Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn…
Chương 125: Chương 125
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Mua xong gà, cả nhóm nhanh chóng quay trở về ngôi nhà tứ hợp viện. Trước đó còn hoang vắng tịch mịch, giờ đây đã có phần náo nhiệt hơn. Các diễn viên trong đoàn hát đã quay lại, họ tụ tập ở sân giữa, còn các người chơi – vốn chỉ là "người làm việc vặt" – thì được sắp xếp ở sân trước, hai bên cách nhau một sân nhỏ, không ảnh hưởng lẫn nhau.Sân trước có khoảng bảy tám phòng, mỗi nhóm tự chọn lấy một phòng. Dù lần trước vượt qua phó bản, Trì Y đã từng mạnh miệng tuyên bố sẽ không ở cùng Lê Tri nữa, nhưng khi chia nhóm, cô vẫn rụt rè bước đến, ấp úng xin ở chung. "Chỉ là ở chung thôi mà, những lúc khác mình nhất định sẽ tự lập!" – cô siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, như thể đang tự thôi miên mình.Bên ngoài, con gà trống bị trói hai chân giãy giụa điên cuồng, tiếng gáy xé toạc màn đêm. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đồng loạt bước ra khỏi phòng. Lê Tri đứng ở giữa sân, tay nhấc sợi dây buộc gà, lãnh đạm hỏi:"Muốn đi cùng không?"Câu hỏi đơn giản nhưng khiến mọi người thoáng do dự. Gà trống giữa đêm, ông bầu đòi làm gì? Lẽ nào là một nghi thức gì đó? Không đi thì sợ bỏ lỡ manh mối quan trọng, mà ở lại thì… chẳng có cảnh quay nào cả. Sau một lúc trao đổi ánh mắt, cả nhóm gật đầu, quyết định đi theo. Mười người rời khỏi sân trước, từng bước tiến sâu vào màn đêm.Trời đã tối hẳn. Bốn dãy nhà trong tứ hợp viện kéo dài hun hút như không có điểm dừng. Các sân nối tiếp nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn dầu do chàng trai Tóc Hồng cầm, bọn họ lần mò qua từng cánh cửa cũ kỹ, rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ có hoa văn khắc chìm.Phía trước chính là cái giếng mà dân làng từng nhắc đến.Ánh trăng lạnh như nước rọi xuống sân giếng phủ đầy rêu. Và ở đó, họ nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ bên giếng. Người đó mặc phục trang diễn màu xanh lam, đầu cài hoa lệch một bên, mái tóc đen dài buông xuống lưng. Dưới bộ áo dài rực rỡ, đôi giày thêu hoa hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng, dáng vẻ yểu điệu, như vừa bước ra từ một vở tuồng.Nghe tiếng bước chân, người đó từ từ quay lại.Khuôn mặt kia... vẫn nguyên lớp hóa trang đậm nét, gương mặt trắng bệch với đôi môi đỏ như máu. Không thể nhầm lẫn được – chính là gương mặt của Phương Lâm – người đã treo cổ tự sát trên sân khấu ngay tối nay!"AAAAA!!" – chàng trai Tóc Hồng hét toáng lên, ném luôn chiếc đèn dầu, rồi hoảng loạn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cánh cửa hẹp, mười người chen chúc nhau, ai nấy đều vấp ngã chồng chất, tạo thành một đống hỗn loạn dưới nền gạch lạnh. Bóng người bên giếng bỗng quát lớn, giọng lanh lảnh:"Gào cái gì mà gào? Chưa thấy ai lấy nước ban đêm chắc?!"Lê Tri vội đỡ Trì Y đang loạng choạng đứng dậy, bước tới nhặt chiếc đèn dầu đã tắt ngúm, dầu trong bình đã đổ sạch. Nàng khẽ ngẩng đầu. Người đứng bên giếng giờ đã bước lên bậc thềm, mắt khẽ nheo lại, quan sát họ một lượt đầy khinh bỉ."Tưởng tôi là ma hả?" – cô ta che miệng cười khúc khích, giọng điệu đầy mỉa mai. – "Tôi còn sống nhăn răng đây này! Người c.h.ế.t là Phương Lâm, tôi chẳng dại mà đi tự sát vì đàn ông như cô ta đâu."Mộng Vân ThườngChàng trai Tóc Hồng trợn tròn mắt, lắp bắp:"Không phải... cô không phải là... Phương Lâm?"Cô ta liếc cậu một cái sắc như dao:"Cậu mới là ma đấy! Bà đây đang sống sờ sờ, đi lại còn vững hơn mấy người kia. Phương Lâm ấy à? Một đứa ngu si vì đàn ông mà tự treo cổ chết, cũng chẳng trách ai. Mất mặt phụ nữ bọn tôi!"Cô ta vuốt mái tóc gọn gàng ở thái dương, hất cằm đầy kiêu hãnh:"Nhưng mà... cô ta c.h.ế.t rồi, thì tôi thành trụ cột đoàn hát. Nói thật chứ, tôi còn phải cảm ơn cô ta đấy."
