Tác giả:

Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn…

Chương 174: Chương 174

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Giờ tự học buổi tối kéo dài ba tiết, và khi chuông tan học vang lên, bóng tối của đêm đã bao phủ toàn bộ khuôn viên trường.Qua cửa sổ lớp học, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường sân thể dục chiếu sáng mờ mờ, chỉ đủ để nhìn thấy bóng dáng của những người học sinh đang di chuyển qua lại. Không khí trong lớp bỗng trở nên nhẹ nhàng, như thể những áp lực đã buông lỏng một chút. Các học sinh bắt đầu thu dọn sách vở, những tiếng cười nói dần thay thế cho sự im lặng căng thẳng trước đó.Lê Tri ngồi im lặng, thu lại mọi thứ vào trong ba lô, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mọi thứ xung quanh, như một con sói quan sát bầy đàn. Chợt, một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, ngồi đối diện với cô qua lối đi, quay sang và nở một nụ cười thân thiện."Chào các bạn," cậu ta lên tiếng, giọng điệu có phần tự nhiên, như thể muốn làm quen với người mới. "Các bạn chuyển đến từ trường nào thế?"Lê Tri khẽ mỉm cười và đáp lại, "Trường Nguyễn Du."Nam sinh gật đầu một cách hiểu biết, như thể đã nghe đến tên trường này, nhưng rồi ánh mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên với vẻ tò mò. Cậu ta nghiêng người một chút, hạ thấp giọng và lén lút như đang tiết lộ một bí mật."À... thế này, lát nữa bọn mình định ra sân vận động chơi trò chơi, các bạn có muốn tham gia không?" Cậu ta nói, mắt lóe lên sự hứng thú, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời mọc.Lê Tri tò mò nghiêng người, bắt chước động tác của nam sinh, ánh mắt sáng rỡ: "Trò gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị đấy."Nam sinh thấy cô để ý thì càng hăng hái, giọng lộ rõ sự kích động: "Gọi đèn tiên!""Gọi đèn tiên?" Lê Tri hơi nhướng mày, nụ cười pha lẫn nghi hoặc. "Chưa nghe bao giờ. Mình chỉ biết gọi bút tiên thôi."(Ghi chú: Bút tiên là một trò chơi tâm linh phổ biến ở nhiều nước châu Á. Người chơi đặt câu hỏi và chờ cây bút di chuyển một cách “bí ẩn” để trả lời. Có thể chơi với hai người trở lên, cần một cây bút và một tờ giấy với bảng chữ cái, số, và các lựa chọn "Có", "Không". Nếu không tiễn bút tiên đi sau khi chơi, người ta tin rằng có thể gặp hậu họa.)Mộng Vân ThườngNam sinh xoay xoay chiếc bút trên tay, mặt đầy vẻ khoái chí: "Ồ, trò đó xưa rồi. Bọn mình chơi mãi rồi, giờ muốn thử cái gì đó mạnh đô hơn một chút. Thế nào? Cậu có chơi không?"Lê Tri bật cười, rồi lắc đầu: "Thôi, mình nhát gan lắm."  