Tác giả:

Di Giai mở mắt, trong đầu là một mảnh trống rỗng, cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trong một ngõ nhỏ hẹp, trời thì vào lúc đêm tối, bên cạnh còn có chuột chạy qua. Đủ thảm. Cô đang muốn ngồi dậy, không ngờ vừa nghĩ động đậy, cơ thể lại trôi nổi nữa không trung. Hít một hơi thật sâu và nhận ra mình không thể thở, Di Giai chấp nhận sự thật rằng bản thân chỉ là một linh hồn, hơn nữa còn là một linh hồn mất trí nhớ. Cô tuyệt vọng bay ra khỏi ngõ nhỏ, trong đầu thầm nghĩ còn gì tồi tệ hơn nữa không thì bất chợt đâm vào một khuôn ngực đàn ông, ngã dập mông xuống đất. Người đàn ông cũng bị giật mình bất ngờ lùi về sau nửa bước, định thần nhìn lại, thấy Di Giai ngồi dưới đất, mặt đờ đẫn liền cúi xuống muốn đỡ cô dậy: "Xin lỗi..." nói được một nửa thì im bặt, vì cô gái phía trước dù khá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô. Lập Thành hơi ngạc nhiên, hiếm thấy được một linh hồn mạnh như vậy xuất hiện ở thế giới này, tương lai sẽ không làm mất cân bằng thế giới…

Chương 54: Tiểu hành tinh (2)

