Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn…
Chương 430
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Lê Tri hỏi tiếp:“Vậy nên hai người mới bắt cóc Chu Huyên, tổ chức lễ minh hôn cho cô ấy với Lưu Hữu Tài à?”Bà mẹ trợn mắt, giận dữ gào lên:“Bắt cóc cái gì chứ?! Chu Huyên là con dâu nhà tao! Chính cái thằng ch.ó má Lưu Đại Cường kia mới là kẻ cướp vợ! Con trai tao nhiều lần hiện về trong giấc mơ của tao, nói rằng nó muốn có vợ…”Miệng bà ta cong lên, nở một nụ cười quái dị, đầy *****:“Chu Huyên rất ngoan, cô ấy nói rằng mình cũng yêu con trai tao. Cô ấy còn nhờ tao tìm cho một chiếc váy đỏ để mặc, nói rằng trong lễ cưới phải mặc đồ đỏ mới may mắn…”Hóa ra, chính Chu Huyên là người yêu cầu chiếc váy đỏ.“Cô ấy ôm bài vị của con trai tao, đứng trước bàn thờ, khóc một hồi rồi lại cười…”Lê Tri im lặng lắng nghe.Tại sao Chu Huyên lại khóc?Vì cô ấy biết, tương lai tươi sáng của mình đã chấm dứt từ khoảnh khắc đặt chân vào thôn Lưu Gia.Tại sao lại cười?Vì cô ấy đã tìm thấy con đường giải thoát duy nhất dành cho mình.Bị nhốt trong phòng tối, bị xích như thú dữ, bị ép làm vợ cho một đứa con trai của cặp vợ chồng già tàn ác, Chu Huyên không còn hy vọng sống sót. Nhưng chính sự tàn bạo của bà mẹ này đã mở ra cho cô một lối thoát.Cô ấy chọn cái chết.Cô ấy ôm bài vị, mặc váy đỏ, thực hiện nghi lễ minh hôn.Trong lòng cô ấy, chỉ có một mong mỏi duy nhất: hóa thành lệ quỷ sau khi chết, để trả thù tất cả những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.“Sau đó… Lưu Đại Cường đến,” giọng bà mẹ run rẩy, đầy u ám. “Nó như một con trâu điên, không ngừng lao vào nhà tao. Tao và cha của Hữu Tài cố gắng hết sức nhưng không thể ngăn nổi nó.”Bà ta lẩm bẩm, đôi mắt mờ đục như hai hố sâu thăm thẳm:“Nó đá cửa phòng ra, và chúng tao nhìn thấy Chu Huyên treo cổ trong đó… Cô ấy… vẫn còn đang cười!”Lê Tri đứng im lặng, ngón tay siết chặt lấy thân cây gậy bóng chày nhuốm máu. Ánh đèn pin le lói chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật nét lạnh lùng trên đôi mắt.Cô chậm rãi bước lại gần hơn, từng bước chân vang vọng trong căn hầm tối tăm.Bà mẹ già khom lưng, miệng vẫn tiếp tục thì thầm như bị thôi miên bởi ký ức đau thương:“Lưu Đại Cường giận dữ đến phát điên! Nó cầm con d.a.o chặt cỏ heo của tụi tao và c.h.é.m đứt tay tao... Đau lắm… Tao kêu la, tiếng kêu như xé rách cả đêm đen…”Giọng bà ta nghẹn lại, rồi lại tiếp tục, như thể đang sống lại khoảnh khắc định mệnh hôm ấy:“Cha của Hữu Tài chạy vào bếp để tìm vũ khí, nhưng Lưu Đại Cường đã đuổi theo. Lúc đó… Tiểu Yến bất ngờ ôm lấy chân thằng súc sinh đó… và nó… nó đã g.i.ế.c con bé…”Lê Tri không nói gì thêm. Cô nâng cao cây gậy, vung mạnh một cú chí mạng về phía đầu bà mẹ.Gậy bóng chày dính đầy m.á.u me, vết nứt cuối cùng cũng vỡ tung — đạo cụ này chính thức tan rã thành ba mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau.Cùng lúc đó, hình dạng bà mẹ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, oán khí dày đặc trong căn hầm như bị rút sạch. Không còn âm thanh rít gào, không còn luồng khí lạnh cắt da cắt thịt.Một thoáng sau, bà ta hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.Không khí trong hầm lập tức dịu lại, nhiệt độ trở về mức bình thường. Lê Tri thở nhẹ, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, để cho cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi ngắn ngủi.Sau khi ổn định lại, cô quay đầu nhìn quanh, tiếp tục dò xét từng góc trong căn hầm. Nhưng dù đã kiểm tra kỹ càng, cô vẫn không tìm thấy dấu tích nào của mộ phần Chu Huyên.Trong đầu cô dần hình thành một suy luận rõ ràng.Gia đình Lưu Hữu Tài là những người *****ên c.h.