Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 161: Julia trương
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Bốn năm sau.“Thưa cô, cafe của cô đây ạ.”Trong khoang máy bay hạng thương gia, nữtiếp viên hàng không mỉm cười đặt tách cafenóng hổi lên chiếc bàn trước mặt một cô gái trẻ.Nghĩ tới điểu gì đó, cô nhịn không được nhắcnhở vị khách của mình:“Cô có chắc là không cần thêm đường hay.sữa vào cafe chứ?”Vừa rồi, cô gái này có yêu cầu một tách cafeđen đặc không cho thêm bất cứ chất tạo ngọtnào khiến cô có chút tò mò. Chỉ cần nhìn thứchất lỏng óng ánh một màu đen kia là cô đã phảinhăn mặt vì tưởng tượng ra vị đắng nghét của nó“Như thế này là được rồi, cảm ơn cô.”Chất giọng du dương truyền cảm vang lênkhiến thân thể nữ tiếp viên khẽ run rẩy. Cô từngtiếp xúc với rất nhiều người, nhưng không aitrong số họ có giọng nói tuyệt diệu như cô gáinày.Nói thế nào nhỉ, nó mang màu sắc của mộtđiệu nhạc dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là sựlạnh lẽo khiến người ta phải giật mình.“Còn có chuyện gì sao?”Julia lại lịch sự lên tiếng hỏi thăm người tiếpviên hàng không làm cô gái tỏ ra hơi bổi rối.“Dạ không có gì đâu, chằng qua cảm thấycô có giọng nói hay quá.”Đứt lời, cô gái vội vàng chào Julia rồi trở vềhú Vực riêng của phi hành đoàn.Giọng nói của cô hay sao?Khóe miệng Julia khẽ nhếch lên thành mộtđường cong xinh đẹp. Cô gấp gọn cuốn sáchtrên tay cất vào túi xách, sau đó cầm tách cafelên thưởng thức.Mùi thơm lừng của loại cafe cao cấp làmJulia híp mắt một cách thỏa mãn. Có lẽ đối vớingười khác, việc uống loại cafe không đườngchính là cực hình, nhưng đối với cô, nó lại đơnthuần là sở thích trong suốt bốn năm qua.Ngón tay thon dài với móng tay được sơnsửa tỉ mỉ vô thức gõ nhẹ vào thành ghế, .Julia ngảngười về phía sau, nhắm mắt chờ đợi.Khoảnh khắc nghe thấy tiếng thông báomáy bay sắp sửa hạ cánh, yêu cầu các hànhkhách yên vị tại ghế ngồi của phi hành đoàn,Julia đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lóe lênmột tia sáng rồi biến mất nhanh chóng như chưatừng xuất hiện.Thả câu bốn năm, đã đến lúc cô trở về thulưới.Vừa đặt chân xuống sân bay, Julia đã nhanh.chóng cảm nhận được vô vàn ánh mắt âm thầmdõi theo mình. Có si mê, thưởng thức, ghenghét… nhưng chúng chẳng ảnh hưởng gì đến côcả. Nói cho cùng, cô đã quá quen với những ánh.mắt như thế này rồi.Để tiện cho việc ngồi máy bay hơn 20 giờđồng hồ từ New York về Việt Nam, .Julia chỉ mặcmột chiếc áo sơ mỉ màu trắng, quần jean ống loevà đôi giày mũi nhọn màu đen.Mặc dù ăn mặc hết sức đơn giản, nhưng chỉcần là những tín đồ mê thời trang cũng đủ hiểugiá trị của đống đồ trên người Julia khổng lồ nhưthế nào.Chưa kể, khí chất sang chảnh kết hợp vớikhuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏngcủa cô lập tức trở thành tâm điểm của đám người.Bởi vậy, không lạ gì mà suốt quãng đườngJulia đi, luôn có những ánh mắt dõi theo cô không rời.Khi đến gần cửa ra của sân bay, Julia bỗngnghe thấy những tiếng thì thẩm nho nhỏ củanhóm con gái đang đi cùng phía với mình.