"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi…
Chương 8: Vương gia tiếng xấu lan xa
Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày RồiTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi… Dạo này Vương gia rất phiền lòng, ai cũng không thể giúp hắn thoát khỏi sự đau khổ này.Giờ hắn vừa nhìn Vương phi kia đã thấy đau mắt, dứt khoát phất tay áo tới nhà kho.Trong kho đều là vật cũ năm xưa, cũng có không ít kỳ trân dị bảo nhưng Vương gia đi thẳng tới chỗ trong cùng rồi mở ra một cái rương gỗ mun.Bên trong là áo cưới và chăn màn gối đệm bằng gấm đỏ thêu hình uyên ương sinh động như thật.Vương gia đưa tay ***** rồi lại thấy mình nực cười, hắn đã quen tùy ý làm bậy, có bao giờ thấp thỏm lo lắng thế này đâu.——————Năm đó hắn nổi tiếng hung dữ, tiếng xấu lan xa nên chẳng có tiểu ca nhi nhà quyền quý nào chịu gả vào vương phủ, ba lần hứa hôn đều bị từ hôn.Khi đó phụ hoàng hắn còn sống, đối với đứa con tính tình ngang bướng này *****̃ng nhức đầu không thôi. Vung tay lên hứa hôn cho hắn lần nữa, đối phương là con út do vợ lẽ của một Hầu gia nghèo túng sinh ra, mặc dù Hầu gia đã nghe danh Vương gia hung ác nhưng vẫn vui vẻ đẩy đứa con không được sủng ái vào hố lửa.Vương gia biết được cũng thấy buồn cười, chẳng qua là thành thân mà thôi, chỉ cần người này ngoan ngoãn nghe lời thì hắn cũng có thể xem như vật trang trí trong nhà.Nhưng hắn nghĩ sai rồi.Ngày đó đại hôn, người mới vào phủ, hắn nhấc khăn che mặt lên, cùng tân Vương phi bốn mắt nhìn nhau.Khi đó Vương phi còn gầy nhom, đôi mắt to tròn nổi bật trên khuôn mặt nhỏ, vừa thấy hắn thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ đùi cười đến híp cả mắt."Ngươi cười cái gì?""Không ngờ Vương gia ngài tuấn mỹ đến thế......" Tân Vương phi đảo mắt từ thắt lưng hắn trở xuống làm Vương gia nổi hết da gà, "Nhìn rất uy dũng mạnh mẽ, lời to lời to rồi."3"Làm càn!""Sao lại làm càn? Chúng ta bây giờ đã thành hôn, vợ chồng hợp nhất, nói mấy câu riêng tư chẳng phải rất bình thường sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tân Vương phi lộ vẻ phấn khích, "Bây giờ ta hơi khó coi nhưng Vương gia yên tâm, thân thể này rắn chắc, nuôi thêm mấy ngày sẽ thành mỹ nhân thôi, Vương gia ngươi *****̃ng không bị lỗ đâu."1Tân Vương phi vỗ vỗ ván giường."Nào nào, Vương gia mau lên giường thôi."Đêm tân hôn Vương gia tiếng xấu lan xa quả thực bị Vương phi gầy yếu của mình hù dọa bỏ chạy đến thư phòng ngủ.3——————Lúc trước chỉ cảm thấy hết sức mất mặt, giờ phút này nhớ lại khiến Vương gia lộ ra chút ý cười.Nhưng nụ cười này rất nhanh bị nỗi cay đắng át đi.Vương phi của hắn bây giờ ở đâu?2Sống có tốt không? Có bị ủy khuất không?Có...... bằng lòng về nhà không?
Dạo này Vương gia rất phiền lòng, ai cũng không thể giúp hắn thoát khỏi sự đau khổ này.
Giờ hắn vừa nhìn Vương phi kia đã thấy đau mắt, dứt khoát phất tay áo tới nhà kho.
Trong kho đều là vật cũ năm xưa, cũng có không ít kỳ trân dị bảo nhưng Vương gia đi thẳng tới chỗ trong cùng rồi mở ra một cái rương gỗ mun.
Bên trong là áo cưới và chăn màn gối đệm bằng gấm đỏ thêu hình uyên ương sinh động như thật.
Vương gia đưa tay ***** rồi lại thấy mình nực cười, hắn đã quen tùy ý làm bậy, có bao giờ thấp thỏm lo lắng thế này đâu.
——————
Năm đó hắn nổi tiếng hung dữ, tiếng xấu lan xa nên chẳng có tiểu ca nhi nhà quyền quý nào chịu gả vào vương phủ, ba lần hứa hôn đều bị từ hôn.
Khi đó phụ hoàng hắn còn sống, đối với đứa con tính tình ngang bướng này *****̃ng nhức đầu không thôi. Vung tay lên hứa hôn cho hắn lần nữa, đối phương là con út do vợ lẽ của một Hầu gia nghèo túng sinh ra, mặc dù Hầu gia đã nghe danh Vương gia hung ác nhưng vẫn vui vẻ đẩy đứa con không được sủng ái vào hố lửa.
Vương gia biết được cũng thấy buồn cười, chẳng qua là thành thân mà thôi, chỉ cần người này ngoan ngoãn nghe lời thì hắn cũng có thể xem như vật trang trí trong nhà.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi.
