Cô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì…
Chương 194: Có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (10)
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuCô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì… "Tỷ tỷ...ta xin tỷ...cầu xin tỷ...ta rất yêu chàng, rất rất yêu chàng..."-------------Ta nhìn một màu đỏ trải dài khắp hoàng cung, phải nói là tiền lệ trước nay chưa từng có, người mới được phong Hoàng quý phi ngay khi Hoàng hậu còn tại vị này hẳn rất được hoàng đế yêu thương, sủng ái.Lễ nghi đủ cả, bái thiên địa, chứng giám bởi đất trời, đại lễ sắc phong Hoàng quý phi long trọng cực điểm thậm chí còn có chút quá phận so với đại lễ sắc phong Hoàng hậu.Mà trong đại lễ lớn như vậy từ trước tới sau đều chưa từng thấy bóng dáng của Hoàng hậu.Ta thầm siết chặt nắm tay không ngừng chất vấn và mắng chửi người đó, rốt cuộc hắn có còn nghĩ đến cảm nhận của tiểu thư không?Cũng rất nhiều lần ta muốn mang tiểu thư đi thật xa rời xa hắn, rời xa nơi hoàng cung lạnh lẽo này nhưng ta lại chẳng thực hiện được điều ấy...------------------Mười dặm hồng trang...tráng lệ xinh đẹp...thật xứng đôi.Cuối cùng cái gì nên trả cũng đều đã trả lại...suy cho cùng không phải của mình cũng sẽ không phải.Tách tách từng giọt rơi trên mặt đất chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nền đất, đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp nở rộ dường như xua đi sự lạnh lẽo hiu quạnh nơi đây.Cuối cùng...cũng đi đến kết cục...Cuối cùng ta cũng đã buông tay...Nhưng tại sao lại thập phần đau đớn đến vậy? Vốn tưởng rằng trái tim này chẳng thể thừa nhận thêm gì nữa, hoá ra nó vẫn còn biết...đau?----------------Ngày đó tiếng khóc đau đớn quặn thắt của ta vang vọng trong đại điện như kêu gào điên cuồng hận ý, ta hận thế gian này bạc bẽo, hận lòng người đổi thay lại càng hận chính bản thân mình yếu hèn bất lực.Ta gạt đi dòng lệ nóng làm theo mệnh lệnh cuối cùng của chủ tử ta, đem nàng bao trùm trong ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng.Rốt cuộc vẫn là có ngày này, ngày chính tay ta...đưa tiễn nàng------------------Ta nở nụ cười diễu cợt liếc đến thân ảnh người trước mặt.Ha hắn thật nực cười biết bao, nhìn xem giờ này long bào hoàng kim rực rỡ đã nhuốm đầy bùn đất, hắn điên cuồng đào bới, ánh mắt không còn chút độ ấm, không có tiêu cự.Hắn đào, điên cuồng dùng đôi tay mình đào trên nền đất cứng rắn, khiến bản thân mình máu me đầy người lại trước sau như một không có chú ý.À...cho dù vậy bây giờ cũng đã muộn...Ta vẫn chỉ lặng yên đứng đó nhìn hắn, trước đó ta thật ra cũng đã từng hận hắn, thay tiểu thư hận hắn, nhưng giờ phút này ta rốt cuộc đã hiểu, là hữu tình nhưng lại vô duyên.Tiểu thư cuối cùng cũng đã buông bỏ nhưng còn hắn thì sao?---------------------Nhiều năm về sau."Mẹ" ta chợt tỉnh lại trong hồi ức, thu lại những bức hình trên tay, mỉm cười nhìn xuống tiểu hài nhỏ bên cạnh, ta lấy lại bình tĩnh nắm tay nó bước ra ngoài.Trên sân lá phong rơi xào xạc đầy trời đẹp không sao kể xiết, lại phần nào che giấu đi thân ảnh, mái tóc hắn bạc trắng, đôi tay gầy gò hiện lên những gân xanh tái xám.Chợt đôi tay nhỏ của tiểu hài trượt khỏi tay ta chạy về phía hắn.Ta nghe thấy tiểu hài hỏi hắn: "Gia gia vì sao lần nào ta đến người vẫn luôn ngồi đây thế?".Khuôn mặt hắn quay qua, gầy gò, tái nhợt đến doạ người, đôi mắt hắn trong suốt như xuyên qua hết thảy mọi thứ...có lẽ cũng đã không còn nhìn thấy được nữa, hắn nói."Bởi vì nơi đây có nàng"Tiểu hài gãi đầu quá không hiểu ý tứ của hắn, đang định nói thêm ta liền đi tới nắm tay dẫn tiểu hài rời đi, nhưng lại không ngăn được lòng mình."Tiểu thư đã không còn ở đây nữa rồi".Nói xong ta quay đầu bước đi, những tưởng hắn sẽ không phản ứng nhưng mạc danh ta lại nghe được hắn đang thầm thì."Đúng là nàng không còn ở đây, nàng hẳn là đã đi qua cầu Nại hà uống canh Mạnh bà, ta chỉ là sợ hãi là sợ nàng ấy đến hận cũng không thèm hận ta nữa rồi...".Thần sắc ta ngưng trọng, quay đầu nhìn hắn, người này từ hôm đó vẫn luôn u u mê mê vậy mà hoá ra hắn biết, tất cả hắn đều thanh tỉnh...Chợt người trước mắt quay đầu chuẩn xác nhìn ta...không là nhìn xuyên qua ta, ánh mắt hắn vô cự, đôi môi khẽ nở nụ cười:"Nhưng mà không quan trọng, đợi nàng uống canh Mạnh bà ta liền tìm được nàng, cùng nàng đời đời kiếp kiếp vĩnh sinh vĩnh thế!".
