1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."…

Chương 28: Chương 28

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên NãiTác giả: Bán Bình Lựu Liên NãiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."… 2.Ta một mình ngồi bên lan can cửa sổ, ngắm vầng trăng sáng vời vợi.Bốn năm rất ngắn, ngắn đến nỗi mọi thứ đều không thay đổi; bốn năm lại rất dài, dài đến nỗi ta cảm thấy nhà mình cũng trở nên xa lạ.Bốn năm từ biệt ấy, Thẩm Lâm Xuyên đã theo ca ca đến biên cương, hắn nói với ta, hắn muốn gây dựng sự nghiệp riêng. Nếu ta không bị tiên hoàng để mắt tới, liệu ta và hắn có phải đã bén rễ ở đế đô này, sống hạnh phúc bên nhau hay không?Haizz, ta cứ mãi nghĩ đến những điều vô ích này.Người đời đều biết Thu Linh Động dung mạo tuyệt sắc vô song, nhưng lại chẳng hay Oanh Oanh của Thu gia xinh đẹp động lòng người..Ta liền trở thành nhị tiểu thư Thu Oanh Oanh không có thật của Thu phủ.Hôm đó ở cửa hàng tơ lụa, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi làm rơi chiếc nón cói trên đầu ta, nàng nhìn ta, cười hì hì: "Người ta nói mỹ nhân chính là tỷ sao? Tỷ tỷ của tỷ là Thái hậu nương nương?"Ta cười cười: "Đúng, tỷ tỷ của ta là Thái hậu."Tiểu cô nương lập tức hứng thú, vây quanh ta không ngừng hỏi: "Ta nghe nói Thái hậu nương nương vô cùng trẻ, có thật không? Thái hậu nương nương và tỷ ai xinh đẹp hơn..."Ta thở dài, nàng líu ríu nói những câu hỏi ngây thơ hết chỗ nói, ta có chút không muốn để ý đến nàng, liền cầm lấy tấm lụa của mình rồi rời đi.Nàng lại líu ríu đi theo, dường như cố ý trở về Thu phủ cùng ta vậy.Thôi được rồi.Chẳng bao lâu, âm thanh phía sau chợt im bặt, nghĩ bụng chắc tiểu cô nương đã đi rồi, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta hơi đói bụng."Ta dở khóc dở cười: "Vậy muội về nhà đi."Ai ngờ nàng chộp lấy tay ta, chớp đôi mắt to ngấn lệ: "Tỷ tỷ, chúng ta đến tiệm bánh ngọt đi, có được không ~"Thật là giở trò vô lại. Ta dẫn nàng đến một tửu lâu rất nổi tiếng ở Đế Kinh."Hi hi hi, đa tạ tỷ tỷ!" Tiểu cô nương vừa gặm móng giò vừa cười hì hì nói với ta."Muội tên gì?" Ta hỏi."Lan Oánh Oánh, tỷ tỷ cứ gọi ta Tiểu Lan là được."Chúng ta ngồi ở lầu hai, vừa hay nhìn thấy đài hát nói dưới lầu."Hồi trước kể rằng, Lưu Quý Phi ném trâm cài của Tần Tiệp Dư ở bên giếng cạn, định bụng đợi hoàng thượng đến thì vu oan cho Tần Tiệp Dư..."Ta nhìn người kể chuyện cải trang nam nhan kia, không khỏi bật cười."Tỷ tỷ, tỷ có biết người kể chuyện kia là ai không?" Tiểu Lan chớp mắt với ta, vẻ mặt thần bí nói."Là ai?""Là Thục Hoa tỷ tỷ, là nữ nhi của Vương Thị Lang." Tiểu Lan cười hì hì nói, "Ta nói cho tỷ biết, tỷ ấy thích đọc mấy quyển thoại bản lắm, giấu ở nhà cả một đống, Thị Lang đại nhân tịch thu hết rồi, sau đó Thục Hoa tỷ tỷ lại lén lấy ra, ha ha ha..."Vương Thục Hoa? Cái kiểu làm trò vui này thật không giống với cái tên của nàng."Vương! Thục! Hoa!"Đang nghĩ đến nàng, đã nghe một tiếng quát lớn từ dưới lầu, ta rướn cổ nhìn xuống, chỉ thấy Vương Thị Lang hùng hổ xông tới, phía sau dẫn theo một đám gia đinh, chỉ vào Vương Thục Hoa mà nói: "Ngươi mau về cho ta! Xem ta có trị ngươi không!"Tiếng kể chuyện im bặt, thay vào đó là tiếng kêu than của người kể chuyện: "Phụ thân ơi con sai rồi, con không dám trốn ra ngoài nữa đâu, phụ thân đừng phạt con mà...""Không phạt ngươi? Đừng hòng! Về nhà chép "Diêm Thiết Luận" cho ta, chép một trăm lần!"Tiếng kêu than của thiên kim Vương gia vang vọng khắp cả tửu lâu."Nàng cứ vậy bị bắt đi à?" Ta không khỏi có chút lo lắng cho an nguy của nàng, phải biết rằng, ta cũng từng bị phụ thân phạt chép sách cả tháng trời đó, cái mùi vị ấy, chậc chậc chậc..."Tỷ tỷ đừng lo, ngày mai tỷ ấy lại trốn ra thôi." Tiểu Lan vừa nói vừa nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng.Ta chống cằm, nhìn Tiểu Lan mà trong lòng phức tạp.Ta: "Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy, ta và cái vị thiên kim Vương gia kia rất quen thuộc.""Thật sao? Ta cũng thấy vậy đó."Cái cảm giác ấy, giống như là cố nhân mất đi nay tìm lại được vậy.Đêm đó, ta mơ một giấc mơ, ta mơ thấy Vương Thục Hoa biến thành Vương Mỹ Nhân, phải đi thị tẩm cho Lý Tu Dẫn, ngày hôm sau nàng liền khóc lóc kể với ta: Cẩu hoàng đế bắt nàng chép "Diêm Thiết Luận"…Ta bật cười tỉnh giấc, vậy mà ta lại mơ một giấc kỳ quái như vậy.Nhìn ánh bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ, ta gọi Xuân Đào đến chải đầu rửa mặt cho ta.Hôm nay phải vào cung.Bởi vì, ca ca ta đã trở về, còn có… Thẩm Lâm Xuyên.