Không khí đột nhiên như khựng lại một nhịp. Trong nhóm người xem livestream, dòng bình luận lập tức bùng nổ:[Ôi giời, nhát gan á? Chị thử nói câu đó trước con quái vật sáp nến trong miếu cổ xem nào.][Chui vô tháp trẻ sơ sinh một mình không chớp mắt mà kêu nhát gan hả?][Trói cái xác thành đòn bánh tét xong giờ quay ra giả vờ hiền lành? Hài hước ghê.][Cười c.h.ế.t mất, “nhát gan” mà vào phó bản kinh dị cứ như đi dạo công viên.]Dù sao thì, trong phó bản kinh dị, mấy trò gọi hồn như vậy luôn là hành động ngu ngốc dẫn tới thảm họa. Nhưng qua lời của nam sinh, có vẻ nhóm học sinh này chơi mấy trò như thế thường xuyên mà chưa từng gặp chuyện gì quái dị thật sao?Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, bước lại gần, giọng lộ rõ vẻ hiếu kỳ: "Khi các cậu chơi gọi bút tiên ấy, có thực sự gọi được không?"Nam sinh cười toe, trong mắt như có lửa: "Tất nhiên! Có lần bút tiên còn trả lời bọn mình câu hỏi tình cảm cơ. Biết không, tụi mình hỏi lớp trưởng thầm thích ai, cây bút tự động khoanh tròn tên người đó. Lớp trưởng còn ngượng chín mặt, chẳng dám phản đối."Đàm Mạn Ngữ nhướng mày, cố tình hỏi móc: "Thế sau đó các cậu có tiễn bút tiên đi không? Mình nghe nói trò này khó mời mà cũng khó tiễn, nếu không tiễn đàng hoàng thì sẽ... gặp rắc rối đấy."Nam sinh khựng lại một chút, rồi nhìn cô với ánh mắt như thể cô đang làm quá lên: "Có chứ. Mời được thì tiễn được thôi mà. Tụi mình chơi mấy lần rồi, chưa lần nào gặp chuyện gì hết." Dứt lời, cậu ta đứng dậy, vẻ mặt hơi bực bội: "Không chơi thì thôi. Bọn mình đủ người rồi."Sau đó, nhóm học sinh lần lượt rời khỏi lớp. Đám chơi trò gọi hồn tụ lại bàn bạc một lúc rồi quyết định quay về ký túc xá. Tòa nhà dạy học dần chìm vào bóng tối phía sau, ánh đèn mờ mờ từ các tòa ký túc phía trước như dẫn họ vào một mê cung chưa rõ hồi kết.Hai khu ký túc nằm sát nhau, một bên dành cho nam, một bên cho nữ, buộc nhóm phải chia thành hai hướng.Tóc Hồng bước chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng Lê Tri đang khuất dần sau cửa ký túc xá nữ. Cậu ta thở dài một tiếng như bất lực, rồi miễn cưỡng theo bước Liên Thanh Lâm.Bên phía nữ có bảy người chơi, trong đó chỉ có Đàm Mạn Ngữ – một nữ streamer nổi tiếng trên Douyin – là gương mặt mới. Năm người còn lại đều là những tay lão luyện từng sống sót qua nhiều phó bản. Đáng chú ý nhất, sau Lê Tri, là Bối Huyên – một diễn viên từng nổi đình nổi đám, cũng là người chơi có sức ảnh hưởng nhất nhóm.

