1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."…

Chương 26: Chương 26

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên NãiTác giả: Bán Bình Lựu Liên NãiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."… Thẩm Lâm Xuyên dở khóc dở cười, cúi xuống nói với nàng: "Lên đi, ta cõng ngươi."Có lẽ gương mặt đỏ bừng xấu hổ của nàng đã khiến hắn cảm động, đến chính hắn cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.「Auuu——」Mưa càng lúc càng lớn, nàng dùng áo khoác của Thẩm Lâm Xuyên che lên đầu hai người để chắn mưa, Thẩm Lâm Xuyên chậm dần bước chân.Cả hai người đều nín thở. Không phải vì lạnh do mưa mà là vì cảnh tượng trước mắt khiến họ lạnh sống lưng. Năm con sói hoang đang đứng chắn trước mặt họ.Cảnh tượng này thật đáng sợ: giữa cơn mưa như trút nước, một thiếu niên cõng một thiếu nữ, đối diện với họ là năm con sói với ánh mắt hung hãn rực lửa."Chúng ta… có phải hôm nay sẽ chết ở đây không?" người trên lưng hắn nhẹ giọng hỏi.Thẩm Lâm Xuyên lắc đầu: "Yên tâm đi, Thu cô nương, sẽ không đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi."Nàng vẫn không yên tâm, nói với hắn: "Hay là ngươi để ta xuống, ngươi quay đầu chạy đi, chí ít ta không thể liên lụy đến ngươi được."Thẩm Lâm Xuyên không nhịn được cảm thấy nàng ngốc nghếch:"Ngươi nói gì thế, sống thì cùng sống, chết cũng cùng chết. Huống hồ, chúng ta sẽ không chết."Nói xong, hắn liền nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh. Bầy sói nhận ra mục tiêu đã chuẩn bị tấn công, giống như đã được huấn luyện bài bản, ba con phía trước, hai con phía sau lập thành thế vây kín."Thẩm Lâm Xuyên, ta có thể dùng cung tên đối phó với hai con phía sau, ba con phía trước, ngươi lo liệu được không?" Nàng giương cung, hỏi hắn.Hắn đang cõng nàng, chỉ còn một tay có thể cầm kiếm. Nhưng nhìn tình thế trước mặt, dù không được cũng phải được."Được." Thẩm Lâm Xuyên đáp, đã bước vào tư thế đề phòng.Con sói *****ên nhảy lên, lao thẳng về phía họ. Thẩm Lâm Xuyên nhanh nhẹn né tránh, một kiếm đâm trúng động mạch của nó. Khi rút kiếm ra, máu tươi phun trào, bắn lên trên mặt hắn.Nàng kéo dây cung, dùng một tư thế cực kỳ khó chịu để nhắm vào phía sau, thấy bọn sói đang tiến lại gần, lập tức buông tên. Nửa canh giờ sau, hai người kiệt sức ngã vật ra đất, ***** không ngừng. Bên cạnh họ là một vòng xác sói nằm la liệt."Chúng ta mau đi thôi, rừng này không chỉ có sói. Nếu có dã thú khác đánh hơi thấy mùi máu mà mò đến, chúng ta thật sự sẽ chết chắc." Thẩm Lâm Xuyên đứng dậy, tiện tay bế nàng lên."Đợi đã!" Nàng vội vàng ngăn lại, "Ngươi... ngươi bị chảy máu ở vai rồi! Ngươi bị thương rồi sao?!""Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Chúng ta đi mau đi." Thẩm Lâm Xuyên không hề để tâm. Có thể đổi lấy sự quan tâm của nàng, đối với hắn mà nói, vết thương này rất đáng.Thiếu nữ nằm trong vòng tay hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:"Xin lỗi... ta biết khóc cũng chẳng ích gì, nhưng mà… xin lỗi…"Nàng sụt sùi trong vòng tay hắn, hắn không kìm được mà ôm chặt nàng hơn, nửa đùa nửa thật nói:"Đã thấy ngươi hối lỗi vậy rồi, vậy thì cược thành sáu ngày đi. Dù sao ngươi cũng thua rồi, coi như là bồi thường cho ta."Nàng bật cười thành tiếng. Hắn bế nàng về trong ánh mắt của bao người, khi thấy nàng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa gặp Thu thừa tướng, nàng lại òa khóc thật to, khóc đến mức ai cũng đau lòng."Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Trước khi rời đi, nàng nói với hắn câu này."Không có gì." Hắn cười đáp, nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp.Xe ngựa nhà họ Thu đi xa rồi, lúc này hắn mới cảm thấy vết thương ở vai nhói lên từng đợt. Thẩm phu nhân nhìn vết thương của hắn, đau lòng vô cùng, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lúc ấy lại đang nghĩ tới chuyện khác.Vì sao ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn lại như vậy? Hắn không hiểu, chỉ thấy trong ánh mắt đó chứa đầy vẻ ác ý. Cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe thấy Thái tử bảo hắn đừng lo chuyện này.Tối đó về nhà, hắn liền phát sốt. Ba ngày sau, Thẩm Lâm Xuyên tỉnh lại. Điều *****ên hắn thấy chính là Thu Oanh Oanh đang ngủ gục bên giường hắn. Nghe Thẩm phu nhân kể, ba ngày qua, chính nàng là người không quản ngày đêm chăm sóc hắn.Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân dường như cũng nhận ra điều gì đó, vỗ vai hắn nói: "Nhớ nắm cho chắc cơ hội."Nói thật, bí mật trong lòng bị người ta đoán trúng, hắn cảm thấy không vui cho lắm.Nàng cứ thế nằm gục ngay bên tay hắn, ngay cả khi ngủ, khuôn mặt ấy cũng đáng yêu vô ngần.Có lẽ… đây chính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi?Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hắn đã tỉnh lại, lại bật khóc."Khóc cái gì chứ? Không phải ta không hề hấn gì sao?" Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lau mãi vẫn không hết."Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn huynh." Đôi mắt hoe đỏ, nàng nhìn hắn nói: "Xin lỗi… vì đã nhận nhầm huynh thành Lý Tu Dẫn."Nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Lâm Xuyên không khỏi cười khổ, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nàng: "Không sao, muội không sao là được rồi."Sau đó, để thực hiện lời hứa của mình, quả nhiên nàng đã ở lại bên hắn thêm ba ngày. Tuy nói là đến để làm nha hoàn, nhưng ba ngày ấy, người chăm sóc nàng lại chính là Thẩm Lâm Xuyên, bởi vì Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân không cho nàng làm bất cứ việc gì."Nam tử thì phải ra dáng nam tử, nữ tử yếu đuối như thế, sao lại để người ta phục vụ con được."Chỉ vậy thôi.Tối ngày cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên đã trò chuyện với nàng rất nhiều."Oanh Oanh, muội thích Thái tử… đúng không?" Thẩm Lâm Xuyên hỏi.Nàng không trả lời, mà nói: "Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh muội chỉ có mình hắn là người khác phái thân thiết nhất. Đừng thấy muội hay cãi nhau với hắn như vậy, thật ra muội vẫn dựa dẫm vào hắn nhiều lắm."Cũng đúng, ai đến trước thì luôn có lợi thế hơn, hắn nghĩ."Khi còn nhỏ, muội thực sự từng thích hắn, nhưng sau này… thì không còn nữa." Nàng nói."Tại sao lại không thích nữa?""Muội vẫn phân biệt rõ được giữa thích kiểu bạn bè và thích kiểu nam nữ. Với Lý Tu Dẫn thì chỉ là loại *****ên thôi." Nàng mỉm cười rạng rỡ với hắn.Nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn. Thẩm Lâm Xuyên còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu."Nhưng mà… cái thích kiểu nam nữ ấy, thì đúng là có một người…" Nàng cúi đầu, ấp úng nói.Tim Thẩm Lâm Xuyên lập tức nhói lên, hắn rất muốn biết người đó là ai nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Là ai vậy?"Hắn không nhớ rõ đáp án là gì. Hắn chỉ nhớ… đôi môi của cô nương rất mềm, khi áp vào má… cảm giác thoải mái biết bao.

