“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 9: Chương 9

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Tô Mặc lạnh lùng liếc nàng ấy một cái: “Không ai có thể thay thế người làm nương của nó.”Trần di nương nghe xong đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng ấy hối hận vì suýt nữa đã làm sai một bước, khiến nhi tử của mình trở thành hài tử đáng thương không có nương.Nhìn Trần di nương lau nước mắt đi, Tô Mặc ẩn thân đến những viện còn lại.Nàng đến phòng của nương trước, tìm thấy khế ước nhà đất của Tô gia rồi cất kỹ, những cửa hàng này là của Tô gia, không thể để bọn chó bên ngoài chiếm mất!Nàng đột nhiên nghĩ đến, tên cẩu Hoàng đế thèm khát bảo vật của Tô gia, nàng phải mang hết chúng đi, không để lại một thứ gì.Tô Mặc đi ra khỏi viện, đi về phía tàng bảo các của Tô phủ.Không xa, ở phía bên kia ao, đi qua hành lang rồi qua cầu nhỏ là đến nơi.Đi chưa đến một nén nhang, Tô Mặc đã nhìn thấy ba chữ tàng bảo các trên tấm biển mạ vàng.Chìa khóa ở trong tay quản gia của phủ, quản gia cũng đã bị canh giữ, nàng chỉ có thể tự mình mở cửa.Có gì khó đâu?Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương từ không gian ra, ba bốn cái là cạy được ổ khóa, nàng nhìn xung quanh.Tô Mặc ẩn thân nhanh nhẹn luồn người qua khe hở đi vào.Tô Mặc vào kho, nhanh chóng thu hết vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, tranh chữ quý hiếm, trang sức châu báu, còn có đủ loại dược liệu quý, đồ gỗ cổ, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng cất vào trong không gian.Sạch sẽ đến mức không còn một mảnh vụn.Nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Mặc rất hài lòng.Không tệ!Sạch sẽ triệt để!Đây mới là phong cách của Tô Mặc ta!Nàng thong thả bước ra ngoài.Quay người lại vẫn khóa cửa cẩn thận. Nhìn sân nhà rộng lớn của Tô gia, ngày mai sẽ bị tịch biên, nàng thấy rất không đáng cho người cha ngốc nghếch liều mạng g.i.ế.c giặc kia.Nàng đột nhiên nhớ đến bức thư mà tên cẩu Hoàng đế nhắc đến tối qua.Nàng nhớ trong sách có viết, ngày tịch biên, tìm thấy thư thông đồng với giặc của Tô Tử Thành trong thư phòng của ông và vì bức thư vu khống này mà vị lão tướng khai quốc này bị định tội là phản quốc!Bức thư là giả, hơn nữa là có người lẻn vào thư phòng của Tô tướng quân để bỏ vào.Còn Vương ngự sử trong triều dâng sớ tố cáo Tô Tử Thành là phản quốc cũng là do cẩu Hoàng đế chỉ thị.Không được, không thể để bọn chúng lấy được bức thư này, nàng phải tìm ra nó.Tô Mặc nghĩ đến đây, nàng dựa vào trí nhớ tìm đến thư phòng của Tô Tử Thành, cửa phòng khóa chặt, không có ai canh giữ.Nàng lấy con d.a.o găm kim cương ra, mở khóa cửa, mở một khe hở, luồn người vào.Nàng lấy đèn pin từ không gian ra, tìm kiếm bức thư trong phòng.Trên giá sách không có, trên giá đồ cổ cũng không có, nàng mở ngăn kéo trên bàn, vẫn không tìm thấy.Giấu ở đâu rồi?Vân Mộng Hạ VũĐột nhiên nàng thấy trong một quyển sách trên bàn kẹp một thứ gì đó, mở ra xem, quả nhiên là bức thư đó.Nàng bật cười.Cái này cũng quá giả rồi!Ai lại để một bức thư quan trọng như vậy ở ngoài mặt chứ?Nàng tiện tay ném bức thư vào không gian, nhìn quanh thư phòng, không tệ, có rất nhiều binh thư quý hiếm, còn có một số đồ trang trí bằng ngọc cổ.Thu!Thu hết! Không thể để tên cẩu Hoàng đế chiếm lợi được.Không lâu sau, nàng đã nhanh chóng dọn dẹp thư phòng sạch sẽ, triệt để.Đi ra khỏi đó, khóa cửa phòng lại.

