“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 254: Chương 254

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Vu Đinh Lan nhắm mắt lại, nhảy xuống từ trên tường.Tô Mặc lại né người, nàng muốn dạy cho nữ nhân phản bội này một bài học.Vu Đinh Lan sắp rơi xuống đất thì một đôi tay to đưa ra đỡ lấy nàng ta, nàng ta đã an toàn.Vu Đinh Lan mở mắt, vừa định cảm ơn thì phát hiện đó là một thiếu niên anh tuấn, đôi mắt nàng ta đảo loạn, có chút hoảng hốt, vội vàng xuống khỏi vòng tay của nam tử, mặt đỏ ửng nói với hắn: “Cảm ơn công tử! Cảm ơn!”Trần Thiếu Khanh vội vàng xua tay: “Không cần khách sáo, cái bọc này là của cô nương phải không?” Nói rồi nhặt cái bọc trên đất đưa cho Vu Đinh Lan.“Làm phiền công tử rồi.” Giọng nói của Vu Đinh Lan uyển chuyển dễ nghe, Trần Thiếu Khanh vội vàng cười xua tay.Tô Mặc đứng bên cạnh tức đến mức khóe miệng giật giật, quay người sang một bên, không thèm để ý đến bọn họ.Hừ! Thực sắc tính dã!Quả nhiên, nam nhân không có kẻ nào tốt!“Cô nương định đi đâu vậy?” Trần Thiếu Khanh ôn nhu hỏi.“Đi tìm người.” Giọng điệu của Vu Đinh Lan rất kiên định, khác hẳn với vẻ ôn nhu vừa rồi.“Tìm ai? Có lẽ chúng ta có thể giúp được!” Trần Thiếu Khanh nói rồi còn liếc nhìn Tô Mặc đang tức giận ở bên cạnh.“Thật sao? Hắn tên là Tô Bân, vốn là vị hôn phu của ta, chúng ta ân ái mặn nồng nhưng nhà hắn gặp biến cố, gia đình bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày, ta đồng ý gả đến đây là muốn chờ phu quân của ta đi qua đây, ta muốn ở bên hắn, cho dù bị lưu đày ta cũng nguyện gả cho hắn.” Xem ra Vu Đinh Lan không biết tin Tô gia đã đến Thanh thành.“Thật khéo, sáng nay bọn họ đã đến Thanh thành, ước chừng bây giờ đang ở trong đại lao của phủ, chúng ta cũng vừa định đi tìm bọn họ, hay là cùng đi đi?” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt cười.Tô Mặc thấy sư huynh lại nói chuyện vui vẻ với một nữ nhân vừa mới gặp, trong lòng rất không thoải mái. Nói là bá đạo ngang ngược cơ mà?Nói là lạnh lùng kiêu ngạo cơ mà?Sao thấy mĩ nhân là không thấy đâu hết rồi?Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường vẻ nông cạn của sư huynh.Vân Mộng Hạ Vũ“Thật sao? Bọn họ thật sự đã đến Thanh thành rồi sao?” Vu Đinh Lan vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.Quá tốt rồi, cuối cùng nàng ấy cũng có thể gặp được vị hôn phu mà mình ngày đêm mong nhớ.Nàng ấy đã hạ quyết tâm, tìm được hắn, sẽ mãi mãi ở bên hắn, không bao giờ xa rời.Hắn ngồi tù, nàng ấy cũng ngồi tù, hắn bị lưu đày, nàng ấy cũng đi theo.Không ai có thể chia cắt bọn họ được nữa.“Ngươi đã thích Tô Bân như vậy, tại sao còn đồng ý gả cho tên họ Kiều này?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.“Mặc Mặc, Vu cô nương nói, nàng ấy vì muốn ở Thanh thành chờ phu quân của mình.” Trần Thiếu Khanh chen vào nói.“Ta hỏi huynh sao? Sao sư huynh còn hiểu rõ hơn cả nàng ta?” Tô Mặc cảm thấy trong lòng chua xót không kìm được, đây là lần *****ên nàng cãi lại sư huynh.Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc đang nổi giận, cảm thấy có chút khó hiểu: “Mặc Mặc, Vu cô nương muốn đi tìm muội... tìm Tô Bân, các người là người một nhà, nàng ấy là tẩu tẩu tương lai của muội.”Câu cuối cùng này, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc sang một bên, hạ giọng nói.“Thì sao nào? Huynh thấy nàng là mắt sáng lên kìa, nam nhân các người đều như vậy, thấy mỹ nữ là không đi nổi.” Tô Mặc hất tay Trần Thiếu Khanh ra.

