi vừa ra hiệu hỏi Quốc Bảo.
“Anh cũng không biết chính xác thời gian,
chỉ nghe nói là cháu đích tôn tập đoàn Kings mất
tích sáng nay nên vội vàng chạy đến, không ngờ.
gặp em ở đây.”
Khả Hân có chút nghỉ ngờ lời nói của Quốc
Bảo. Từ trước nay hắn chưa bao giờ quan tâm
đến chuyện của cô và bé Bin.
Trong mắt hắn, lúc nào cũng chỉ có tiền và
tiền. Giá trị duy nhất của cô đối với hắn chính là
dùng cô để làm công cụ đòi hỏi lợi ích từ Đình Phong.
“Thật là..mất tích đúng ngày hôm nay,
không biết có phải âm mưu của ai đó không?”
Quốc Bảo lầm bẩm nói, nhưng âm thanh
không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của Khả Hân.
Bước chân của cô chợt khựng lại, suy nghĩ
nghiêm túc về chuyện này. Phải, hôm nay là lễ
đính hôn của Đình Phong, bé Bin mất tích chẳng
khác nào phá hỏng buổi lễ.
Rốt cuộc, đây là do ***** Bin đi lạc hay có ai đó
cố ý bắt thằng bé gây áp lực cho Đình Phong
hoặc ông Nam bà Nhã?
Ai sẽ người được lợi nếu buổi lễ đính hôn
này bị phá hủy?
Người đó làm vậy là có mục đích gì?
Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu Khả
Hân khiến cô nhăn mặt lắc đầu. Bởi vậy, cô
không chú ý được bên cạnh mình, ánh mắt Quốc.
Bảo lóe lên một tia sáng độc ác rồi biến mất.
“Em tò mò ai đã báo tin cho anh đúng
không? Đó là bạn thân anh, hiện đang làm lễ tân
ở khách sạn này”
*Cậu ta cũng biết chuyện của gia đình mình,
Hôm hay lại tham gia phục vụ buổi lễ đính hôn
của cậu chủ tập đoàn Kings nên nắm được vài
thông tin.Anh nghĩ chúng ta nên gặp trực tiếp.
cậu ta để hỏi chuyện.”
Trong lòng càng lúc càng bất an, nhưng Khả
Hân vẫn lựa chọn tin tưởng Quốc Bảo. Nói cho
cùng, người mất tích của là cháu ruột của hắn.
Quốc Bảo dẫn Khả Hân lên một căn phòng.
‘Vừa bước vào, cô đã có cảm giác không yên tâm
lắm khi thấy đây là phòng dành để nghỉ dưỡng.
“Em đợi một lát, cậu ấy đang lên rồi.”
Quốc Bảo an ủi Khả Hân, đồng thời bước tới
gần tủ lạnh, mở ra và lấy một chai nước đưa cho cô.
“Đi bộ từ nãy đến giờ cũng khát rồi đúng
không? Uống miếng nước đi, em phải giữ tỉnh
thần tỉnh táo để còn tìm kiếm thằng Bin nữa.”
Khả Hân cảm thấy Quốc Bảo nói cũng có lý,
sẵn cơn khát, cô không do dự cầm lấy chai nước và uống.
Nhìn Khả Hân nuốt từng ngụm, trong lòng
Quốc Bảo dâng lên một trận sung sướng. Cuối
cùng, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chỉ cần
đợi mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, hắn
sẽ có trong tay một khoản kếch xù.
Từng phút trôi qua trong bầu không khí yên
tĩnh đến kỳ quái, bỗng nhiên, Khả Hân cảm thấy
thân thể có chút khác thường.
Thân thể cô bắt đầu nóng lên, gương mặt
ửng hồng. Cảm giác này giống rất giống lúc cô
*****.
*****?
Làm sao có thể?
Khả Hân hoảng sợ ngầng lên nhìn Quốc Bảo,
thấy khóe miệng hắn nhếch lên, không thèm che.
dấu vẻ phấn khích trong đáy mắt, cô phát hiện ra
một sự thật kinh hoàng.
Cô bị bỏ thuốc, hơn nữa, đây lại là thuốc
*****.
Khả Hân đột ngột đứng dậy, nhưng thân thể
mềm yếu lung la lung lay nên lại ngã phịch xuống
đất
Quốc Bảo xắn tay túm lấy cô đẩy lên giường.
Xong xuôi, hắn từ trên nhìn xuống và nói:
“Đừng trách tao độc ác, tất cả cũng chỉ vì
miếng cơm manh áo thôi. Mày đã vô tình vô
nghĩa không thèm giúp đỡ cho cái nhà này thì
tao đành tự thân vận động vậy.”
