Thế kỉ 21, Hoa quốc Buổi tối, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, ở trong căn phòng, mỗi một thứ, không phải màu đen thì cũng là màu trắng, không có màu nào khác. Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái nhìn chiếc điện thoại, luôn phát ra một trận thanh âm thổn thức: " Hừ, so sánh ghê gớm thật, nữ chủ thật là kì ba, tam quan của tác giả thật đúng là hết thuốc chữa." Nàng nằm nghiêng, một đầu tóc thẳng đen dài ướt sũng, mặc đồ tắm, nhìn vào là biết vừa mới tắm xong, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, người có thể so với hoa kiều, quả là diện mạo thiên sứ, dáng người ma quỷ. Một tuyệt diệu thiên hạ như vậy, chỉ sợ cũng không ai biết, nàng chính là thần thoại của giới đặc công, Bách Biến Yêu Cơ, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nàng luôn dùng diện mạo dịch dung, mỗi ngày thay đổi một bộ dáng, mỗi ngày cũng không trùng lặp, nhưng không có ngoại lệ, mỗi người đều là mỹ nhân, trừ bỏ huấn luyện viên của nàng, không ai biết nàng là cái hình dáng gì, hơn nữa, nàng sở dĩ được…
Quyển 1 - Chương 8: Xuyên thư
Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường GiápTác giả: Ý Phàm Phong ThuậnTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ PhụThế kỉ 21, Hoa quốc Buổi tối, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, ở trong căn phòng, mỗi một thứ, không phải màu đen thì cũng là màu trắng, không có màu nào khác. Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái nhìn chiếc điện thoại, luôn phát ra một trận thanh âm thổn thức: " Hừ, so sánh ghê gớm thật, nữ chủ thật là kì ba, tam quan của tác giả thật đúng là hết thuốc chữa." Nàng nằm nghiêng, một đầu tóc thẳng đen dài ướt sũng, mặc đồ tắm, nhìn vào là biết vừa mới tắm xong, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, người có thể so với hoa kiều, quả là diện mạo thiên sứ, dáng người ma quỷ. Một tuyệt diệu thiên hạ như vậy, chỉ sợ cũng không ai biết, nàng chính là thần thoại của giới đặc công, Bách Biến Yêu Cơ, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nàng luôn dùng diện mạo dịch dung, mỗi ngày thay đổi một bộ dáng, mỗi ngày cũng không trùng lặp, nhưng không có ngoại lệ, mỗi người đều là mỹ nhân, trừ bỏ huấn luyện viên của nàng, không ai biết nàng là cái hình dáng gì, hơn nữa, nàng sở dĩ được… Bốn lão nhân kia thấy bọn họ đến, đều mang lễ vật của mình ra, ngồi một bên hàn huyên:"Lão Lưu, lão Triệu, đây là cháu gái của các ngươi sao, thật đáng yêu, mập mạp trắng nõn, thật đáng yêu.""Đó là đương nhiên, Lâm lão đầu, tôn nữ của ta có thể so với cháu gái của các ngươi đáng yêu hơn, xem các ngươi ở trước mặt ta làm sao khoe các ngươi có cháu gái.""Được rồi, lão Lưu, chỉ mấy ngày không gặp, ngươi làm sao vẫn một kiểm một bì(*)như vậy."(*) Một kiểm một bì: không biết xấu hổ; không cần thể diện; mặt dày; không biết nhục."Lão Trương a, tuy nói lão Lưu có chút một kiểm một bì, nhưng lời hắn nói rất đúng a, cháu gái chúng ta so với cháu gái các ngươi đáng yêu hơn.""Các ngươi, thật sự là...""Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy!""Ai, Triệu lão đầu, người nhìn xem ngươi đi, đang êm đẹp, nói thật làm gì!"Lão Triệu: . . . . . . Nói rất hay, thực như ngươi không có làm bọn họ tức giận vậy.Lão Lâm: . . . . . . Đó là ai, tôi không biết hắn!Lão Trương: . . . . . . Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy, một kiểm một bì, khốn nạn!? ? ? ! ! !Xem ra bọn họ là bốn gia tộc, chia ra là Lưu gia, Triệu gia, Trương gia, Lâm gia. . . . . .Đợi đã, Lưu Triệu Trương Lâm, vậy không phải là ta xuyên qua một trong tứ đại gia tộc của Hoa Hạ đi, hơn nữa, Lưu An Nhạc! Đây không phải là vật hy sinh khuê mật (chương 1 giải thích rồi, ai không nhớ thì xin mời quay về xem lại) kia đưa cho nữ chủ cơ duyên sao, chả trách tại sao nàng lại thấy cái tên này thật quen tai.Cho dù trong lòng An Nhạc đã có phán đoán, nhưng nàng vẫn không ngừng an ủi chính mình, có khi đây chỉ là trùng hợp thôi, phải không?(Nguyệt: Tỷ mơ à, cứ mơ đi, chỉ là sự thật lại không giống như mơ thôi!)"Lão Lưu, hôm nay ta có chuyện trì hoãn, không ngờ đến vẫn trễ, ngượng ngùng, đây là đứa cháu gái kia đi, thật đáng yêu. Tiểu bảo bảo, ta là Mặc gia gia của ngươi nha."An Nhạc phối hợp lộ ra một nụ cười không có răng(Nguyệt: ha ha!), chọc nam tử trung niên tự xưng Mặc gia gia kia cười ha ha không ngừng."Làm sao sẽ như vậy được, Mặc lão, yến hội còn chưa có bắt đầu đâu." Kỳ thật trong lòng Lưu gia gia cũng thực thụ sủng nhược kinh(*), hắn cũng tiện thể thử đem thư mời đưa cho Mặc gia, ai ngờ bọn họ thực sự mang theo một nhà già trẻ đến đây, không đúng, không có mang theo trẻ em, nghe nói Mặc lão vừa mới đưa cháu trai ra khỏi nước, không biết để làm gì. Mặc lão cùng lão Lâm, lão Trương, lão Triệu bọn họ khác nhau, bốn bọn họ là ở trên chiến trường cùng nhau giết địch mà kết bái thành huynh đệ, với lại thực lực gia tộc cũng ngang nhau, nhưng Mặc lão lại không giống như vậy, khi bọn họ vẫn là tiểu binh, Mặc lão đã là thiếu tá, hắn dám gọi hắn là lão Lưu, nhưng hắn cũng không dám gọi hắn là lão Mặc, chỉ có thể tôn kính mà gọi Mặc lão, nhưng mà nói thật, Mặc lão chính là thần tượng của bọn họ nha, chỉ là thế lực Mặc gia quá lớn, làm quốc gia có chút kiêng dè, nên mấy năm nay không có cho con cháu Mặc gia nhập ngũ.(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ai mà lo sợ.Thấy Mặc lão đến, những người khác cũng lần lượt chào hỏi.Chuyện này An Nhạc cũng mặc kệ, nàng tiếp tục giả bộ ngủ để nghĩ chuyện của mình, nàng mới lớn được một tháng, không ai sẽ tới đánh thức làm cắt đứt suy nghĩ của nàng.Mặc lão, họ Mặc, nhìn mọi người xung quanh thậm chí là ông nội bọn họ cũng tỏ ra một chút kính sợ, xem ra đây là thật, lúc đầu Diêm Vương nói vận chuyển đến cái thế giới nào thì không thể xác định thì ra là ý này, ha, sớm biết vậy phải bắt Diêm Vương đưa đồ nhiều thêm một chút a, ít nhất cũng có cái tùy thân không gian thần thông đi, có điều nàng nhớ là cái tùy thân không gian của nữ chủ chính là trên người cái nữ xứng tên là Lưu An Nhạc cướp đi, hơn nữa còn nghe nói là đồ gia truyền của nàng, cũng không biết bọn họ lúc nào thì cho mình nữa.Với lại, nàng cũng muốn xây dựng thế lực của mình, nếu không, lúc cuối cùng đấu với nữ chủ, thậm chí đấu với tam đại gia tộc khác, không có thế lực cường đại và thực lực thì không có khả năng bảo vệ người nhà, ân, chuyện này còn cần phải có một kết hoạch thật chi tiết....Ài, vẫn là ngủ một giấc trước, tỉnh dậy rồi nói sau, thời gian vẫn còn dài.
Bốn lão nhân kia thấy bọn họ đến, đều mang lễ vật của mình ra, ngồi một bên hàn huyên:
"Lão Lưu, lão Triệu, đây là cháu gái của các ngươi sao, thật đáng yêu, mập mạp trắng nõn, thật đáng yêu."
