Tác giả:

Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn…

Chương 118: Làng Liệt Nữ

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Trên màn hình, một người chơi vừa kích hoạt điều kiện tử vong. Một lưỡi d.a.o khổng lồ từ trên trời bất ngờ rơi xuống, c.h.é.m ngang eo người ấy. Cơ thể bị cắt lìa quằn quại dưới đất, m.á.u văng tung tóe, vẽ lên khung hình một màu đỏ ghê rợn. Khán giả thì hào hứng, thậm chí còn phấn khích.Một dòng bình luận lướt qua:“Có phải tôi quá vô cảm không? Giờ nhìn người chơi c.h.ế.t mà chẳng thấy gì cả, cứ như đang xem phim truyền hình thôi...”Kèm theo đó là hàng loạt lời tán đồng:“Mị cũng vậy, xem nhiều rồi nên chai lỳ cảm xúc luôn.”“Thấy họ c.h.ế.t mà chẳng thấy ghê, còn thấy... kích thích ấy chứ. Chắc tôi là tội phạm tiềm năng mất rồi...”Lê Tri nhíu mày, không muốn xem nữa, liền tắt phát trực tiếp.Đúng vậy. Đó chẳng phải chính là mục đích của Quỷ Quái sao? Khi con người đã quá quen với cái chết, thì ranh giới giữa quỷ và người còn có ý nghĩa gì?Sau khi sử dụng thẻ lập đội với Trì Y, việc cô cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Mỗi ngày cô vẫn kiên trì luyện tập cùng anh trai. Lê Sương, sau vụ việc Vương Tường g.i.ế.c người, cũng cảm thấy lo lắng và tự nguyện gia nhập vào quá trình huấn luyện. Trên ban công tầng cao, ba anh em nhà họ Lê ngày ngày tập luyện cùng nhau, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến không hồi kết.Mười ngày sau, Lê Tri cảm nhận được một điều khác thường—cô có thể cảm thấy thời gian tiến vào phó bản... sớm hơn. Nếu lần trước là ba giây, thì lần này là năm phút. Cảm giác này không đến từ đồng hồ hay tiếng chuông, mà là một luồng linh cảm mơ hồ lan khắp cơ thể. Cô dần hiểu ra: càng vào phó bản nhiều, sự mẫn cảm với thời điểm bắt đầu sẽ càng rõ rệt. Và năm phút ấy... đủ để cô chuẩn bị mọi thứ.Thay xong bộ đồ tác chiến, Lê Tri bước ra phòng khách. Dù ba người nhà họ Lê cố gắng che giấu sự lo âu, cô vẫn nhận ra ánh mắt bịn rịn như tiễn người ra trận. Không có nước mắt, không có tiếng khóc, chỉ là sự yên lặng đến thắt ruột.Cô nhìn họ, mỉm cười trấn an:“Con sẽ sống sót trở về.”  Năm phút trôi qua như một cái chớp mắt. Ý thức cô lướt qua hành lang tối tăm quen thuộc – chính là lối dẫn vào phó bản mới. Cảm giác lạnh lẽo luồn vào xương sống.Mở mắt ra, Lê Tri thoáng ngạc nhiên.Mộng Vân ThườngKhông còn là những thị trấn ma ám, hay ngôi làng phủ kín sương mù u ám. Trước mắt cô là một cánh đồng lúa vàng óng, trải dài đến tận chân trời. Gió thu mát lạnh thổi qua, làm lúa xào xạc. Những cây ăn quả bên bờ ruộng nặng trĩu quả, oằn mình như muốn gãy xuống. Từ xa, khói bếp bay lên cao, lũ trẻ con chạy chân đất, người lớn gọi nhau về ăn cơm. Một khung cảnh quá đỗi yên bình, như bước ra từ tranh vẽ.Lê Tri đảo mắt một vòng, cảnh giác không giảm dù chỉ một chút.Đúng lúc đó, từ phía cánh đồng vang lên tiếng la oai oái. Một bóng người loạng choạng chui ra từ giữa đám lúa cao quá đầu. Là Trì Y, cả người lấm lem, tay vẫn còn ôm bụng.“A! Những bông lúa này sắc quá! Đâm đau quá trời luôn!”Thẻ lập đội giúp những người đã liên kết với nhau xuất hiện gần nhau khi vào phó bản. Ngay khi nhìn thấy Trì Y bất ngờ ngoi lên từ ruộng lúa, Lê Tri lập tức bước đến, vươn tay kéo cô ấy ra ngoài. Khi chạm vào cổ tay bạn, cảm nhận được làn da mềm mại và nhiệt độ ấm áp quen thuộc, ánh mắt cảnh giác vốn luôn ẩn sâu trong Lê Tri mới hoàn toàn dịu xuống. Cô xác nhận được người trước mặt thật sự là Trì Y – không phải một "quái vật" nào đó đang mượn lớp da của bạn cô.Trì Y thì không hề hay biết mình vừa bị nghi ngờ. Cô thản nhiên đứng trên bờ ruộng, ngó quanh ngó quất, ánh mắt đầy tò mò:"Tri Tri, cậu có cảm thấy nơi này... kỳ lạ không?"Lê Tri nhìn theo ánh mắt cô, cảnh vật trước mặt là cánh đồng lúa mướt xanh, nắng chiều dìu dịu, không khí thôn quê thanh bình tưởng như không dính chút gì đến "kinh dị" hay "sát khí"."Kỳ lạ chỗ nào?" – cô hỏi."Chính là vì nó quá bình thường!" – Trì Y cau mày – "Không âm u, không lạnh lẽo, chẳng có cảm giác nguy hiểm... mà ở trong phó bản, bình thường như vậy mới là điều bất thường nhất! Nơi này chắc chắn rất đáng sợ, có khi còn nguy hiểm hơn cả hai phó bản trước!"Lê Tri bật cười khẽ, vỗ nhẹ vai cô bạn: "Giỏi lắm, cậu tiến bộ rồi."

