“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 250: Chương 250

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Hai người vào thẳng vấn đề, không muốn chậm trễ một chút nào.“Đã đến rồi thì hai vị công tử nhất định phải ăn cơm trước, sau đó chúng ta mới đi đóng xe được chứ? Chúng ta cũng là thông gia rồi, nên có chút thể diện này chứ!”Kiều Quảng nói tiếp: “Thế này, ta để chìa khóa kho ở đây trước, hai vị công tử ăn uống no say rồi, chúng ta lập tức đi nhé?” Nói xong, ông ta rút chìa khóa từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.Làm sao có thể đưa tiền ngay được, thế nào ông ta cũng phải nhân cơ hội này làm quen, sau này còn dễ làm việc chứ?Vương Cố và Vương Chí liếc nhau, thôi được, dù sao cũng đói rồi, ăn no rồi tính tiếp.Dù sao cũng không vội trong chốc lát.Lúc này, một thị nữ bước vào một cách uyển chuyển, tay bưng những khay đựng đủ loại đồ ăn ngon.Trong đó còn có rượu ngon.Kiều Quảng vẫy tay cho thị nữ đặt xuống rồi đi ra ngoài.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên bàn, nghe rõ từng lời của bọn họ.“Nào, ta rót rượu cho hai vị công tử.” Kiều Quảng nói rồi cầm bình rượu rót đầy rượu cho hai người.Cuối cùng mới rót cho mình một ly.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đồng thời ra tay, bỏ thuốc nước không màu không vị vào ba ly rượu.Kiều Quảng nâng ly rượu mời hai người, sau đó ngửa đầu uống cạn.Vương Cố và Vương Chí cũng không chần chừ, uống cạn rượu trong ly.Vân Mộng Hạ VũUống xong một ly, không lâu sau, cả ba cùng ngã vật ra bàn.Tô Mặc cười lạnh một tiếng, cầm chìa khóa trên bàn, sau đó cùng Trần Thiếu Khanh mở cửa sổ, xoay người ra ngoài.Tô Mặc mở bản đồ trong suốt, tìm được vị trí kho, hai người rất thuận lợi tìm được kho.Nhanh chóng mở cửa, hai người nhảy vào bên trong. Kho rất lớn, có hai tầng, để tiết kiệm thời gian, hai người chia nhau hành động.Trần Thiếu Khanh lên tầng hai, Tô Mặc ở tầng một.Hơn mười rương vàng được xếp ngay ngắn ở vị trí cửa ra vào, ngoài ra còn có một số rương gỗ đàn hương rất lớn.Tô Mặc mở một cái ra xem thì ra là một số đồ ngọc, đồ cổ, tranh chữ để cung kính tặng Ngự sử đại nhân.Mỗi thứ đều là trân phẩm, giá trị không hề rẻ.Tô Mặc vung tay thu hết những thứ này vào không gian.Trần Thiếu Khanh lên tầng hai thấy toàn là đồ nội thất cổ quý giá, còn có một số tượng Phật bằng ngọc điêu khắc, chế tác tinh xảo, giá trị liên thành.Hắn không hiểu Kiều Quảng mua những tượng Phật ngọc này để làm gì, kệ ông ta, cứ thu rồi tính sau.Vung tay dọn sạch cả tầng hai.Xuống lầu, thấy kho đã trống không, hai người nhìn nhau cười, sau đó lại lách người đi ra ngoài, khóa cửa lại.Vào nhà, đặt chìa khóa lên bàn, hai người thong thả đi về phía tân phòng.Trước cửa tân phòng, một đám nha hoàn bà tử đang gõ cửa khuyên nhủ người bên trong.“Đại thiếu nãi nãi, mau mở cửa đi, phu nhân đã đến rồi.”Một bà v.ú nhìn nữ nhân sang trọng đang đi tới đây mà hoảng sợ kêu lên.“Trừ khi thả ta ra, nếu không ta thà c.h.ế.t cũng không mở cửa.” Bên trong truyền đến một giọng nói rất kiên định.“Sao thế? Nàng ta vẫn chưa mở cửa sao?” Nữ nhân đi đến trước cửa phòng hỏi.“Thưa phu nhân, đại thiếu nãi nãi nói trừ khi thả nàng ấy đi, nếu không nàng ấy thà c.h.ế.t cũng không mở cửa!”Bà v.ú vẻ mặt bất lực nói.Nữ nhân vẫy tay gọi một bà vú, trên tay bà ta bưng một cái khay, trên đó có một cái hộp phủ khăn lụa đỏ.