(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm SócTác giả: Tiểu KiềuTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngDi Giai mở mắt, trong đầu là một mảnh trống rỗng, cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trong một ngõ nhỏ hẹp, trời thì vào lúc đêm tối, bên cạnh còn có chuột chạy qua. Đủ thảm. Cô đang muốn ngồi dậy, không ngờ vừa nghĩ động đậy, cơ thể lại trôi nổi nữa không trung. Hít một hơi thật sâu và nhận ra mình không thể thở, Di Giai chấp nhận sự thật rằng bản thân chỉ là một linh hồn, hơn nữa còn là một linh hồn mất trí nhớ. Cô tuyệt vọng bay ra khỏi ngõ nhỏ, trong đầu thầm nghĩ còn gì tồi tệ hơn nữa không thì bất chợt đâm vào một khuôn ngực đàn ông, ngã dập mông xuống đất. Người đàn ông cũng bị giật mình bất ngờ lùi về sau nửa bước, định thần nhìn lại, thấy Di Giai ngồi dưới đất, mặt đờ đẫn liền cúi xuống muốn đỡ cô dậy: "Xin lỗi..." nói được một nửa thì im bặt, vì cô gái phía trước dù khá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô. Lập Thành hơi ngạc nhiên, hiếm thấy được một linh hồn mạnh như vậy xuất hiện ở thế giới này, tương lai sẽ không làm mất cân bằng thế giới… "Anh Húc! Bọn chúng lại tới rồi!"Đột nhiên một thanh niên hớt hải xông vào lều, cậu ta chỉ ra phía ngoài hốt hoảng nói:"Lần này đích thân tên thiếu gia Hàn Dương đến! Hắn dẫn người đến đập phá!"Tề Húc đứng bật dậy nhìn sang Di Giai, cô gật đầu đứng lên rồi cùng bước ra.Bên ngoài loạn thành một đoàn, có tầm 10 tên to con đang đập phá, mặt Hàn Dương cao ngạo hếch lên trời chỉ đông chỉ tây:"Sao nào? Dạo này không phải ghê gớm lắm sao? Không nộp thuế? Đập! Đập hết cho bổn thiếu gia!"Mấy thanh niên khu ổ chuột ngã ngang dọc dưới đất, Tề Húc đến đỡ một người đứng dậy:"Không sao chứ?""Anh Húc... chúng thật quá đáng mà... Chúng ta làm sao sống được nữa đây?""A! Kia không phải tên cầm đầu đám chuột nhắt, Tề Húc đại ca hay sao?" Hàn Dương cà lơ phất phơ đi tới, hắn đang định gây chuyện thì chợt thấy bên cạnh Tề Húc đứng một cô gái váy trắng tinh, dáng vẻ sạch sẽ khác hẳn người khu vực này, hắn nhướng mày."Các ngươi thật quá đáng !" Tề Húc nghiến răng, nhìn họ người đông thế mạnh cũng không tiện xông tới cho tên thiếu gia kia một bài học, bây giờ đánh thì sướng tay nhất thời nhưng người nhà hắn sẽ không bỏ qua cho mọi người nơi này. Tất thảy đều phải nhịn xuống."Hừ, vậy như luật cũ, không nộp thuế thì bắt một đứa về làm khách mấy ngày vậy." Nói rồi hắn cười nhạt đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc đang sợ hãi trốn trong lều rách nát chỉ hở nửa đầu ra xem."Ngươi..." nắm tay Tề Húc vang lên mấy tiếng răng rắc, hắn bước lên một bước thì bị 1 bàn tay nhỏ mảnh khảnh kéo lại"Bắt ta đi." Di Giai đi tới trước mặt Hàn Dương, lạnh nhạt nóiSo với việc bắt mấy đứa nhóc con ồn gào hay gào thét, Hàn Dương thấy hứng thú với cô gái trước mặt hơn nhiều, lại thấy mặt Tề Húc hiện lên vẻ hoảng hốt lo lắng, hắn lại càng vui vẻ:"Được. Vậy bổn thiếu gia bắt ngươi." Nói xong hắn còn nháy mắt trêu ghẹo.Hắn quay lưng phất tay, mấy người đập phá ban nãy liền dừng lại trở về bên người hắn, Di Giai dùng ánh mắt bảo Tề Húc yên tâm rồi bị 2 tên to con đẩy một cái, đi theo sau cùng.Đây là một thế giới cận hiện đại, rời khỏi khu ổ chuột tên thiếu gia nọ liền bước lên xe ngựa, cô đi bên dưới nhìn xung quanh. Nhà ở hai bên đường được thiết kế khá đơn giản, nhưng biệt thự của quý tộc lại to và chi tiết hơn nhiều.Biệt Thự Hàn gia như một lâu đài, bao quanh lấy biệt thự là sân vườn rộng lớn, còn chưa mở cổng đã thấy bên trong gầm gừ tiếng chó dữ.Hàn Dương xuống xe bước vào trong, có 5 con chó to lởn vởn quanh chân hắn cùng mấy người hầu, hôm nay Hàn Dương tâm trạng không tốt lắm, hắn hơi nghiêng đầu ra sau muốn nhìn bộ dáng bị mấy con chó hù dọa của Di Giai.Không ngờ đập vào mắt hắn là cảnh mấy con chó cụp tai lùi lại, điệu bộ vừa sợ hãi vừa kính cẩn, hắn nhíu mày."Thiếu gia, ngài suýt nữa thì trễ bữa tối." Vị quản gia già đi tới cúi đầu nói"Ta biết rồi." Chính vì vậy hắn mới bắt người rồi về, nếu không vẫn còn đập phá thêm mấy trận nữa. Quý tộc rất nghiêm ngặt về bữa ăn đúng giờ."Ngươi thu xếp cho cô ta." Hắn chỉ về phía sau rồi đi thẳng vào biệt thự.Quản gia hơi khó hiểu vì Hàn Dương không nói rõ thân phận cũng như cách tiếp đãi vị tiểu thư này, bất quá cũng không hỏi thêm mà làm dáng mời với Di Giai, coi là khách mà đối đãi.Được đưa bộ đồ mới và dùng bữa ngay trong phòng, cô hơi kinh ngạc. Chắc hẳn quản gia đã hiểu lầm gì đó, nhưng cô cũng sẽ không tốt bụng mà nhắc nhở. Đang ăn đến món tráng miệng, uỳnh một tiếng cửa bị đá ra, Hàn Dương rất không có phong thái quý tộc mà bước vào, hắn nhìn món cô đang hăn dở rồi nhếch miệng:"A? Thoải mái quá nhỉ?"Hắn đi tới bên giường bóp cằm Di Giai nâng lên đối mắt với hắn:"Mùi vị thế nào?"Cô nhếch môi:"Bánh rất ngon.""Phải không?" Hắn nheo mắt nhìn sang cái bánh còn một nửa

"Anh Húc! Bọn chúng lại tới rồi!"