Trên màn hình, một người chơi vừa kích hoạt điều kiện tử vong. Một lưỡi d.a.o khổng lồ từ trên trời bất ngờ rơi xuống, c.h.é.m ngang eo người ấy. Cơ thể bị cắt lìa quằn quại dưới đất, m.á.u văng tung tóe, vẽ lên khung hình một màu đỏ ghê rợn. Khán giả thì hào hứng, thậm chí còn phấn khích.

Một dòng bình luận lướt qua:

“Có phải tôi quá vô cảm không? Giờ nhìn người chơi c.h.ế.t mà chẳng thấy gì cả, cứ như đang xem phim truyền hình thôi...”

Kèm theo đó là hàng loạt lời tán đồng:

“Mị cũng vậy, xem nhiều rồi nên chai lỳ cảm xúc luôn.”

“Thấy họ c.h.ế.t mà chẳng thấy ghê, còn thấy... kích thích ấy chứ. Chắc tôi là tội phạm tiềm năng mất rồi...”

Lê Tri nhíu mày, không muốn xem nữa, liền tắt phát trực tiếp.

Đúng vậy. Đó chẳng phải chính là mục đích của Quỷ Quái sao? Khi con người đã quá quen với cái chết, thì ranh giới giữa quỷ và người còn có ý nghĩa gì?

Sau khi sử dụng thẻ lập đội với Trì Y, việc cô cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Mỗi ngày cô vẫn kiên trì luyện tập cùng anh trai. Lê Sương, sau vụ việc Vương Tường g.i.ế.c người, cũng cảm thấy lo lắng và tự nguyện gia nhập vào quá trình huấn luyện. Trên ban công tầng cao, ba anh em nhà họ Lê ngày ngày tập luyện cùng nhau, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến không hồi kết.

Mười ngày sau, Lê Tri cảm nhận được một điều khác thường—cô có thể cảm thấy thời gian tiến vào phó bản... sớm hơn. Nếu lần trước là ba giây, thì lần này là năm phút. Cảm giác này không đến từ đồng hồ hay tiếng chuông, mà là một luồng linh cảm mơ hồ lan khắp cơ thể. Cô dần hiểu ra: càng vào phó bản nhiều, sự mẫn cảm với thời điểm bắt đầu sẽ càng rõ rệt. Và năm phút ấy... đủ để cô chuẩn bị mọi thứ.

Thay xong bộ đồ tác chiến, Lê Tri bước ra phòng khách. Dù ba người nhà họ Lê cố gắng che giấu sự lo âu, cô vẫn nhận ra ánh mắt bịn rịn như tiễn người ra trận. Không có nước mắt, không có tiếng khóc, chỉ là sự yên lặng đến thắt ruột.

Cô nhìn họ, mỉm cười trấn an:

“Con sẽ sống sót trở về.”

 

 

Năm phút trôi qua như một cái chớp mắt. Ý thức cô lướt qua hành lang tối tăm quen thuộc – chính là lối dẫn vào phó bản mới. Cảm giác lạnh lẽo luồn vào xương sống.