“ Ê.. Ê nhìn kìa, thấy anh chàng mặc vestđen đứng kia không. ““Má ơi, đẹp trai dữ vậy? Nhìn giúp tao xem,mắt anh ấy có màu xanh lục đúng không?. “Nghe thấy vậy, Julia lập tức nhìn theo hướngmấy cô nàng xôn xao chỉ trỏ, đôi môi đỏ mọng.nở nụ cười tươi rói. Cô đoán không sai, ngườiđàn ông trong miệng mấy cô gái ấy chính là Denis.Quả đúng như vậy, Denis đang đứng cạnhphía rào chắn bên ngoài cửa ra của sân bay. Trên¬ người anh mặc bộ vest đen chỉn chu được cắtmay vừa vặn với thân hình cao trên mét tám, tócundercut lịch lãm, gương mặt góc cạnh với đôimắt sâu thẳm màu xanh lục trông hết sức cuốn hút.Anh vốn là người được thừa hưởng cácnét đẹp pha trộn giữa Châu Á và Châu Âu.chẳng trách lại khiến nhiều cô nàng si mê ngắmnghía đến vậy.Denis vừa nghe xong một cuộc điện thoạiAnh nhìn đồng hồ trên tay và ngẩng đầu quansát xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Dườngnhư ngay lập tức, anh bị hấp dẫn bởi bóng dángnhỏ xinh đang tiến lại gần mình.“Chào mừng em trở về.”Hơi thở trên người Denis trở nên mềm mạihơn. Anh cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn xoáy vào.gương mặt cô gái đang đứng đối diện.Julia cũng nhoẻn miệng cười, gật đầu lên tiếng:“Phải, em đã về.”Chiếc xe Mercedes màu đen sang trọngchạy chầm chậm trên đường để người ngồi bêntrong có thể quan sát được hết khung cảnh phía bên ngoài.Julia lặng lẽ ngắm nhìn từng con phố, hàngcây. Một cảm giác đau nhói quen thuộc dâng lêntrong lòng cô, khiến khóe mắt cô có chút cay cay.Bốn năm rồi, cảnh vật đã thay đổi nhiều, chỉcòn sót lại một chút giống như trong ký ức củacô. Julia mím môi và cụp mắt xuống.Phải rồi, ngay đến bản thân cô cũng đã thayđổi thì làm sao mà những thứ ngoài kia khôngthay đổi được chứ.Cảm nhận được hơi thở phảng phất chút bithương của Julia, Denis bỗng mở miệng nói:“Hối hận không?”Nghe thấy câu hỏi của Denis, Julia sửng sốtquay đầu lại nhìn anh, ngập ngừng hỏi:“Ý anh là sao?”“Em có hối hận khi rời Mỹ để trở về đâykhông? Hay nói cách khác, em đã sẵn sàng để.đối mặt với những người đó chưa?”Ánh mắt Julia đột nhiên biến đổi, vẻ thươngcảm ban nãy hoàn toàn biến mất mà thay vào đólà sự lạnh lẽo đến gai ngườiCô nhếch miệng giếu cợt sự yếu ớt vừa xuấtHiện trong lòng mình, ***** chiếc nhẫn đắt tiền.ở ngón trỏ và nói:“Em tưởng điều này chúng ta đã nói rất rõ từtrước rồi chứ.”Thái độ chuyển biến của Julia làm Denis tỏra hài lòng. Đây mới đúng là Julia của anh màkhông phải người đàn bà nhu nhược yếu đuốitrước đây.“Tết lắm, vậy em ngồi nghiêm chỉnh lại đi,anh muốn đưa em tới một nơi.”“Nơi nào thế?“Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”Không để Julia kịp lên tiếng phản đối, Denisnhấn ga tăng tốc khiến chiếc xe ô tô phóng vụtđi, bỏ lại phía sau khung cảnh nhộn nhịp, sầm uất.Ba mươi phút sau.“Đã đến nơi, mời quý cô xuống xe.”Denis quay đầu nhắc nhở người con gái bêncạnh, Julia vô thức gật đầu, mở cửa xe bước ra,Về mặt ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.Đây là một trong những cây cầu lớn nhấtcủa thành phố, bắc qua con sông dài hun hút vớidòng nước chảy xiết, cũng là nơi bốn năm trước.cô lựa chọn để kết thúc cuộc đời.“Thế nào, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn đúngkhông?”Denis thong thả đi đến gần Julia, ngắm nhìngương mặt đang nhíu chặt lại của cô. Anh biếtlúc này Julia đang hồi tưởng về ký ức với cây cầuvà con sông này nên muốn tặng thêm cho cômột liều thuốc *****.