Đột nhiên một thanh niên hớt hải xông vào lều, cậu ta chỉ ra phía ngoài hốt hoảng nói:"Lần này đích thân tên thiếu gia Hàn Dương đến! Hắn dẫn người đến đập phá!"

Tề Húc đứng bật dậy nhìn sang Di Giai, cô gật đầu đứng lên rồi cùng bước ra.

Bên ngoài loạn thành một đoàn, có tầm 10 tên to con đang đập phá, mặt Hàn Dương cao ngạo hếch lên trời chỉ đông chỉ tây:"Sao nào? Dạo này không phải ghê gớm lắm sao? Không nộp thuế? Đập! Đập hết cho bổn thiếu gia!"

Mấy thanh niên khu ổ chuột ngã ngang dọc dưới đất, Tề Húc đến đỡ một người đứng dậy:"Không sao chứ?"

"Anh Húc... chúng thật quá đáng mà... Chúng ta làm sao sống được nữa đây?"

"A! Kia không phải tên cầm đầu đám chuột nhắt, Tề Húc đại ca hay sao?" Hàn Dương cà lơ phất phơ đi tới, hắn đang định gây chuyện thì chợt thấy bên cạnh Tề Húc đứng một cô gái váy trắng tinh, dáng vẻ sạch sẽ khác hẳn người khu vực này, hắn nhướng mày.

"Các ngươi thật quá đáng !" Tề Húc nghiến răng, nhìn họ người đông thế mạnh cũng không tiện xông tới cho tên thiếu gia kia một bài học, bây giờ đánh thì sướng tay nhất thời nhưng người nhà hắn sẽ không bỏ qua cho mọi người nơi này. Tất thảy đều phải nhịn xuống.

"Hừ, vậy như luật cũ, không nộp thuế thì bắt một đứa về làm khách mấy ngày vậy." Nói rồi hắn cười nhạt đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc đang sợ hãi trốn trong lều rách nát chỉ hở nửa đầu ra xem.

"Ngươi..." nắm tay Tề Húc vang lên mấy tiếng răng rắc, hắn bước lên một bước thì bị 1 bàn tay nhỏ mảnh khảnh kéo lại

"Bắt ta đi." Di Giai đi tới trước mặt Hàn Dương, lạnh nhạt nói

So với việc bắt mấy đứa nhóc con ồn gào hay gào thét, Hàn Dương thấy hứng thú với cô gái trước mặt hơn nhiều, lại thấy mặt Tề Húc hiện lên vẻ hoảng hốt lo lắng, hắn lại càng vui vẻ:"Được. Vậy bổn thiếu gia bắt ngươi." Nói xong hắn còn nháy mắt trêu ghẹo.

Hắn quay lưng phất tay, mấy người đập phá ban nãy liền dừng lại trở về bên người hắn, Di Giai dùng ánh mắt bảo Tề Húc yên tâm rồi bị 2 tên to con đẩy một cái, đi theo sau cùng.

Đây là một thế giới cận hiện đại, rời khỏi khu ổ chuột tên thiếu gia nọ liền bước lên xe ngựa, cô đi bên dưới nhìn xung quanh. Nhà ở hai bên đường được thiết kế khá đơn giản, nhưng biệt thự của quý tộc lại to và chi tiết hơn nhiều.

Biệt Thự Hàn gia như một lâu đài, bao quanh lấy biệt thự là sân vườn rộng lớn, còn chưa mở cổng đã thấy bên trong gầm gừ tiếng chó dữ.

Hàn Dương xuống xe bước vào trong, có 5 con chó to lởn vởn quanh chân hắn cùng mấy người hầu, hôm nay Hàn Dương tâm trạng không tốt lắm, hắn hơi nghiêng đầu ra sau muốn nhìn bộ dáng bị mấy con chó hù dọa của Di Giai.

Không ngờ đập vào mắt hắn là cảnh mấy con chó cụp tai lùi lại, điệu bộ vừa sợ hãi vừa kính cẩn, hắn nhíu mày.

