“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…
Chương 92: Chương 92
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Này! Tỉnh lại đi, người kia đâu?” Trần Yên Vũ đánh thức nàng ấy, rất kinh ngạc hỏi.Tử Thần mơ màng mở mắt, cau mày: “Người nào?”“Chính là người đưa thịt bò khô cho ngươi?” Trần Yên Vũ có chút tức giận, không thấy được bộ dạng bi thảm của con tiện nhân này, ả ta tức đến muốn bốc khói.“Thịt bò khô? Thịt bò khô gì?” Tử Thần vẻ mặt khó hiểu, từ từ đứng dậy, còn vươn vai.“Giáp Nhất đâu? Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc?”Trần Yên Vũ không cam lòng, lại hỏi một câu.“Giáp Nhất, Bính Nhị gì chứ, ta không biết.” Tử Thần nói, phủi phủi đất trên người, sau đó trèo lên dốc, đi về phía đám người, đi ngang qua Trần Yên Vũ, như thể không có ai vậy.Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của nàng ấy, Trần Yên Vũ tức đến phát điên, ả ta lấy thỏi bạc của Giáp Nhất vừa nãy từ trong n.g.ự.c ra, nói với hơn mười cô nương bên cạnh: “Đánh cho ta! Đánh thật mạnh, thỏi bạc này là của các ngươi.”Mọi người đã lâu không có thu nhập, nhìn thấy thỏi bạc này vô cùng thân thiết, không nói hai lời, xắn tay áo lên liền xông vào đánh Tử Thần tới tấp.Tô Mặc ở phía sau thấy m.á.u dồn lên não, mười đấu một, thật quá bắt nạt người.Nàng lấy một nắm sâu độc từ trong không gian ra, ném về phía đám người kia.“Ôi chao! Đau quá!”“Á! Đau c.h.ế.t lão nương rồi!”Ngay lập tức, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng này cao hơn tiếng kia.Tiếng kêu của bọn họ đã thu hút sự chú ý của thị vệ lão Trương đang đi tuần đêm.“Không ngủ tử tế, kêu gào cái gì? Ngứa da rồi à?” Lão Trương cầm roi quát vào mặt bọn họ.Trần Yên Vũ và các cô nương thanh lâu vốn định kiềm chế một chút nhưng người lại vừa ngứa vừa đau, hai tay không ngừng thò vào trong áo, không ngừng gãi, gãi rất mạnh. “Thể thống gì đây? Các ngươi đang làm gì vậy?” Lão Trương nhìn thấy từng người một gãi tai, gãi má, nhíu mày. “Quan gia, nàng ta tư thông với sơn tặc, rõ ràng ta nhìn thấy nàng ta ở dưới sườn đồi nhỏ tư tình với một tên sơn tặc rất lâu, nàng ta không thừa nhận, còn đánh người.” Trần Yên Vũ chỉ vào Tử Thần, vu oan trước.“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”“Nàng ta tư thông với sơn tặc đã lâu rồi.”Những cô nương thanh lâu còn lại cũng phụ họa theo.Lão Trương nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Tư tình rất lâu? Các ngươi nhìn thấy tại sao không báo? Lúc này mới nói? Thấy rõ ràng các ngươi đang nói bậy bạ.”Trần Yên Vũ bọn họ nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.“Đều ngoan ngoãn ở yên đó, đừng có chuyện bé xé ra to, nếu không roi của ta không có mắt đâu.”Lão Trương vung vung roi trong tay, quát mắng bọn họ.“Dạ! Dạ!” Đám người Trần Yên Vũ vội vàng tạm thời dừng tay, cười tươi không ngừng gật đầu, nhìn lão Trương đi rồi, bọn họ lại thò tay vào trong áo gãi điên cuồng.“Con tiện nhân, ngươi đã làm gì chúng ta vậy?” Trần Yên Vũ phản ứng lại, bọn họ biến thành như vậy, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến Tử Thần.Tử Thần cười lạnh với bọn họ: “Tự làm tự chịu.”Nói xong đứng dậy, đi về phía Tô gia.Nàng ấy ước chừng thời gian cũng đã gần đến, đồ ăn ngon mà đồ đệ hứa với nàng ấy, hẳn là sắp tới rồi chứ?Cuối cùng Tô phu nhân cũng không ăn bánh đen của nhi tử, vẫn trả lại cho bọn họ.Mỗi người ăn nửa cái, uống hai ngụm nước lạnh, rồi tìm chỗ ngủ.“Nương, con đói.” Là giọng của Tô Lâm: “Nương nghe bụng con kêu này.”