Mua xong gà, cả nhóm nhanh chóng quay trở về ngôi nhà tứ hợp viện. Trước đó còn hoang vắng tịch mịch, giờ đây đã có phần náo nhiệt hơn. Các diễn viên trong đoàn hát đã quay lại, họ tụ tập ở sân giữa, còn các người chơi – vốn chỉ là "người làm việc vặt" – thì được sắp xếp ở sân trước, hai bên cách nhau một sân nhỏ, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Sân trước có khoảng bảy tám phòng, mỗi nhóm tự chọn lấy một phòng. Dù lần trước vượt qua phó bản, Trì Y đã từng mạnh miệng tuyên bố sẽ không ở cùng Lê Tri nữa, nhưng khi chia nhóm, cô vẫn rụt rè bước đến, ấp úng xin ở chung. "Chỉ là ở chung thôi mà, những lúc khác mình nhất định sẽ tự lập!" – cô siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, như thể đang tự thôi miên mình.
Bên ngoài, con gà trống bị trói hai chân giãy giụa điên cuồng, tiếng gáy xé toạc màn đêm. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đồng loạt bước ra khỏi phòng. Lê Tri đứng ở giữa sân, tay nhấc sợi dây buộc gà, lãnh đạm hỏi:
"Muốn đi cùng không?"
Câu hỏi đơn giản nhưng khiến mọi người thoáng do dự. Gà trống giữa đêm, ông bầu đòi làm gì? Lẽ nào là một nghi thức gì đó? Không đi thì sợ bỏ lỡ manh mối quan trọng, mà ở lại thì… chẳng có cảnh quay nào cả. Sau một lúc trao đổi ánh mắt, cả nhóm gật đầu, quyết định đi theo. Mười người rời khỏi sân trước, từng bước tiến sâu vào màn đêm.
Trời đã tối hẳn. Bốn dãy nhà trong tứ hợp viện kéo dài hun hút như không có điểm dừng. Các sân nối tiếp nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn dầu do chàng trai Tóc Hồng cầm, bọn họ lần mò qua từng cánh cửa cũ kỹ, rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ có hoa văn khắc chìm.
Phía trước chính là cái giếng mà dân làng từng nhắc đến.
Ánh trăng lạnh như nước rọi xuống sân giếng phủ đầy rêu. Và ở đó, họ nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ bên giếng. Người đó mặc phục trang diễn màu xanh lam, đầu cài hoa lệch một bên, mái tóc đen dài buông xuống lưng. Dưới bộ áo dài rực rỡ, đôi giày thêu hoa hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng, dáng vẻ yểu điệu, như vừa bước ra từ một vở tuồng.
Nghe tiếng bước chân, người đó từ từ quay lại.
Khuôn mặt kia... vẫn nguyên lớp hóa trang đậm nét, gương mặt trắng bệch với đôi môi đỏ như máu. Không thể nhầm lẫn được – chính là gương mặt của Phương Lâm – người đã treo cổ tự sát trên sân khấu ngay tối nay!
"AAAAA!!" – chàng trai Tóc Hồng hét toáng lên, ném luôn chiếc đèn dầu, rồi hoảng loạn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cánh cửa hẹp, mười người chen chúc nhau, ai nấy đều vấp ngã chồng chất, tạo thành một đống hỗn loạn dưới nền gạch lạnh.
Bóng người bên giếng bỗng quát lớn, giọng lanh lảnh:
"Gào cái gì mà gào? Chưa thấy ai lấy nước ban đêm chắc?!"
Lê Tri vội đỡ Trì Y đang loạng choạng đứng dậy, bước tới nhặt chiếc đèn dầu đã tắt ngúm, dầu trong bình đã đổ sạch. Nàng khẽ ngẩng đầu. Người đứng bên giếng giờ đã bước lên bậc thềm, mắt khẽ nheo lại, quan sát họ một lượt đầy khinh bỉ.
"Tưởng tôi là ma hả?" – cô ta che miệng cười khúc khích, giọng điệu đầy mỉa mai. – "Tôi còn sống nhăn răng đây này! Người c.h.ế.t là Phương Lâm, tôi chẳng dại mà đi tự sát vì đàn ông như cô ta đâu."
Mộng Vân Thường
Chàng trai Tóc Hồng trợn tròn mắt, lắp bắp:
"Không phải... cô không phải là... Phương Lâm?"
Cô ta liếc cậu một cái sắc như dao:
"Cậu mới là ma đấy! Bà đây đang sống sờ sờ, đi lại còn vững hơn mấy người kia. Phương Lâm ấy à? Một đứa ngu si vì đàn ông mà tự treo cổ chết, cũng chẳng trách ai. Mất mặt phụ nữ bọn tôi!"
Cô ta vuốt mái tóc gọn gàng ở thái dương, hất cằm đầy kiêu hãnh:
"Nhưng mà... cô ta c.h.ế.t rồi, thì tôi thành trụ cột đoàn hát. Nói thật chứ, tôi còn phải cảm ơn cô ta đấy."