“Nói cho anh nghe, em vẫn nhớ rõ chứ, Khả Hân?”Thân thể Julia đột nhiên cứng đờ. Lâu lắmrồi cô mới lại nghe thấy hai chữ quen thuộc này.Khả Hân, cái tên mang hàm ý hân hoan vuivẻ, nhưng cũng khiến cô phải chịu bao nỗi cayđắng và đau khổ mỗi khi nhớ về nó.Đừng chán ghét một cái tên, bởi vì nóchẳng có lỗi gì với em cả. Ngược lại, nó chính làthứ nhắc nhở em từng giờ từng phút, rằng em đãtừng là một cô gái yếu đuối đến thế nào.”“Hiện tại, em là Julia Trương, giám đốc củacông ty phần mềm DFD trực thuộc tập đoàn toàncầu K.D. Nhưng quá khứ, em là Đặng Khả Hân,cô gái khuyết tật với trình độ học vấn lớp 12:Denis không kiêng nể khoét sâu vào miệngvết thương tưởng chừng đã lành lại của Khả Hânlàm cô cực kỳ khó chịu.Hai bàn tay siết chặt vào thành cầu đến mứcmóng tay biến dạng, Khả Hân phải cố gắng lắmmới đè nén được cảm xúc dao động kịch liệttrong lòng.Bốn năm đã trôi qua, nhưng ký ức về ngày.hôm đó vẫn tồn tại nguyên vẹn trong trí nhớ củacô, vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng dày vò côsuốt mấy năm trời.Tỉnh dậy trong bệnh viện, Khả Hân ngơ ngác.” vươn tay sờ bụng mình. Không còn cảm giác vềmột sinh linh bé bỏng trong đó, cô chợt nhận rasự thật, cô đã mất đi đứa con thứ hai, đồng thờiTất luôn khả năng làm mẹ.Hai hàng nước mắt thấm ướt gối, chưa bao.giờ cô biết cảm giác hận thấu xương một ngườilại đau đớn đến thế.Là Đình Phong tự tay hại chết đứa con củabọn họ. Không những thế, anh còn hoài nghi nóchẳng phải con ruột mình.“Bé con, mẹ xin lỗi đã không thể bảo vệ con.Kiếp này chúng ta vô duyên, hi vọng kiếp sau,con có thể trở về bên mẹ một lần nữa.Khả Hân nhắm mắt lại, nằm bất động trêngiường gặm nhấm nỗi đau đớn đến cùng cực,đột nhiên có suy nghĩ không bao giờ muốn tỉnhlại nữa.Bỗng, cô nghe thấy có tiếng ai đó mở cửabước vào trong phòng, nhưng do bản thân đãquá mệt mỏi nên cô chẳng còn đủ sức mà quantâm đến họ.“Bị người mình yêu thương nhất tổn thươnghết lần này đến lần khác, cảm giác của cô thếnào?”long nói châm châm của Hoàng Ly vanglên, ngay lập tức khiến cả người Khả Hân run lên.
Bốn năm sau.
“Thưa cô, cafe của cô đây ạ.”
Trong khoang máy bay hạng thương gia, nữ
tiếp viên hàng không mỉm cười đặt tách cafe
nóng hổi lên chiếc bàn trước mặt một cô gái trẻ.
Nghĩ tới điểu gì đó, cô nhịn không được nhắc
nhở vị khách của mình:
“Cô có chắc là không cần thêm đường hay.
sữa vào cafe chứ?”
Vừa rồi, cô gái này có yêu cầu một tách cafe
đen đặc không cho thêm bất cứ chất tạo ngọt
nào khiến cô có chút tò mò. Chỉ cần nhìn thứ
chất lỏng óng ánh một màu đen kia là cô đã phải
nhăn mặt vì tưởng tượng ra vị đắng nghét của nó
“Như thế này là được rồi, cảm ơn cô.”
Chất giọng du dương truyền cảm vang lên
khiến thân thể nữ tiếp viên khẽ run rẩy. Cô từng
tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng không ai
trong số họ có giọng nói tuyệt diệu như cô gái
này.
Nói thế nào nhỉ, nó mang màu sắc của một
điệu nhạc dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự
lạnh lẽo khiến người ta phải giật mình.
“Còn có chuyện gì sao?”
Julia lại lịch sự lên tiếng hỏi thăm người tiếp
viên hàng không làm cô gái tỏ ra hơi bổi rối.
“Dạ không có gì đâu, chằng qua cảm thấy
cô có giọng nói hay quá.”