ế.t dưới tay Lưu Đại Cường, khởi đầu cho chuỗi thảm sát đẫm m.á.u sau này. Có lẽ vào thời điểm đó, cả thôn đều hoảng loạn, sợ rằng linh hồn của cặp vợ chồng già sẽ quay lại báo thù, nên đã dùng đủ loại bùa chú và pháp trận để phong ấn họ dưới căn hầm này.Nếu họ đã không tha cho hai người này, thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho Chu Huyên – người đã tự tử trong chiếc váy đỏ, mang theo chấp niệm sâu đậm.Mộng Vân ThườngChắc chắn Chu Huyên cũng đã bị dân làng trấn áp ở đâu đó trong thôn, bị giam cầm trong một nơi bí mật, không cho phép cô hóa thành lệ quỷ.Bằng chứng là gia đình trưởng thôn hiện vẫn đang bị phong ấn trong quan tài, bố mẹ Lưu Hữu Tài cũng bị giam giữ dưới hầm. Điều đó cho thấy dân làng có một phương pháp trấn áp ma quỷ vô cùng hiệu quả.Vậy thì, làm sao Chu Huyên có thể vượt qua được lớp phong ấn đó? Làm sao cô ấy có thể hóa thành lệ quỷ để trả thù?Và nếu đúng như vậy, thì chuỗi sự kiện kỳ quái xảy ra sau này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả.Trừ khi…Có ai đó đã phá bỏ lớp phong ấn kia.
Lê Tri hỏi tiếp:
“Vậy nên hai người mới bắt cóc Chu Huyên, tổ chức lễ minh hôn cho cô ấy với Lưu Hữu Tài à?”
Bà mẹ trợn mắt, giận dữ gào lên:
“Bắt cóc cái gì chứ?! Chu Huyên là con dâu nhà tao! Chính cái thằng ch.ó má Lưu Đại Cường kia mới là kẻ cướp vợ! Con trai tao nhiều lần hiện về trong giấc mơ của tao, nói rằng nó muốn có vợ…”
Miệng bà ta cong lên, nở một nụ cười quái dị, đầy *****:
“Chu Huyên rất ngoan, cô ấy nói rằng mình cũng yêu con trai tao. Cô ấy còn nhờ tao tìm cho một chiếc váy đỏ để mặc, nói rằng trong lễ cưới phải mặc đồ đỏ mới may mắn…”
Hóa ra, chính Chu Huyên là người yêu cầu chiếc váy đỏ.
“Cô ấy ôm bài vị của con trai tao, đứng trước bàn thờ, khóc một hồi rồi lại cười…”
Lê Tri im lặng lắng nghe.
Tại sao Chu Huyên lại khóc?
Vì cô ấy biết, tương lai tươi sáng của mình đã chấm dứt từ khoảnh khắc đặt chân vào thôn Lưu Gia.
Tại sao lại cười?
Vì cô ấy đã tìm thấy con đường giải thoát duy nhất dành cho mình.
Bị nhốt trong phòng tối, bị xích như thú dữ, bị ép làm vợ cho một đứa con trai của cặp vợ chồng già tàn ác, Chu Huyên không còn hy vọng sống sót. Nhưng chính sự tàn bạo của bà mẹ này đã mở ra cho cô một lối thoát.
Cô ấy chọn cái chết.
Cô ấy ôm bài vị, mặc váy đỏ, thực hiện nghi lễ minh hôn.
Trong lòng cô ấy, chỉ có một mong mỏi duy nhất: hóa thành lệ quỷ sau khi chết, để trả thù tất cả những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.
“Sau đó… Lưu Đại Cường đến,” giọng bà mẹ run rẩy, đầy u ám. “Nó như một con trâu điên, không ngừng lao vào nhà tao. Tao và cha của Hữu Tài cố gắng hết sức nhưng không thể ngăn nổi nó.”
Bà ta lẩm bẩm, đôi mắt mờ đục như hai hố sâu thăm thẳm:
“Nó đá cửa phòng ra, và chúng tao nhìn thấy Chu Huyên treo cổ trong đó… Cô ấy… vẫn còn đang cười!”
Lê Tri đứng im lặng, ngón tay siết chặt lấy thân cây gậy bóng chày nhuốm máu. Ánh đèn pin le lói chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật nét lạnh lùng trên đôi mắt.
Cô chậm rãi bước lại gần hơn, từng bước chân vang vọng trong căn hầm tối tăm.