"Tỷ tỷ...ta xin tỷ...cầu xin tỷ...ta rất yêu chàng, rất rất yêu chàng..."
-------------
Ta nhìn một màu đỏ trải dài khắp hoàng cung, phải nói là tiền lệ trước nay chưa từng có, người mới được phong Hoàng quý phi ngay khi Hoàng hậu còn tại vị này hẳn rất được hoàng đế yêu thương, sủng ái.
Lễ nghi đủ cả, bái thiên địa, chứng giám bởi đất trời, đại lễ sắc phong Hoàng quý phi long trọng cực điểm thậm chí còn có chút quá phận so với đại lễ sắc phong Hoàng hậu.
Mà trong đại lễ lớn như vậy từ trước tới sau đều chưa từng thấy bóng dáng của Hoàng hậu.
Ta thầm siết chặt nắm tay không ngừng chất vấn và mắng chửi người đó, rốt cuộc hắn có còn nghĩ đến cảm nhận của tiểu thư không?
Cũng rất nhiều lần ta muốn mang tiểu thư đi thật xa rời xa hắn, rời xa nơi hoàng cung lạnh lẽo này nhưng ta lại chẳng thực hiện được điều ấy...
------------------
Mười dặm hồng trang...tráng lệ xinh đẹp...thật xứng đôi.
Cuối cùng cái gì nên trả cũng đều đã trả lại...suy cho cùng không phải của mình cũng sẽ không phải.
Tách tách từng giọt rơi trên mặt đất chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nền đất, đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp nở rộ dường như xua đi sự lạnh lẽo hiu quạnh nơi đây.
Cuối cùng...cũng đi đến kết cục...
Cuối cùng ta cũng đã buông tay...
Nhưng tại sao lại thập phần đau đớn đến vậy? Vốn tưởng rằng trái tim này chẳng thể thừa nhận thêm gì nữa, hoá ra nó vẫn còn biết...đau?
----------------
Ngày đó tiếng khóc đau đớn quặn thắt của ta vang vọng trong đại điện như kêu gào điên cuồng hận ý, ta hận thế gian này bạc bẽo, hận lòng người đổi thay lại càng hận chính bản thân mình yếu hèn bất lực.
Ta gạt đi dòng lệ nóng làm theo mệnh lệnh cuối cùng của chủ tử ta, đem nàng bao trùm trong ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng.
Rốt cuộc vẫn là có ngày này, ngày chính tay ta...đưa tiễn nàng
------------------
Ta nở nụ cười diễu cợt liếc đến thân ảnh người trước mặt.
Ha hắn thật nực cười biết bao, nhìn xem giờ này long bào hoàng kim rực rỡ đã nhuốm đầy bùn đất, hắn điên cuồng đào bới, ánh mắt không còn chút độ ấm, không có tiêu cự.
Hắn đào, điên cuồng dùng đôi tay mình đào trên nền đất cứng rắn, khiến bản thân mình máu me đầy người lại trước sau như một không có chú ý.
À...cho dù vậy bây giờ cũng đã muộn...
Ta vẫn chỉ lặng yên đứng đó nhìn hắn, trước đó ta thật ra cũng đã từng hận hắn, thay tiểu thư hận hắn, nhưng giờ phút này ta rốt cuộc đã hiểu, là hữu tình nhưng lại vô duyên.
Tiểu thư cuối cùng cũng đã buông bỏ nhưng còn hắn thì sao?
---------------------
Nhiều năm về sau.