Đứt lời, cô gái vội vàng chào Julia rồi trở về
hú Vực riêng của phi hành đoàn.
Giọng nói của cô hay sao?
Khóe miệng Julia khẽ nhếch lên thành một
đường cong xinh đẹp. Cô gấp gọn cuốn sách
trên tay cất vào túi xách, sau đó cầm tách cafe
lên thưởng thức.
Mùi thơm lừng của loại cafe cao cấp làm
Julia híp mắt một cách thỏa mãn. Có lẽ đối với
người khác, việc uống loại cafe không đường
chính là cực hình, nhưng đối với cô, nó lại đơn
thuần là sở thích trong suốt bốn năm qua.
Ngón tay thon dài với móng tay được sơn
sửa tỉ mỉ vô thức gõ nhẹ vào thành ghế, .Julia ngả
người về phía sau, nhắm mắt chờ đợi.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng thông báo
máy bay sắp sửa hạ cánh, yêu cầu các hành
khách yên vị tại ghế ngồi của phi hành đoàn,
Julia đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lóe lên
một tia sáng rồi biến mất nhanh chóng như chưa
từng xuất hiện.
Thả câu bốn năm, đã đến lúc cô trở về thu
lưới.
Vừa đặt chân xuống sân bay, Julia đã nhanh.
chóng cảm nhận được vô vàn ánh mắt âm thầm
dõi theo mình. Có si mê, thưởng thức, ghen
ghét… nhưng chúng chẳng ảnh hưởng gì đến cô
cả. Nói cho cùng, cô đã quá quen với những ánh.
mắt như thế này rồi.
Để tiện cho việc ngồi máy bay hơn 20 giờ
đồng hồ từ New York về Việt Nam, .Julia chỉ mặc
một chiếc áo sơ mỉ màu trắng, quần jean ống loe
và đôi giày mũi nhọn màu đen.
Mặc dù ăn mặc hết sức đơn giản, nhưng chỉ
cần là những tín đồ mê thời trang cũng đủ hiểu
giá trị của đống đồ trên người Julia khổng lồ như
thế nào.
Chưa kể, khí chất sang chảnh kết hợp với
khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng
của cô lập tức trở thành tâm điểm của đám người.
Bởi vậy, không lạ gì mà suốt quãng đường
Julia đi, luôn có những ánh mắt dõi theo cô không rời.
Khi đến gần cửa ra của sân bay, Julia bỗng
nghe thấy những tiếng thì thẩm nho nhỏ của
nhóm con gái đang đi cùng phía với mình.
“ Ê.. Ê nhìn kìa, thấy anh chàng mặc vest
đen đứng kia không. “
“Má ơi, đẹp trai dữ vậy? Nhìn giúp tao xem,
mắt anh ấy có màu xanh lục đúng không?. “
Nghe thấy vậy, Julia lập tức nhìn theo hướng
mấy cô nàng xôn xao chỉ trỏ, đôi môi đỏ mọng.
nở nụ cười tươi rói. Cô đoán không sai, người
đàn ông trong miệng mấy cô gái ấy chính là Denis.
Quả đúng như vậy, Denis đang đứng cạnh
phía rào chắn bên ngoài cửa ra của sân bay. Trên
¬ người anh mặc bộ vest đen chỉn chu được cắt
may vừa vặn với thân hình cao trên mét tám, tóc
undercut lịch lãm, gương mặt góc cạnh với đôi
mắt sâu thẳm màu xanh lục trông hết sức cuốn hút.
Anh vốn là người được thừa hưởng các
nét đẹp pha trộn giữa Châu Á và Châu Âu.
chẳng trách lại khiến nhiều cô nàng si mê ngắm
nghía đến vậy.
Denis vừa nghe xong một cuộc điện thoại
Anh nhìn đồng hồ trên tay và ngẩng đầu quan
sát xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Dường
như ngay lập tức, anh bị hấp dẫn bởi bóng dáng
nhỏ xinh đang tiến lại gần mình.
“Chào mừng em trở về.”
Hơi thở trên người Denis trở nên mềm mại
hơn. Anh cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn xoáy vào.
gương mặt cô gái đang đứng đối diện.
Julia cũng nhoẻn miệng cười, gật đầu lên tiếng:
“Phải, em đã về.”
Chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng
chạy chầm chậm trên đường để người ngồi bên
trong có thể quan sát được hết khung cảnh phía bên ngoài.