Hai người vào thẳng vấn đề, không muốn chậm trễ một chút nào.

“Đã đến rồi thì hai vị công tử nhất định phải ăn cơm trước, sau đó chúng ta mới đi đóng xe được chứ? Chúng ta cũng là thông gia rồi, nên có chút thể diện này chứ!”

Kiều Quảng nói tiếp: “Thế này, ta để chìa khóa kho ở đây trước, hai vị công tử ăn uống no say rồi, chúng ta lập tức đi nhé?” Nói xong, ông ta rút chìa khóa từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.

Làm sao có thể đưa tiền ngay được, thế nào ông ta cũng phải nhân cơ hội này làm quen, sau này còn dễ làm việc chứ?

Vương Cố và Vương Chí liếc nhau, thôi được, dù sao cũng đói rồi, ăn no rồi tính tiếp.

Dù sao cũng không vội trong chốc lát.

Lúc này, một thị nữ bước vào một cách uyển chuyển, tay bưng những khay đựng đủ loại đồ ăn ngon.

Trong đó còn có rượu ngon.

Kiều Quảng vẫy tay cho thị nữ đặt xuống rồi đi ra ngoài.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên bàn, nghe rõ từng lời của bọn họ.

“Nào, ta rót rượu cho hai vị công tử.” Kiều Quảng nói rồi cầm bình rượu rót đầy rượu cho hai người.

Cuối cùng mới rót cho mình một ly.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đồng thời ra tay, bỏ thuốc nước không màu không vị vào ba ly rượu.

Kiều Quảng nâng ly rượu mời hai người, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Vương Cố và Vương Chí cũng không chần chừ, uống cạn rượu trong ly.

Vân Mộng Hạ Vũ

Uống xong một ly, không lâu sau, cả ba cùng ngã vật ra bàn.

Tô Mặc cười lạnh một tiếng, cầm chìa khóa trên bàn, sau đó cùng Trần Thiếu Khanh mở cửa sổ, xoay người ra ngoài.

Tô Mặc mở bản đồ trong suốt, tìm được vị trí kho, hai người rất thuận lợi tìm được kho.

Nhanh chóng mở cửa, hai người nhảy vào bên trong.

 

Kho rất lớn, có hai tầng, để tiết kiệm thời gian, hai người chia nhau hành động.

Trần Thiếu Khanh lên tầng hai, Tô Mặc ở tầng một.

Hơn mười rương vàng được xếp ngay ngắn ở vị trí cửa ra vào, ngoài ra còn có một số rương gỗ đàn hương rất lớn.

Tô Mặc mở một cái ra xem thì ra là một số đồ ngọc, đồ cổ, tranh chữ để cung kính tặng Ngự sử đại nhân.

Mỗi thứ đều là trân phẩm, giá trị không hề rẻ.

Tô Mặc vung tay thu hết những thứ này vào không gian.

Trần Thiếu Khanh lên tầng hai thấy toàn là đồ nội thất cổ quý giá, còn có một số tượng Phật bằng ngọc điêu khắc, chế tác tinh xảo, giá trị liên thành.

Hắn không hiểu Kiều Quảng mua những tượng Phật ngọc này để làm gì, kệ ông ta, cứ thu rồi tính sau.

Vung tay dọn sạch cả tầng hai.

Xuống lầu, thấy kho đã trống không, hai người nhìn nhau cười, sau đó lại lách người đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Vào nhà, đặt chìa khóa lên bàn, hai người thong thả đi về phía tân phòng.

Trước cửa tân phòng, một đám nha hoàn bà tử đang gõ cửa khuyên nhủ người bên trong.

“Đại thiếu nãi nãi, mau mở cửa đi, phu nhân đã đến rồi.”

Một bà v.ú nhìn nữ nhân sang trọng đang đi tới đây mà hoảng sợ kêu lên.

“Trừ khi thả ta ra, nếu không ta thà c.h.ế.t cũng không mở cửa.” Bên trong truyền đến một giọng nói rất kiên định.

“Sao thế? Nàng ta vẫn chưa mở cửa sao?” Nữ nhân đi đến trước cửa phòng hỏi.

“Thưa phu nhân, đại thiếu nãi nãi nói trừ khi thả nàng ấy đi, nếu không nàng ấy thà c.h.ế.t cũng không mở cửa!”

Bà v.ú vẻ mặt bất lực nói.