Tô Mặc lạnh lùng liếc nàng ấy một cái: “Không ai có thể thay thế người làm nương của nó.”

Trần di nương nghe xong đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng ấy hối hận vì suýt nữa đã làm sai một bước, khiến nhi tử của mình trở thành hài tử đáng thương không có nương.

Nhìn Trần di nương lau nước mắt đi, Tô Mặc ẩn thân đến những viện còn lại.

Nàng đến phòng của nương trước, tìm thấy khế ước nhà đất của Tô gia rồi cất kỹ, những cửa hàng này là của Tô gia, không thể để bọn chó bên ngoài chiếm mất!

Nàng đột nhiên nghĩ đến, tên cẩu Hoàng đế thèm khát bảo vật của Tô gia, nàng phải mang hết chúng đi, không để lại một thứ gì.

Tô Mặc đi ra khỏi viện, đi về phía tàng bảo các của Tô phủ.

Không xa, ở phía bên kia ao, đi qua hành lang rồi qua cầu nhỏ là đến nơi.

Đi chưa đến một nén nhang, Tô Mặc đã nhìn thấy ba chữ tàng bảo các trên tấm biển mạ vàng.

Chìa khóa ở trong tay quản gia của phủ, quản gia cũng đã bị canh giữ, nàng chỉ có thể tự mình mở cửa.

Có gì khó đâu?

Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương từ không gian ra, ba bốn cái là cạy được ổ khóa, nàng nhìn xung quanh.

Tô Mặc ẩn thân nhanh nhẹn luồn người qua khe hở đi vào.

Tô Mặc vào kho, nhanh chóng thu hết vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, tranh chữ quý hiếm, trang sức châu báu, còn có đủ loại dược liệu quý, đồ gỗ cổ, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng cất vào trong không gian.

Sạch sẽ đến mức không còn một mảnh vụn.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Mặc rất hài lòng.

Không tệ!

Sạch sẽ triệt để!

Đây mới là phong cách của Tô Mặc ta!

Nàng thong thả bước ra ngoài.

Quay người lại vẫn khóa cửa cẩn thận.

 

Nhìn sân nhà rộng lớn của Tô gia, ngày mai sẽ bị tịch biên, nàng thấy rất không đáng cho người cha ngốc nghếch liều mạng g.i.ế.c giặc kia.

Nàng đột nhiên nhớ đến bức thư mà tên cẩu Hoàng đế nhắc đến tối qua.

Nàng nhớ trong sách có viết, ngày tịch biên, tìm thấy thư thông đồng với giặc của Tô Tử Thành trong thư phòng của ông và vì bức thư vu khống này mà vị lão tướng khai quốc này bị định tội là phản quốc!

Bức thư là giả, hơn nữa là có người lẻn vào thư phòng của Tô tướng quân để bỏ vào.

Còn Vương ngự sử trong triều dâng sớ tố cáo Tô Tử Thành là phản quốc cũng là do cẩu Hoàng đế chỉ thị.

Không được, không thể để bọn chúng lấy được bức thư này, nàng phải tìm ra nó.

Tô Mặc nghĩ đến đây, nàng dựa vào trí nhớ tìm đến thư phòng của Tô Tử Thành, cửa phòng khóa chặt, không có ai canh giữ.

Nàng lấy con d.a.o găm kim cương ra, mở khóa cửa, mở một khe hở, luồn người vào.

Nàng lấy đèn pin từ không gian ra, tìm kiếm bức thư trong phòng.

Trên giá sách không có, trên giá đồ cổ cũng không có, nàng mở ngăn kéo trên bàn, vẫn không tìm thấy.

Giấu ở đâu rồi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên nàng thấy trong một quyển sách trên bàn kẹp một thứ gì đó, mở ra xem, quả nhiên là bức thư đó.

Nàng bật cười.

Cái này cũng quá giả rồi!

Ai lại để một bức thư quan trọng như vậy ở ngoài mặt chứ?

Nàng tiện tay ném bức thư vào không gian, nhìn quanh thư phòng, không tệ, có rất nhiều binh thư quý hiếm, còn có một số đồ trang trí bằng ngọc cổ.

Thu!

Thu hết! Không thể để tên cẩu Hoàng đế chiếm lợi được.

Không lâu sau, nàng đã nhanh chóng dọn dẹp thư phòng sạch sẽ, triệt để.