Mở mắt ra, Lê Tri thoáng ngạc nhiên.

Mộng Vân Thường

Không còn là những thị trấn ma ám, hay ngôi làng phủ kín sương mù u ám. Trước mắt cô là một cánh đồng lúa vàng óng, trải dài đến tận chân trời. Gió thu mát lạnh thổi qua, làm lúa xào xạc. Những cây ăn quả bên bờ ruộng nặng trĩu quả, oằn mình như muốn gãy xuống. Từ xa, khói bếp bay lên cao, lũ trẻ con chạy chân đất, người lớn gọi nhau về ăn cơm. Một khung cảnh quá đỗi yên bình, như bước ra từ tranh vẽ.

Lê Tri đảo mắt một vòng, cảnh giác không giảm dù chỉ một chút.

Đúng lúc đó, từ phía cánh đồng vang lên tiếng la oai oái. Một bóng người loạng choạng chui ra từ giữa đám lúa cao quá đầu. Là Trì Y, cả người lấm lem, tay vẫn còn ôm bụng.

“A! Những bông lúa này sắc quá! Đâm đau quá trời luôn!”

Thẻ lập đội giúp những người đã liên kết với nhau xuất hiện gần nhau khi vào phó bản. Ngay khi nhìn thấy Trì Y bất ngờ ngoi lên từ ruộng lúa, Lê Tri lập tức bước đến, vươn tay kéo cô ấy ra ngoài. Khi chạm vào cổ tay bạn, cảm nhận được làn da mềm mại và nhiệt độ ấm áp quen thuộc, ánh mắt cảnh giác vốn luôn ẩn sâu trong Lê Tri mới hoàn toàn dịu xuống. Cô xác nhận được người trước mặt thật sự là Trì Y – không phải một "quái vật" nào đó đang mượn lớp da của bạn cô.

Trì Y thì không hề hay biết mình vừa bị nghi ngờ. Cô thản nhiên đứng trên bờ ruộng, ngó quanh ngó quất, ánh mắt đầy tò mò:

"Tri Tri, cậu có cảm thấy nơi này... kỳ lạ không?"

Lê Tri nhìn theo ánh mắt cô, cảnh vật trước mặt là cánh đồng lúa mướt xanh, nắng chiều dìu dịu, không khí thôn quê thanh bình tưởng như không dính chút gì đến "kinh dị" hay "sát khí".

"Kỳ lạ chỗ nào?" – cô hỏi.

"Chính là vì nó quá bình thường!" – Trì Y cau mày – "Không âm u, không lạnh lẽo, chẳng có cảm giác nguy hiểm... mà ở trong phó bản, bình thường như vậy mới là điều bất thường nhất! Nơi này chắc chắn rất đáng sợ, có khi còn nguy hiểm hơn cả hai phó bản trước!"

Lê Tri bật cười khẽ, vỗ nhẹ vai cô bạn: "Giỏi lắm, cậu tiến bộ rồi."