Vu Đinh Lan nhắm mắt lại, nhảy xuống từ trên tường.

Tô Mặc lại né người, nàng muốn dạy cho nữ nhân phản bội này một bài học.

Vu Đinh Lan sắp rơi xuống đất thì một đôi tay to đưa ra đỡ lấy nàng ta, nàng ta đã an toàn.

Vu Đinh Lan mở mắt, vừa định cảm ơn thì phát hiện đó là một thiếu niên anh tuấn, đôi mắt nàng ta đảo loạn, có chút hoảng hốt, vội vàng xuống khỏi vòng tay của nam tử, mặt đỏ ửng nói với hắn: “Cảm ơn công tử! Cảm ơn!”

Trần Thiếu Khanh vội vàng xua tay: “Không cần khách sáo, cái bọc này là của cô nương phải không?” Nói rồi nhặt cái bọc trên đất đưa cho Vu Đinh Lan.

“Làm phiền công tử rồi.” Giọng nói của Vu Đinh Lan uyển chuyển dễ nghe, Trần Thiếu Khanh vội vàng cười xua tay.

Tô Mặc đứng bên cạnh tức đến mức khóe miệng giật giật, quay người sang một bên, không thèm để ý đến bọn họ.

Hừ! Thực sắc tính dã!

Quả nhiên, nam nhân không có kẻ nào tốt!

“Cô nương định đi đâu vậy?” Trần Thiếu Khanh ôn nhu hỏi.

“Đi tìm người.” Giọng điệu của Vu Đinh Lan rất kiên định, khác hẳn với vẻ ôn nhu vừa rồi.

“Tìm ai? Có lẽ chúng ta có thể giúp được!” Trần Thiếu Khanh nói rồi còn liếc nhìn Tô Mặc đang tức giận ở bên cạnh.

“Thật sao? Hắn tên là Tô Bân, vốn là vị hôn phu của ta, chúng ta ân ái mặn nồng nhưng nhà hắn gặp biến cố, gia đình bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày, ta đồng ý gả đến đây là muốn chờ phu quân của ta đi qua đây, ta muốn ở bên hắn, cho dù bị lưu đày ta cũng nguyện gả cho hắn.” Xem ra Vu Đinh Lan không biết tin Tô gia đã đến Thanh thành.

“Thật khéo, sáng nay bọn họ đã đến Thanh thành, ước chừng bây giờ đang ở trong đại lao của phủ, chúng ta cũng vừa định đi tìm bọn họ, hay là cùng đi đi?” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt cười.

Tô Mặc thấy sư huynh lại nói chuyện vui vẻ với một nữ nhân vừa mới gặp, trong lòng rất không thoải mái.

 

Nói là bá đạo ngang ngược cơ mà?

Nói là lạnh lùng kiêu ngạo cơ mà?

Sao thấy mĩ nhân là không thấy đâu hết rồi?

Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường vẻ nông cạn của sư huynh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thật sao? Bọn họ thật sự đã đến Thanh thành rồi sao?” Vu Đinh Lan vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Quá tốt rồi, cuối cùng nàng ấy cũng có thể gặp được vị hôn phu mà mình ngày đêm mong nhớ.

Nàng ấy đã hạ quyết tâm, tìm được hắn, sẽ mãi mãi ở bên hắn, không bao giờ xa rời.

Hắn ngồi tù, nàng ấy cũng ngồi tù, hắn bị lưu đày, nàng ấy cũng đi theo.

Không ai có thể chia cắt bọn họ được nữa.

“Ngươi đã thích Tô Bân như vậy, tại sao còn đồng ý gả cho tên họ Kiều này?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

“Mặc Mặc, Vu cô nương nói, nàng ấy vì muốn ở Thanh thành chờ phu quân của mình.” Trần Thiếu Khanh chen vào nói.

“Ta hỏi huynh sao? Sao sư huynh còn hiểu rõ hơn cả nàng ta?” Tô Mặc cảm thấy trong lòng chua xót không kìm được, đây là lần *****ên nàng cãi lại sư huynh.

Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc đang nổi giận, cảm thấy có chút khó hiểu: “Mặc Mặc, Vu cô nương muốn đi tìm muội... tìm Tô Bân, các người là người một nhà, nàng ấy là tẩu tẩu tương lai của muội.”

Câu cuối cùng này, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc sang một bên, hạ giọng nói.

