Cô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì…
Chương 116: Anh trai của vị hôn phu (15)
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuCô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì… Hoa Y tỉnh dậy liền đã nằm an vị tại phòng mình...Có chút u mê, nhớ lại tình cảnh lúc đó, sau đưa tay sờ lên cổ, từng tiếng nghiến răng ken két tràn ra, hắn dám tiêm thuốc mê cô, tên nhát gan này lại còn trốn tránh cô đến độ trực tiếp khiến cô hôn mê.Hoa Y sắp thương tâm đến chết, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa."Vương nữ, Vương tử Claw có chuyện muốn gặp người, ngài hẹn người tới phòng của ngài nói chuyện", một binh lính chuyển tin qua.Hoa Y khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, lòng lại thầm nuốt xuống bi thương, chỉnh trang lại quần áo, qua phòng vương huynh trên danh nghĩa của cô.-------------Claw: " Vương muội, ngồi đi, cũng đã lâu rồi hai ta không được ngồi xuống uống trà nói chuyện cùng nhau".Hoa Y nhìn đến khuôn mặt hắn, sau ngồi xuống đối diện, mở lời: "Vương huynh có chuyện gì gọi ta?".Claw nở nụ cười nhìn cô: "Cũng không có gì, chỉ là ta muốn nhìn xem, vương muội đã lớn như thế nào rồi đi".Hoa Y nâng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, cầm lên tách trà, hương trà quanh quẩn chóp mũi, sau lại đặt xuống."Vương huynh, sao ta cảm thấy phòng vương huynh khá là đầy đủ tiện nghi nhỉ, thậm chí còn có cả nhạc cụ để tiêu khiển", Hoa Y nhìn hắn nói, chú ý đến ánh mắt hắn, vẫn luôn nhìn vào tách trà của cô, chưa rời đi.Claw thu lại ánh mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía dàn nhạc cụ tại căn phòng, khẽ cười: "Muội biết đấy, ta xưa nay chỉ thích những thứ như âm nhạc, nghệ thuật, chẳng mấy quan tâm đến chính trị, lần này Phụ hoàng cử ta đi, khiến ta cũng có chút bối rối, thật may là còn có muội...không chỉ sợ, lần này ta khiến Phụ hoàng thất vọng rồi".Hoa Y cười mỉm, lắc đầu, nâng lên tách trà: "Ta cũng không làm được gì nhiều, cũng chỉ kết giao được thêm một bằng hữu".Để ý đến ánh mắt hắn nhìn theo chuyển động của cô, Hoa Y khẽ cười, đôi môi đặt tại miệng tách, uống xuống.Claw nhìn cô, kéo lên nụ cười, chợt tiếng gõ cửa vang lên, Abraham xuất hiện, ngạc nhiên nhìn thấy cô ngồi trên sofa, sau lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Claw: "Người gọi tôi tới?".Hoa Y liếc đến hắn, cũng không nói gì, chỉ nhấm nháp tách trà của mình.Abraham cùng Claw nói một chút chuyện, với Hoa Y cũng không quan trọng, cô chỉ làm bình hoa, ngồi bên cạnh thưởng trà.Một lúc sau Claw có cuộc gọi từ đế đô, kéo ra màn hình, hắn cười xin lỗi Abraham, bước qua khoang bên nhận cuộc gọi.Hoa Y bắt đầu thấy toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu bất ổn định.Thật ra từ đầu cô đã biết trong nước trà, có thêm một loại thuốc, từ miệng 6996 cũng moi ra được một chút thông tin, là thuốc ***** kì *****.Lại nhìn đến Abraham ngồi trước mặt, gần như cô đã đoán ra mục đích của Claw, chỉ là hắn uống cũng không ít trà đâu, nhưng thuốc có tác dụng với hắn không, cô cũng không quá rõ ràng.Hoa Y nghĩ đến việc uống xuống ly trà đó, căn bản muốn nó giúp cô hoàn thành được một số việc khó khăn, cũng phân tích ra một phương án hoàn hảo, gạt đi mối hôn sự cản trở cô vào cục băng của cô ở bên nhau.Hoa Y đột ngột đứng lên, bước ra cửa, bỏ lại Abraham ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét, cô hiện tại không có hơi sức đi quan tâm hắn đâu, hiện tại cơ thể cô nóng cháy, sắp không cầm cự được nữa rồi, cô là không ngờ, kì ***** ở thế giới này lại trâu bò đến thế, là cô đã đánh giá thấp nó rồi.