"Thiếu gia, ngài suýt nữa thì trễ bữa tối." Vị quản gia già đi tới cúi đầu nói

"Ta biết rồi." Chính vì vậy hắn mới bắt người rồi về, nếu không vẫn còn đập phá thêm mấy trận nữa. Quý tộc rất nghiêm ngặt về bữa ăn đúng giờ.

"Ngươi thu xếp cho cô ta." Hắn chỉ về phía sau rồi đi thẳng vào biệt thự.

Quản gia hơi khó hiểu vì Hàn Dương không nói rõ thân phận cũng như cách tiếp đãi vị tiểu thư này, bất quá cũng không hỏi thêm mà làm dáng mời với Di Giai, coi là khách mà đối đãi.

Được đưa bộ đồ mới và dùng bữa ngay trong phòng, cô hơi kinh ngạc. Chắc hẳn quản gia đã hiểu lầm gì đó, nhưng cô cũng sẽ không tốt bụng mà nhắc nhở. Đang ăn đến món tráng miệng, uỳnh một tiếng cửa bị đá ra, Hàn Dương rất không có phong thái quý tộc mà bước vào, hắn nhìn món cô đang hăn dở rồi nhếch miệng:"A? Thoải mái quá nhỉ?"

Hắn đi tới bên giường bóp cằm Di Giai nâng lên đối mắt với hắn:"Mùi vị thế nào?"

Cô nhếch môi:"Bánh rất ngon."

