Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn…
Chương 42: Chương 42
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Cảm giác phương hướng của Lê Tri trước nay luôn rất chuẩn, cô cũng chắc chắn rằng mình không hề đi lạc hay quay lại đường cũ. Thế nhưng, mười phút sau, khi ngẩng đầu lên, cô lại một lần nữa nhìn thấy ký hiệu đá mà mình đã lưu lại. Tảng đá đó, rõ ràng chỉ cách cô năm bước chân về phía trước.Theo lời dân gian, "quỷ đả tường" có thể khiến người ta lạc lối, cứ ngỡ mình đang đi thẳng, nhưng thực ra chỉ loanh quanh trong vòng tròn nhỏ hẹp. Lê Tri thử thêm lần nữa. Lần này, cứ đi năm bước cô lại đánh dấu một lần. Nhưng mười phút sau, ở trước mặt cô... vẫn là ký hiệu ấy, y như cười nhạo sự giãy dụa vô ích của con người nhỏ bé."Cái quỷ gì thế này, muốn mệt c.h.ế.t tôi à?" Lê Tri nghiến răng, ngồi xổm trước đống đá, cố ép mình suy nghĩ cách phá giải. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập. Đồng thời, lớp sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh cũng bắt đầu tan đi dần.Trì Y, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt hoảng hốt, vừa trông thấy Lê Tri thì lập tức lao tới, gần như nhào vào cô: "Tri Tri! Tôi... tôi cũng gặp phải quỷ đả tường! Chạy muốn gãy cả chân!"Lê Tri ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám sương lởn vởn, chỉ thấy miếu thổ địa đã ngay trước mắt. Xung quanh vang lên tiếng gọi của những người khác, từng khuôn mặt quen thuộc lục tục hiện ra từ trong sương. Bọn họ đều giống như vừa từ cõi c.h.ế.t trở về, thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt.Số người tụ lại... vẫn đủ. Nhưng lão bà đi theo bọn họ từ đầu—bà già gầy gò, lưng còng—đã biến mất.Lê Tri nhíu mày, lặng lẽ quan sát xung quanh. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, đèn dẫn đường xa xa vẫn le lói như cũ, bầu không khí u ám ngột ngạt bao phủ khắp nơi.Mộng Vân ThườngTrì Y thấp giọng hỏi: "Tri Tri... sao thế?""Con quỷ đả tường này, xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, cứ như... chỉ muốn đùa giỡn với bọn mình.""Không phải từng có truyền thuyết về những con quỷ thích trêu đùa con người sao?" Trì Y thì thầm, ánh mắt lơm lớp nhìn quanh như sợ bị một đôi mắt vô hình nào đó dòm ngó. Cao Sĩ Quân đi trước, nghe vậy thì quay đầu, cau mày: "Đừng nhiều lời. Dù sao còn sống là may rồi. Làm cho xong nhiệm vụ, rồi cút khỏi cái nơi quỷ quái này thôi!"Bước cuối cùng của nghi thức hô đêm là thắp hương, dâng sớ, và hóa vàng mã. Ngôi miếu thổ địa cũ kỹ đứng lặng lẽ trong màn đêm lạnh lẽo. Bức tượng thần ngồi giữa chính điện đã nứt vỡ, bong tróc, chẳng còn chút nào vẻ trang nghiêm như trong tưởng tượng.Hứa Thuật thận trọng bày biện lễ vật lên bàn thờ. Mọi người quỳ xuống trước tượng thần, tiến hành nghi thức với sự khẩn trương và dè dặt đến cực độ. Khi tờ sớ cuối cùng cháy thành tro, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, như trút được tảng đá ngàn cân trong lòng.Lúc mới đến, chỉ cần nhắc đến nơi đặt t.h.i t.h.ể thôi cũng đã khiến ai nấy dựng tóc gáy. Nhưng giờ đây, cái phòng xác c.h.