Ngày đó đại hôn, người mới vào phủ, hắn nhấc khăn che mặt lên, cùng tân Vương phi bốn mắt nhìn nhau.
Khi đó Vương phi còn gầy nhom, đôi mắt to tròn nổi bật trên khuôn mặt nhỏ, vừa thấy hắn thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ đùi cười đến híp cả mắt.
"Ngươi cười cái gì?"
"Không ngờ Vương gia ngài tuấn mỹ đến thế......" Tân Vương phi đảo mắt từ thắt lưng hắn trở xuống làm Vương gia nổi hết da gà, "Nhìn rất uy dũng mạnh mẽ, lời to lời to rồi."3
"Làm càn!"
"Sao lại làm càn? Chúng ta bây giờ đã thành hôn, vợ chồng hợp nhất, nói mấy câu riêng tư chẳng phải rất bình thường sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tân Vương phi lộ vẻ phấn khích, "Bây giờ ta hơi khó coi nhưng Vương gia yên tâm, thân thể này rắn chắc, nuôi thêm mấy ngày sẽ thành mỹ nhân thôi, Vương gia ngươi *****̃ng không bị lỗ đâu."1
Tân Vương phi vỗ vỗ ván giường.
"Nào nào, Vương gia mau lên giường thôi."
Đêm tân hôn Vương gia tiếng xấu lan xa quả thực bị Vương phi gầy yếu của mình hù dọa bỏ chạy đến thư phòng ngủ.3
——————
Lúc trước chỉ cảm thấy hết sức mất mặt, giờ phút này nhớ lại khiến Vương gia lộ ra chút ý cười.
Nhưng nụ cười này rất nhanh bị nỗi cay đắng át đi.
Vương phi của hắn bây giờ ở đâu?2
Sống có tốt không? Có bị ủy khuất không?
Có...... bằng lòng về nhà không?
Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày RồiTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi… Dạo này Vương gia rất phiền lòng, ai cũng không thể giúp hắn thoát khỏi sự đau khổ này.Giờ hắn vừa nhìn Vương phi kia đã thấy đau mắt, dứt khoát phất tay áo tới nhà kho.Trong kho đều là vật cũ năm xưa, cũng có không ít kỳ trân dị bảo nhưng Vương gia đi thẳng tới chỗ trong cùng rồi mở ra một cái rương gỗ mun.Bên trong là áo cưới và chăn màn gối đệm bằng gấm đỏ thêu hình uyên ương sinh động như thật.Vương gia đưa tay ***** rồi lại thấy mình nực cười, hắn đã quen tùy ý làm bậy, có bao giờ thấp thỏm lo lắng thế này đâu.——————Năm đó hắn nổi tiếng hung dữ, tiếng xấu lan xa nên chẳng có tiểu ca nhi nhà quyền quý nào chịu gả vào vương phủ, ba lần hứa hôn đều bị từ hôn.Khi đó phụ hoàng hắn còn sống, đối với đứa con tính tình ngang bướng này *****̃ng nhức đầu không thôi. Vung tay lên hứa hôn cho hắn lần nữa, đối phương là con út do vợ lẽ của một Hầu gia nghèo túng sinh ra, mặc dù Hầu gia đã nghe danh Vương gia hung ác nhưng vẫn vui vẻ đẩy đứa con không được sủng ái vào hố lửa.Vương gia biết được cũng thấy buồn cười, chẳng qua là thành thân mà thôi, chỉ cần người này ngoan ngoãn nghe lời thì hắn cũng có thể xem như vật trang trí trong nhà.Nhưng hắn nghĩ sai rồi.Ngày đó đại hôn, người mới vào phủ, hắn nhấc khăn che mặt lên, cùng tân Vương phi bốn mắt nhìn nhau.Khi đó Vương phi còn gầy nhom, đôi mắt to tròn nổi bật trên khuôn mặt nhỏ, vừa thấy hắn thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ đùi cười đến híp cả mắt."Ngươi cười cái gì?""Không ngờ Vương gia ngài tuấn mỹ đến thế......" Tân Vương phi đảo mắt từ thắt lưng hắn trở xuống làm Vương gia nổi hết da gà, "Nhìn rất uy dũng mạnh mẽ, lời to lời to rồi."3"Làm càn!""Sao lại làm càn? Chúng ta bây giờ đã thành hôn, vợ chồng hợp nhất, nói mấy câu riêng tư chẳng phải rất bình thường sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tân Vương phi lộ vẻ phấn khích, "Bây giờ ta hơi khó coi nhưng Vương gia yên tâm, thân thể này rắn chắc, nuôi thêm mấy ngày sẽ thành mỹ nhân thôi, Vương gia ngươi *****̃ng không bị lỗ đâu."1Tân Vương phi vỗ vỗ ván giường."Nào nào, Vương gia mau lên giường thôi."Đêm tân hôn Vương gia tiếng xấu lan xa quả thực bị Vương phi gầy yếu của mình hù dọa bỏ chạy đến thư phòng ngủ.3——————Lúc trước chỉ cảm thấy hết sức mất mặt, giờ phút này nhớ lại khiến Vương gia lộ ra chút ý cười.Nhưng nụ cười này rất nhanh bị nỗi cay đắng át đi.Vương phi của hắn bây giờ ở đâu?2Sống có tốt không? Có bị ủy khuất không?Có...... bằng lòng về nhà không?