Giờ tự học buổi tối kéo dài ba tiết, và khi chuông tan học vang lên, bóng tối của đêm đã bao phủ toàn bộ khuôn viên trường.

Qua cửa sổ lớp học, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường sân thể dục chiếu sáng mờ mờ, chỉ đủ để nhìn thấy bóng dáng của những người học sinh đang di chuyển qua lại. Không khí trong lớp bỗng trở nên nhẹ nhàng, như thể những áp lực đã buông lỏng một chút. Các học sinh bắt đầu thu dọn sách vở, những tiếng cười nói dần thay thế cho sự im lặng căng thẳng trước đó.

Lê Tri ngồi im lặng, thu lại mọi thứ vào trong ba lô, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mọi thứ xung quanh, như một con sói quan sát bầy đàn. Chợt, một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, ngồi đối diện với cô qua lối đi, quay sang và nở một nụ cười thân thiện.

"Chào các bạn," cậu ta lên tiếng, giọng điệu có phần tự nhiên, như thể muốn làm quen với người mới. "Các bạn chuyển đến từ trường nào thế?"

Lê Tri khẽ mỉm cười và đáp lại, "Trường Nguyễn Du."

Nam sinh gật đầu một cách hiểu biết, như thể đã nghe đến tên trường này, nhưng rồi ánh mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên với vẻ tò mò. Cậu ta nghiêng người một chút, hạ thấp giọng và lén lút như đang tiết lộ một bí mật.

"À... thế này, lát nữa bọn mình định ra sân vận động chơi trò chơi, các bạn có muốn tham gia không?" Cậu ta nói, mắt lóe lên sự hứng thú, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời mọc.

Lê Tri tò mò nghiêng người, bắt chước động tác của nam sinh, ánh mắt sáng rỡ: "Trò gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị đấy."

Nam sinh thấy cô để ý thì càng hăng hái, giọng lộ rõ sự kích động: "Gọi đèn tiên!"

"Gọi đèn tiên?" Lê Tri hơi nhướng mày, nụ cười pha lẫn nghi hoặc. "Chưa nghe bao giờ. Mình chỉ biết gọi bút tiên thôi."

(

Ghi chú: Bút tiên là một trò chơi tâm linh phổ biến ở nhiều nước châu Á. Người chơi đặt câu hỏi và chờ cây bút di chuyển một cách “bí ẩn” để trả lời. Có thể chơi với hai người trở lên, cần một cây bút và một tờ giấy với bảng chữ cái, số, và các lựa chọn "Có", "Không". Nếu không tiễn bút tiên đi sau khi chơi, người ta tin rằng có thể gặp hậu họa.

)

Mộng Vân Thường

Nam sinh xoay xoay chiếc bút trên tay, mặt đầy vẻ khoái chí: "Ồ, trò đó xưa rồi. Bọn mình chơi mãi rồi, giờ muốn thử cái gì đó mạnh đô hơn một chút. Thế nào? Cậu có chơi không?"

Lê Tri bật cười, rồi lắc đầu: "Thôi, mình nhát gan lắm."

 

 

Không khí đột nhiên như khựng lại một nhịp. Trong nhóm người xem livestream, dòng bình luận lập tức bùng nổ:

[Ôi giời, nhát gan á? Chị thử nói câu đó trước con quái vật sáp nến trong miếu cổ xem nào.]

[Chui vô tháp trẻ sơ sinh một mình không chớp mắt mà kêu nhát gan hả?]

[Trói cái xác thành đòn bánh tét xong giờ quay ra giả vờ hiền lành? Hài hước ghê.]

[Cười c.h.ế.t mất, “nhát gan” mà vào phó bản kinh dị cứ như đi dạo công viên.]

Dù sao thì, trong phó bản kinh dị, mấy trò gọi hồn như vậy luôn là hành động ngu ngốc dẫn tới thảm họa. Nhưng qua lời của nam sinh, có vẻ nhóm học sinh này chơi mấy trò như thế thường xuyên mà chưa từng gặp chuyện gì quái dị thật sao?

Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, bước lại gần, giọng lộ rõ vẻ hiếu kỳ: "Khi các cậu chơi gọi bút tiên ấy, có thực sự gọi được không?"

Nam sinh cười toe, trong mắt như có lửa: "Tất nhiên! Có lần bút tiên còn trả lời bọn mình câu hỏi tình cảm cơ. Biết không, tụi mình hỏi lớp trưởng thầm thích ai, cây bút tự động khoanh tròn tên người đó. Lớp trưởng còn ngượng chín mặt, chẳng dám phản đối."

Đàm Mạn Ngữ nhướng mày, cố tình hỏi móc: "Thế sau đó các cậu có tiễn bút tiên đi không? Mình nghe nói trò này khó mời mà cũng khó tiễn, nếu không tiễn đàng hoàng thì sẽ... gặp rắc rối đấy."

Nam sinh khựng lại một chút, rồi nhìn cô với ánh mắt như thể cô đang làm quá lên: "Có chứ. Mời được thì tiễn được thôi mà. Tụi mình chơi mấy lần rồi, chưa lần nào gặp chuyện gì hết." Dứt lời, cậu ta đứng dậy, vẻ mặt hơi bực bội: "Không chơi thì thôi. Bọn mình đủ người rồi."

