“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 281: Chương 281

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Nàng ấy là nữ tử, bị ướt sẽ... sẽ bị bệnh.” Tô Bân ngượng ngùng nói.Hắn không giỏi nói dối, lời nói có phần cứng nhắc không tự nhiên.“Vậy bên ngoài có nhiều cô nương của Yên Vũ lâu như vậy, cũng đều là nữ tử, sao huynh không đưa cho bọn họ?” Tô Quân lại lẩm bẩm.“Câm miệng, nói năng kiểu gì vậy, sao có thể đem nàng ấy... so sánh nàng ấy với những người bên ngoài kia?” Tô phu nhân lập tức không vui.Vu Đinh Lan trả lại đồ che mưa cho Tô Bân: “Ta không sao, chàng mặc vào đi.”“Nàng mặc đi.” Tô Bân không chút do dự đội nón lá cho nàng ấy, khoác áo tơi cho nàng ấy.Mắt mọi người mở to tròn xoe, sắp rớt ra ngoài.Đại ca đây là bị trúng tà rồi sao?Chẳng lẽ coi trọng cô nương mặt đen như đáy nồi này sao?Tử Thần nhìn Vu Đinh Lan với vẻ thích thú, rõ ràng là đã ăn Hắc Tố Hoàn nên mặt mới thành như vậy.Viên thuốc này là hắn và đồ đệ cùng nghiên cứu ra, hẳn là cô nương này thành ra như vậy, cũng là do quỷ linh tinh Tô Mặc kia bày trò.Hắn không biết Vu Đinh Lan có quan hệ gì với Tô gia nhưng hắn nhìn ra Tô Bân rất lo lắng cho cô nương này, Tô phu nhân cũng rất để ý đến nàng ấy.Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, lão Lý nhìn những người không có đồ che mưa bị ướt đến mức không còn ra hình người, nghĩ tiếp tục đi như vậy e là không được.Hắn nhìn về phía trước, không khỏi vui mừng, đúng là trời không tuyệt đường người, phía trước lại có một ngôi miếu hoang.“Mọi người nhanh lên, đến miếu hoang phía trước nghỉ ngơi.” Lão Lý lớn tiếng hô. Mưa lớn như vậy, nói chuyện chỉ có thể hét mới miễn cưỡng nghe thấy.Xe ngựa Tô gia đến trước cửa miếu hoang, hơn mười người của Yên Vũ lâu đã bị ướt đến mức không đứng vững, đi đến bậc thềm trước cửa miếu, cả đám đều nằm vật ra đất, thở hổn hển nghiêng ngả.Vài thư sinh thì còn đỡ, tuy cũng rất chật vật nhưng vẫn giữ được phong thái nho nhã của thư sinh, im lặng đi vào miếu, tìm chỗ nghỉ ngơi.Tô Bân và Tô Quân xuống xe, sau đó dìu Tô phu nhân xuống xe.Tô Thành cũng dìu mẫu thân mình xuống, hai người Tô Côn và Tô Lâm ủ rũ cũng tự mình nhảy xuống.Từ sau khi Chương Tử Yên chết, hai hài tử này không thích nói chuyện, có hỏi cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nếu không thể không nói thì cũng chỉ miễn cưỡng nói vài chữ, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.Tô Lâm có lúc ngủ mơ còn khóc, mọi người đều biết, hắn nhớ nương.Mặc dù mọi người đều thương cảm cho chúng nhưng nương của chúng thật sự là...Không ai nhắc đến nữ nhân đó, Tô phu nhân cũng đã cảnh cáo mọi người, không được phép nhắc đến nàng ta, nữ nhân đó là nỗi ô nhục của Tô gia.Còn về Tô Côn, Tô phu nhân vẫn chưa nghĩ ra cách đối xử với hắn, bây giờ lưu đày, cũng chỉ có thể để hắn đi theo, nếu không thì một tiểu hài tử nhỏ như vậy biết đi đâu.Lúc Kiều Uyển còn sống, chỉ nhắc đến Tô Côn một câu, đó là nói hắn là con hoang, là con hoang do Chương Tử Yên với một kẻ nào đó sinh ra, có câu nói này, Kiều gia chắc chắn sẽ không nhận hắn.Cứ đi theo trước đã, đi một bước tính một bước.Tô phu nhân nghĩ đến đây liền thở dài.Người xống xe cuối cùng là Tử Thần và Vu Đinh Lan.Vân Mộng Hạ VũÁnh mắt Tô Bân vẫn luôn dõi theo Vu Đinh Lan, thấy nàng ấy xuống xe, vốn định đưa tay ra đỡ nhưng Tô phu nhân lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

“Nàng ấy là nữ tử, bị ướt sẽ... sẽ bị bệnh.” Tô Bân ngượng ngùng nói.