"Mẹ" ta chợt tỉnh lại trong hồi ức, thu lại những bức hình trên tay, mỉm cười nhìn xuống tiểu hài nhỏ bên cạnh, ta lấy lại bình tĩnh nắm tay nó bước ra ngoài.
Trên sân lá phong rơi xào xạc đầy trời đẹp không sao kể xiết, lại phần nào che giấu đi thân ảnh, mái tóc hắn bạc trắng, đôi tay gầy gò hiện lên những gân xanh tái xám.
Chợt đôi tay nhỏ của tiểu hài trượt khỏi tay ta chạy về phía hắn.
Ta nghe thấy tiểu hài hỏi hắn: "Gia gia vì sao lần nào ta đến người vẫn luôn ngồi đây thế?".
Khuôn mặt hắn quay qua, gầy gò, tái nhợt đến doạ người, đôi mắt hắn trong suốt như xuyên qua hết thảy mọi thứ...có lẽ cũng đã không còn nhìn thấy được nữa, hắn nói.
"Bởi vì nơi đây có nàng"
Tiểu hài gãi đầu quá không hiểu ý tứ của hắn, đang định nói thêm ta liền đi tới nắm tay dẫn tiểu hài rời đi, nhưng lại không ngăn được lòng mình.
"Tiểu thư đã không còn ở đây nữa rồi".
Nói xong ta quay đầu bước đi, những tưởng hắn sẽ không phản ứng nhưng mạc danh ta lại nghe được hắn đang thầm thì.
"Đúng là nàng không còn ở đây, nàng hẳn là đã đi qua cầu Nại hà uống canh Mạnh bà, ta chỉ là sợ hãi là sợ nàng ấy đến hận cũng không thèm hận ta nữa rồi...".
Thần sắc ta ngưng trọng, quay đầu nhìn hắn, người này từ hôm đó vẫn luôn u u mê mê vậy mà hoá ra hắn biết, tất cả hắn đều thanh tỉnh...
Chợt người trước mắt quay đầu chuẩn xác nhìn ta...không là nhìn xuyên qua ta, ánh mắt hắn vô cự, đôi môi khẽ nở nụ cười:
"Nhưng mà không quan trọng, đợi nàng uống canh Mạnh bà ta liền tìm được nàng, cùng nàng đời đời kiếp kiếp vĩnh sinh vĩnh thế!".
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuCô tỉnh dậy trong một gian phòng màu trắng không có đồ vật cũng không đo lường được độ cao, rộng của căn phòng, cùng lúc đó tiếng nói cứng nhắc của máy móc vang lên. [ Xin chào kí chủ, tôi là AI số hiệu 6996 từ bây giờ sẽ là bạn đồng hành của kí chủ ] Ngước mắt nhìn lên hư không trống vắng, cô cụp mắt xuống, dường như đang trầm tư suy tư, một lúc sau hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười tiếp lời hắn. "6996? Cái tên cũng thực có ý nghĩa, mà bây giờ không phải anh nên giải thích về mục đích của hệ thống, hay thông tin của kí chủ chỉ số sức mạnh, trí tuệ, nhan sắc?" 6996 ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, bởi vì người được hắn kết nối sẽ bị xoá đi kí ức vốn có, sẽ chỉ nhớ được lý do xuất hiện tại đây và tư liệu cơ bản của bản thân mà thôi, còn thân thế, quá trình đều bị lược giản đến mơ hồ. Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền phủ nhận, chỉ có thể là tính cách của kí chủ nhà nó thực đặc biệt thôi. Lần nữa sự thật phũ phàng mà hắn muốn chối bỏ, kí chủ mới của hắn chẳng đáng yêu gì… "Tỷ tỷ...ta xin tỷ...cầu xin tỷ...ta rất yêu chàng, rất rất yêu chàng..."-------------Ta nhìn một màu đỏ trải dài khắp hoàng cung, phải nói là tiền lệ trước nay chưa từng có, người mới được phong Hoàng quý phi ngay khi Hoàng hậu còn tại vị này hẳn rất được hoàng đế yêu thương, sủng ái.Lễ nghi đủ cả, bái thiên địa, chứng giám bởi đất trời, đại lễ sắc phong Hoàng quý phi long trọng cực điểm thậm chí còn có chút quá phận so với đại lễ sắc phong Hoàng hậu.Mà trong đại lễ lớn như vậy từ trước tới sau đều chưa từng thấy bóng dáng của Hoàng hậu.Ta thầm siết chặt nắm tay không ngừng chất vấn và mắng chửi người đó, rốt cuộc hắn có còn nghĩ đến cảm nhận của tiểu thư không?Cũng rất nhiều lần ta muốn mang tiểu thư đi thật xa rời xa hắn, rời xa nơi hoàng cung lạnh lẽo này nhưng ta lại chẳng thực hiện được điều ấy...