Julia lặng lẽ ngắm nhìn từng con phố, hàng
cây. Một cảm giác đau nhói quen thuộc dâng lên
trong lòng cô, khiến khóe mắt cô có chút cay cay.
Bốn năm rồi, cảnh vật đã thay đổi nhiều, chỉ
còn sót lại một chút giống như trong ký ức của
cô. Julia mím môi và cụp mắt xuống.
Phải rồi, ngay đến bản thân cô cũng đã thay
đổi thì làm sao mà những thứ ngoài kia không
thay đổi được chứ.
Cảm nhận được hơi thở phảng phất chút bi
thương của Julia, Denis bỗng mở miệng nói:
“Hối hận không?”
Nghe thấy câu hỏi của Denis, Julia sửng sốt
quay đầu lại nhìn anh, ngập ngừng hỏi:
“Ý anh là sao?”
“Em có hối hận khi rời Mỹ để trở về đây
không? Hay nói cách khác, em đã sẵn sàng để.
đối mặt với những người đó chưa?”
Ánh mắt Julia đột nhiên biến đổi, vẻ thương
cảm ban nãy hoàn toàn biến mất mà thay vào đó
là sự lạnh lẽo đến gai người
Cô nhếch miệng giếu cợt sự yếu ớt vừa xuất
Hiện trong lòng mình, ***** chiếc nhẫn đắt tiền.
ở ngón trỏ và nói:
“Em tưởng điều này chúng ta đã nói rất rõ từ
trước rồi chứ.”
Thái độ chuyển biến của Julia làm Denis tỏ
ra hài lòng. Đây mới đúng là Julia của anh mà
không phải người đàn bà nhu nhược yếu đuối
trước đây.
“Tết lắm, vậy em ngồi nghiêm chỉnh lại đi,
anh muốn đưa em tới một nơi.”
“Nơi nào thế?
“Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
Không để Julia kịp lên tiếng phản đối, Denis
nhấn ga tăng tốc khiến chiếc xe ô tô phóng vụt
đi, bỏ lại phía sau khung cảnh nhộn nhịp, sầm uất.
Ba mươi phút sau.
“Đã đến nơi, mời quý cô xuống xe.”
Denis quay đầu nhắc nhở người con gái bên
cạnh, Julia vô thức gật đầu, mở cửa xe bước ra,
Về mặt ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là một trong những cây cầu lớn nhất
của thành phố, bắc qua con sông dài hun hút với
dòng nước chảy xiết, cũng là nơi bốn năm trước.
cô lựa chọn để kết thúc cuộc đời.
“Thế nào, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn đúng
không?”
Denis thong thả đi đến gần Julia, ngắm nhìn
gương mặt đang nhíu chặt lại của cô. Anh biết
lúc này Julia đang hồi tưởng về ký ức với cây cầu
và con sông này nên muốn tặng thêm cho cô
một liều thuốc *****.
“Nói cho anh nghe, em vẫn nhớ rõ chứ, Khả Hân?”
Thân thể Julia đột nhiên cứng đờ. Lâu lắm
rồi cô mới lại nghe thấy hai chữ quen thuộc này.
Khả Hân, cái tên mang hàm ý hân hoan vui
vẻ, nhưng cũng khiến cô phải chịu bao nỗi cay
đắng và đau khổ mỗi khi nhớ về nó.
Đừng chán ghét một cái tên, bởi vì nó
chẳng có lỗi gì với em cả. Ngược lại, nó chính là
thứ nhắc nhở em từng giờ từng phút, rằng em đã
từng là một cô gái yếu đuối đến thế nào.”
“Hiện tại, em là Julia Trương, giám đốc của
công ty phần mềm DFD trực thuộc tập đoàn toàn
cầu K.D. Nhưng quá khứ, em là Đặng Khả Hân,
cô gái khuyết tật với trình độ học vấn lớp 12:
Denis không kiêng nể khoét sâu vào miệng
vết thương tưởng chừng đã lành lại của Khả Hân
làm cô cực kỳ khó chịu.
Hai bàn tay siết chặt vào thành cầu đến mức
móng tay biến dạng, Khả Hân phải cố gắng lắm
mới đè nén được cảm xúc dao động kịch liệt
trong lòng.
