“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 225: Chương 225

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Quả nhiên mũi tên của hắn cắm trên người một con chim sẻ nhỏ, xuyên thẳng từ n.g.ự.c ra.Tô Bân vô cùng kinh ngạc, đây thực sự là do nữ nhân kia b.ắ.n sao?Sao có thể chứ?Hắn luyện tập mấy năm, bảo hắn b.ắ.n trúng vật sống hắn còn chưa đủ tự tin, nữ nhân lười biếng, vô lễ này lại có thể b.ắ.n trúng dễ dàng như vậy?Hắn cầm con chim sẻ và mũi tên, vẻ mặt bối rối lên xe.“Sao thế? Nhặt được rồi à?” Tử Thần nhìn con chim sẻ bị cắm mũi tên trên tay hắn, nhàn nhạt hỏi một câu.“Thực sự là ngươi...”“Đại ca, thực sự là tỷ tỷ này, đệ tận mắt nhìn thấy!” Tô Thành bội phục đến mức đổi cả cách xưng hô, mở miệng gọi nàng ấy là tỷ tỷ.“Ôi chao, Tử Thần, sao con giỏi thế? Còn biết cả b.ắ.n cung nữa à?” Tô phu nhân nhận lấy con chim sẻ, quan sát kỹ lưỡng, rồi quay sang nhìn Tử Thần với vẻ mặt vui mừng: “Nói cho nương biết đi, con học với ai?”Tử Thần giật giật khóe miệng, bà lão này tuổi tác cũng chẳng chênh lệch mình bao nhiêu, vậy mà lại muốn mình gọi bà là nương, nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, lười biếng nói: “Tự học, không ai dạy cả.”“Sao có thể? Công phu này đều cần phải truyền thừa.” Tô Bân lập tức phản bác.“Đó là những người không có thiên phú mới cần, ta tự học là được.” Tử Thần nói xong liền ngáp một cái, ôm lò sưởi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.“Ngươi!” Tô Bân tức đến mặt mày xanh mét.Vân Mộng Hạ VũHắn chưa từng thấy nữ nhân nào ngang ngược như vậy.Đây là lần *****ên hắn biết trên đời lại có nữ nhân vô lễ như vậy.Tô phu nhân lại rất vui mừng, cười tươi như hoa: “Thế nào, Trần Tú, có phải ta đã nhặt được bảo bối rồi không?”“Đúng vậy phu nhân, nàng đúng là bảo bối.” Trần Tú phụ họa. Tô phu nhân nghe được những lời mình muốn nghe, rồi lại nhìn về phía Chương Tử Yên nhưng nàng ta dường như không để ý đến tất cả những điều này, ba hồn bày vía như đang phiêu du ngoài chín tầng mây.Ánh mắt nhìn thẳng vào một nơi nào đó trên mặt đất, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, dường như đang cười nhưng một lúc sau ánh mắt lại trở nên buồn bã...Nàng ta đang nghĩ gì vậy?“Tam di nương!” Tô phu nhân gọi nàng ta một tiếng, không có phản ứng.“Chương Tử Yên!” Tô phu nhân quát.“Ồ! Ồ!” Chương Tử Yên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngơ ngác nhìn Tô phu nhân, ánh mắt rất hoang mang, không biết Tô phu nhân gọi nàng ta làm gì.“Hừ! Đưa bình nước cho ta.” Tô phu nhân chỉ vào mấy bình nước bên cạnh nàng ta.Chương Tử Yên luống cuống tay chân đưa bình nước cho Tô phu nhân, Tô phu nhân mở nắp uống một ngụm, đột nhiên mắt bà sáng lên: “Sao nước này lại có vị khác với ngày thường?”Bà đưa bình cho Trần Tú, vẻ mặt kinh ngạc.Trần Tú nhận lấy, cũng uống một ngụm, liên tục gật đầu: “Đúng là khác, có vẻ ngọt hơn ngày thường.”Tô Bân và Tô Quân nghe vậy cũng lần lượt cầm bình uống hai ngụm, đúng là vậy, mát lạnh, sảng khoái, uống vào như cả người thông suốt hơn nhiều.“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong mắt Tô phu nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.“Có phải Tôn tướng quân cẩn thận, cho thêm thứ gì vào không?” Trần Tú hỏi.“Không phải, nước hôm qua còn chưa như vậy.”Tô phu nhân lắc đầu.Nhưng Chương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường, một bình nước mà cũng có thể uống ra được hoa, có gì khác biệt chứ.Nàng ta cũng cầm lấy một bình uống một ngụm.Phải nói là... đúng là có thể uống ra được hoa, hơn nữa còn là một đóa hoa lớn vô cùng rực rỡ.