Hoa Y tỉnh dậy liền đã nằm an vị tại phòng mình...
Có chút u mê, nhớ lại tình cảnh lúc đó, sau đưa tay sờ lên cổ, từng tiếng nghiến răng ken két tràn ra, hắn dám tiêm thuốc mê cô, tên nhát gan này lại còn trốn tránh cô đến độ trực tiếp khiến cô hôn mê.
Hoa Y sắp thương tâm đến chết, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vương nữ, Vương tử Claw có chuyện muốn gặp người, ngài hẹn người tới phòng của ngài nói chuyện", một binh lính chuyển tin qua.
Hoa Y khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, lòng lại thầm nuốt xuống bi thương, chỉnh trang lại quần áo, qua phòng vương huynh trên danh nghĩa của cô.
-------------
Claw: " Vương muội, ngồi đi, cũng đã lâu rồi hai ta không được ngồi xuống uống trà nói chuyện cùng nhau".
Hoa Y nhìn đến khuôn mặt hắn, sau ngồi xuống đối diện, mở lời: "Vương huynh có chuyện gì gọi ta?".
Claw nở nụ cười nhìn cô: "Cũng không có gì, chỉ là ta muốn nhìn xem, vương muội đã lớn như thế nào rồi đi".
Hoa Y nâng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, cầm lên tách trà, hương trà quanh quẩn chóp mũi, sau lại đặt xuống.
"Vương huynh, sao ta cảm thấy phòng vương huynh khá là đầy đủ tiện nghi nhỉ, thậm chí còn có cả nhạc cụ để tiêu khiển", Hoa Y nhìn hắn nói, chú ý đến ánh mắt hắn, vẫn luôn nhìn vào tách trà của cô, chưa rời đi.
Claw thu lại ánh mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía dàn nhạc cụ tại căn phòng, khẽ cười: "Muội biết đấy, ta xưa nay chỉ thích những thứ như âm nhạc, nghệ thuật, chẳng mấy quan tâm đến chính trị, lần này Phụ hoàng cử ta đi, khiến ta cũng có chút bối rối, thật may là còn có muội...không chỉ sợ, lần này ta khiến Phụ hoàng thất vọng rồi".
Hoa Y cười mỉm, lắc đầu, nâng lên tách trà: "Ta cũng không làm được gì nhiều, cũng chỉ kết giao được thêm một bằng hữu".
Để ý đến ánh mắt hắn nhìn theo chuyển động của cô, Hoa Y khẽ cười, đôi môi đặt tại miệng tách, uống xuống.
Claw nhìn cô, kéo lên nụ cười, chợt tiếng gõ cửa vang lên, Abraham xuất hiện, ngạc nhiên nhìn thấy cô ngồi trên sofa, sau lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Claw: "Người gọi tôi tới?".
Hoa Y liếc đến hắn, cũng không nói gì, chỉ nhấm nháp tách trà của mình.
Abraham cùng Claw nói một chút chuyện, với Hoa Y cũng không quan trọng, cô chỉ làm bình hoa, ngồi bên cạnh thưởng trà.
Một lúc sau Claw có cuộc gọi từ đế đô, kéo ra màn hình, hắn cười xin lỗi Abraham, bước qua khoang bên nhận cuộc gọi.
Hoa Y bắt đầu thấy toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu bất ổn định.
Thật ra từ đầu cô đã biết trong nước trà, có thêm một loại thuốc, từ miệng 6996 cũng moi ra được một chút thông tin, là thuốc ***** kì *****.
Lại nhìn đến Abraham ngồi trước mặt, gần như cô đã đoán ra mục đích của Claw, chỉ là hắn uống cũng không ít trà đâu, nhưng thuốc có tác dụng với hắn không, cô cũng không quá rõ ràng.
Hoa Y nghĩ đến việc uống xuống ly trà đó, căn bản muốn nó giúp cô hoàn thành được một số việc khó khăn, cũng phân tích ra một phương án hoàn hảo, gạt đi mối hôn sự cản trở cô vào cục băng của cô ở bên nhau.
Hoa Y đột ngột đứng lên, bước ra cửa, bỏ lại Abraham ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét, cô hiện tại không có hơi sức đi quan tâm hắn đâu, hiện tại cơ thể cô nóng cháy, sắp không cầm cự được nữa rồi, cô là không ngờ, kì ***** ở thế giới này lại trâu bò đến thế, là cô đã đánh giá thấp nó rồi.