Đi ra khỏi đó, khóa cửa phòng lại.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Tô Mặc lạnh lùng liếc nàng ấy một cái: “Không ai có thể thay thế người làm nương của nó.”Trần di nương nghe xong đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng ấy hối hận vì suýt nữa đã làm sai một bước, khiến nhi tử của mình trở thành hài tử đáng thương không có nương.Nhìn Trần di nương lau nước mắt đi, Tô Mặc ẩn thân đến những viện còn lại.Nàng đến phòng của nương trước, tìm thấy khế ước nhà đất của Tô gia rồi cất kỹ, những cửa hàng này là của Tô gia, không thể để bọn chó bên ngoài chiếm mất!Nàng đột nhiên nghĩ đến, tên cẩu Hoàng đế thèm khát bảo vật của Tô gia, nàng phải mang hết chúng đi, không để lại một thứ gì.Tô Mặc đi ra khỏi viện, đi về phía tàng bảo các của Tô phủ.Không xa, ở phía bên kia ao, đi qua hành lang rồi qua cầu nhỏ là đến nơi.Đi chưa đến một nén nhang, Tô Mặc đã nhìn thấy ba chữ tàng bảo các trên tấm biển mạ vàng.Chìa khóa ở trong tay quản gia của phủ, quản gia cũng đã bị canh giữ, nàng chỉ có thể tự mình mở cửa.Có gì khó đâu?Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương từ không gian ra, ba bốn cái là cạy được ổ khóa, nàng nhìn xung quanh.Tô Mặc ẩn thân nhanh nhẹn luồn người qua khe hở đi vào.Tô Mặc vào kho, nhanh chóng thu hết vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, tranh chữ quý hiếm, trang sức châu báu, còn có đủ loại dược liệu quý, đồ gỗ cổ, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng cất vào trong không gian.Sạch sẽ đến mức không còn một mảnh vụn.Nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Mặc rất hài lòng.Không tệ!Sạch sẽ triệt để!Đây mới là phong cách của Tô Mặc ta!Nàng thong thả bước ra ngoài.Quay người lại vẫn khóa cửa cẩn thận. Nhìn sân nhà rộng lớn của Tô gia, ngày mai sẽ bị tịch biên, nàng thấy rất không đáng cho người cha ngốc nghếch liều mạng g.i.ế.c giặc kia.Nàng đột nhiên nhớ đến bức thư mà tên cẩu Hoàng đế nhắc đến tối qua.Nàng nhớ trong sách có viết, ngày tịch biên, tìm thấy thư thông đồng với giặc của Tô Tử Thành trong thư phòng của ông và vì bức thư vu khống này mà vị lão tướng khai quốc này bị định tội là phản quốc!Bức thư là giả, hơn nữa là có người lẻn vào thư phòng của Tô tướng quân để bỏ vào.Còn Vương ngự sử trong triều dâng sớ tố cáo Tô Tử Thành là phản quốc cũng là do cẩu Hoàng đế chỉ thị.Không được, không thể để bọn chúng lấy được bức thư này, nàng phải tìm ra nó.Tô Mặc nghĩ đến đây, nàng dựa vào trí nhớ tìm đến thư phòng của Tô Tử Thành, cửa phòng khóa chặt, không có ai canh giữ.Nàng lấy con d.a.o găm kim cương ra, mở khóa cửa, mở một khe hở, luồn người vào.Nàng lấy đèn pin từ không gian ra, tìm kiếm bức thư trong phòng.Trên giá sách không có, trên giá đồ cổ cũng không có, nàng mở ngăn kéo trên bàn, vẫn không tìm thấy.Giấu ở đâu rồi?Vân Mộng Hạ VũĐột nhiên nàng thấy trong một quyển sách trên bàn kẹp một thứ gì đó, mở ra xem, quả nhiên là bức thư đó.Nàng bật cười.Cái này cũng quá giả rồi!Ai lại để một bức thư quan trọng như vậy ở ngoài mặt chứ?Nàng tiện tay ném bức thư vào không gian, nhìn quanh thư phòng, không tệ, có rất nhiều binh thư quý hiếm, còn có một số đồ trang trí bằng ngọc cổ.Thu!Thu hết! Không thể để tên cẩu Hoàng đế chiếm lợi được.Không lâu sau, nàng đã nhanh chóng dọn dẹp thư phòng sạch sẽ, triệt để.Đi ra khỏi đó, khóa cửa phòng lại.

Chương 9: Chương 9