"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi…

Chương 11: Vương gia thất hồn lạc phách

Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày RồiTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi… Hôm nay khi người hầu bưng thức ăn lên bị Vương gia liếc mắt nên run tay một cái làm rớt đĩa."Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội!"Vương gia liếc nhìn đồ ăn dưới đất, đó là món gà sốt cay, hắn không thích ăn cay nên mọi khi những món này đều nấu cho Vương phi.Bây giờ người kia không còn, đồ ăn cũng không bày được lên bàn.Vương gia nhíu mày phất tay áo."Thôi, ngươi......" Vương gia dừng một chút, thuở thiếu thời hắn dẫn binh ra trận giết địch, nói hắn giết người như ngóe cũng không ngoa. Hắn không xem người khác là người, *****̃ng không xem mình như con người, ai sống ai chết đối với hắn chẳng hề ảnh hưởng gì, ngoài phố đồn hắn tàn bạo hung ác xem mạng người như cỏ rác *****̃ng không phải nói bậy, nếu là mười năm trước thì hắn đã đuổi phứt người hầu này đi, nhưng bây giờ......Vương gia xoa trán."Đi nhận lương tháng rồi về nhà đi."Hắn chẳng còn khẩu vị gì nên dứt khoát không ăn. Mấy ngày nay Vương gia chẳng khác gì cô hồn, cứ như bị người rút hết xương cốt vậy. Tuy bình thường sắc mặt hắn *****̃ng đã không tốt nhưng mấy ngày nay lại càng tệ hơn, hễ ai không vừa mắt hắn liền bị đuổi đi.Cứ thế vương phủ ngày càng vắng vẻ.Vương gia gác đũa đứng dậy, thôi đi đi.Tất cả cút hết mới là tốt nhất.

Hôm nay khi người hầu bưng thức ăn lên bị Vương gia liếc mắt nên run tay một cái làm rớt đĩa.

"Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội!"

Vương gia liếc nhìn đồ ăn dưới đất, đó là món gà sốt cay, hắn không thích ăn cay nên mọi khi những món này đều nấu cho Vương phi.

Bây giờ người kia không còn, đồ ăn cũng không bày được lên bàn.

Vương gia nhíu mày phất tay áo.

"Thôi, ngươi......" Vương gia dừng một chút, thuở thiếu thời hắn dẫn binh ra trận giết địch, nói hắn giết người như ngóe cũng không ngoa. Hắn không xem người khác là người, *****̃ng không xem mình như con người, ai sống ai chết đối với hắn chẳng hề ảnh hưởng gì, ngoài phố đồn hắn tàn bạo hung ác xem mạng người như cỏ rác *****̃ng không phải nói bậy, nếu là mười năm trước thì hắn đã đuổi phứt người hầu này đi, nhưng bây giờ......

Vương gia xoa trán.

"Đi nhận lương tháng rồi về nhà đi."

Hắn chẳng còn khẩu vị gì nên dứt khoát không ăn. Mấy ngày nay Vương gia chẳng khác gì cô hồn, cứ như bị người rút hết xương cốt vậy. Tuy bình thường sắc mặt hắn *****̃ng đã không tốt nhưng mấy ngày nay lại càng tệ hơn, hễ ai không vừa mắt hắn liền bị đuổi đi.

Cứ thế vương phủ ngày càng vắng vẻ.

Vương gia gác đũa đứng dậy, thôi đi đi.

Tất cả cút hết mới là tốt nhất.

Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày RồiTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13 Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh. "Chịu nhận tội chưa?" Vương gia dừng bút lại hỏi. Gã sai vặt lắc đầu. "Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói." Vương gia nghe xong mỉm cười. "Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết." "Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ." —————— Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân. Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi. Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm. Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi… Hôm nay khi người hầu bưng thức ăn lên bị Vương gia liếc mắt nên run tay một cái làm rớt đĩa."Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội!"Vương gia liếc nhìn đồ ăn dưới đất, đó là món gà sốt cay, hắn không thích ăn cay nên mọi khi những món này đều nấu cho Vương phi.Bây giờ người kia không còn, đồ ăn cũng không bày được lên bàn.Vương gia nhíu mày phất tay áo."Thôi, ngươi......" Vương gia dừng một chút, thuở thiếu thời hắn dẫn binh ra trận giết địch, nói hắn giết người như ngóe cũng không ngoa. Hắn không xem người khác là người, *****̃ng không xem mình như con người, ai sống ai chết đối với hắn chẳng hề ảnh hưởng gì, ngoài phố đồn hắn tàn bạo hung ác xem mạng người như cỏ rác *****̃ng không phải nói bậy, nếu là mười năm trước thì hắn đã đuổi phứt người hầu này đi, nhưng bây giờ......Vương gia xoa trán."Đi nhận lương tháng rồi về nhà đi."Hắn chẳng còn khẩu vị gì nên dứt khoát không ăn. Mấy ngày nay Vương gia chẳng khác gì cô hồn, cứ như bị người rút hết xương cốt vậy. Tuy bình thường sắc mặt hắn *****̃ng đã không tốt nhưng mấy ngày nay lại càng tệ hơn, hễ ai không vừa mắt hắn liền bị đuổi đi.Cứ thế vương phủ ngày càng vắng vẻ.Vương gia gác đũa đứng dậy, thôi đi đi.Tất cả cút hết mới là tốt nhất.

Chương 11: Vương gia thất hồn lạc phách