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuCô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì… Hoa Y tỉnh dậy liền đã nằm an vị tại phòng mình...Có chút u mê, nhớ lại tình cảnh lúc đó, sau đưa tay sờ lên cổ, từng tiếng nghiến răng ken két tràn ra, hắn dám tiêm thuốc mê cô, tên nhát gan này lại còn trốn tránh cô đến độ trực tiếp khiến cô hôn mê.Hoa Y sắp thương tâm đến chết, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa."Vương nữ, Vương tử Claw có chuyện muốn gặp người, ngài hẹn người tới phòng của ngài nói chuyện", một binh lính chuyển tin qua.Hoa Y khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, lòng lại thầm nuốt xuống bi thương, chỉnh trang lại quần áo, qua phòng vương huynh trên danh nghĩa của cô.-------------Claw: " Vương muội, ngồi đi, cũng đã lâu rồi hai ta không được ngồi xuống uống trà nói chuyện cùng nhau".Hoa Y nhìn đến khuôn mặt hắn, sau ngồi xuống đối diện, mở lời: "Vương huynh có chuyện gì gọi ta?".Claw nở nụ cười nhìn cô: "Cũng không có gì, chỉ là ta muốn nhìn xem, vương muội đã lớn như thế nào rồi đi".Hoa Y nâng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, cầm lên tách trà, hương trà quanh quẩn chóp mũi, sau lại đặt xuống."Vương huynh, sao ta cảm thấy phòng vương huynh khá là đầy đủ tiện nghi nhỉ, thậm chí còn có cả nhạc cụ để tiêu khiển", Hoa Y nhìn hắn nói, chú ý đến ánh mắt hắn, vẫn luôn nhìn vào tách trà của cô, chưa rời đi.Claw thu lại ánh mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía dàn nhạc cụ tại căn phòng, khẽ cười: "Muội biết đấy, ta xưa nay chỉ thích những thứ như âm nhạc, nghệ thuật, chẳng mấy quan tâm đến chính trị, lần này Phụ hoàng cử ta đi, khiến ta cũng có chút bối rối, thật may là còn có muội...không chỉ sợ, lần này ta khiến Phụ hoàng thất vọng rồi".Hoa Y cười mỉm, lắc đầu, nâng lên tách trà: "Ta cũng không làm được gì nhiều, cũng chỉ kết giao được thêm một bằng hữu".Để ý đến ánh mắt hắn nhìn theo chuyển động của cô, Hoa Y khẽ cười, đôi môi đặt tại miệng tách, uống xuống.Claw nhìn cô, kéo lên nụ cười, chợt tiếng gõ cửa vang lên, Abraham xuất hiện, ngạc nhiên nhìn thấy cô ngồi trên sofa, sau lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Claw: "Người gọi tôi tới?".Hoa Y liếc đến hắn, cũng không nói gì, chỉ nhấm nháp tách trà của mình.Abraham cùng Claw nói một chút chuyện, với Hoa Y cũng không quan trọng, cô chỉ làm bình hoa, ngồi bên cạnh thưởng trà.Một lúc sau Claw có cuộc gọi từ đế đô, kéo ra màn hình, hắn cười xin lỗi Abraham, bước qua khoang bên nhận cuộc gọi.Hoa Y bắt đầu thấy toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu bất ổn định.Thật ra từ đầu cô đã biết trong nước trà, có thêm một loại thuốc, từ miệng 6996 cũng moi ra được một chút thông tin, là thuốc ***** kì *****.Lại nhìn đến Abraham ngồi trước mặt, gần như cô đã đoán ra mục đích của Claw, chỉ là hắn uống cũng không ít trà đâu, nhưng thuốc có tác dụng với hắn không, cô cũng không quá rõ ràng.Hoa Y nghĩ đến việc uống xuống ly trà đó, căn bản muốn nó giúp cô hoàn thành được một số việc khó khăn, cũng phân tích ra một phương án hoàn hảo, gạt đi mối hôn sự cản trở cô vào cục băng của cô ở bên nhau.Hoa Y đột ngột đứng lên, bước ra cửa, bỏ lại Abraham ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét, cô hiện tại không có hơi sức đi quan tâm hắn đâu, hiện tại cơ thể cô nóng cháy, sắp không cầm cự được nữa rồi, cô là không ngờ, kì ***** ở thế giới này lại trâu bò đến thế, là cô đã đánh giá thấp nó rồi.