Bà mẹ già khom lưng, miệng vẫn tiếp tục thì thầm như bị thôi miên bởi ký ức đau thương:
“Lưu Đại Cường giận dữ đến phát điên! Nó cầm con d.a.o chặt cỏ heo của tụi tao và c.h.é.m đứt tay tao... Đau lắm… Tao kêu la, tiếng kêu như xé rách cả đêm đen…”
Giọng bà ta nghẹn lại, rồi lại tiếp tục, như thể đang sống lại khoảnh khắc định mệnh hôm ấy:
“Cha của Hữu Tài chạy vào bếp để tìm vũ khí, nhưng Lưu Đại Cường đã đuổi theo. Lúc đó… Tiểu Yến bất ngờ ôm lấy chân thằng súc sinh đó… và nó… nó đã g.i.ế.c con bé…”
Lê Tri không nói gì thêm. Cô nâng cao cây gậy, vung mạnh một cú chí mạng về phía đầu bà mẹ.
Gậy bóng chày dính đầy m.á.u me, vết nứt cuối cùng cũng vỡ tung — đạo cụ này chính thức tan rã thành ba mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau.
Cùng lúc đó, hình dạng bà mẹ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, oán khí dày đặc trong căn hầm như bị rút sạch. Không còn âm thanh rít gào, không còn luồng khí lạnh cắt da cắt thịt.
Một thoáng sau, bà ta hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.
Không khí trong hầm lập tức dịu lại, nhiệt độ trở về mức bình thường. Lê Tri thở nhẹ, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, để cho cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Sau khi ổn định lại, cô quay đầu nhìn quanh, tiếp tục dò xét từng góc trong căn hầm. Nhưng dù đã kiểm tra kỹ càng, cô vẫn không tìm thấy dấu tích nào của mộ phần Chu Huyên.
Trong đầu cô dần hình thành một suy luận rõ ràng.
Gia đình Lưu Hữu Tài là những người *****ên c.h.ế.t dưới tay Lưu Đại Cường, khởi đầu cho chuỗi thảm sát đẫm m.á.u sau này. Có lẽ vào thời điểm đó, cả thôn đều hoảng loạn, sợ rằng linh hồn của cặp vợ chồng già sẽ quay lại báo thù, nên đã dùng đủ loại bùa chú và pháp trận để phong ấn họ dưới căn hầm này.
Nếu họ đã không tha cho hai người này, thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho Chu Huyên – người đã tự tử trong chiếc váy đỏ, mang theo chấp niệm sâu đậm.
Mộng Vân Thường
Chắc chắn Chu Huyên cũng đã bị dân làng trấn áp ở đâu đó trong thôn, bị giam cầm trong một nơi bí mật, không cho phép cô hóa thành lệ quỷ.
Bằng chứng là gia đình trưởng thôn hiện vẫn đang bị phong ấn trong quan tài, bố mẹ Lưu Hữu Tài cũng bị giam giữ dưới hầm. Điều đó cho thấy dân làng có một phương pháp trấn áp ma quỷ vô cùng hiệu quả.
Vậy thì, làm sao Chu Huyên có thể vượt qua được lớp phong ấn đó? Làm sao cô ấy có thể hóa thành lệ quỷ để trả thù?
Và nếu đúng như vậy, thì chuỗi sự kiện kỳ quái xảy ra sau này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả.
Trừ khi…
Có ai đó đã phá bỏ lớp phong ấn kia.
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ QuáiTác giả: Xuân Đao HànTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngVào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra. Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương. Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ. Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai. Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn… Lê Tri hỏi tiếp:“Vậy nên hai người mới bắt cóc Chu Huyên, tổ chức lễ minh hôn cho cô ấy với Lưu Hữu Tài à?”Bà mẹ trợn mắt, giận dữ gào lên:“Bắt cóc cái gì chứ?! Chu Huyên là con dâu nhà tao! Chính cái thằng ch.ó má Lưu Đại Cường kia mới là kẻ cướp vợ! Con trai tao nhiều lần hiện về trong giấc mơ của tao, nói rằng nó muốn có vợ…”Miệng bà ta cong lên, nở một nụ cười quái dị, đầy *****:“Chu Huyên rất ngoan, cô ấy nói rằng mình cũng yêu con trai tao. Cô ấy còn nhờ tao tìm cho một chiếc váy đỏ để mặc, nói rằng trong lễ cưới phải mặc đồ đỏ mới may mắn…”Hóa ra, chính Chu Huyên là người yêu cầu chiếc váy đỏ.