“Ai bảo mày là cái đinh trong mắt người ta,
thôi thì nằm im hưởng thụ đi em gái, người quen
của mày cũng sắp tới rồi.”
“Đồ khốn nạn, kẻ nào đã sai khiến anh làm điều này?”
Khả Hân gắng gượng véo thật mạnh vào tay
mình để mượn cơn đau giúp cô tỉnh táo. Nhưng
loại thuốc này dường như khá mạnh nên cô
không biết bản thân kiên trì được bao lâu.
“Đó là…”
Quốc Bảo làm bộ đắn đo suy nghĩ xem có
nên nói ra hay không. Nhìn bộ dạng thống khổ
và tuyệt vọng của Khả Hân, hắn tỏ ta khoái chí
vô:cùng.
Nói cho mày cũng được, đó là người mà
chúng ta đều quen biết. Bây giờ thì ngoan ngoãn
làm nhân vật chính trong vở kịch sắp tới đi.“
Đây là câu nói cuối cùng mà Khả Hân nghe
được từ trong miệng Quốc Bảo. Lý trí của cô dần
dần bị ăn mòn, cho đến khi toàn bộ cơ thể chìm
trong một thứ cảm giác mê muội mà cô chưa
bao giờ trải qua.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Cô muốn đi đâu?”Khả Hân vừa lao ra khỏi cửa đã nghe thấymột giọng nói cất lên. Ngoảnh đầu nhìn lại thì bắtgặp người vệ sĩ có dáng người cao lêu nghêu của.mình đang bước nhanh tới chỗ cô.Hải Kều sửng sốt khi trông thấy gương mặtdài dụa nước mắt của Khả Hân nên vội mởmiệng hỏi ngay:SĐã xảy ra chuyện gì sao?”Khả Hân không suy nghĩ được nhiều, gậtđầu lia lịa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Côchạy tới túm lấy tay hắn, làm ký hiệu yêu cầu hắnđưa cô đến một nơi.Mặc dù không rõ Khả Hân đang nói gì nhưngqua hành động của cô, Hải Kều có thể hiểu đơngiản rằng cô muốn đi ra ngoài.Vì vậy, hắn lập tức dò hỏi:“Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.“Lúc này, Khả Hân mới phát hiện cô quênđem theo điện thoại hay giấy bút để ghi địa chỉcho người vệ sĩ biết.Rất may, Hải Kều lục túi của mình đưa điệnthoại cho cô để soạn chữ nên mớiHân cần tới khách sạn Bemila gấp.“Được, cô đứng đây đợi tôi một lát.”Sau khi biết được yêu cầu của Khả Hân, hắnliền chạy đi lấy xe. Chỉ vài phút sau, chiếc xe lănbánhĐích đến chính là một trong những kháchSạn Nồi tiếng nhất thành phố, nơi sắp diễn ra lễđính hôn được mong chờ trong nhiều ngày qua.Qua chiếc gương chiếu hậu, người đàn ông.đang lái xe nhìn thấy tâm trạng Khả Hân rất kíchđộng.Cô vừa khóc, vừa chắp tay cầu nguyện điềugì đó. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưnghắn vẫn lên tiếng an ủi:“Cô cứ bình tĩnh, nếu có chuyện gì khó khănthì có thể nói ra, biết đâu tôi có thể giúp đỡ mộtchút.”Khả Hân mím môi lau nước mắt rồi gật đầu.Trong lòng cô đang loạn thành một đoàn, chỉ cómột suy nghĩ duy nhất là đến khách sạn Bemilađể xác minh chuyện bé Bin mất tích.Cô cực kỳ hi vọng những gì mình nghe đượcchỉ là tin vìa hè, bé Bin vẫn đang an toàn bênĐình Phong và ông bà nội.Khoảng 40 phút sau, chiếc xe dừng lại trướccổng của một tòa nhà cực kỳ lớn. Tấm biển sangtrọng ngay kế bên có ghi dòng chữ mạ vàng:Khách sạn quốc tế Bemila.Khả Hân vội vàng bước xuống xe, vì quá gấp gáp nên suýt nữa cô bị té, may mà có ai đónhanh tay đỡ lấy cô.Vừa ngẩng đầu lên, Khả Hân bắt gặp mộtkhuôn mặt mà có nằm mơ cô cũng không nghĩsẽ gặp lại ở đây. Đó chính là anh trai ruột của cô,Quốc Bảo.