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Mua xong gà, cả nhóm nhanh chóng quay trở về ngôi nhà tứ hợp viện. Trước đó còn hoang vắng tịch mịch, giờ đây đã có phần náo nhiệt hơn. Các diễn viên trong đoàn hát đã quay lại, họ tụ tập ở sân giữa, còn các người chơi – vốn chỉ là "người làm việc vặt" – thì được sắp xếp ở sân trước, hai bên cách nhau một sân nhỏ, không ảnh hưởng lẫn nhau.Sân trước có khoảng bảy tám phòng, mỗi nhóm tự chọn lấy một phòng. Dù lần trước vượt qua phó bản, Trì Y đã từng mạnh miệng tuyên bố sẽ không ở cùng Lê Tri nữa, nhưng khi chia nhóm, cô vẫn rụt rè bước đến, ấp úng xin ở chung. "Chỉ là ở chung thôi mà, những lúc khác mình nhất định sẽ tự lập!" – cô siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, như thể đang tự thôi miên mình.Bên ngoài, con gà trống bị trói hai chân giãy giụa điên cuồng, tiếng gáy xé toạc màn đêm. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đồng loạt bước ra khỏi phòng. Lê Tri đứng ở giữa sân, tay nhấc sợi dây buộc gà, lãnh đạm hỏi:"Muốn đi cùng không?"Câu hỏi đơn giản nhưng khiến mọi người thoáng do dự. Gà trống giữa đêm, ông bầu đòi làm gì? Lẽ nào là một nghi thức gì đó? Không đi thì sợ bỏ lỡ manh mối quan trọng, mà ở lại thì… chẳng có cảnh quay nào cả. Sau một lúc trao đổi ánh mắt, cả nhóm gật đầu, quyết định đi theo. Mười người rời khỏi sân trước, từng bước tiến sâu vào màn đêm.Trời đã tối hẳn. Bốn dãy nhà trong tứ hợp viện kéo dài hun hút như không có điểm dừng. Các sân nối tiếp nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn dầu do chàng trai Tóc Hồng cầm, bọn họ lần mò qua từng cánh cửa cũ kỹ, rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ có hoa văn khắc chìm.Phía trước chính là cái giếng mà dân làng từng nhắc đến.Ánh trăng lạnh như nước rọi xuống sân giếng phủ đầy rêu. Và ở đó, họ nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ bên giếng. Người đó mặc phục trang diễn màu xanh lam, đầu cài hoa lệch một bên, mái tóc đen dài buông xuống lưng. Dưới bộ áo dài rực rỡ, đôi giày thêu hoa hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng, dáng vẻ yểu điệu, như vừa bước ra từ một vở tuồng.Nghe tiếng bước chân, người đó từ từ quay lại.Khuôn mặt kia... vẫn nguyên lớp hóa trang đậm nét, gương mặt trắng bệch với đôi môi đỏ như máu. Không thể nhầm lẫn được – chính là gương mặt của Phương Lâm – người đã treo cổ tự sát trên sân khấu ngay tối nay!"AAAAA!!" – chàng trai Tóc Hồng hét toáng lên, ném luôn chiếc đèn dầu, rồi hoảng loạn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cánh cửa hẹp, mười người chen chúc nhau, ai nấy đều vấp ngã chồng chất, tạo thành một đống hỗn loạn dưới nền gạch lạnh. Bóng người bên giếng bỗng quát lớn, giọng lanh lảnh:"Gào cái gì mà gào? Chưa thấy ai lấy nước ban đêm chắc?!"Lê Tri vội đỡ Trì Y đang loạng choạng đứng dậy, bước tới nhặt chiếc đèn dầu đã tắt ngúm, dầu trong bình đã đổ sạch. Nàng khẽ ngẩng đầu. Người đứng bên giếng giờ đã bước lên bậc thềm, mắt khẽ nheo lại, quan sát họ một lượt đầy khinh bỉ."Tưởng tôi là ma hả?" – cô ta che miệng cười khúc khích, giọng điệu đầy mỉa mai. – "Tôi còn sống nhăn răng đây này! Người c.h.ế.t là Phương Lâm, tôi chẳng dại mà đi tự sát vì đàn ông như cô ta đâu."Mộng Vân ThườngChàng trai Tóc Hồng trợn tròn mắt, lắp bắp:"Không phải... cô không phải là... Phương Lâm?"Cô ta liếc cậu một cái sắc như dao:"Cậu mới là ma đấy! Bà đây đang sống sờ sờ, đi lại còn vững hơn mấy người kia. Phương Lâm ấy à? Một đứa ngu si vì đàn ông mà tự treo cổ chết, cũng chẳng trách ai. Mất mặt phụ nữ bọn tôi!"Cô ta vuốt mái tóc gọn gàng ở thái dương, hất cằm đầy kiêu hãnh:"Nhưng mà... cô ta c.h.ế.t rồi, thì tôi thành trụ cột đoàn hát. Nói thật chứ, tôi còn phải cảm ơn cô ta đấy."