“Này! Tỉnh lại đi, người kia đâu?” Trần Yên Vũ đánh thức nàng ấy, rất kinh ngạc hỏi.
Tử Thần mơ màng mở mắt, cau mày: “Người nào?”
“Chính là người đưa thịt bò khô cho ngươi?” Trần Yên Vũ có chút tức giận, không thấy được bộ dạng bi thảm của con tiện nhân này, ả ta tức đến muốn bốc khói.
“Thịt bò khô? Thịt bò khô gì?” Tử Thần vẻ mặt khó hiểu, từ từ đứng dậy, còn vươn vai.
“Giáp Nhất đâu? Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc?”
Trần Yên Vũ không cam lòng, lại hỏi một câu.
“Giáp Nhất, Bính Nhị gì chứ, ta không biết.” Tử Thần nói, phủi phủi đất trên người, sau đó trèo lên dốc, đi về phía đám người, đi ngang qua Trần Yên Vũ, như thể không có ai vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của nàng ấy, Trần Yên Vũ tức đến phát điên, ả ta lấy thỏi bạc của Giáp Nhất vừa nãy từ trong n.g.ự.c ra, nói với hơn mười cô nương bên cạnh: “Đánh cho ta! Đánh thật mạnh, thỏi bạc này là của các ngươi.”
Mọi người đã lâu không có thu nhập, nhìn thấy thỏi bạc này vô cùng thân thiết, không nói hai lời, xắn tay áo lên liền xông vào đánh Tử Thần tới tấp.
Tô Mặc ở phía sau thấy m.á.u dồn lên não, mười đấu một, thật quá bắt nạt người.
Nàng lấy một nắm sâu độc từ trong không gian ra, ném về phía đám người kia.
“Ôi chao! Đau quá!”
“Á! Đau c.h.ế.t lão nương rồi!”
Ngay lập tức, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng này cao hơn tiếng kia.
Tiếng kêu của bọn họ đã thu hút sự chú ý của thị vệ lão Trương đang đi tuần đêm.
“Không ngủ tử tế, kêu gào cái gì? Ngứa da rồi à?” Lão Trương cầm roi quát vào mặt bọn họ.
Trần Yên Vũ và các cô nương thanh lâu vốn định kiềm chế một chút nhưng người lại vừa ngứa vừa đau, hai tay không ngừng thò vào trong áo, không ngừng gãi, gãi rất mạnh.
“Thể thống gì đây? Các ngươi đang làm gì vậy?” Lão Trương nhìn thấy từng người một gãi tai, gãi má, nhíu mày.
“Quan gia, nàng ta tư thông với sơn tặc, rõ ràng ta nhìn thấy nàng ta ở dưới sườn đồi nhỏ tư tình với một tên sơn tặc rất lâu, nàng ta không thừa nhận, còn đánh người.” Trần Yên Vũ chỉ vào Tử Thần, vu oan trước.
“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”
“Nàng ta tư thông với sơn tặc đã lâu rồi.”
Những cô nương thanh lâu còn lại cũng phụ họa theo.
Lão Trương nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Tư tình rất lâu? Các ngươi nhìn thấy tại sao không báo? Lúc này mới nói? Thấy rõ ràng các ngươi đang nói bậy bạ.”
Trần Yên Vũ bọn họ nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.
“Đều ngoan ngoãn ở yên đó, đừng có chuyện bé xé ra to, nếu không roi của ta không có mắt đâu.”
Lão Trương vung vung roi trong tay, quát mắng bọn họ.
“Dạ! Dạ!” Đám người Trần Yên Vũ vội vàng tạm thời dừng tay, cười tươi không ngừng gật đầu, nhìn lão Trương đi rồi, bọn họ lại thò tay vào trong áo gãi điên cuồng.
“Con tiện nhân, ngươi đã làm gì chúng ta vậy?” Trần Yên Vũ phản ứng lại, bọn họ biến thành như vậy, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến Tử Thần.
Tử Thần cười lạnh với bọn họ: “Tự làm tự chịu.”
Nói xong đứng dậy, đi về phía Tô gia.
Nàng ấy ước chừng thời gian cũng đã gần đến, đồ ăn ngon mà đồ đệ hứa với nàng ấy, hẳn là sắp tới rồi chứ?
Cuối cùng Tô phu nhân cũng không ăn bánh đen của nhi tử, vẫn trả lại cho bọn họ.
Mỗi người ăn nửa cái, uống hai ngụm nước lạnh, rồi tìm chỗ ngủ.
“Nương, con đói.” Là giọng của Tô Lâm: “Nương nghe bụng con kêu này.”