"Đó là đương nhiên, Lâm lão đầu, tôn nữ của ta có thể so với cháu gái của các ngươi đáng yêu hơn, xem các ngươi ở trước mặt ta làm sao khoe các ngươi có cháu gái."
"Được rồi, lão Lưu, chỉ mấy ngày không gặp, ngươi làm sao vẫn một kiểm một bì
(*)
như vậy."
(*) Một kiểm một bì
: không biết xấu hổ; không cần thể diện; mặt dày; không biết nhục.
"Lão Trương a, tuy nói lão Lưu có chút một kiểm một bì, nhưng lời hắn nói rất đúng a, cháu gái chúng ta so với cháu gái các ngươi đáng yêu hơn."
"Các ngươi, thật sự là..."
"Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy!"
"Ai, Triệu lão đầu, người nhìn xem ngươi đi, đang êm đẹp, nói thật làm gì!"
Lão Triệu: . . . . . . Nói rất hay, thực như ngươi không có làm bọn họ tức giận vậy.
Lão Lâm: . . . . . . Đó là ai, tôi không biết hắn!
Lão Trương: . . . . . . Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy, một kiểm một bì, khốn nạn!
? ? ? ! ! !
Xem ra bọn họ là bốn gia tộc, chia ra là Lưu gia, Triệu gia, Trương gia, Lâm gia. . . . . .
Đợi đã, Lưu Triệu Trương Lâm, vậy không phải là ta xuyên qua một trong tứ đại gia tộc của Hoa Hạ đi, hơn nữa, Lưu An Nhạc! Đây không phải là vật hy sinh khuê mật (chương 1 giải thích rồi, ai không nhớ thì xin mời quay về xem lại) kia đưa cho nữ chủ cơ duyên sao, chả trách tại sao nàng lại thấy cái tên này thật quen tai.
Cho dù trong lòng An Nhạc đã có phán đoán, nhưng nàng vẫn không ngừng an ủi chính mình, có khi đây chỉ là trùng hợp thôi, phải không?
(Nguyệt: Tỷ mơ à, cứ mơ đi, chỉ là sự thật lại không giống như mơ thôi!)
"Lão Lưu, hôm nay ta có chuyện trì hoãn, không ngờ đến vẫn trễ, ngượng ngùng, đây là đứa cháu gái kia đi, thật đáng yêu. Tiểu bảo bảo, ta là Mặc gia gia của ngươi nha."
An Nhạc phối hợp lộ ra một nụ cười không có răng
(Nguyệt: ha ha!)
, chọc nam tử trung niên tự xưng Mặc gia gia kia cười ha ha không ngừng.
"Làm sao sẽ như vậy được, Mặc lão, yến hội còn chưa có bắt đầu đâu." Kỳ thật trong lòng Lưu gia gia cũng thực thụ sủng nhược kinh
(*)
, hắn cũng tiện thể thử đem thư mời đưa cho Mặc gia, ai ngờ bọn họ thực sự mang theo một nhà già trẻ đến đây, không đúng, không có mang theo trẻ em, nghe nói Mặc lão vừa mới đưa cháu trai ra khỏi nước, không biết để làm gì. Mặc lão cùng lão Lâm, lão Trương, lão Triệu bọn họ khác nhau, bốn bọn họ là ở trên chiến trường cùng nhau giết địch mà kết bái thành huynh đệ, với lại thực lực gia tộc cũng ngang nhau, nhưng Mặc lão lại không giống như vậy, khi bọn họ vẫn là tiểu binh, Mặc lão đã là thiếu tá, hắn dám gọi hắn là lão Lưu, nhưng hắn cũng không dám gọi hắn là lão Mặc, chỉ có thể tôn kính mà gọi Mặc lão, nhưng mà nói thật, Mặc lão chính là thần tượng của bọn họ nha, chỉ là thế lực Mặc gia quá lớn, làm quốc gia có chút kiêng dè, nên mấy năm nay không có cho con cháu Mặc gia nhập ngũ.
(*) Thụ sủng nhược kinh
: được sủng ai mà lo sợ.
Thấy Mặc lão đến, những người khác cũng lần lượt chào hỏi.