Bốn năm đã trôi qua, nhưng ký ức về ngày.
hôm đó vẫn tồn tại nguyên vẹn trong trí nhớ của
cô, vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng dày vò cô
suốt mấy năm trời.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, Khả Hân ngơ ngác
.” vươn tay sờ bụng mình. Không còn cảm giác về
một sinh linh bé bỏng trong đó, cô chợt nhận ra
sự thật, cô đã mất đi đứa con thứ hai, đồng thời
Tất luôn khả năng làm mẹ.
Hai hàng nước mắt thấm ướt gối, chưa bao.
giờ cô biết cảm giác hận thấu xương một người
lại đau đớn đến thế.
Là Đình Phong tự tay hại chết đứa con của
bọn họ. Không những thế, anh còn hoài nghi nó
chẳng phải con ruột mình.
“Bé con, mẹ xin lỗi đã không thể bảo vệ con.
Kiếp này chúng ta vô duyên, hi vọng kiếp sau,
con có thể trở về bên mẹ một lần nữa.
Khả Hân nhắm mắt lại, nằm bất động trên
giường gặm nhấm nỗi đau đớn đến cùng cực,
đột nhiên có suy nghĩ không bao giờ muốn tỉnh
lại nữa.
Bỗng, cô nghe thấy có tiếng ai đó mở cửa
bước vào trong phòng, nhưng do bản thân đã
quá mệt mỏi nên cô chẳng còn đủ sức mà quan
tâm đến họ.
“Bị người mình yêu thương nhất tổn thương
hết lần này đến lần khác, cảm giác của cô thế
nào?”
long nói châm châm của Hoàng Ly vang
lên, ngay lập tức khiến cả người Khả Hân run lên.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Bốn năm sau.“Thưa cô, cafe của cô đây ạ.”Trong khoang máy bay hạng thương gia, nữtiếp viên hàng không mỉm cười đặt tách cafenóng hổi lên chiếc bàn trước mặt một cô gái trẻ.Nghĩ tới điểu gì đó, cô nhịn không được nhắcnhở vị khách của mình:“Cô có chắc là không cần thêm đường hay.sữa vào cafe chứ?”Vừa rồi, cô gái này có yêu cầu một tách cafeđen đặc không cho thêm bất cứ chất tạo ngọtnào khiến cô có chút tò mò. Chỉ cần nhìn thứchất lỏng óng ánh một màu đen kia là cô đã phảinhăn mặt vì tưởng tượng ra vị đắng nghét của nó“Như thế này là được rồi, cảm ơn cô.”Chất giọng du dương truyền cảm vang lênkhiến thân thể nữ tiếp viên khẽ run rẩy. Cô từngtiếp xúc với rất nhiều người, nhưng không aitrong số họ có giọng nói tuyệt diệu như cô gáinày.Nói thế nào nhỉ, nó mang màu sắc của mộtđiệu nhạc dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là sựlạnh lẽo khiến người ta phải giật mình.“Còn có chuyện gì sao?”Julia lại lịch sự lên tiếng hỏi thăm người tiếpviên hàng không làm cô gái tỏ ra hơi bổi rối.“Dạ không có gì đâu, chằng qua cảm thấycô có giọng nói hay quá.”Đứt lời, cô gái vội vàng chào Julia rồi trở vềhú Vực riêng của phi hành đoàn.Giọng nói của cô hay sao?Khóe miệng Julia khẽ nhếch lên thành mộtđường cong xinh đẹp. Cô gấp gọn cuốn sáchtrên tay cất vào túi xách, sau đó cầm tách cafelên thưởng thức.Mùi thơm lừng của loại cafe cao cấp làmJulia híp mắt một cách thỏa mãn. Có lẽ đối vớingười khác, việc uống loại cafe không đườngchính là cực hình, nhưng đối với cô, nó lại đơnthuần là sở thích trong suốt bốn năm qua.Ngón tay thon dài với móng tay được sơnsửa tỉ mỉ vô thức gõ nhẹ vào thành ghế, .Julia ngảngười về phía sau, nhắm mắt chờ đợi.Khoảnh khắc nghe thấy tiếng thông báomáy bay sắp sửa hạ cánh, yêu cầu các hànhkhách yên vị tại ghế ngồi của phi hành đoàn,Julia đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lóe lênmột tia sáng rồi biến mất nhanh chóng như chưatừng xuất hiện.Thả câu bốn năm, đã đến lúc cô trở về thulưới.Vừa đặt chân xuống sân bay, Julia đã nhanh.chóng cảm nhận được vô vàn ánh mắt âm thầmdõi theo mình. Có si mê, thưởng thức, ghenghét… nhưng chúng chẳng ảnh hưởng gì đến côcả. Nói cho cùng, cô đã quá quen với những ánh.mắt như thế này rồi.