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Trên màn hình, một người chơi vừa kích hoạt điều kiện tử vong. Một lưỡi d.a.o khổng lồ từ trên trời bất ngờ rơi xuống, c.h.é.m ngang eo người ấy. Cơ thể bị cắt lìa quằn quại dưới đất, m.á.u văng tung tóe, vẽ lên khung hình một màu đỏ ghê rợn. Khán giả thì hào hứng, thậm chí còn phấn khích.Một dòng bình luận lướt qua:“Có phải tôi quá vô cảm không? Giờ nhìn người chơi c.h.ế.t mà chẳng thấy gì cả, cứ như đang xem phim truyền hình thôi...”Kèm theo đó là hàng loạt lời tán đồng:“Mị cũng vậy, xem nhiều rồi nên chai lỳ cảm xúc luôn.”“Thấy họ c.h.ế.t mà chẳng thấy ghê, còn thấy... kích thích ấy chứ. Chắc tôi là tội phạm tiềm năng mất rồi...”Lê Tri nhíu mày, không muốn xem nữa, liền tắt phát trực tiếp.Đúng vậy. Đó chẳng phải chính là mục đích của Quỷ Quái sao? Khi con người đã quá quen với cái chết, thì ranh giới giữa quỷ và người còn có ý nghĩa gì?Sau khi sử dụng thẻ lập đội với Trì Y, việc cô cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Mỗi ngày cô vẫn kiên trì luyện tập cùng anh trai. Lê Sương, sau vụ việc Vương Tường g.i.ế.c người, cũng cảm thấy lo lắng và tự nguyện gia nhập vào quá trình huấn luyện. Trên ban công tầng cao, ba anh em nhà họ Lê ngày ngày tập luyện cùng nhau, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến không hồi kết.Mười ngày sau, Lê Tri cảm nhận được một điều khác thường—cô có thể cảm thấy thời gian tiến vào phó bản... sớm hơn. Nếu lần trước là ba giây, thì lần này là năm phút. Cảm giác này không đến từ đồng hồ hay tiếng chuông, mà là một luồng linh cảm mơ hồ lan khắp cơ thể. Cô dần hiểu ra: càng vào phó bản nhiều, sự mẫn cảm với thời điểm bắt đầu sẽ càng rõ rệt. Và năm phút ấy... đủ để cô chuẩn bị mọi thứ.Thay xong bộ đồ tác chiến, Lê Tri bước ra phòng khách. Dù ba người nhà họ Lê cố gắng che giấu sự lo âu, cô vẫn nhận ra ánh mắt bịn rịn như tiễn người ra trận. Không có nước mắt, không có tiếng khóc, chỉ là sự yên lặng đến thắt ruột.Cô nhìn họ, mỉm cười trấn an:“Con sẽ sống sót trở về.”  Năm phút trôi qua như một cái chớp mắt. Ý thức cô lướt qua hành lang tối tăm quen thuộc – chính là lối dẫn vào phó bản mới. Cảm giác lạnh lẽo luồn vào xương sống.Mở mắt ra, Lê Tri thoáng ngạc nhiên.Mộng Vân ThườngKhông còn là những thị trấn ma ám, hay ngôi làng phủ kín sương mù u ám. Trước mắt cô là một cánh đồng lúa vàng óng, trải dài đến tận chân trời. Gió thu mát lạnh thổi qua, làm lúa xào xạc. Những cây ăn quả bên bờ ruộng nặng trĩu quả, oằn mình như muốn gãy xuống. Từ xa, khói bếp bay lên cao, lũ trẻ con chạy chân đất, người lớn gọi nhau về ăn cơm. Một khung cảnh quá đỗi yên bình, như bước ra từ tranh vẽ.Lê Tri đảo mắt một vòng, cảnh giác không giảm dù chỉ một chút.Đúng lúc đó, từ phía cánh đồng vang lên tiếng la oai oái. Một bóng người loạng choạng chui ra từ giữa đám lúa cao quá đầu. Là Trì Y, cả người lấm lem, tay vẫn còn ôm bụng.“A! Những bông lúa này sắc quá! Đâm đau quá trời luôn!”Thẻ lập đội giúp những người đã liên kết với nhau xuất hiện gần nhau khi vào phó bản. Ngay khi nhìn thấy Trì Y bất ngờ ngoi lên từ ruộng lúa, Lê Tri lập tức bước đến, vươn tay kéo cô ấy ra ngoài. Khi chạm vào cổ tay bạn, cảm nhận được làn da mềm mại và nhiệt độ ấm áp quen thuộc, ánh mắt cảnh giác vốn luôn ẩn sâu trong Lê Tri mới hoàn toàn dịu xuống. Cô xác nhận được người trước mặt thật sự là Trì Y – không phải một "quái vật" nào đó đang mượn lớp da của bạn cô.Trì Y thì không hề hay biết mình vừa bị nghi ngờ. Cô thản nhiên đứng trên bờ ruộng, ngó quanh ngó quất, ánh mắt đầy tò mò:"Tri Tri, cậu có cảm thấy nơi này... kỳ lạ không?"Lê Tri nhìn theo ánh mắt cô, cảnh vật trước mặt là cánh đồng lúa mướt xanh, nắng chiều dìu dịu, không khí thôn quê thanh bình tưởng như không dính chút gì đến "kinh dị" hay "sát khí"."Kỳ lạ chỗ nào?" – cô hỏi."Chính là vì nó quá bình thường!" – Trì Y cau mày – "Không âm u, không lạnh lẽo, chẳng có cảm giác nguy hiểm... mà ở trong phó bản, bình thường như vậy mới là điều bất thường nhất! Nơi này chắc chắn rất đáng sợ, có khi còn nguy hiểm hơn cả hai phó bản trước!"Lê Tri bật cười khẽ, vỗ nhẹ vai cô bạn: "Giỏi lắm, cậu tiến bộ rồi."

Chương 118: Làng Liệt Nữ