2.

Ta một mình ngồi bên lan can cửa sổ, ngắm vầng trăng sáng vời vợi.

Bốn năm rất ngắn, ngắn đến nỗi mọi thứ đều không thay đổi; bốn năm lại rất dài, dài đến nỗi ta cảm thấy nhà mình cũng trở nên xa lạ.

Bốn năm từ biệt ấy, Thẩm Lâm Xuyên đã theo ca ca đến biên cương, hắn nói với ta, hắn muốn gây dựng sự nghiệp riêng. Nếu ta không bị tiên hoàng để mắt tới, liệu ta và hắn có phải đã bén rễ ở đế đô này, sống hạnh phúc bên nhau hay không?

Haizz, ta cứ mãi nghĩ đến những điều vô ích này.

Người đời đều biết Thu Linh Động dung mạo tuyệt sắc vô song, nhưng lại chẳng hay Oanh Oanh của Thu gia xinh đẹp động lòng người..

Ta liền trở thành nhị tiểu thư Thu Oanh Oanh không có thật của Thu phủ.

Hôm đó ở cửa hàng tơ lụa, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi làm rơi chiếc nón cói trên đầu ta, nàng nhìn ta, cười hì hì: "Người ta nói mỹ nhân chính là tỷ sao? Tỷ tỷ của tỷ là Thái hậu nương nương?"

Ta cười cười: "Đúng, tỷ tỷ của ta là Thái hậu."

Tiểu cô nương lập tức hứng thú, vây quanh ta không ngừng hỏi: "Ta nghe nói Thái hậu nương nương vô cùng trẻ, có thật không? Thái hậu nương nương và tỷ ai xinh đẹp hơn..."

Ta thở dài, nàng líu ríu nói những câu hỏi ngây thơ hết chỗ nói, ta có chút không muốn để ý đến nàng, liền cầm lấy tấm lụa của mình rồi rời đi.

Nàng lại líu ríu đi theo, dường như cố ý trở về Thu phủ cùng ta vậy.

Thôi được rồi.

Chẳng bao lâu, âm thanh phía sau chợt im bặt, nghĩ bụng chắc tiểu cô nương đã đi rồi, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta hơi đói bụng."

Ta dở khóc dở cười: "Vậy muội về nhà đi."

Ai ngờ nàng chộp lấy tay ta, chớp đôi mắt to ngấn lệ: "Tỷ tỷ, chúng ta đến tiệm bánh ngọt đi, có được không ~"

Thật là giở trò vô lại. Ta dẫn nàng đến một tửu lâu rất nổi tiếng ở Đế Kinh.

"Hi hi hi, đa tạ tỷ tỷ!" Tiểu cô nương vừa gặm móng giò vừa cười hì hì nói với ta.

"Muội tên gì?" Ta hỏi.

"Lan Oánh Oánh, tỷ tỷ cứ gọi ta Tiểu Lan là được."

Chúng ta ngồi ở lầu hai, vừa hay nhìn thấy đài hát nói dưới lầu.

"Hồi trước kể rằng, Lưu Quý Phi ném trâm cài của Tần Tiệp Dư ở bên giếng cạn, định bụng đợi hoàng thượng đến thì vu oan cho Tần Tiệp Dư..."