Để tiện cho việc ngồi máy bay hơn 20 giờđồng hồ từ New York về Việt Nam, .Julia chỉ mặcmột chiếc áo sơ mỉ màu trắng, quần jean ống loevà đôi giày mũi nhọn màu đen.Mặc dù ăn mặc hết sức đơn giản, nhưng chỉcần là những tín đồ mê thời trang cũng đủ hiểugiá trị của đống đồ trên người Julia khổng lồ nhưthế nào.Chưa kể, khí chất sang chảnh kết hợp vớikhuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏngcủa cô lập tức trở thành tâm điểm của đám người.Bởi vậy, không lạ gì mà suốt quãng đườngJulia đi, luôn có những ánh mắt dõi theo cô không rời.Khi đến gần cửa ra của sân bay, Julia bỗngnghe thấy những tiếng thì thẩm nho nhỏ củanhóm con gái đang đi cùng phía với mình.“ Ê.. Ê nhìn kìa, thấy anh chàng mặc vestđen đứng kia không. ““Má ơi, đẹp trai dữ vậy? Nhìn giúp tao xem,mắt anh ấy có màu xanh lục đúng không?. “Nghe thấy vậy, Julia lập tức nhìn theo hướngmấy cô nàng xôn xao chỉ trỏ, đôi môi đỏ mọng.nở nụ cười tươi rói. Cô đoán không sai, ngườiđàn ông trong miệng mấy cô gái ấy chính là Denis.Quả đúng như vậy, Denis đang đứng cạnhphía rào chắn bên ngoài cửa ra của sân bay. Trên¬ người anh mặc bộ vest đen chỉn chu được cắtmay vừa vặn với thân hình cao trên mét tám, tócundercut lịch lãm, gương mặt góc cạnh với đôimắt sâu thẳm màu xanh lục trông hết sức cuốn hút.Anh vốn là người được thừa hưởng cácnét đẹp pha trộn giữa Châu Á và Châu Âu.chẳng trách lại khiến nhiều cô nàng si mê ngắmnghía đến vậy.Denis vừa nghe xong một cuộc điện thoạiAnh nhìn đồng hồ trên tay và ngẩng đầu quansát xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Dườngnhư ngay lập tức, anh bị hấp dẫn bởi bóng dángnhỏ xinh đang tiến lại gần mình.“Chào mừng em trở về.”Hơi thở trên người Denis trở nên mềm mạihơn. Anh cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn xoáy vào.gương mặt cô gái đang đứng đối diện.Julia cũng nhoẻn miệng cười, gật đầu lên tiếng:“Phải, em đã về.”Chiếc xe Mercedes màu đen sang trọngchạy chầm chậm trên đường để người ngồi bêntrong có thể quan sát được hết khung cảnh phía bên ngoài.Julia lặng lẽ ngắm nhìn từng con phố, hàngcây. Một cảm giác đau nhói quen thuộc dâng lêntrong lòng cô, khiến khóe mắt cô có chút cay cay.Bốn năm rồi, cảnh vật đã thay đổi nhiều, chỉcòn sót lại một chút giống như trong ký ức củacô. Julia mím môi và cụp mắt xuống.Phải rồi, ngay đến bản thân cô cũng đã thayđổi thì làm sao mà những thứ ngoài kia khôngthay đổi được chứ.Cảm nhận được hơi thở phảng phất chút bithương của Julia, Denis bỗng mở miệng nói:“Hối hận không?”Nghe thấy câu hỏi của Denis, Julia sửng sốtquay đầu lại nhìn anh, ngập ngừng hỏi:“Ý anh là sao?”“Em có hối hận khi rời Mỹ để trở về đâykhông? Hay nói cách khác, em đã sẵn sàng để.đối mặt với những người đó chưa?”Ánh mắt Julia đột nhiên biến đổi, vẻ thươngcảm ban nãy hoàn toàn biến mất mà thay vào đólà sự lạnh lẽo đến gai ngườiCô nhếch miệng giếu cợt sự yếu ớt vừa xuấtHiện trong lòng mình, ***** chiếc nhẫn đắt tiền.