Nữ nhân vẫy tay gọi một bà vú, trên tay bà ta bưng một cái khay, trên đó có một cái hộp phủ khăn lụa đỏ.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Hai người vào thẳng vấn đề, không muốn chậm trễ một chút nào.“Đã đến rồi thì hai vị công tử nhất định phải ăn cơm trước, sau đó chúng ta mới đi đóng xe được chứ? Chúng ta cũng là thông gia rồi, nên có chút thể diện này chứ!”Kiều Quảng nói tiếp: “Thế này, ta để chìa khóa kho ở đây trước, hai vị công tử ăn uống no say rồi, chúng ta lập tức đi nhé?” Nói xong, ông ta rút chìa khóa từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.Làm sao có thể đưa tiền ngay được, thế nào ông ta cũng phải nhân cơ hội này làm quen, sau này còn dễ làm việc chứ?Vương Cố và Vương Chí liếc nhau, thôi được, dù sao cũng đói rồi, ăn no rồi tính tiếp.Dù sao cũng không vội trong chốc lát.Lúc này, một thị nữ bước vào một cách uyển chuyển, tay bưng những khay đựng đủ loại đồ ăn ngon.Trong đó còn có rượu ngon.Kiều Quảng vẫy tay cho thị nữ đặt xuống rồi đi ra ngoài.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên bàn, nghe rõ từng lời của bọn họ.“Nào, ta rót rượu cho hai vị công tử.” Kiều Quảng nói rồi cầm bình rượu rót đầy rượu cho hai người.Cuối cùng mới rót cho mình một ly.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đồng thời ra tay, bỏ thuốc nước không màu không vị vào ba ly rượu.Kiều Quảng nâng ly rượu mời hai người, sau đó ngửa đầu uống cạn.Vương Cố và Vương Chí cũng không chần chừ, uống cạn rượu trong ly.Vân Mộng Hạ VũUống xong một ly, không lâu sau, cả ba cùng ngã vật ra bàn.Tô Mặc cười lạnh một tiếng, cầm chìa khóa trên bàn, sau đó cùng Trần Thiếu Khanh mở cửa sổ, xoay người ra ngoài.Tô Mặc mở bản đồ trong suốt, tìm được vị trí kho, hai người rất thuận lợi tìm được kho.Nhanh chóng mở cửa, hai người nhảy vào bên trong. Kho rất lớn, có hai tầng, để tiết kiệm thời gian, hai người chia nhau hành động.Trần Thiếu Khanh lên tầng hai, Tô Mặc ở tầng một.Hơn mười rương vàng được xếp ngay ngắn ở vị trí cửa ra vào, ngoài ra còn có một số rương gỗ đàn hương rất lớn.Tô Mặc mở một cái ra xem thì ra là một số đồ ngọc, đồ cổ, tranh chữ để cung kính tặng Ngự sử đại nhân.Mỗi thứ đều là trân phẩm, giá trị không hề rẻ.Tô Mặc vung tay thu hết những thứ này vào không gian.Trần Thiếu Khanh lên tầng hai thấy toàn là đồ nội thất cổ quý giá, còn có một số tượng Phật bằng ngọc điêu khắc, chế tác tinh xảo, giá trị liên thành.Hắn không hiểu Kiều Quảng mua những tượng Phật ngọc này để làm gì, kệ ông ta, cứ thu rồi tính sau.Vung tay dọn sạch cả tầng hai.Xuống lầu, thấy kho đã trống không, hai người nhìn nhau cười, sau đó lại lách người đi ra ngoài, khóa cửa lại.Vào nhà, đặt chìa khóa lên bàn, hai người thong thả đi về phía tân phòng.Trước cửa tân phòng, một đám nha hoàn bà tử đang gõ cửa khuyên nhủ người bên trong.“Đại thiếu nãi nãi, mau mở cửa đi, phu nhân đã đến rồi.”Một bà v.ú nhìn nữ nhân sang trọng đang đi tới đây mà hoảng sợ kêu lên.“Trừ khi thả ta ra, nếu không ta thà c.h.ế.t cũng không mở cửa.” Bên trong truyền đến một giọng nói rất kiên định.“Sao thế? Nàng ta vẫn chưa mở cửa sao?” Nữ nhân đi đến trước cửa phòng hỏi.“Thưa phu nhân, đại thiếu nãi nãi nói trừ khi thả nàng ấy đi, nếu không nàng ấy thà c.h.ế.t cũng không mở cửa!”Bà v.ú vẻ mặt bất lực nói.Nữ nhân vẫy tay gọi một bà vú, trên tay bà ta bưng một cái khay, trên đó có một cái hộp phủ khăn lụa đỏ.

Chương 250: Chương 250