Sau đó, nhóm học sinh lần lượt rời khỏi lớp. Đám chơi trò gọi hồn tụ lại bàn bạc một lúc rồi quyết định quay về ký túc xá. Tòa nhà dạy học dần chìm vào bóng tối phía sau, ánh đèn mờ mờ từ các tòa ký túc phía trước như dẫn họ vào một mê cung chưa rõ hồi kết.

Hai khu ký túc nằm sát nhau, một bên dành cho nam, một bên cho nữ, buộc nhóm phải chia thành hai hướng.

Tóc Hồng bước chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng Lê Tri đang khuất dần sau cửa ký túc xá nữ. Cậu ta thở dài một tiếng như bất lực, rồi miễn cưỡng theo bước Liên Thanh Lâm.

Bên phía nữ có bảy người chơi, trong đó chỉ có Đàm Mạn Ngữ – một nữ streamer nổi tiếng trên Douyin – là gương mặt mới. Năm người còn lại đều là những tay lão luyện từng sống sót qua nhiều phó bản. Đáng chú ý nhất, sau Lê Tri, là Bối Huyên – một diễn viên từng nổi đình nổi đám, cũng là người chơi có sức ảnh hưởng nhất nhóm.

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Giờ tự học buổi tối kéo dài ba tiết, và khi chuông tan học vang lên, bóng tối của đêm đã bao phủ toàn bộ khuôn viên trường.Qua cửa sổ lớp học, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường sân thể dục chiếu sáng mờ mờ, chỉ đủ để nhìn thấy bóng dáng của những người học sinh đang di chuyển qua lại. Không khí trong lớp bỗng trở nên nhẹ nhàng, như thể những áp lực đã buông lỏng một chút. Các học sinh bắt đầu thu dọn sách vở, những tiếng cười nói dần thay thế cho sự im lặng căng thẳng trước đó.Lê Tri ngồi im lặng, thu lại mọi thứ vào trong ba lô, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mọi thứ xung quanh, như một con sói quan sát bầy đàn. Chợt, một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, ngồi đối diện với cô qua lối đi, quay sang và nở một nụ cười thân thiện."Chào các bạn," cậu ta lên tiếng, giọng điệu có phần tự nhiên, như thể muốn làm quen với người mới. "Các bạn chuyển đến từ trường nào thế?"Lê Tri khẽ mỉm cười và đáp lại, "Trường Nguyễn Du."Nam sinh gật đầu một cách hiểu biết, như thể đã nghe đến tên trường này, nhưng rồi ánh mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên với vẻ tò mò. Cậu ta nghiêng người một chút, hạ thấp giọng và lén lút như đang tiết lộ một bí mật."À... thế này, lát nữa bọn mình định ra sân vận động chơi trò chơi, các bạn có muốn tham gia không?" Cậu ta nói, mắt lóe lên sự hứng thú, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời mọc.Lê Tri tò mò nghiêng người, bắt chước động tác của nam sinh, ánh mắt sáng rỡ: "Trò gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị đấy."Nam sinh thấy cô để ý thì càng hăng hái, giọng lộ rõ sự kích động: "Gọi đèn tiên!""Gọi đèn tiên?" Lê Tri hơi nhướng mày, nụ cười pha lẫn nghi hoặc. "Chưa nghe bao giờ. Mình chỉ biết gọi bút tiên thôi."