Thẩm Lâm Xuyên dở khóc dở cười, cúi xuống nói với nàng: "Lên đi, ta cõng ngươi."

Có lẽ gương mặt đỏ bừng xấu hổ của nàng đã khiến hắn cảm động, đến chính hắn cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.

「Auuu——」

Mưa càng lúc càng lớn, nàng dùng áo khoác của Thẩm Lâm Xuyên che lên đầu hai người để chắn mưa, Thẩm Lâm Xuyên chậm dần bước chân.

Cả hai người đều nín thở. Không phải vì lạnh do mưa mà là vì cảnh tượng trước mắt khiến họ lạnh sống lưng. Năm con sói hoang đang đứng chắn trước mặt họ.

Cảnh tượng này thật đáng sợ: giữa cơn mưa như trút nước, một thiếu niên cõng một thiếu nữ, đối diện với họ là năm con sói với ánh mắt hung hãn rực lửa.

"Chúng ta… có phải hôm nay sẽ chết ở đây không?" người trên lưng hắn nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Lâm Xuyên lắc đầu: "Yên tâm đi, Thu cô nương, sẽ không đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nàng vẫn không yên tâm, nói với hắn: "Hay là ngươi để ta xuống, ngươi quay đầu chạy đi, chí ít ta không thể liên lụy đến ngươi được."

Thẩm Lâm Xuyên không nhịn được cảm thấy nàng ngốc nghếch:

"Ngươi nói gì thế, sống thì cùng sống, chết cũng cùng chết. Huống hồ, chúng ta sẽ không chết."

Nói xong, hắn liền nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh. Bầy sói nhận ra mục tiêu đã chuẩn bị tấn công, giống như đã được huấn luyện bài bản, ba con phía trước, hai con phía sau lập thành thế vây kín.

"Thẩm Lâm Xuyên, ta có thể dùng cung tên đối phó với hai con phía sau, ba con phía trước, ngươi lo liệu được không?" Nàng giương cung, hỏi hắn.

Hắn đang cõng nàng, chỉ còn một tay có thể cầm kiếm. Nhưng nhìn tình thế trước mặt, dù không được cũng phải được.

"Được." Thẩm Lâm Xuyên đáp, đã bước vào tư thế đề phòng.

Con sói *****ên nhảy lên, lao thẳng về phía họ. Thẩm Lâm Xuyên nhanh nhẹn né tránh, một kiếm đâm trúng động mạch của nó. Khi rút kiếm ra, máu tươi phun trào, bắn lên trên mặt hắn.

Nàng kéo dây cung, dùng một tư thế cực kỳ khó chịu để nhắm vào phía sau, thấy bọn sói đang tiến lại gần, lập tức buông tên. Nửa canh giờ sau, hai người kiệt sức ngã vật ra đất, ***** không ngừng. Bên cạnh họ là một vòng xác sói nằm la liệt.

"Chúng ta mau đi thôi, rừng này không chỉ có sói. Nếu có dã thú khác đánh hơi thấy mùi máu mà mò đến, chúng ta thật sự sẽ chết chắc." Thẩm Lâm Xuyên đứng dậy, tiện tay bế nàng lên.

"Đợi đã!" Nàng vội vàng ngăn lại, "Ngươi... ngươi bị chảy máu ở vai rồi! Ngươi bị thương rồi sao?!"

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Chúng ta đi mau đi." Thẩm Lâm Xuyên không hề để tâm. Có thể đổi lấy sự quan tâm của nàng, đối với hắn mà nói, vết thương này rất đáng.

Thiếu nữ nằm trong vòng tay hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:

"Xin lỗi... ta biết khóc cũng chẳng ích gì, nhưng mà… xin lỗi…"

Nàng sụt sùi trong vòng tay hắn, hắn không kìm được mà ôm chặt nàng hơn, nửa đùa nửa thật nói:

"Đã thấy ngươi hối lỗi vậy rồi, vậy thì cược thành sáu ngày đi. Dù sao ngươi cũng thua rồi, coi như là bồi thường cho ta."