“Thì sao nào? Huynh thấy nàng là mắt sáng lên kìa, nam nhân các người đều như vậy, thấy mỹ nữ là không đi nổi.” Tô Mặc hất tay Trần Thiếu Khanh ra.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Vu Đinh Lan nhắm mắt lại, nhảy xuống từ trên tường.Tô Mặc lại né người, nàng muốn dạy cho nữ nhân phản bội này một bài học.Vu Đinh Lan sắp rơi xuống đất thì một đôi tay to đưa ra đỡ lấy nàng ta, nàng ta đã an toàn.Vu Đinh Lan mở mắt, vừa định cảm ơn thì phát hiện đó là một thiếu niên anh tuấn, đôi mắt nàng ta đảo loạn, có chút hoảng hốt, vội vàng xuống khỏi vòng tay của nam tử, mặt đỏ ửng nói với hắn: “Cảm ơn công tử! Cảm ơn!”Trần Thiếu Khanh vội vàng xua tay: “Không cần khách sáo, cái bọc này là của cô nương phải không?” Nói rồi nhặt cái bọc trên đất đưa cho Vu Đinh Lan.“Làm phiền công tử rồi.” Giọng nói của Vu Đinh Lan uyển chuyển dễ nghe, Trần Thiếu Khanh vội vàng cười xua tay.Tô Mặc đứng bên cạnh tức đến mức khóe miệng giật giật, quay người sang một bên, không thèm để ý đến bọn họ.Hừ! Thực sắc tính dã!Quả nhiên, nam nhân không có kẻ nào tốt!“Cô nương định đi đâu vậy?” Trần Thiếu Khanh ôn nhu hỏi.“Đi tìm người.” Giọng điệu của Vu Đinh Lan rất kiên định, khác hẳn với vẻ ôn nhu vừa rồi.“Tìm ai? Có lẽ chúng ta có thể giúp được!” Trần Thiếu Khanh nói rồi còn liếc nhìn Tô Mặc đang tức giận ở bên cạnh.“Thật sao? Hắn tên là Tô Bân, vốn là vị hôn phu của ta, chúng ta ân ái mặn nồng nhưng nhà hắn gặp biến cố, gia đình bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày, ta đồng ý gả đến đây là muốn chờ phu quân của ta đi qua đây, ta muốn ở bên hắn, cho dù bị lưu đày ta cũng nguyện gả cho hắn.” Xem ra Vu Đinh Lan không biết tin Tô gia đã đến Thanh thành.“Thật khéo, sáng nay bọn họ đã đến Thanh thành, ước chừng bây giờ đang ở trong đại lao của phủ, chúng ta cũng vừa định đi tìm bọn họ, hay là cùng đi đi?” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt cười.Tô Mặc thấy sư huynh lại nói chuyện vui vẻ với một nữ nhân vừa mới gặp, trong lòng rất không thoải mái. Nói là bá đạo ngang ngược cơ mà?Nói là lạnh lùng kiêu ngạo cơ mà?Sao thấy mĩ nhân là không thấy đâu hết rồi?Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường vẻ nông cạn của sư huynh.Vân Mộng Hạ Vũ“Thật sao? Bọn họ thật sự đã đến Thanh thành rồi sao?” Vu Đinh Lan vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.Quá tốt rồi, cuối cùng nàng ấy cũng có thể gặp được vị hôn phu mà mình ngày đêm mong nhớ.Nàng ấy đã hạ quyết tâm, tìm được hắn, sẽ mãi mãi ở bên hắn, không bao giờ xa rời.Hắn ngồi tù, nàng ấy cũng ngồi tù, hắn bị lưu đày, nàng ấy cũng đi theo.Không ai có thể chia cắt bọn họ được nữa.“Ngươi đã thích Tô Bân như vậy, tại sao còn đồng ý gả cho tên họ Kiều này?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.“Mặc Mặc, Vu cô nương nói, nàng ấy vì muốn ở Thanh thành chờ phu quân của mình.” Trần Thiếu Khanh chen vào nói.“Ta hỏi huynh sao? Sao sư huynh còn hiểu rõ hơn cả nàng ta?” Tô Mặc cảm thấy trong lòng chua xót không kìm được, đây là lần *****ên nàng cãi lại sư huynh.Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc đang nổi giận, cảm thấy có chút khó hiểu: “Mặc Mặc, Vu cô nương muốn đi tìm muội... tìm Tô Bân, các người là người một nhà, nàng ấy là tẩu tẩu tương lai của muội.”Câu cuối cùng này, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc sang một bên, hạ giọng nói.“Thì sao nào? Huynh thấy nàng là mắt sáng lên kìa, nam nhân các người đều như vậy, thấy mỹ nữ là không đi nổi.” Tô Mặc hất tay Trần Thiếu Khanh ra.

Chương 254: Chương 254