"Phải không?" Hắn nheo mắt nhìn sang cái bánh còn một nửa

(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm SócTác giả: Tiểu KiềuTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngDi Giai mở mắt, trong đầu là một mảnh trống rỗng, cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trong một ngõ nhỏ hẹp, trời thì vào lúc đêm tối, bên cạnh còn có chuột chạy qua. Đủ thảm. Cô đang muốn ngồi dậy, không ngờ vừa nghĩ động đậy, cơ thể lại trôi nổi nữa không trung. Hít một hơi thật sâu và nhận ra mình không thể thở, Di Giai chấp nhận sự thật rằng bản thân chỉ là một linh hồn, hơn nữa còn là một linh hồn mất trí nhớ. Cô tuyệt vọng bay ra khỏi ngõ nhỏ, trong đầu thầm nghĩ còn gì tồi tệ hơn nữa không thì bất chợt đâm vào một khuôn ngực đàn ông, ngã dập mông xuống đất. Người đàn ông cũng bị giật mình bất ngờ lùi về sau nửa bước, định thần nhìn lại, thấy Di Giai ngồi dưới đất, mặt đờ đẫn liền cúi xuống muốn đỡ cô dậy: "Xin lỗi..." nói được một nửa thì im bặt, vì cô gái phía trước dù khá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô. Lập Thành hơi ngạc nhiên, hiếm thấy được một linh hồn mạnh như vậy xuất hiện ở thế giới này, tương lai sẽ không làm mất cân bằng thế giới… "Anh Húc! Bọn chúng lại tới rồi!"Đột nhiên một thanh niên hớt hải xông vào lều, cậu ta chỉ ra phía ngoài hốt hoảng nói:"Lần này đích thân tên thiếu gia Hàn Dương đến! Hắn dẫn người đến đập phá!"Tề Húc đứng bật dậy nhìn sang Di Giai, cô gật đầu đứng lên rồi cùng bước ra.Bên ngoài loạn thành một đoàn, có tầm 10 tên to con đang đập phá, mặt Hàn Dương cao ngạo hếch lên trời chỉ đông chỉ tây:"Sao nào? Dạo này không phải ghê gớm lắm sao? Không nộp thuế? Đập! Đập hết cho bổn thiếu gia!"Mấy thanh niên khu ổ chuột ngã ngang dọc dưới đất, Tề Húc đến đỡ một người đứng dậy:"Không sao chứ?""Anh Húc... chúng thật quá đáng mà... Chúng ta làm sao sống được nữa đây?""A! Kia không phải tên cầm đầu đám chuột nhắt, Tề Húc đại ca hay sao?" Hàn Dương cà lơ phất phơ đi tới, hắn đang định gây chuyện thì chợt thấy bên cạnh Tề Húc đứng một cô gái váy trắng tinh, dáng vẻ sạch sẽ khác hẳn người khu vực này, hắn nhướng mày."Các ngươi thật quá đáng !" Tề Húc nghiến răng, nhìn họ người đông thế mạnh cũng không tiện xông tới cho tên thiếu gia kia một bài học, bây giờ đánh thì sướng tay nhất thời nhưng người nhà hắn sẽ không bỏ qua cho mọi người nơi này. Tất thảy đều phải nhịn xuống."Hừ, vậy như luật cũ, không nộp thuế thì bắt một đứa về làm khách mấy ngày vậy." Nói rồi hắn cười nhạt đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc đang sợ hãi trốn trong lều rách nát chỉ hở nửa đầu ra xem."Ngươi..." nắm tay Tề Húc vang lên mấy tiếng răng rắc, hắn bước lên một bước thì bị 1 bàn tay nhỏ mảnh khảnh kéo lại"Bắt ta đi." Di Giai đi tới trước mặt Hàn Dương, lạnh nhạt nóiSo với việc bắt mấy đứa nhóc con ồn gào hay gào thét, Hàn Dương thấy hứng thú với cô gái trước mặt hơn nhiều, lại thấy mặt Tề Húc hiện lên vẻ hoảng hốt lo lắng, hắn lại càng vui vẻ:"Được. Vậy bổn thiếu gia bắt ngươi." Nói xong hắn còn nháy mắt trêu ghẹo.Hắn quay lưng phất tay, mấy người đập phá ban nãy liền dừng lại trở về bên người hắn, Di Giai dùng ánh mắt bảo Tề Húc yên tâm rồi bị 2 tên to con đẩy một cái, đi theo sau cùng.Đây là một thế giới cận hiện đại, rời khỏi khu ổ chuột tên thiếu gia nọ liền bước lên xe ngựa, cô đi bên dưới nhìn xung quanh. Nhà ở hai bên đường được thiết kế khá đơn giản, nhưng biệt thự của quý tộc lại to và chi tiết hơn nhiều.Biệt Thự Hàn gia như một lâu đài, bao quanh lấy biệt thự là sân vườn rộng lớn, còn chưa mở cổng đã thấy bên trong gầm gừ tiếng chó dữ.Hàn Dương xuống xe bước vào trong, có 5 con chó to lởn vởn quanh chân hắn cùng mấy người hầu, hôm nay Hàn Dương tâm trạng không tốt lắm, hắn hơi nghiêng đầu ra sau muốn nhìn bộ dáng bị mấy con chó hù dọa của Di Giai.Không ngờ đập vào mắt hắn là cảnh mấy con chó cụp tai lùi lại, điệu bộ vừa sợ hãi vừa kính cẩn, hắn nhíu mày."Thiếu gia, ngài suýt nữa thì trễ bữa tối." Vị quản gia già đi tới cúi đầu nói"Ta biết rồi." Chính vì vậy hắn mới bắt người rồi về, nếu không vẫn còn đập phá thêm mấy trận nữa. Quý tộc rất nghiêm ngặt về bữa ăn đúng giờ."Ngươi thu xếp cho cô ta." Hắn chỉ về phía sau rồi đi thẳng vào biệt thự.Quản gia hơi khó hiểu vì Hàn Dương không nói rõ thân phận cũng như cách tiếp đãi vị tiểu thư này, bất quá cũng không hỏi thêm mà làm dáng mời với Di Giai, coi là khách mà đối đãi.Được đưa bộ đồ mới và dùng bữa ngay trong phòng, cô hơi kinh ngạc. Chắc hẳn quản gia đã hiểu lầm gì đó, nhưng cô cũng sẽ không tốt bụng mà nhắc nhở. Đang ăn đến món tráng miệng, uỳnh một tiếng cửa bị đá ra, Hàn Dương rất không có phong thái quý tộc mà bước vào, hắn nhìn món cô đang hăn dở rồi nhếch miệng:"A? Thoải mái quá nhỉ?"Hắn đi tới bên giường bóp cằm Di Giai nâng lên đối mắt với hắn:"Mùi vị thế nào?"Cô nhếch môi:"Bánh rất ngon.""Phải không?" Hắn nheo mắt nhìn sang cái bánh còn một nửa

Chương 54: Tiểu hành tinh (2)