Nàng bật cười thành tiếng. Hắn bế nàng về trong ánh mắt của bao người, khi thấy nàng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa gặp Thu thừa tướng, nàng lại òa khóc thật to, khóc đến mức ai cũng đau lòng.

"Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Trước khi rời đi, nàng nói với hắn câu này.

"Không có gì." Hắn cười đáp, nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp.

Xe ngựa nhà họ Thu đi xa rồi, lúc này hắn mới cảm thấy vết thương ở vai nhói lên từng đợt. Thẩm phu nhân nhìn vết thương của hắn, đau lòng vô cùng, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lúc ấy lại đang nghĩ tới chuyện khác.

Vì sao ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn lại như vậy? Hắn không hiểu, chỉ thấy trong ánh mắt đó chứa đầy vẻ ác ý. Cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe thấy Thái tử bảo hắn đừng lo chuyện này.

Tối đó về nhà, hắn liền phát sốt. Ba ngày sau, Thẩm Lâm Xuyên tỉnh lại. Điều *****ên hắn thấy chính là Thu Oanh Oanh đang ngủ gục bên giường hắn. Nghe Thẩm phu nhân kể, ba ngày qua, chính nàng là người không quản ngày đêm chăm sóc hắn.

Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân dường như cũng nhận ra điều gì đó, vỗ vai hắn nói: "Nhớ nắm cho chắc cơ hội."

Nói thật, bí mật trong lòng bị người ta đoán trúng, hắn cảm thấy không vui cho lắm.

Nàng cứ thế nằm gục ngay bên tay hắn, ngay cả khi ngủ, khuôn mặt ấy cũng đáng yêu vô ngần.

Có lẽ… đây chính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi?

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hắn đã tỉnh lại, lại bật khóc.

"Khóc cái gì chứ? Không phải ta không hề hấn gì sao?" Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lau mãi vẫn không hết.

"Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn huynh." Đôi mắt hoe đỏ, nàng nhìn hắn nói: "Xin lỗi… vì đã nhận nhầm huynh thành Lý Tu Dẫn."

Nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Lâm Xuyên không khỏi cười khổ, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nàng: "Không sao, muội không sao là được rồi."

Sau đó, để thực hiện lời hứa của mình, quả nhiên nàng đã ở lại bên hắn thêm ba ngày. Tuy nói là đến để làm nha hoàn, nhưng ba ngày ấy, người chăm sóc nàng lại chính là Thẩm Lâm Xuyên, bởi vì Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân không cho nàng làm bất cứ việc gì.

"Nam tử thì phải ra dáng nam tử, nữ tử yếu đuối như thế, sao lại để người ta phục vụ con được."

Chỉ vậy thôi.

Tối ngày cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên đã trò chuyện với nàng rất nhiều.

"Oanh Oanh, muội thích Thái tử… đúng không?" Thẩm Lâm Xuyên hỏi.

Nàng không trả lời, mà nói: "Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh muội chỉ có mình hắn là người khác phái thân thiết nhất. Đừng thấy muội hay cãi nhau với hắn như vậy, thật ra muội vẫn dựa dẫm vào hắn nhiều lắm."

Cũng đúng, ai đến trước thì luôn có lợi thế hơn, hắn nghĩ.

"Khi còn nhỏ, muội thực sự từng thích hắn, nhưng sau này… thì không còn nữa." Nàng nói.

"Tại sao lại không thích nữa?"

"Muội vẫn phân biệt rõ được giữa thích kiểu bạn bè và thích kiểu nam nữ. Với Lý Tu Dẫn thì chỉ là loại *****ên thôi." Nàng mỉm cười rạng rỡ với hắn.

Nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn. Thẩm Lâm Xuyên còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

"Nhưng mà… cái thích kiểu nam nữ ấy, thì đúng là có một người…" Nàng cúi đầu, ấp úng nói.

Tim Thẩm Lâm Xuyên lập tức nhói lên, hắn rất muốn biết người đó là ai nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Là ai vậy?"

Hắn không nhớ rõ đáp án là gì. Hắn chỉ nhớ… đôi môi của cô nương rất mềm, khi áp vào má… cảm giác thoải mái biết bao.