ế.t kia lại giống như thiên đường, ai cũng mong sớm trở về đó.Quy định của hô đêm là không được quay đầu nhìn lại, lúc về cũng không được đi lối cũ. Mọi người cẩn thận tránh những con đường có đèn dẫn lối, rẽ vòng ra ngoài thôn, lặng lẽ tiến về phía nơi an toàn. Họ bước nhanh như bay, thậm chí còn hận không thể mọc cánh bay thẳng về.Băng qua một cái hồ cạn nước, bỗng vang lên tiếng thở nặng nề. Lê Tri lập tức nhớ lại—hồ này cô từng thấy khi đi chọn quan tài hôm trước. Một cái hồ đầy nước bùn đen kịt, bốc mùi tanh tưởi đến ghê người. Trên mặt hồ, những cành sen c.h.ế.t chìm trong bùn nhão nhoẹt, một con vịt bệnh tật mổ loạn xạ vào đó.Dưới ánh sáng leo lét của đèn lồng, họ mơ hồ nhìn thấy ven hồ có một bóng người đang quỳ. "Nó" khom lưng, vùi đầu vào bùn, đôi tay cứng đờ đào bới một cách quái dị.Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả. Ai nấy lập tức nín thở. Liên Thanh Lâm ghé sát, giọng khẽ như gió thổi: "Nhanh lên... tranh thủ nó chưa để ý, đi mau!"Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay lướt đi, không ai dám phát ra một tiếng động thừa thãi. Cũng may, đến khi họ ra xa khỏi hồ, cái thứ quỳ gối kia vẫn không đuổi theo.Chỉ đến khi trước mặt hiện ra hai chiếc đèn tang trắng treo trước cổng nhà trưởng thôn, trái tim mỗi người mới từ từ bình ổn lại.
Cảm giác phương hướng của Lê Tri trước nay luôn rất chuẩn, cô cũng chắc chắn rằng mình không hề đi lạc hay quay lại đường cũ. Thế nhưng, mười phút sau, khi ngẩng đầu lên, cô lại một lần nữa nhìn thấy ký hiệu đá mà mình đã lưu lại. Tảng đá đó, rõ ràng chỉ cách cô năm bước chân về phía trước.
Theo lời dân gian, "quỷ đả tường" có thể khiến người ta lạc lối, cứ ngỡ mình đang đi thẳng, nhưng thực ra chỉ loanh quanh trong vòng tròn nhỏ hẹp. Lê Tri thử thêm lần nữa. Lần này, cứ đi năm bước cô lại đánh dấu một lần. Nhưng mười phút sau, ở trước mặt cô... vẫn là ký hiệu ấy, y như cười nhạo sự giãy dụa vô ích của con người nhỏ bé.
"Cái quỷ gì thế này, muốn mệt c.h.ế.t tôi à?" Lê Tri nghiến răng, ngồi xổm trước đống đá, cố ép mình suy nghĩ cách phá giải. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập. Đồng thời, lớp sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh cũng bắt đầu tan đi dần.
Trì Y, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt hoảng hốt, vừa trông thấy Lê Tri thì lập tức lao tới, gần như nhào vào cô: "Tri Tri! Tôi... tôi cũng gặp phải quỷ đả tường! Chạy muốn gãy cả chân!"
Lê Tri ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám sương lởn vởn, chỉ thấy miếu thổ địa đã ngay trước mắt. Xung quanh vang lên tiếng gọi của những người khác, từng khuôn mặt quen thuộc lục tục hiện ra từ trong sương. Bọn họ đều giống như vừa từ cõi c.h.ế.t trở về, thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt.
Số người tụ lại... vẫn đủ. Nhưng lão bà đi theo bọn họ từ đầu—bà già gầy gò, lưng còng—đã biến mất.
Lê Tri nhíu mày, lặng lẽ quan sát xung quanh. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, đèn dẫn đường xa xa vẫn le lói như cũ, bầu không khí u ám ngột ngạt bao phủ khắp nơi.
Mộng Vân Thường
Trì Y thấp giọng hỏi: "Tri Tri... sao thế?"
"Con quỷ đả tường này, xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, cứ như... chỉ muốn đùa giỡn với bọn mình."
"Không phải từng có truyền thuyết về những con quỷ thích trêu đùa con người sao?" Trì Y thì thầm, ánh mắt lơm lớp nhìn quanh như sợ bị một đôi mắt vô hình nào đó dòm ngó.
Cao Sĩ Quân đi trước, nghe vậy thì quay đầu, cau mày: "Đừng nhiều lời. Dù sao còn sống là may rồi. Làm cho xong nhiệm vụ, rồi cút khỏi cái nơi quỷ quái này thôi!"