Chuyện này An Nhạc cũng mặc kệ, nàng tiếp tục giả bộ ngủ để nghĩ chuyện của mình, nàng mới lớn được một tháng, không ai sẽ tới đánh thức làm cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Mặc lão, họ Mặc, nhìn mọi người xung quanh thậm chí là ông nội bọn họ cũng tỏ ra một chút kính sợ, xem ra đây là thật, lúc đầu Diêm Vương nói vận chuyển đến cái thế giới nào thì không thể xác định thì ra là ý này, ha, sớm biết vậy phải bắt Diêm Vương đưa đồ nhiều thêm một chút a, ít nhất cũng có cái tùy thân không gian thần thông đi, có điều nàng nhớ là cái tùy thân không gian của nữ chủ chính là trên người cái nữ xứng tên là Lưu An Nhạc cướp đi, hơn nữa còn nghe nói là đồ gia truyền của nàng, cũng không biết bọn họ lúc nào thì cho mình nữa.
Với lại, nàng cũng muốn xây dựng thế lực của mình, nếu không, lúc cuối cùng đấu với nữ chủ, thậm chí đấu với tam đại gia tộc khác, không có thế lực cường đại và thực lực thì không có khả năng bảo vệ người nhà, ân, chuyện này còn cần phải có một kết hoạch thật chi tiết....
Ài, vẫn là ngủ một giấc trước, tỉnh dậy rồi nói sau, thời gian vẫn còn dài.
Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường GiápTác giả: Ý Phàm Phong ThuậnTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ PhụThế kỉ 21, Hoa quốc Buổi tối, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, ở trong căn phòng, mỗi một thứ, không phải màu đen thì cũng là màu trắng, không có màu nào khác. Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái nhìn chiếc điện thoại, luôn phát ra một trận thanh âm thổn thức: " Hừ, so sánh ghê gớm thật, nữ chủ thật là kì ba, tam quan của tác giả thật đúng là hết thuốc chữa." Nàng nằm nghiêng, một đầu tóc thẳng đen dài ướt sũng, mặc đồ tắm, nhìn vào là biết vừa mới tắm xong, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, người có thể so với hoa kiều, quả là diện mạo thiên sứ, dáng người ma quỷ. Một tuyệt diệu thiên hạ như vậy, chỉ sợ cũng không ai biết, nàng chính là thần thoại của giới đặc công, Bách Biến Yêu Cơ, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nàng luôn dùng diện mạo dịch dung, mỗi ngày thay đổi một bộ dáng, mỗi ngày cũng không trùng lặp, nhưng không có ngoại lệ, mỗi người đều là mỹ nhân, trừ bỏ huấn luyện viên của nàng, không ai biết nàng là cái hình dáng gì, hơn nữa, nàng sở dĩ được… Bốn lão nhân kia thấy bọn họ đến, đều mang lễ vật của mình ra, ngồi một bên hàn huyên:"Lão Lưu, lão Triệu, đây là cháu gái của các ngươi sao, thật đáng yêu, mập mạp trắng nõn, thật đáng yêu.""Đó là đương nhiên, Lâm lão đầu, tôn nữ của ta có thể so với cháu gái của các ngươi đáng yêu hơn, xem các ngươi ở trước mặt ta làm sao khoe các ngươi có cháu gái.""Được rồi, lão Lưu, chỉ mấy ngày không gặp, ngươi làm sao vẫn một kiểm một bì(*)như vậy."(*) Một kiểm một bì: không biết xấu hổ; không cần thể diện; mặt dày; không biết nhục."Lão Trương a, tuy nói lão Lưu có chút một kiểm một bì, nhưng lời hắn nói rất đúng a, cháu gái chúng ta so với cháu gái các ngươi đáng yêu hơn.""Các ngươi, thật sự là...""Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy!""Ai, Triệu lão đầu, người nhìn xem ngươi đi, đang êm đẹp, nói thật làm gì!"Lão Triệu: . . . . . . Nói rất hay, thực như ngươi không có làm bọn họ tức giận vậy.Lão Lâm: . . . . . . Đó là ai, tôi không biết hắn!Lão Trương: . . . . . . Không biết xấu hổ, không biết nóng nảy, một kiểm một bì, khốn nạn!? ? ? ! ! !Xem ra bọn họ là bốn gia tộc, chia ra là Lưu gia, Triệu gia, Trương gia, Lâm gia. . . . . .Đợi đã, Lưu Triệu Trương Lâm, vậy không phải là ta xuyên qua một trong tứ đại gia tộc của Hoa Hạ đi, hơn nữa, Lưu An Nhạc! Đây không phải là vật hy sinh khuê mật (chương 1 giải thích rồi, ai không nhớ thì xin mời quay về xem lại) kia đưa cho nữ chủ cơ duyên sao, chả trách tại sao nàng lại thấy cái tên này thật quen tai.Cho dù trong lòng An Nhạc đã có phán đoán, nhưng nàng vẫn không ngừng an ủi chính mình, có khi đây chỉ là trùng hợp thôi, phải không?(Nguyệt: Tỷ mơ à, cứ mơ đi, chỉ là sự thật lại không giống như mơ thôi!)"Lão Lưu, hôm nay ta có chuyện trì hoãn, không ngờ đến vẫn trễ, ngượng ngùng, đây là đứa cháu gái kia đi, thật đáng yêu. Tiểu bảo bảo, ta là Mặc gia gia của ngươi nha."An Nhạc phối hợp lộ ra một nụ cười không có răng(Nguyệt: ha ha!), chọc nam tử trung niên tự xưng Mặc gia gia kia cười ha ha không ngừng."Làm sao sẽ như vậy được, Mặc lão, yến hội còn chưa có bắt đầu đâu." Kỳ thật trong lòng Lưu gia gia cũng thực thụ sủng nhược kinh(*), hắn cũng tiện thể thử đem thư mời đưa cho Mặc gia, ai ngờ bọn họ thực sự mang theo một nhà già trẻ đến đây, không đúng, không có mang theo trẻ em, nghe nói Mặc lão vừa mới đưa cháu trai ra khỏi nước, không biết để làm gì. Mặc lão cùng lão Lâm, lão Trương, lão Triệu bọn họ khác nhau, bốn bọn họ là ở trên chiến trường cùng nhau giết địch mà kết bái thành huynh đệ, với lại thực lực gia tộc cũng ngang nhau, nhưng Mặc lão lại không giống như vậy, khi bọn họ vẫn là tiểu binh, Mặc lão đã là thiếu tá, hắn dám gọi hắn là lão Lưu, nhưng hắn cũng không dám gọi hắn là lão Mặc, chỉ có thể tôn kính mà gọi Mặc lão, nhưng mà nói thật, Mặc lão chính là thần tượng của bọn họ nha, chỉ là thế lực Mặc gia quá lớn, làm quốc gia có chút kiêng dè, nên mấy năm nay không có cho con cháu Mặc gia nhập ngũ.(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ai mà lo sợ.Thấy Mặc lão đến, những người khác cũng lần lượt chào hỏi.Chuyện này An Nhạc cũng mặc kệ, nàng tiếp tục giả bộ ngủ để nghĩ chuyện của mình, nàng mới lớn được một tháng, không ai sẽ tới đánh thức làm cắt đứt suy nghĩ của nàng.Mặc lão, họ Mặc, nhìn mọi người xung quanh thậm chí là ông nội bọn họ cũng tỏ ra một chút kính sợ, xem ra đây là thật, lúc đầu Diêm Vương nói vận chuyển đến cái thế giới nào thì không thể xác định thì ra là ý này, ha, sớm biết vậy phải bắt Diêm Vương đưa đồ nhiều thêm một chút a, ít nhất cũng có cái tùy thân không gian thần thông đi, có điều nàng nhớ là cái tùy thân không gian của nữ chủ chính là trên người cái nữ xứng tên là Lưu An Nhạc cướp đi, hơn nữa còn nghe nói là đồ gia truyền của nàng, cũng không biết bọn họ lúc nào thì cho mình nữa.Với lại, nàng cũng muốn xây dựng thế lực của mình, nếu không, lúc cuối cùng đấu với nữ chủ, thậm chí đấu với tam đại gia tộc khác, không có thế lực cường đại và thực lực thì không có khả năng bảo vệ người nhà, ân, chuyện này còn cần phải có một kết hoạch thật chi tiết....Ài, vẫn là ngủ một giấc trước, tỉnh dậy rồi nói sau, thời gian vẫn còn dài.