Ta nhìn người kể chuyện cải trang nam nhan kia, không khỏi bật cười.

"Tỷ tỷ, tỷ có biết người kể chuyện kia là ai không?" Tiểu Lan chớp mắt với ta, vẻ mặt thần bí nói.

"Là ai?"

"Là Thục Hoa tỷ tỷ, là nữ nhi của Vương Thị Lang." Tiểu Lan cười hì hì nói, "Ta nói cho tỷ biết, tỷ ấy thích đọc mấy quyển thoại bản lắm, giấu ở nhà cả một đống, Thị Lang đại nhân tịch thu hết rồi, sau đó Thục Hoa tỷ tỷ lại lén lấy ra, ha ha ha..."

Vương Thục Hoa? Cái kiểu làm trò vui này thật không giống với cái tên của nàng.

"Vương! Thục! Hoa!"

Đang nghĩ đến nàng, đã nghe một tiếng quát lớn từ dưới lầu, ta rướn cổ nhìn xuống, chỉ thấy Vương Thị Lang hùng hổ xông tới, phía sau dẫn theo một đám gia đinh, chỉ vào Vương Thục Hoa mà nói: "Ngươi mau về cho ta! Xem ta có trị ngươi không!"

Tiếng kể chuyện im bặt, thay vào đó là tiếng kêu than của người kể chuyện: "Phụ thân ơi con sai rồi, con không dám trốn ra ngoài nữa đâu, phụ thân đừng phạt con mà..."

"Không phạt ngươi? Đừng hòng! Về nhà chép "Diêm Thiết Luận" cho ta, chép một trăm lần!"

Tiếng kêu than của thiên kim Vương gia vang vọng khắp cả tửu lâu.

"Nàng cứ vậy bị bắt đi à?" Ta không khỏi có chút lo lắng cho an nguy của nàng, phải biết rằng, ta cũng từng bị phụ thân phạt chép sách cả tháng trời đó, cái mùi vị ấy, chậc chậc chậc...

"Tỷ tỷ đừng lo, ngày mai tỷ ấy lại trốn ra thôi." Tiểu Lan vừa nói vừa nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng.

Ta chống cằm, nhìn Tiểu Lan mà trong lòng phức tạp.

Ta: "Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy, ta và cái vị thiên kim Vương gia kia rất quen thuộc."

"Thật sao? Ta cũng thấy vậy đó."

Cái cảm giác ấy, giống như là cố nhân mất đi nay tìm lại được vậy.

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ, ta mơ thấy Vương Thục Hoa biến thành Vương Mỹ Nhân, phải đi thị tẩm cho Lý Tu Dẫn, ngày hôm sau nàng liền khóc lóc kể với ta: Cẩu hoàng đế bắt nàng chép "Diêm Thiết Luận"…

Ta bật cười tỉnh giấc, vậy mà ta lại mơ một giấc kỳ quái như vậy.

Nhìn ánh bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ, ta gọi Xuân Đào đến chải đầu rửa mặt cho ta.

Hôm nay phải vào cung.

Bởi vì, ca ca ta đã trở về, còn có… Thẩm Lâm Xuyên.

Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên NãiTác giả: Bán Bình Lựu Liên NãiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này. "Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta. Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này. Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi. Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi. "Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."… 2.Ta một mình ngồi bên lan can cửa sổ, ngắm vầng trăng sáng vời vợi.Bốn năm rất ngắn, ngắn đến nỗi mọi thứ đều không thay đổi; bốn năm lại rất dài, dài đến nỗi ta cảm thấy nhà mình cũng trở nên xa lạ.Bốn năm từ biệt ấy, Thẩm Lâm Xuyên đã theo ca ca đến biên cương, hắn nói với ta, hắn muốn gây dựng sự nghiệp riêng. Nếu ta không bị tiên hoàng để mắt tới, liệu ta và hắn có phải đã bén rễ ở đế đô này, sống hạnh phúc bên nhau hay không?Haizz, ta cứ mãi nghĩ đến những điều vô ích này.Người đời đều biết Thu Linh Động dung mạo tuyệt sắc vô song, nhưng lại chẳng hay Oanh Oanh của Thu gia xinh đẹp động lòng người..Ta liền trở thành nhị tiểu thư Thu Oanh Oanh không có thật của Thu phủ.Hôm đó ở cửa hàng tơ lụa, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi làm rơi chiếc nón cói trên đầu ta, nàng nhìn ta, cười hì hì: "Người ta nói mỹ nhân chính là tỷ sao? Tỷ tỷ của tỷ là Thái hậu nương nương?"Ta cười cười: "Đúng, tỷ tỷ của ta là Thái hậu."Tiểu cô nương lập tức hứng thú, vây quanh ta không ngừng hỏi: "Ta nghe nói Thái hậu nương nương vô cùng trẻ, có thật không? Thái hậu nương nương và tỷ ai xinh đẹp hơn..."Ta thở dài, nàng líu ríu nói những câu hỏi ngây thơ hết chỗ nói, ta có chút không muốn để ý đến nàng, liền cầm lấy tấm lụa của mình rồi rời đi.Nàng lại líu ríu đi theo, dường như cố ý trở về Thu phủ cùng ta vậy.Thôi được rồi.Chẳng bao lâu, âm thanh phía sau chợt im bặt, nghĩ bụng chắc tiểu cô nương đã đi rồi, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta hơi đói bụng."Ta dở khóc dở cười: "Vậy muội về nhà đi."Ai ngờ nàng chộp lấy tay ta, chớp đôi mắt to ngấn lệ: "Tỷ tỷ, chúng ta đến tiệm bánh ngọt đi, có được không ~"Thật là giở trò vô lại. Ta dẫn nàng đến một tửu lâu rất nổi tiếng ở Đế Kinh."Hi hi hi, đa tạ tỷ tỷ!" Tiểu cô nương vừa gặm móng giò vừa cười hì hì nói với ta."Muội tên gì?" Ta hỏi."Lan Oánh Oánh, tỷ tỷ cứ gọi ta Tiểu Lan là được."Chúng ta ngồi ở lầu hai, vừa hay nhìn thấy đài hát nói dưới lầu."Hồi trước kể rằng, Lưu Quý Phi ném trâm cài của Tần Tiệp Dư ở bên giếng cạn, định bụng đợi hoàng thượng đến thì vu oan cho Tần Tiệp Dư..."Ta nhìn người kể chuyện cải trang nam nhan kia, không khỏi bật cười."Tỷ tỷ, tỷ có biết người kể chuyện kia là ai không?" Tiểu Lan chớp mắt với ta, vẻ mặt thần bí nói."Là ai?""Là Thục Hoa tỷ tỷ, là nữ nhi của Vương Thị Lang." Tiểu Lan cười hì hì nói, "Ta nói cho tỷ biết, tỷ ấy thích đọc mấy quyển thoại bản lắm, giấu ở nhà cả một đống, Thị Lang đại nhân tịch thu hết rồi, sau đó Thục Hoa tỷ tỷ lại lén lấy ra, ha ha ha..."Vương Thục Hoa? Cái kiểu làm trò vui này thật không giống với cái tên của nàng."Vương! Thục! Hoa!"Đang nghĩ đến nàng, đã nghe một tiếng quát lớn từ dưới lầu, ta rướn cổ nhìn xuống, chỉ thấy Vương Thị Lang hùng hổ xông tới, phía sau dẫn theo một đám gia đinh, chỉ vào Vương Thục Hoa mà nói: "Ngươi mau về cho ta! Xem ta có trị ngươi không!"Tiếng kể chuyện im bặt, thay vào đó là tiếng kêu than của người kể chuyện: "Phụ thân ơi con sai rồi, con không dám trốn ra ngoài nữa đâu, phụ thân đừng phạt con mà...""Không phạt ngươi? Đừng hòng! Về nhà chép "Diêm Thiết Luận" cho ta, chép một trăm lần!"Tiếng kêu than của thiên kim Vương gia vang vọng khắp cả tửu lâu."Nàng cứ vậy bị bắt đi à?" Ta không khỏi có chút lo lắng cho an nguy của nàng, phải biết rằng, ta cũng từng bị phụ thân phạt chép sách cả tháng trời đó, cái mùi vị ấy, chậc chậc chậc..."Tỷ tỷ đừng lo, ngày mai tỷ ấy lại trốn ra thôi." Tiểu Lan vừa nói vừa nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng.Ta chống cằm, nhìn Tiểu Lan mà trong lòng phức tạp.Ta: "Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy, ta và cái vị thiên kim Vương gia kia rất quen thuộc.""Thật sao? Ta cũng thấy vậy đó."Cái cảm giác ấy, giống như là cố nhân mất đi nay tìm lại được vậy.Đêm đó, ta mơ một giấc mơ, ta mơ thấy Vương Thục Hoa biến thành Vương Mỹ Nhân, phải đi thị tẩm cho Lý Tu Dẫn, ngày hôm sau nàng liền khóc lóc kể với ta: Cẩu hoàng đế bắt nàng chép "Diêm Thiết Luận"…Ta bật cười tỉnh giấc, vậy mà ta lại mơ một giấc kỳ quái như vậy.Nhìn ánh bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ, ta gọi Xuân Đào đến chải đầu rửa mặt cho ta.Hôm nay phải vào cung.Bởi vì, ca ca ta đã trở về, còn có… Thẩm Lâm Xuyên.

Chương 28: Chương 28