Bước cuối cùng của nghi thức hô đêm là thắp hương, dâng sớ, và hóa vàng mã. Ngôi miếu thổ địa cũ kỹ đứng lặng lẽ trong màn đêm lạnh lẽo. Bức tượng thần ngồi giữa chính điện đã nứt vỡ, bong tróc, chẳng còn chút nào vẻ trang nghiêm như trong tưởng tượng.
Hứa Thuật thận trọng bày biện lễ vật lên bàn thờ. Mọi người quỳ xuống trước tượng thần, tiến hành nghi thức với sự khẩn trương và dè dặt đến cực độ. Khi tờ sớ cuối cùng cháy thành tro, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, như trút được tảng đá ngàn cân trong lòng.
Lúc mới đến, chỉ cần nhắc đến nơi đặt t.h.i t.h.ể thôi cũng đã khiến ai nấy dựng tóc gáy. Nhưng giờ đây, cái phòng xác c.h.ế.t kia lại giống như thiên đường, ai cũng mong sớm trở về đó.
Quy định của hô đêm là không được quay đầu nhìn lại, lúc về cũng không được đi lối cũ. Mọi người cẩn thận tránh những con đường có đèn dẫn lối, rẽ vòng ra ngoài thôn, lặng lẽ tiến về phía nơi an toàn. Họ bước nhanh như bay, thậm chí còn hận không thể mọc cánh bay thẳng về.
Băng qua một cái hồ cạn nước, bỗng vang lên tiếng thở nặng nề. Lê Tri lập tức nhớ lại—hồ này cô từng thấy khi đi chọn quan tài hôm trước. Một cái hồ đầy nước bùn đen kịt, bốc mùi tanh tưởi đến ghê người. Trên mặt hồ, những cành sen c.h.ế.t chìm trong bùn nhão nhoẹt, một con vịt bệnh tật mổ loạn xạ vào đó.
Dưới ánh sáng leo lét của đèn lồng, họ mơ hồ nhìn thấy ven hồ có một bóng người đang quỳ. "Nó" khom lưng, vùi đầu vào bùn, đôi tay cứng đờ đào bới một cách quái dị.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả. Ai nấy lập tức nín thở. Liên Thanh Lâm ghé sát, giọng khẽ như gió thổi: "Nhanh lên... tranh thủ nó chưa để ý, đi mau!"
Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay lướt đi, không ai dám phát ra một tiếng động thừa thãi. Cũng may, đến khi họ ra xa khỏi hồ, cái thứ quỳ gối kia vẫn không đuổi theo.
Chỉ đến khi trước mặt hiện ra hai chiếc đèn tang trắng treo trước cổng nhà trưởng thôn, trái tim mỗi người mới từ từ bình ổn lại.
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Cảm giác phương hướng của Lê Tri trước nay luôn rất chuẩn, cô cũng chắc chắn rằng mình không hề đi lạc hay quay lại đường cũ. Thế nhưng, mười phút sau, khi ngẩng đầu lên, cô lại một lần nữa nhìn thấy ký hiệu đá mà mình đã lưu lại. Tảng đá đó, rõ ràng chỉ cách cô năm bước chân về phía trước.Theo lời dân gian, "quỷ đả tường" có thể khiến người ta lạc lối, cứ ngỡ mình đang đi thẳng, nhưng thực ra chỉ loanh quanh trong vòng tròn nhỏ hẹp. Lê Tri thử thêm lần nữa. Lần này, cứ đi năm bước cô lại đánh dấu một lần. Nhưng mười phút sau, ở trước mặt cô... vẫn là ký hiệu ấy, y như cười nhạo sự giãy dụa vô ích của con người nhỏ bé."Cái quỷ gì thế này, muốn mệt c.h.ế.t tôi à?" Lê Tri nghiến răng, ngồi xổm trước đống đá, cố ép mình suy nghĩ cách phá giải. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập. Đồng thời, lớp sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh cũng bắt đầu tan đi dần.Trì Y, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt hoảng hốt, vừa trông thấy Lê Tri thì lập tức lao tới, gần như nhào vào cô: "Tri Tri! Tôi... tôi cũng gặp phải quỷ đả tường! Chạy muốn gãy cả chân!"Lê Tri ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám sương lởn vởn, chỉ thấy miếu thổ địa đã ngay trước mắt. Xung quanh vang lên tiếng gọi của những người khác, từng khuôn mặt quen thuộc lục tục hiện ra từ trong sương. Bọn họ đều giống như vừa từ cõi c.h.