“Cô ấy ôm bài vị của con trai tao, đứng trước bàn thờ, khóc một hồi rồi lại cười…”Lê Tri im lặng lắng nghe.Tại sao Chu Huyên lại khóc?Vì cô ấy biết, tương lai tươi sáng của mình đã chấm dứt từ khoảnh khắc đặt chân vào thôn Lưu Gia.Tại sao lại cười?Vì cô ấy đã tìm thấy con đường giải thoát duy nhất dành cho mình.Bị nhốt trong phòng tối, bị xích như thú dữ, bị ép làm vợ cho một đứa con trai của cặp vợ chồng già tàn ác, Chu Huyên không còn hy vọng sống sót. Nhưng chính sự tàn bạo của bà mẹ này đã mở ra cho cô một lối thoát.Cô ấy chọn cái chết.Cô ấy ôm bài vị, mặc váy đỏ, thực hiện nghi lễ minh hôn.Trong lòng cô ấy, chỉ có một mong mỏi duy nhất: hóa thành lệ quỷ sau khi chết, để trả thù tất cả những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.“Sau đó… Lưu Đại Cường đến,” giọng bà mẹ run rẩy, đầy u ám. “Nó như một con trâu điên, không ngừng lao vào nhà tao. Tao và cha của Hữu Tài cố gắng hết sức nhưng không thể ngăn nổi nó.”Bà ta lẩm bẩm, đôi mắt mờ đục như hai hố sâu thăm thẳm:“Nó đá cửa phòng ra, và chúng tao nhìn thấy Chu Huyên treo cổ trong đó… Cô ấy… vẫn còn đang cười!”Lê Tri đứng im lặng, ngón tay siết chặt lấy thân cây gậy bóng chày nhuốm máu. Ánh đèn pin le lói chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật nét lạnh lùng trên đôi mắt.Cô chậm rãi bước lại gần hơn, từng bước chân vang vọng trong căn hầm tối tăm.Bà mẹ già khom lưng, miệng vẫn tiếp tục thì thầm như bị thôi miên bởi ký ức đau thương:“Lưu Đại Cường giận dữ đến phát điên! Nó cầm con d.a.o chặt cỏ heo của tụi tao và c.h.é.m đứt tay tao... Đau lắm… Tao kêu la, tiếng kêu như xé rách cả đêm đen…”Giọng bà ta nghẹn lại, rồi lại tiếp tục, như thể đang sống lại khoảnh khắc định mệnh hôm ấy:“Cha của Hữu Tài chạy vào bếp để tìm vũ khí, nhưng Lưu Đại Cường đã đuổi theo. Lúc đó… Tiểu Yến bất ngờ ôm lấy chân thằng súc sinh đó… và nó… nó đã g.i.ế.c con bé…”Lê Tri không nói gì thêm. Cô nâng cao cây gậy, vung mạnh một cú chí mạng về phía đầu bà mẹ.Gậy bóng chày dính đầy m.á.u me, vết nứt cuối cùng cũng vỡ tung — đạo cụ này chính thức tan rã thành ba mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau.Cùng lúc đó, hình dạng bà mẹ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, oán khí dày đặc trong căn hầm như bị rút sạch. Không còn âm thanh rít gào, không còn luồng khí lạnh cắt da cắt thịt.Một thoáng sau, bà ta hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.Không khí trong hầm lập tức dịu lại, nhiệt độ trở về mức bình thường. Lê Tri thở nhẹ, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, để cho cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi ngắn ngủi.Sau khi ổn định lại, cô quay đầu nhìn quanh, tiếp tục dò xét từng góc trong căn hầm. Nhưng dù đã kiểm tra kỹ càng, cô vẫn không tìm thấy dấu tích nào của mộ phần Chu Huyên.Trong đầu cô dần hình thành một suy luận rõ ràng.Gia đình Lưu Hữu Tài là những người *****ên c.h.ế.t dưới tay Lưu Đại Cường, khởi đầu cho chuỗi thảm sát đẫm m.á.u sau này. Có lẽ vào thời điểm đó, cả thôn đều hoảng loạn, sợ rằng linh hồn của cặp vợ chồng già sẽ quay lại báo thù, nên đã dùng đủ loại bùa chú và pháp trận để phong ấn họ dưới căn hầm này.Nếu họ đã không tha cho hai người này, thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho Chu Huyên – người đã tự tử trong chiếc váy đỏ, mang theo chấp niệm sâu đậm.Mộng Vân ThườngChắc chắn Chu Huyên cũng đã bị dân làng trấn áp ở đâu đó trong thôn, bị giam cầm trong một nơi bí mật, không cho phép cô hóa thành lệ quỷ.Bằng chứng là gia đình trưởng thôn hiện vẫn đang bị phong ấn trong quan tài, bố mẹ Lưu Hữu Tài cũng bị giam giữ dưới hầm. Điều đó cho thấy dân làng có một phương pháp trấn áp ma quỷ vô cùng hiệu quả.Vậy thì, làm sao Chu Huyên có thể vượt qua được lớp phong ấn đó? Làm sao cô ấy có thể hóa thành lệ quỷ để trả thù?Và nếu đúng như vậy, thì chuỗi sự kiện kỳ quái xảy ra sau này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả.Trừ khi…Có ai đó đã phá bỏ lớp phong ấn kia.