Quả nhiên mũi tên của hắn cắm trên người một con chim sẻ nhỏ, xuyên thẳng từ n.g.ự.c ra.

Tô Bân vô cùng kinh ngạc, đây thực sự là do nữ nhân kia b.ắ.n sao?

Sao có thể chứ?

Hắn luyện tập mấy năm, bảo hắn b.ắ.n trúng vật sống hắn còn chưa đủ tự tin, nữ nhân lười biếng, vô lễ này lại có thể b.ắ.n trúng dễ dàng như vậy?

Hắn cầm con chim sẻ và mũi tên, vẻ mặt bối rối lên xe.

“Sao thế? Nhặt được rồi à?” Tử Thần nhìn con chim sẻ bị cắm mũi tên trên tay hắn, nhàn nhạt hỏi một câu.

“Thực sự là ngươi...”

“Đại ca, thực sự là tỷ tỷ này, đệ tận mắt nhìn thấy!” Tô Thành bội phục đến mức đổi cả cách xưng hô, mở miệng gọi nàng ấy là tỷ tỷ.

“Ôi chao, Tử Thần, sao con giỏi thế? Còn biết cả b.ắ.n cung nữa à?” Tô phu nhân nhận lấy con chim sẻ, quan sát kỹ lưỡng, rồi quay sang nhìn Tử Thần với vẻ mặt vui mừng: “Nói cho nương biết đi, con học với ai?”

Tử Thần giật giật khóe miệng, bà lão này tuổi tác cũng chẳng chênh lệch mình bao nhiêu, vậy mà lại muốn mình gọi bà là nương, nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, lười biếng nói: “Tự học, không ai dạy cả.”

“Sao có thể? Công phu này đều cần phải truyền thừa.” Tô Bân lập tức phản bác.

“Đó là những người không có thiên phú mới cần, ta tự học là được.” Tử Thần nói xong liền ngáp một cái, ôm lò sưởi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

“Ngươi!” Tô Bân tức đến mặt mày xanh mét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào ngang ngược như vậy.

Đây là lần *****ên hắn biết trên đời lại có nữ nhân vô lễ như vậy.

Tô phu nhân lại rất vui mừng, cười tươi như hoa: “Thế nào, Trần Tú, có phải ta đã nhặt được bảo bối rồi không?”

“Đúng vậy phu nhân, nàng đúng là bảo bối.” Trần Tú phụ họa.

 

Tô phu nhân nghe được những lời mình muốn nghe, rồi lại nhìn về phía Chương Tử Yên nhưng nàng ta dường như không để ý đến tất cả những điều này, ba hồn bày vía như đang phiêu du ngoài chín tầng mây.

Ánh mắt nhìn thẳng vào một nơi nào đó trên mặt đất, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, dường như đang cười nhưng một lúc sau ánh mắt lại trở nên buồn bã...

Nàng ta đang nghĩ gì vậy?

“Tam di nương!” Tô phu nhân gọi nàng ta một tiếng, không có phản ứng.

“Chương Tử Yên!” Tô phu nhân quát.

“Ồ! Ồ!” Chương Tử Yên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngơ ngác nhìn Tô phu nhân, ánh mắt rất hoang mang, không biết Tô phu nhân gọi nàng ta làm gì.

“Hừ! Đưa bình nước cho ta.” Tô phu nhân chỉ vào mấy bình nước bên cạnh nàng ta.

Chương Tử Yên luống cuống tay chân đưa bình nước cho Tô phu nhân, Tô phu nhân mở nắp uống một ngụm, đột nhiên mắt bà sáng lên: “Sao nước này lại có vị khác với ngày thường?”

Bà đưa bình cho Trần Tú, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Tú nhận lấy, cũng uống một ngụm, liên tục gật đầu: “Đúng là khác, có vẻ ngọt hơn ngày thường.”

Tô Bân và Tô Quân nghe vậy cũng lần lượt cầm bình uống hai ngụm, đúng là vậy, mát lạnh, sảng khoái, uống vào như cả người thông suốt hơn nhiều.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong mắt Tô phu nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Có phải Tôn tướng quân cẩn thận, cho thêm thứ gì vào không?” Trần Tú hỏi.

“Không phải, nước hôm qua còn chưa như vậy.”

Tô phu nhân lắc đầu.

Nhưng Chương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường, một bình nước mà cũng có thể uống ra được hoa, có gì khác biệt chứ.

Nàng ta cũng cầm lấy một bình uống một ngụm.