------------------Mười dặm hồng trang...tráng lệ xinh đẹp...thật xứng đôi.Cuối cùng cái gì nên trả cũng đều đã trả lại...suy cho cùng không phải của mình cũng sẽ không phải.Tách tách từng giọt rơi trên mặt đất chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nền đất, đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp nở rộ dường như xua đi sự lạnh lẽo hiu quạnh nơi đây.Cuối cùng...cũng đi đến kết cục...Cuối cùng ta cũng đã buông tay...Nhưng tại sao lại thập phần đau đớn đến vậy? Vốn tưởng rằng trái tim này chẳng thể thừa nhận thêm gì nữa, hoá ra nó vẫn còn biết...đau?----------------Ngày đó tiếng khóc đau đớn quặn thắt của ta vang vọng trong đại điện như kêu gào điên cuồng hận ý, ta hận thế gian này bạc bẽo, hận lòng người đổi thay lại càng hận chính bản thân mình yếu hèn bất lực.Ta gạt đi dòng lệ nóng làm theo mệnh lệnh cuối cùng của chủ tử ta, đem nàng bao trùm trong ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng.Rốt cuộc vẫn là có ngày này, ngày chính tay ta...đưa tiễn nàng------------------Ta nở nụ cười diễu cợt liếc đến thân ảnh người trước mặt.Ha hắn thật nực cười biết bao, nhìn xem giờ này long bào hoàng kim rực rỡ đã nhuốm đầy bùn đất, hắn điên cuồng đào bới, ánh mắt không còn chút độ ấm, không có tiêu cự.Hắn đào, điên cuồng dùng đôi tay mình đào trên nền đất cứng rắn, khiến bản thân mình máu me đầy người lại trước sau như một không có chú ý.À...cho dù vậy bây giờ cũng đã muộn...Ta vẫn chỉ lặng yên đứng đó nhìn hắn, trước đó ta thật ra cũng đã từng hận hắn, thay tiểu thư hận hắn, nhưng giờ phút này ta rốt cuộc đã hiểu, là hữu tình nhưng lại vô duyên.Tiểu thư cuối cùng cũng đã buông bỏ nhưng còn hắn thì sao?---------------------Nhiều năm về sau."Mẹ" ta chợt tỉnh lại trong hồi ức, thu lại những bức hình trên tay, mỉm cười nhìn xuống tiểu hài nhỏ bên cạnh, ta lấy lại bình tĩnh nắm tay nó bước ra ngoài.Trên sân lá phong rơi xào xạc đầy trời đẹp không sao kể xiết, lại phần nào che giấu đi thân ảnh, mái tóc hắn bạc trắng, đôi tay gầy gò hiện lên những gân xanh tái xám.Chợt đôi tay nhỏ của tiểu hài trượt khỏi tay ta chạy về phía hắn.Ta nghe thấy tiểu hài hỏi hắn: "Gia gia vì sao lần nào ta đến người vẫn luôn ngồi đây thế?".Khuôn mặt hắn quay qua, gầy gò, tái nhợt đến doạ người, đôi mắt hắn trong suốt như xuyên qua hết thảy mọi thứ...có lẽ cũng đã không còn nhìn thấy được nữa, hắn nói."Bởi vì nơi đây có nàng"Tiểu hài gãi đầu quá không hiểu ý tứ của hắn, đang định nói thêm ta liền đi tới nắm tay dẫn tiểu hài rời đi, nhưng lại không ngăn được lòng mình."Tiểu thư đã không còn ở đây nữa rồi".Nói xong ta quay đầu bước đi, những tưởng hắn sẽ không phản ứng nhưng mạc danh ta lại nghe được hắn đang thầm thì."Đúng là nàng không còn ở đây, nàng hẳn là đã đi qua cầu Nại hà uống canh Mạnh bà, ta chỉ là sợ hãi là sợ nàng ấy đến hận cũng không thèm hận ta nữa rồi...".Thần sắc ta ngưng trọng, quay đầu nhìn hắn, người này từ hôm đó vẫn luôn u u mê mê vậy mà hoá ra hắn biết, tất cả hắn đều thanh tỉnh...Chợt người trước mắt quay đầu chuẩn xác nhìn ta...không là nhìn xuyên qua ta, ánh mắt hắn vô cự, đôi môi khẽ nở nụ cười:"Nhưng mà không quan trọng, đợi nàng uống canh Mạnh bà ta liền tìm được nàng, cùng nàng đời đời kiếp kiếp vĩnh sinh vĩnh thế!".