Hắn không giỏi nói dối, lời nói có phần cứng nhắc không tự nhiên.

“Vậy bên ngoài có nhiều cô nương của Yên Vũ lâu như vậy, cũng đều là nữ tử, sao huynh không đưa cho bọn họ?” Tô Quân lại lẩm bẩm.

“Câm miệng, nói năng kiểu gì vậy, sao có thể đem nàng ấy... so sánh nàng ấy với những người bên ngoài kia?” Tô phu nhân lập tức không vui.

Vu Đinh Lan trả lại đồ che mưa cho Tô Bân: “Ta không sao, chàng mặc vào đi.”

“Nàng mặc đi.” Tô Bân không chút do dự đội nón lá cho nàng ấy, khoác áo tơi cho nàng ấy.

Mắt mọi người mở to tròn xoe, sắp rớt ra ngoài.

Đại ca đây là bị trúng tà rồi sao?

Chẳng lẽ coi trọng cô nương mặt đen như đáy nồi này sao?

Tử Thần nhìn Vu Đinh Lan với vẻ thích thú, rõ ràng là đã ăn Hắc Tố Hoàn nên mặt mới thành như vậy.

Viên thuốc này là hắn và đồ đệ cùng nghiên cứu ra, hẳn là cô nương này thành ra như vậy, cũng là do quỷ linh tinh Tô Mặc kia bày trò.

Hắn không biết Vu Đinh Lan có quan hệ gì với Tô gia nhưng hắn nhìn ra Tô Bân rất lo lắng cho cô nương này, Tô phu nhân cũng rất để ý đến nàng ấy.

Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, lão Lý nhìn những người không có đồ che mưa bị ướt đến mức không còn ra hình người, nghĩ tiếp tục đi như vậy e là không được.

Hắn nhìn về phía trước, không khỏi vui mừng, đúng là trời không tuyệt đường người, phía trước lại có một ngôi miếu hoang.

“Mọi người nhanh lên, đến miếu hoang phía trước nghỉ ngơi.” Lão Lý lớn tiếng hô.

 

Mưa lớn như vậy, nói chuyện chỉ có thể hét mới miễn cưỡng nghe thấy.

Xe ngựa Tô gia đến trước cửa miếu hoang, hơn mười người của Yên Vũ lâu đã bị ướt đến mức không đứng vững, đi đến bậc thềm trước cửa miếu, cả đám đều nằm vật ra đất, thở hổn hển nghiêng ngả.

Vài thư sinh thì còn đỡ, tuy cũng rất chật vật nhưng vẫn giữ được phong thái nho nhã của thư sinh, im lặng đi vào miếu, tìm chỗ nghỉ ngơi.

Tô Bân và Tô Quân xuống xe, sau đó dìu Tô phu nhân xuống xe.

Tô Thành cũng dìu mẫu thân mình xuống, hai người Tô Côn và Tô Lâm ủ rũ cũng tự mình nhảy xuống.

Từ sau khi Chương Tử Yên chết, hai hài tử này không thích nói chuyện, có hỏi cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nếu không thể không nói thì cũng chỉ miễn cưỡng nói vài chữ, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tô Lâm có lúc ngủ mơ còn khóc, mọi người đều biết, hắn nhớ nương.

Mặc dù mọi người đều thương cảm cho chúng nhưng nương của chúng thật sự là...

Không ai nhắc đến nữ nhân đó, Tô phu nhân cũng đã cảnh cáo mọi người, không được phép nhắc đến nàng ta, nữ nhân đó là nỗi ô nhục của Tô gia.

Còn về Tô Côn, Tô phu nhân vẫn chưa nghĩ ra cách đối xử với hắn, bây giờ lưu đày, cũng chỉ có thể để hắn đi theo, nếu không thì một tiểu hài tử nhỏ như vậy biết đi đâu.

Lúc Kiều Uyển còn sống, chỉ nhắc đến Tô Côn một câu, đó là nói hắn là con hoang, là con hoang do Chương Tử Yên với một kẻ nào đó sinh ra, có câu nói này, Kiều gia chắc chắn sẽ không nhận hắn.

Cứ đi theo trước đã, đi một bước tính một bước.

Tô phu nhân nghĩ đến đây liền thở dài.