Phải nói là... đúng là có thể uống ra được hoa, hơn nữa còn là một đóa hoa lớn vô cùng rực rỡ.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Quả nhiên mũi tên của hắn cắm trên người một con chim sẻ nhỏ, xuyên thẳng từ n.g.ự.c ra.Tô Bân vô cùng kinh ngạc, đây thực sự là do nữ nhân kia b.ắ.n sao?Sao có thể chứ?Hắn luyện tập mấy năm, bảo hắn b.ắ.n trúng vật sống hắn còn chưa đủ tự tin, nữ nhân lười biếng, vô lễ này lại có thể b.ắ.n trúng dễ dàng như vậy?Hắn cầm con chim sẻ và mũi tên, vẻ mặt bối rối lên xe.“Sao thế? Nhặt được rồi à?” Tử Thần nhìn con chim sẻ bị cắm mũi tên trên tay hắn, nhàn nhạt hỏi một câu.“Thực sự là ngươi...”“Đại ca, thực sự là tỷ tỷ này, đệ tận mắt nhìn thấy!” Tô Thành bội phục đến mức đổi cả cách xưng hô, mở miệng gọi nàng ấy là tỷ tỷ.“Ôi chao, Tử Thần, sao con giỏi thế? Còn biết cả b.ắ.n cung nữa à?” Tô phu nhân nhận lấy con chim sẻ, quan sát kỹ lưỡng, rồi quay sang nhìn Tử Thần với vẻ mặt vui mừng: “Nói cho nương biết đi, con học với ai?”Tử Thần giật giật khóe miệng, bà lão này tuổi tác cũng chẳng chênh lệch mình bao nhiêu, vậy mà lại muốn mình gọi bà là nương, nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, lười biếng nói: “Tự học, không ai dạy cả.”“Sao có thể? Công phu này đều cần phải truyền thừa.” Tô Bân lập tức phản bác.“Đó là những người không có thiên phú mới cần, ta tự học là được.” Tử Thần nói xong liền ngáp một cái, ôm lò sưởi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.“Ngươi!” Tô Bân tức đến mặt mày xanh mét.Vân Mộng Hạ VũHắn chưa từng thấy nữ nhân nào ngang ngược như vậy.Đây là lần *****ên hắn biết trên đời lại có nữ nhân vô lễ như vậy.Tô phu nhân lại rất vui mừng, cười tươi như hoa: “Thế nào, Trần Tú, có phải ta đã nhặt được bảo bối rồi không?”“Đúng vậy phu nhân, nàng đúng là bảo bối.” Trần Tú phụ họa. Tô phu nhân nghe được những lời mình muốn nghe, rồi lại nhìn về phía Chương Tử Yên nhưng nàng ta dường như không để ý đến tất cả những điều này, ba hồn bày vía như đang phiêu du ngoài chín tầng mây.Ánh mắt nhìn thẳng vào một nơi nào đó trên mặt đất, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, dường như đang cười nhưng một lúc sau ánh mắt lại trở nên buồn bã...Nàng ta đang nghĩ gì vậy?“Tam di nương!” Tô phu nhân gọi nàng ta một tiếng, không có phản ứng.“Chương Tử Yên!” Tô phu nhân quát.“Ồ! Ồ!” Chương Tử Yên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngơ ngác nhìn Tô phu nhân, ánh mắt rất hoang mang, không biết Tô phu nhân gọi nàng ta làm gì.“Hừ! Đưa bình nước cho ta.” Tô phu nhân chỉ vào mấy bình nước bên cạnh nàng ta.Chương Tử Yên luống cuống tay chân đưa bình nước cho Tô phu nhân, Tô phu nhân mở nắp uống một ngụm, đột nhiên mắt bà sáng lên: “Sao nước này lại có vị khác với ngày thường?”Bà đưa bình cho Trần Tú, vẻ mặt kinh ngạc.Trần Tú nhận lấy, cũng uống một ngụm, liên tục gật đầu: “Đúng là khác, có vẻ ngọt hơn ngày thường.”Tô Bân và Tô Quân nghe vậy cũng lần lượt cầm bình uống hai ngụm, đúng là vậy, mát lạnh, sảng khoái, uống vào như cả người thông suốt hơn nhiều.“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong mắt Tô phu nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.“Có phải Tôn tướng quân cẩn thận, cho thêm thứ gì vào không?” Trần Tú hỏi.“Không phải, nước hôm qua còn chưa như vậy.”Tô phu nhân lắc đầu.Nhưng Chương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường, một bình nước mà cũng có thể uống ra được hoa, có gì khác biệt chứ.Nàng ta cũng cầm lấy một bình uống một ngụm.Phải nói là... đúng là có thể uống ra được hoa, hơn nữa còn là một đóa hoa lớn vô cùng rực rỡ.

Chương 225: Chương 225