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên NãiTác giả: Bán Bình Lựu Liên NãiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."… Thẩm Lâm Xuyên dở khóc dở cười, cúi xuống nói với nàng: "Lên đi, ta cõng ngươi."Có lẽ gương mặt đỏ bừng xấu hổ của nàng đã khiến hắn cảm động, đến chính hắn cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.「Auuu——」Mưa càng lúc càng lớn, nàng dùng áo khoác của Thẩm Lâm Xuyên che lên đầu hai người để chắn mưa, Thẩm Lâm Xuyên chậm dần bước chân.Cả hai người đều nín thở. Không phải vì lạnh do mưa mà là vì cảnh tượng trước mắt khiến họ lạnh sống lưng. Năm con sói hoang đang đứng chắn trước mặt họ.Cảnh tượng này thật đáng sợ: giữa cơn mưa như trút nước, một thiếu niên cõng một thiếu nữ, đối diện với họ là năm con sói với ánh mắt hung hãn rực lửa."Chúng ta… có phải hôm nay sẽ chết ở đây không?" người trên lưng hắn nhẹ giọng hỏi.Thẩm Lâm Xuyên lắc đầu: "Yên tâm đi, Thu cô nương, sẽ không đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi."Nàng vẫn không yên tâm, nói với hắn: "Hay là ngươi để ta xuống, ngươi quay đầu chạy đi, chí ít ta không thể liên lụy đến ngươi được."Thẩm Lâm Xuyên không nhịn được cảm thấy nàng ngốc nghếch:"Ngươi nói gì thế, sống thì cùng sống, chết cũng cùng chết. Huống hồ, chúng ta sẽ không chết."Nói xong, hắn liền nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh. Bầy sói nhận ra mục tiêu đã chuẩn bị tấn công, giống như đã được huấn luyện bài bản, ba con phía trước, hai con phía sau lập thành thế vây kín."Thẩm Lâm Xuyên, ta có thể dùng cung tên đối phó với hai con phía sau, ba con phía trước, ngươi lo liệu được không?" Nàng giương cung, hỏi hắn.Hắn đang cõng nàng, chỉ còn một tay có thể cầm kiếm. Nhưng nhìn tình thế trước mặt, dù không được cũng phải được."Được." Thẩm Lâm Xuyên đáp, đã bước vào tư thế đề phòng.Con sói *****ên nhảy lên, lao thẳng về phía họ. Thẩm Lâm Xuyên nhanh nhẹn né tránh, một kiếm đâm trúng động mạch của nó. Khi rút kiếm ra, máu tươi phun trào, bắn lên trên mặt hắn.Nàng kéo dây cung, dùng một tư thế cực kỳ khó chịu để nhắm vào phía sau, thấy bọn sói đang tiến lại gần, lập tức buông tên. Nửa canh giờ sau, hai người kiệt sức ngã vật ra đất, ***** không ngừng. Bên cạnh họ là một vòng xác sói nằm la liệt."Chúng ta mau đi thôi, rừng này không chỉ có sói. Nếu có dã thú khác đánh hơi thấy mùi máu mà mò đến, chúng ta thật sự sẽ chết chắc." Thẩm Lâm Xuyên đứng dậy, tiện tay bế nàng lên."Đợi đã!" Nàng vội vàng ngăn lại, "Ngươi... ngươi bị chảy máu ở vai rồi! Ngươi bị thương rồi sao?!""Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Chúng ta đi mau đi." Thẩm Lâm Xuyên không hề để tâm. Có thể đổi lấy sự quan tâm của nàng, đối với hắn mà nói, vết thương này rất đáng.Thiếu nữ nằm trong vòng tay hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:"Xin lỗi... ta biết khóc cũng chẳng ích gì, nhưng mà… xin lỗi…"Nàng sụt sùi trong vòng tay hắn, hắn không kìm được mà ôm chặt nàng hơn, nửa đùa nửa thật nói:"Đã thấy ngươi hối lỗi vậy rồi, vậy thì cược thành sáu ngày đi. Dù sao ngươi cũng thua rồi, coi như là bồi thường cho ta."Nàng bật cười thành tiếng. Hắn bế nàng về trong ánh mắt của bao người, khi thấy nàng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa gặp Thu thừa tướng, nàng lại òa khóc thật to, khóc đến mức ai cũng đau lòng."Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Trước khi rời đi, nàng nói với hắn câu này."Không có gì." Hắn cười đáp, nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp.Xe ngựa nhà họ Thu đi xa rồi, lúc này hắn mới cảm thấy vết thương ở vai nhói lên từng đợt. Thẩm phu nhân nhìn vết thương của hắn, đau lòng vô cùng, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lúc ấy lại đang nghĩ tới chuyện khác.Vì sao ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn lại như vậy? Hắn không hiểu, chỉ thấy trong ánh mắt đó chứa đầy vẻ ác ý. Cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe thấy Thái tử bảo hắn đừng lo chuyện này.Tối đó về nhà, hắn liền phát sốt. Ba ngày sau, Thẩm Lâm Xuyên tỉnh lại. Điều *****ên hắn thấy chính là Thu Oanh Oanh đang ngủ gục bên giường hắn. Nghe Thẩm phu nhân kể, ba ngày qua, chính nàng là người không quản ngày đêm chăm sóc hắn.Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân dường như cũng nhận ra điều gì đó, vỗ vai hắn nói: "Nhớ nắm cho chắc cơ hội."Nói thật, bí mật trong lòng bị người ta đoán trúng, hắn cảm thấy không vui cho lắm.Nàng cứ thế nằm gục ngay bên tay hắn, ngay cả khi ngủ, khuôn mặt ấy cũng đáng yêu vô ngần.Có lẽ… đây chính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi?Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hắn đã tỉnh lại, lại bật khóc."Khóc cái gì chứ? Không phải ta không hề hấn gì sao?" Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lau mãi vẫn không hết."Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn huynh." Đôi mắt hoe đỏ, nàng nhìn hắn nói: "Xin lỗi… vì đã nhận nhầm huynh thành Lý Tu Dẫn."Nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Lâm Xuyên không khỏi cười khổ, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nàng: "Không sao, muội không sao là được rồi."Sau đó, để thực hiện lời hứa của mình, quả nhiên nàng đã ở lại bên hắn thêm ba ngày. Tuy nói là đến để làm nha hoàn, nhưng ba ngày ấy, người chăm sóc nàng lại chính là Thẩm Lâm Xuyên, bởi vì Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân không cho nàng làm bất cứ việc gì."Nam tử thì phải ra dáng nam tử, nữ tử yếu đuối như thế, sao lại để người ta phục vụ con được."Chỉ vậy thôi.Tối ngày cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên đã trò chuyện với nàng rất nhiều."Oanh Oanh, muội thích Thái tử… đúng không?" Thẩm Lâm Xuyên hỏi.Nàng không trả lời, mà nói: "Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh muội chỉ có mình hắn là người khác phái thân thiết nhất. Đừng thấy muội hay cãi nhau với hắn như vậy, thật ra muội vẫn dựa dẫm vào hắn nhiều lắm."Cũng đúng, ai đến trước thì luôn có lợi thế hơn, hắn nghĩ."Khi còn nhỏ, muội thực sự từng thích hắn, nhưng sau này… thì không còn nữa." Nàng nói."Tại sao lại không thích nữa?""Muội vẫn phân biệt rõ được giữa thích kiểu bạn bè và thích kiểu nam nữ. Với Lý Tu Dẫn thì chỉ là loại *****ên thôi." Nàng mỉm cười rạng rỡ với hắn.Nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn. Thẩm Lâm Xuyên còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu."Nhưng mà… cái thích kiểu nam nữ ấy, thì đúng là có một người…" Nàng cúi đầu, ấp úng nói.Tim Thẩm Lâm Xuyên lập tức nhói lên, hắn rất muốn biết người đó là ai nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Là ai vậy?"Hắn không nhớ rõ đáp án là gì. Hắn chỉ nhớ… đôi môi của cô nương rất mềm, khi áp vào má… cảm giác thoải mái biết bao.

Chương 26: Chương 26