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Này! Tỉnh lại đi, người kia đâu?” Trần Yên Vũ đánh thức nàng ấy, rất kinh ngạc hỏi.Tử Thần mơ màng mở mắt, cau mày: “Người nào?”“Chính là người đưa thịt bò khô cho ngươi?” Trần Yên Vũ có chút tức giận, không thấy được bộ dạng bi thảm của con tiện nhân này, ả ta tức đến muốn bốc khói.“Thịt bò khô? Thịt bò khô gì?” Tử Thần vẻ mặt khó hiểu, từ từ đứng dậy, còn vươn vai.“Giáp Nhất đâu? Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc?”Trần Yên Vũ không cam lòng, lại hỏi một câu.“Giáp Nhất, Bính Nhị gì chứ, ta không biết.” Tử Thần nói, phủi phủi đất trên người, sau đó trèo lên dốc, đi về phía đám người, đi ngang qua Trần Yên Vũ, như thể không có ai vậy.Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của nàng ấy, Trần Yên Vũ tức đến phát điên, ả ta lấy thỏi bạc của Giáp Nhất vừa nãy từ trong n.g.ự.c ra, nói với hơn mười cô nương bên cạnh: “Đánh cho ta! Đánh thật mạnh, thỏi bạc này là của các ngươi.”Mọi người đã lâu không có thu nhập, nhìn thấy thỏi bạc này vô cùng thân thiết, không nói hai lời, xắn tay áo lên liền xông vào đánh Tử Thần tới tấp.Tô Mặc ở phía sau thấy m.á.u dồn lên não, mười đấu một, thật quá bắt nạt người.Nàng lấy một nắm sâu độc từ trong không gian ra, ném về phía đám người kia.“Ôi chao! Đau quá!”“Á! Đau c.h.ế.t lão nương rồi!”Ngay lập tức, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng này cao hơn tiếng kia.Tiếng kêu của bọn họ đã thu hút sự chú ý của thị vệ lão Trương đang đi tuần đêm.“Không ngủ tử tế, kêu gào cái gì? Ngứa da rồi à?” Lão Trương cầm roi quát vào mặt bọn họ.Trần Yên Vũ và các cô nương thanh lâu vốn định kiềm chế một chút nhưng người lại vừa ngứa vừa đau, hai tay không ngừng thò vào trong áo, không ngừng gãi, gãi rất mạnh. “Thể thống gì đây? Các ngươi đang làm gì vậy?” Lão Trương nhìn thấy từng người một gãi tai, gãi má, nhíu mày. “Quan gia, nàng ta tư thông với sơn tặc, rõ ràng ta nhìn thấy nàng ta ở dưới sườn đồi nhỏ tư tình với một tên sơn tặc rất lâu, nàng ta không thừa nhận, còn đánh người.” Trần Yên Vũ chỉ vào Tử Thần, vu oan trước.“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”“Nàng ta tư thông với sơn tặc đã lâu rồi.”Những cô nương thanh lâu còn lại cũng phụ họa theo.Lão Trương nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Tư tình rất lâu? Các ngươi nhìn thấy tại sao không báo? Lúc này mới nói? Thấy rõ ràng các ngươi đang nói bậy bạ.”Trần Yên Vũ bọn họ nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.“Đều ngoan ngoãn ở yên đó, đừng có chuyện bé xé ra to, nếu không roi của ta không có mắt đâu.”Lão Trương vung vung roi trong tay, quát mắng bọn họ.“Dạ! Dạ!” Đám người Trần Yên Vũ vội vàng tạm thời dừng tay, cười tươi không ngừng gật đầu, nhìn lão Trương đi rồi, bọn họ lại thò tay vào trong áo gãi điên cuồng.“Con tiện nhân, ngươi đã làm gì chúng ta vậy?” Trần Yên Vũ phản ứng lại, bọn họ biến thành như vậy, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến Tử Thần.Tử Thần cười lạnh với bọn họ: “Tự làm tự chịu.”Nói xong đứng dậy, đi về phía Tô gia.Nàng ấy ước chừng thời gian cũng đã gần đến, đồ ăn ngon mà đồ đệ hứa với nàng ấy, hẳn là sắp tới rồi chứ?Cuối cùng Tô phu nhân cũng không ăn bánh đen của nhi tử, vẫn trả lại cho bọn họ.Mỗi người ăn nửa cái, uống hai ngụm nước lạnh, rồi tìm chỗ ngủ.“Nương, con đói.” Là giọng của Tô Lâm: “Nương nghe bụng con kêu này.”