Người xống xe cuối cùng là Tử Thần và Vu Đinh Lan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Tô Bân vẫn luôn dõi theo Vu Đinh Lan, thấy nàng ấy xuống xe, vốn định đưa tay ra đỡ nhưng Tô phu nhân lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Nàng ấy là nữ tử, bị ướt sẽ... sẽ bị bệnh.” Tô Bân ngượng ngùng nói.Hắn không giỏi nói dối, lời nói có phần cứng nhắc không tự nhiên.“Vậy bên ngoài có nhiều cô nương của Yên Vũ lâu như vậy, cũng đều là nữ tử, sao huynh không đưa cho bọn họ?” Tô Quân lại lẩm bẩm.“Câm miệng, nói năng kiểu gì vậy, sao có thể đem nàng ấy... so sánh nàng ấy với những người bên ngoài kia?” Tô phu nhân lập tức không vui.Vu Đinh Lan trả lại đồ che mưa cho Tô Bân: “Ta không sao, chàng mặc vào đi.”“Nàng mặc đi.” Tô Bân không chút do dự đội nón lá cho nàng ấy, khoác áo tơi cho nàng ấy.Mắt mọi người mở to tròn xoe, sắp rớt ra ngoài.Đại ca đây là bị trúng tà rồi sao?Chẳng lẽ coi trọng cô nương mặt đen như đáy nồi này sao?Tử Thần nhìn Vu Đinh Lan với vẻ thích thú, rõ ràng là đã ăn Hắc Tố Hoàn nên mặt mới thành như vậy.Viên thuốc này là hắn và đồ đệ cùng nghiên cứu ra, hẳn là cô nương này thành ra như vậy, cũng là do quỷ linh tinh Tô Mặc kia bày trò.Hắn không biết Vu Đinh Lan có quan hệ gì với Tô gia nhưng hắn nhìn ra Tô Bân rất lo lắng cho cô nương này, Tô phu nhân cũng rất để ý đến nàng ấy.Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, lão Lý nhìn những người không có đồ che mưa bị ướt đến mức không còn ra hình người, nghĩ tiếp tục đi như vậy e là không được.Hắn nhìn về phía trước, không khỏi vui mừng, đúng là trời không tuyệt đường người, phía trước lại có một ngôi miếu hoang.“Mọi người nhanh lên, đến miếu hoang phía trước nghỉ ngơi.” Lão Lý lớn tiếng hô. Mưa lớn như vậy, nói chuyện chỉ có thể hét mới miễn cưỡng nghe thấy.Xe ngựa Tô gia đến trước cửa miếu hoang, hơn mười người của Yên Vũ lâu đã bị ướt đến mức không đứng vững, đi đến bậc thềm trước cửa miếu, cả đám đều nằm vật ra đất, thở hổn hển nghiêng ngả.Vài thư sinh thì còn đỡ, tuy cũng rất chật vật nhưng vẫn giữ được phong thái nho nhã của thư sinh, im lặng đi vào miếu, tìm chỗ nghỉ ngơi.Tô Bân và Tô Quân xuống xe, sau đó dìu Tô phu nhân xuống xe.Tô Thành cũng dìu mẫu thân mình xuống, hai người Tô Côn và Tô Lâm ủ rũ cũng tự mình nhảy xuống.Từ sau khi Chương Tử Yên chết, hai hài tử này không thích nói chuyện, có hỏi cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nếu không thể không nói thì cũng chỉ miễn cưỡng nói vài chữ, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.Tô Lâm có lúc ngủ mơ còn khóc, mọi người đều biết, hắn nhớ nương.Mặc dù mọi người đều thương cảm cho chúng nhưng nương của chúng thật sự là...Không ai nhắc đến nữ nhân đó, Tô phu nhân cũng đã cảnh cáo mọi người, không được phép nhắc đến nàng ta, nữ nhân đó là nỗi ô nhục của Tô gia.Còn về Tô Côn, Tô phu nhân vẫn chưa nghĩ ra cách đối xử với hắn, bây giờ lưu đày, cũng chỉ có thể để hắn đi theo, nếu không thì một tiểu hài tử nhỏ như vậy biết đi đâu.Lúc Kiều Uyển còn sống, chỉ nhắc đến Tô Côn một câu, đó là nói hắn là con hoang, là con hoang do Chương Tử Yên với một kẻ nào đó sinh ra, có câu nói này, Kiều gia chắc chắn sẽ không nhận hắn.Cứ đi theo trước đã, đi một bước tính một bước.Tô phu nhân nghĩ đến đây liền thở dài.Người xống xe cuối cùng là Tử Thần và Vu Đinh Lan.Vân Mộng Hạ VũÁnh mắt Tô Bân vẫn luôn dõi theo Vu Đinh Lan, thấy nàng ấy xuống xe, vốn định đưa tay ra đỡ nhưng Tô phu nhân lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Chương 281: Chương 281