(Ghi chú: Bút tiên là một trò chơi tâm linh phổ biến ở nhiều nước châu Á. Người chơi đặt câu hỏi và chờ cây bút di chuyển một cách “bí ẩn” để trả lời. Có thể chơi với hai người trở lên, cần một cây bút và một tờ giấy với bảng chữ cái, số, và các lựa chọn "Có", "Không". Nếu không tiễn bút tiên đi sau khi chơi, người ta tin rằng có thể gặp hậu họa.)Mộng Vân ThườngNam sinh xoay xoay chiếc bút trên tay, mặt đầy vẻ khoái chí: "Ồ, trò đó xưa rồi. Bọn mình chơi mãi rồi, giờ muốn thử cái gì đó mạnh đô hơn một chút. Thế nào? Cậu có chơi không?"Lê Tri bật cười, rồi lắc đầu: "Thôi, mình nhát gan lắm."  Không khí đột nhiên như khựng lại một nhịp. Trong nhóm người xem livestream, dòng bình luận lập tức bùng nổ:[Ôi giời, nhát gan á? Chị thử nói câu đó trước con quái vật sáp nến trong miếu cổ xem nào.][Chui vô tháp trẻ sơ sinh một mình không chớp mắt mà kêu nhát gan hả?][Trói cái xác thành đòn bánh tét xong giờ quay ra giả vờ hiền lành? Hài hước ghê.][Cười c.h.ế.t mất, “nhát gan” mà vào phó bản kinh dị cứ như đi dạo công viên.]Dù sao thì, trong phó bản kinh dị, mấy trò gọi hồn như vậy luôn là hành động ngu ngốc dẫn tới thảm họa. Nhưng qua lời của nam sinh, có vẻ nhóm học sinh này chơi mấy trò như thế thường xuyên mà chưa từng gặp chuyện gì quái dị thật sao?Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, bước lại gần, giọng lộ rõ vẻ hiếu kỳ: "Khi các cậu chơi gọi bút tiên ấy, có thực sự gọi được không?"Nam sinh cười toe, trong mắt như có lửa: "Tất nhiên! Có lần bút tiên còn trả lời bọn mình câu hỏi tình cảm cơ. Biết không, tụi mình hỏi lớp trưởng thầm thích ai, cây bút tự động khoanh tròn tên người đó. Lớp trưởng còn ngượng chín mặt, chẳng dám phản đối."Đàm Mạn Ngữ nhướng mày, cố tình hỏi móc: "Thế sau đó các cậu có tiễn bút tiên đi không? Mình nghe nói trò này khó mời mà cũng khó tiễn, nếu không tiễn đàng hoàng thì sẽ... gặp rắc rối đấy."Nam sinh khựng lại một chút, rồi nhìn cô với ánh mắt như thể cô đang làm quá lên: "Có chứ. Mời được thì tiễn được thôi mà. Tụi mình chơi mấy lần rồi, chưa lần nào gặp chuyện gì hết." Dứt lời, cậu ta đứng dậy, vẻ mặt hơi bực bội: "Không chơi thì thôi. Bọn mình đủ người rồi."Sau đó, nhóm học sinh lần lượt rời khỏi lớp. Đám chơi trò gọi hồn tụ lại bàn bạc một lúc rồi quyết định quay về ký túc xá. Tòa nhà dạy học dần chìm vào bóng tối phía sau, ánh đèn mờ mờ từ các tòa ký túc phía trước như dẫn họ vào một mê cung chưa rõ hồi kết.Hai khu ký túc nằm sát nhau, một bên dành cho nam, một bên cho nữ, buộc nhóm phải chia thành hai hướng.Tóc Hồng bước chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng Lê Tri đang khuất dần sau cửa ký túc xá nữ. Cậu ta thở dài một tiếng như bất lực, rồi miễn cưỡng theo bước Liên Thanh Lâm.Bên phía nữ có bảy người chơi, trong đó chỉ có Đàm Mạn Ngữ – một nữ streamer nổi tiếng trên Douyin – là gương mặt mới. Năm người còn lại đều là những tay lão luyện từng sống sót qua nhiều phó bản. Đáng chú ý nhất, sau Lê Tri, là Bối Huyên – một diễn viên từng nổi đình nổi đám, cũng là người chơi có sức ảnh hưởng nhất nhóm.

Chương 174: Chương 174