ở ngón trỏ và nói:“Em tưởng điều này chúng ta đã nói rất rõ từtrước rồi chứ.”Thái độ chuyển biến của Julia làm Denis tỏra hài lòng. Đây mới đúng là Julia của anh màkhông phải người đàn bà nhu nhược yếu đuốitrước đây.“Tết lắm, vậy em ngồi nghiêm chỉnh lại đi,anh muốn đưa em tới một nơi.”“Nơi nào thế?“Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”Không để Julia kịp lên tiếng phản đối, Denisnhấn ga tăng tốc khiến chiếc xe ô tô phóng vụtđi, bỏ lại phía sau khung cảnh nhộn nhịp, sầm uất.Ba mươi phút sau.“Đã đến nơi, mời quý cô xuống xe.”Denis quay đầu nhắc nhở người con gái bêncạnh, Julia vô thức gật đầu, mở cửa xe bước ra,Về mặt ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.Đây là một trong những cây cầu lớn nhấtcủa thành phố, bắc qua con sông dài hun hút vớidòng nước chảy xiết, cũng là nơi bốn năm trước.cô lựa chọn để kết thúc cuộc đời.“Thế nào, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn đúngkhông?”Denis thong thả đi đến gần Julia, ngắm nhìngương mặt đang nhíu chặt lại của cô. Anh biếtlúc này Julia đang hồi tưởng về ký ức với cây cầuvà con sông này nên muốn tặng thêm cho cômột liều thuốc *****.“Nói cho anh nghe, em vẫn nhớ rõ chứ, Khả Hân?”Thân thể Julia đột nhiên cứng đờ. Lâu lắmrồi cô mới lại nghe thấy hai chữ quen thuộc này.Khả Hân, cái tên mang hàm ý hân hoan vuivẻ, nhưng cũng khiến cô phải chịu bao nỗi cayđắng và đau khổ mỗi khi nhớ về nó.Đừng chán ghét một cái tên, bởi vì nóchẳng có lỗi gì với em cả. Ngược lại, nó chính làthứ nhắc nhở em từng giờ từng phút, rằng em đãtừng là một cô gái yếu đuối đến thế nào.”“Hiện tại, em là Julia Trương, giám đốc củacông ty phần mềm DFD trực thuộc tập đoàn toàncầu K.D. Nhưng quá khứ, em là Đặng Khả Hân,cô gái khuyết tật với trình độ học vấn lớp 12:Denis không kiêng nể khoét sâu vào miệngvết thương tưởng chừng đã lành lại của Khả Hânlàm cô cực kỳ khó chịu.Hai bàn tay siết chặt vào thành cầu đến mứcmóng tay biến dạng, Khả Hân phải cố gắng lắmmới đè nén được cảm xúc dao động kịch liệttrong lòng.Bốn năm đã trôi qua, nhưng ký ức về ngày.hôm đó vẫn tồn tại nguyên vẹn trong trí nhớ củacô, vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng dày vò côsuốt mấy năm trời.Tỉnh dậy trong bệnh viện, Khả Hân ngơ ngác.” vươn tay sờ bụng mình. Không còn cảm giác vềmột sinh linh bé bỏng trong đó, cô chợt nhận rasự thật, cô đã mất đi đứa con thứ hai, đồng thờiTất luôn khả năng làm mẹ.Hai hàng nước mắt thấm ướt gối, chưa bao.giờ cô biết cảm giác hận thấu xương một ngườilại đau đớn đến thế.Là Đình Phong tự tay hại chết đứa con củabọn họ. Không những thế, anh còn hoài nghi nóchẳng phải con ruột mình.“Bé con, mẹ xin lỗi đã không thể bảo vệ con.Kiếp này chúng ta vô duyên, hi vọng kiếp sau,con có thể trở về bên mẹ một lần nữa.Khả Hân nhắm mắt lại, nằm bất động trêngiường gặm nhấm nỗi đau đớn đến cùng cực,đột nhiên có suy nghĩ không bao giờ muốn tỉnhlại nữa.Bỗng, cô nghe thấy có tiếng ai đó mở cửabước vào trong phòng, nhưng do bản thân đãquá mệt mỏi nên cô chẳng còn đủ sức mà quantâm đến họ.“Bị người mình yêu thương nhất tổn thươnghết lần này đến lần khác, cảm giác của cô thếnào?”long nói châm châm của Hoàng Ly vanglên, ngay lập tức khiến cả người Khả Hân run lên.