ế.t trở về, thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt.Số người tụ lại... vẫn đủ. Nhưng lão bà đi theo bọn họ từ đầu—bà già gầy gò, lưng còng—đã biến mất.Lê Tri nhíu mày, lặng lẽ quan sát xung quanh. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, đèn dẫn đường xa xa vẫn le lói như cũ, bầu không khí u ám ngột ngạt bao phủ khắp nơi.Mộng Vân ThườngTrì Y thấp giọng hỏi: "Tri Tri... sao thế?""Con quỷ đả tường này, xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, cứ như... chỉ muốn đùa giỡn với bọn mình.""Không phải từng có truyền thuyết về những con quỷ thích trêu đùa con người sao?" Trì Y thì thầm, ánh mắt lơm lớp nhìn quanh như sợ bị một đôi mắt vô hình nào đó dòm ngó. Cao Sĩ Quân đi trước, nghe vậy thì quay đầu, cau mày: "Đừng nhiều lời. Dù sao còn sống là may rồi. Làm cho xong nhiệm vụ, rồi cút khỏi cái nơi quỷ quái này thôi!"Bước cuối cùng của nghi thức hô đêm là thắp hương, dâng sớ, và hóa vàng mã. Ngôi miếu thổ địa cũ kỹ đứng lặng lẽ trong màn đêm lạnh lẽo. Bức tượng thần ngồi giữa chính điện đã nứt vỡ, bong tróc, chẳng còn chút nào vẻ trang nghiêm như trong tưởng tượng.Hứa Thuật thận trọng bày biện lễ vật lên bàn thờ. Mọi người quỳ xuống trước tượng thần, tiến hành nghi thức với sự khẩn trương và dè dặt đến cực độ. Khi tờ sớ cuối cùng cháy thành tro, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, như trút được tảng đá ngàn cân trong lòng.Lúc mới đến, chỉ cần nhắc đến nơi đặt t.h.i t.h.ể thôi cũng đã khiến ai nấy dựng tóc gáy. Nhưng giờ đây, cái phòng xác c.h.ế.t kia lại giống như thiên đường, ai cũng mong sớm trở về đó.Quy định của hô đêm là không được quay đầu nhìn lại, lúc về cũng không được đi lối cũ. Mọi người cẩn thận tránh những con đường có đèn dẫn lối, rẽ vòng ra ngoài thôn, lặng lẽ tiến về phía nơi an toàn. Họ bước nhanh như bay, thậm chí còn hận không thể mọc cánh bay thẳng về.Băng qua một cái hồ cạn nước, bỗng vang lên tiếng thở nặng nề. Lê Tri lập tức nhớ lại—hồ này cô từng thấy khi đi chọn quan tài hôm trước. Một cái hồ đầy nước bùn đen kịt, bốc mùi tanh tưởi đến ghê người. Trên mặt hồ, những cành sen c.h.ế.t chìm trong bùn nhão nhoẹt, một con vịt bệnh tật mổ loạn xạ vào đó.Dưới ánh sáng leo lét của đèn lồng, họ mơ hồ nhìn thấy ven hồ có một bóng người đang quỳ. "Nó" khom lưng, vùi đầu vào bùn, đôi tay cứng đờ đào bới một cách quái dị.Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả. Ai nấy lập tức nín thở. Liên Thanh Lâm ghé sát, giọng khẽ như gió thổi: "Nhanh lên... tranh thủ nó chưa để ý, đi mau!"Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay lướt đi, không ai dám phát ra một tiếng động thừa thãi. Cũng may, đến khi họ ra xa khỏi hồ, cái thứ quỳ gối kia vẫn không đuổi theo.Chỉ đến khi trước mặt hiện ra hai chiếc đèn tang trắng treo trước cổng nhà trưởng thôn, trái tim mỗi người mới từ từ bình ổn lại.