“Khả Hân, em nghe tin rồi đúng kFQuốc Bảo sốt sắng đỡ Khả Hân đứng thẳngdậy, thái độ lo lắng không thua kém gì so với côlàm Khả Hân phút chốc kinh ngạc.Cô ngây ngẩn nhìn người từng nhãn tâmđánh đuổi mình ra khỏi nhà, bây giờ lại tỏ ra vôcùng thân thiết. Đột nhiên, Khả Hân vung mạnhtay ra, chán ghét bước lùi lại.“Khả Hân, anh xin lỗi, chuyện lần trước là doanh nóng giận nên nhất thời mất tỉnh táo. Em thathứ cho anh được không?”Giọng nói của Quốc Bảo rất khẩn thiết,giống như thật sự hối hận chuyện đã đối xử tệĐặc Với Khả hân ngày đó.Khi hắn đang muốn tiến đến để nắm tay KhảHân thì Hải Kều đã vội xuống xe, bước lại gần,đồng thời ném một ánh mắt cảnh cáo về phíaQuốc Bảo.€ó lẽ Quốc Bảo cũng không đoán được thânphận của người này nên chỉ nghĩ đây là tài xế nênthay đổi sắc mặt nhanh chóng:“Tiền xe hết bao nhiêu để tôi trả?”Phớt lờ vẻ mặt khinh khinh của Quốc Bảo,Hải Kều sang hỏi Khả Hân:“Đây có phải người quen của cô không?”Nghe giọng điệu của người này có vẻ là chỗquen biết với Khả Hân, Quốc Bảo nhíu mày lêngiọng:“Người quen gì chứ, tôi là anh ruột nó đấy:Rồi chưa kịp để Hải Kều phản ứng gì, hắn đãtrực tiếp nói với Khả Hân:“Hân, thằng ***** Bin mất tích thật rồi”Câu nói của Quốc Bảo làm gương mặt KhảHiên lái nhợt, thân hình lung lay như muốn ngãxuống dất.Đúng lúc đó, có một người lễ tân khách sạnbước nhanh về phía ba người, lễ phép nói:“Thưa anh, nơi này không được phép đỗ xe,làm phiền anh mang xe đi chỗ khác hoặc mangtới hầm để xe ạ.Hải Kều tỏ ra bối rối, nhiệm Vụ của kphải theo sát Khả Hân, tình huống hiện tại ki:hắn phải yêu cầu cô đi theo hoặc là đứng đợitrong lúc hắn tìm chỗ đậu xe.Khả Hân chỉ cần liếc mắt là hiểu được nỗibăn khoăn của người này. Cô vội vàng bấm vàichữ trên điện thoại rồi trả lại hắn.Biết được người đàn ông kia đúng là ngườithân của Khả Hân, Hải Kều mới yên tâm dặn dòcô đứng yên ở đây, đợi hắn cất xe rồi cùng vào.Khả Hân sốt ruột gật đầu, thúc giục hắn mau đi.Đợi chiếc xe nổ máy đi mất, Quốc Bảo tậndụng thời cơ kéo luôn Khả Hân vào bên trongkhách sạn.Vì quá lo lắng cho con trai nên Khả Hânkhông phản đối. Dù sao, cô tin Quốc Bảo cũngkhông thể làm gì cô giữa thanh thiên bạch nhậtthế này.“***** Bin mất tích lúc nào? Đã báo công anchưa?“ Khả Hân vừa đi vừa ra hiệu hỏi Quốc Bảo.“Anh cũng không biết chính xác thời gian,chỉ nghe nói là cháu đích tôn tập đoàn Kings mấttích sáng nay nên vội vàng chạy đến, không ngờ.gặp em ở đây.”Khả Hân có chút nghỉ ngờ lời nói của QuốcBảo. Từ trước nay hắn chưa bao giờ quan tâmđến chuyện của cô và bé Bin.Trong mắt hắn, lúc nào cũng chỉ có tiền vàtiền. Giá trị duy nhất của cô đối với hắn chính làdùng cô để làm công cụ đòi hỏi lợi ích từ Đình Phong.“Thật là..mất tích đúng ngày hôm nay,không biết có phải âm mưu của ai đó không?”Quốc Bảo lầm bẩm nói, nhưng âm thanhkhông lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của Khả Hân.Bước chân của cô chợt khựng lại, suy nghĩnghiêm túc về chuyện này. Phải, hôm nay là lễđính hôn của Đình Phong, bé Bin mất tích chẳngkhác nào phá hỏng buổi lễ.Rốt cuộc, đây là do ***** Bin đi lạc hay có ai đócố ý bắt thằng bé gây áp lực cho Đình Phonghoặc ông Nam bà Nhã?Ai sẽ người được lợi nếu buổi lễ đính hônnày bị phá hủy?Người đó làm vậy là có mục đích gì?Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu KhảHân khiến cô nhăn mặt lắc đầu. Bởi vậy, côkhông chú ý được bên cạnh mình, ánh mắt Quốc.Bảo lóe lên một tia sáng độc ác rồi biến mất.“Em tò mò ai đã báo tin cho anh đúngkhông? Đó là bạn thân anh, hiện đang làm lễ tânở khách sạn này”*Cậu ta cũng biết chuyện của gia đình mình,Hôm hay lại tham gia phục vụ buổi lễ đính hôncủa cậu chủ tập đoàn Kings nên nắm được vàithông tin.Anh nghĩ chúng ta nên gặp trực tiếp.cậu ta để hỏi chuyện.”Trong lòng càng lúc càng bất an, nhưng KhảHân vẫn lựa chọn tin tưởng Quốc Bảo. Nói chocùng, người mất tích của là cháu ruột của hắn.Quốc Bảo dẫn Khả Hân lên một căn phòng.‘Vừa bước vào, cô đã có cảm giác không yên tâmlắm khi thấy đây là phòng dành để nghỉ dưỡng.“Em đợi một lát, cậu ấy đang lên rồi.”Quốc Bảo an ủi Khả Hân, đồng thời bước tớigần tủ lạnh, mở ra và lấy một chai nước đưa cho cô.“Đi bộ từ nãy đến giờ cũng khát rồi đúngkhông? Uống miếng nước đi, em phải giữ tỉnhthần tỉnh táo để còn tìm kiếm thằng Bin nữa.”Khả Hân cảm thấy Quốc Bảo nói cũng có lý,sẵn cơn khát, cô không do dự cầm lấy chai nước và uống.Nhìn Khả Hân nuốt từng ngụm, trong lòngQuốc Bảo dâng lên một trận sung sướng. Cuốicùng, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chỉ cầnđợi mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, hắnsẽ có trong tay một khoản kếch xù.Từng phút trôi qua trong bầu không khí yêntĩnh đến kỳ quái, bỗng nhiên, Khả Hân cảm thấythân thể có chút khác thường.Thân thể cô bắt đầu nóng lên, gương mặtửng hồng. Cảm giác này giống rất giống lúc cô*****.*****?Làm sao có thể?Khả Hân hoảng sợ ngầng lên nhìn Quốc Bảo,thấy khóe miệng hắn nhếch lên, không thèm che.dấu vẻ phấn khích trong đáy mắt, cô phát hiện ramột sự thật kinh hoàng.Cô bị bỏ thuốc, hơn nữa, đây lại là thuốc*****.Khả Hân đột ngột đứng dậy, nhưng thân thểmềm yếu lung la lung lay nên lại ngã phịch xuốngđấtQuốc Bảo xắn tay túm lấy cô đẩy lên giường.Xong xuôi, hắn từ trên nhìn xuống và nói:“Đừng trách tao độc ác, tất cả cũng chỉ vìmiếng cơm manh áo thôi. Mày đã vô tình vônghĩa không thèm giúp đỡ cho cái nhà này thìtao đành tự thân vận động vậy.”“Ai bảo mày là cái đinh trong mắt người ta,thôi thì nằm im hưởng thụ đi em gái, người quencủa mày cũng sắp tới rồi.”“Đồ khốn nạn, kẻ nào đã sai khiến anh làm điều này?”Khả Hân gắng gượng véo thật mạnh vào taymình để mượn cơn đau giúp cô tỉnh táo. Nhưngloại thuốc này dường như khá mạnh nên côkhông biết bản thân kiên trì được bao lâu.“Đó là…”Quốc Bảo làm bộ đắn đo suy nghĩ xem cónên nói ra hay không. Nhìn bộ dạng thống khổvà tuyệt vọng của Khả Hân, hắn tỏ ta khoái chívô:cùng.Nói cho mày cũng được, đó là người màchúng ta đều quen biết. Bây giờ thì ngoan ngoãnlàm nhân vật chính trong vở kịch sắp tới đi.“Đây là câu nói cuối cùng mà Khả Hân ngheđược từ trong miệng Quốc Bảo. Lý trí của cô dầndần bị ăn mòn, cho đến khi toàn bộ cơ thể chìmtrong một thứ cảm giác mê muội mà cô chưabao giờ trải qua.