“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 295: Chương 295

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Sách của ta mất rồi, ta để trong bọc nhưng không thấy đâu nữa.” Lương Sinh kêu lên.“Vừa rồi có ai lại gần ngươi không?” Lão Lý hỏi.Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Diệp: “Vừa rồi nàng ta bảo ta tìm thuốc trị thương cho nàng ta nhưng ta không có, sau đó nàng ta đột nhiên ngất đi, rồi tỉnh lại thì đi mất.”Lão Lý nghe xong, mặt lạnh đi, đi về phía Tiểu Diệp.Tiểu Diệp vì bị thương ở lưng, nàng ta chỉ có thể lót tấm chăn mỏng bên dưới, rồi nằm sấp ngủ,Vân Mộng Hạ Vũ“Dậy!” Lão Lý đi đến quát.Tiểu Diệp giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn: “Lý thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”“Đưa ra đây! Đưa sách của hắn ra đây!” Lý thị vệ đưa tay về phía nàng ta.“Sách gì cơ?” Tiểu Diệp giả vờ ngây ngốc.Lý thị vệ tiến lên đá ngã nàng ta, sau đó nhấc chăn của nàng ta lên, dùng sức giũ giũ: “Bịch.” một tiếng, có thứ gì đó từ trong chăn rơi xuống đất.“Sách của ta.” Lương Sinh mừng rỡ chạy đến, nhặt quyển sách trên đất lên, sau đó ôm chặt vào lòng.“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, thật là quá xấu xa!” Tô Bân tiến lên chỉ vào Tiểu Diệp trách mắng.Tiểu Diệp ngơ ngác, sao quyển sách này lại ở chỗ nàng ta?Không phải Phàm Trần lấy đi rồi sao?Nàng ta nhìn quanh tìm Phàm Trần, Trần Thiếu Khanh đá Phàm Trần ra khỏi không gian, đợi hắn ta tỉnh lại, đứng dậy thì đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của Tiểu Diệp.Lão Lý cầm roi đi về phía Tiểu Diệp, vẻ mặt đầy sát khí. “Là hắn! Là hắn bày mưu!” Tiểu Diệp nhìn roi da, trong lòng sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến nàng ta chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn nói với ta rằng vị công tử này có một quyển sách quý như mạng sống, nói rằng chỉ cần lấy được quyển sách này thì có thể khống chế hắn, muốn hắn làm gì cũng được.”“Vậy nên ngươi đã trộm?” Lão Lý trầm giọng hỏi.“Không phải ta trộm, ta chỉ dụ hắn ra khỏi bọc, là hắn lấy.” Tiểu Diệp cười khẩy nói.“Ả nữ nhân thối tha, ngươi nói bậy, ngươi đang vu khống!” Phàm Trần tức giận, vung nắm đ.ấ.m đánh vào mặt Tiểu Diệp.Lão Lý đứng cạnh Tiểu Diệp, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phàm Trần đ.ấ.m liên tiếp vào mặt và người Tiểu Diệp: “Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Ả nữ nhân đê tiện! Đồ hại người!”“Lý thị vệ, là hắn muốn trộm, ta chỉ bị hắn xúi giục, cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu Diệp bị đánh sưng mặt, đứng dậy chạy trốn tuyệt vọng, miệng còn kêu cứu.“Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng có thứ gì tốt đẹp!” Tô Bân đứng bên cạnh Lương Sinh nói.“Ca Ca! Ca ca! Nương mất tích rồi, huynh mau đi xem đi, nương mất tích rồi!” Lúc này, Tô Quân vội vã chạy đến tìm Tô Bân nói.“Cái gì?” Tô Bân kinh hãi, vừa rồi hắn vội vàng chạy đến, quả thực không để ý đến việc nương mất tích.“Sao lại mất tích được, mau đi tìm!” Tô Bân vội vàng chạy về chỗ người Tô gia ngủ.Hắn đột nhiên chỉ vào bên cạnh Trần Tú: “Mẫu thân không phải đang ở đó sao?”Tô Quân không tin, chạy đến, giật chăn lên, Tô phu nhân lộ ra nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Quân nhi, con làm gì vậy?”“Mẫu thân, vừa rồi sao con không thấy người?” Tô Quân rất kinh ngạc.Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, lại quay về tìm một lần nữa, nếu Tô phu nhân nằm ở đây, hắn không thể không nhìn thấy.Nhưng Tô phu nhân rõ ràng là đang ở đây, hơn nữa còn ngủ ngon lành như vậy.Chẳng lẽ vừa rồi mắt hắn bị mù sao?

“Sách của ta mất rồi, ta để trong bọc nhưng không thấy đâu nữa.” Lương Sinh kêu lên.

“Vừa rồi có ai lại gần ngươi không?” Lão Lý hỏi.

Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Diệp: “Vừa rồi nàng ta bảo ta tìm thuốc trị thương cho nàng ta nhưng ta không có, sau đó nàng ta đột nhiên ngất đi, rồi tỉnh lại thì đi mất.”

Lão Lý nghe xong, mặt lạnh đi, đi về phía Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp vì bị thương ở lưng, nàng ta chỉ có thể lót tấm chăn mỏng bên dưới, rồi nằm sấp ngủ,

Vân Mộng Hạ Vũ

“Dậy!” Lão Lý đi đến quát.

Tiểu Diệp giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn: “Lý thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đưa ra đây! Đưa sách của hắn ra đây!” Lý thị vệ đưa tay về phía nàng ta.

“Sách gì cơ?” Tiểu Diệp giả vờ ngây ngốc.

Lý thị vệ tiến lên đá ngã nàng ta, sau đó nhấc chăn của nàng ta lên, dùng sức giũ giũ: “Bịch.” một tiếng, có thứ gì đó từ trong chăn rơi xuống đất.

“Sách của ta.” Lương Sinh mừng rỡ chạy đến, nhặt quyển sách trên đất lên, sau đó ôm chặt vào lòng.

“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, thật là quá xấu xa!” Tô Bân tiến lên chỉ vào Tiểu Diệp trách mắng.

Tiểu Diệp ngơ ngác, sao quyển sách này lại ở chỗ nàng ta?

Không phải Phàm Trần lấy đi rồi sao?

Nàng ta nhìn quanh tìm Phàm Trần, Trần Thiếu Khanh đá Phàm Trần ra khỏi không gian, đợi hắn ta tỉnh lại, đứng dậy thì đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của Tiểu Diệp.

Lão Lý cầm roi đi về phía Tiểu Diệp, vẻ mặt đầy sát khí.

 

“Là hắn! Là hắn bày mưu!” Tiểu Diệp nhìn roi da, trong lòng sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến nàng ta chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn nói với ta rằng vị công tử này có một quyển sách quý như mạng sống, nói rằng chỉ cần lấy được quyển sách này thì có thể khống chế hắn, muốn hắn làm gì cũng được.”

“Vậy nên ngươi đã trộm?” Lão Lý trầm giọng hỏi.

“Không phải ta trộm, ta chỉ dụ hắn ra khỏi bọc, là hắn lấy.” Tiểu Diệp cười khẩy nói.

“Ả nữ nhân thối tha, ngươi nói bậy, ngươi đang vu khống!” Phàm Trần tức giận, vung nắm đ.ấ.m đánh vào mặt Tiểu Diệp.

Lão Lý đứng cạnh Tiểu Diệp, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phàm Trần đ.ấ.m liên tiếp vào mặt và người Tiểu Diệp: “Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Ả nữ nhân đê tiện! Đồ hại người!”

“Lý thị vệ, là hắn muốn trộm, ta chỉ bị hắn xúi giục, cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu Diệp bị đánh sưng mặt, đứng dậy chạy trốn tuyệt vọng, miệng còn kêu cứu.

“Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng có thứ gì tốt đẹp!” Tô Bân đứng bên cạnh Lương Sinh nói.

“Ca Ca! Ca ca! Nương mất tích rồi, huynh mau đi xem đi, nương mất tích rồi!” Lúc này, Tô Quân vội vã chạy đến tìm Tô Bân nói.

“Cái gì?” Tô Bân kinh hãi, vừa rồi hắn vội vàng chạy đến, quả thực không để ý đến việc nương mất tích.

“Sao lại mất tích được, mau đi tìm!” Tô Bân vội vàng chạy về chỗ người Tô gia ngủ.

Hắn đột nhiên chỉ vào bên cạnh Trần Tú: “Mẫu thân không phải đang ở đó sao?”

Tô Quân không tin, chạy đến, giật chăn lên, Tô phu nhân lộ ra nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Quân nhi, con làm gì vậy?”

“Mẫu thân, vừa rồi sao con không thấy người?” Tô Quân rất kinh ngạc.

Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, lại quay về tìm một lần nữa, nếu Tô phu nhân nằm ở đây, hắn không thể không nhìn thấy.

Nhưng Tô phu nhân rõ ràng là đang ở đây, hơn nữa còn ngủ ngon lành như vậy.

Chẳng lẽ vừa rồi mắt hắn bị mù sao?

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Sách của ta mất rồi, ta để trong bọc nhưng không thấy đâu nữa.” Lương Sinh kêu lên.“Vừa rồi có ai lại gần ngươi không?” Lão Lý hỏi.Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Diệp: “Vừa rồi nàng ta bảo ta tìm thuốc trị thương cho nàng ta nhưng ta không có, sau đó nàng ta đột nhiên ngất đi, rồi tỉnh lại thì đi mất.”Lão Lý nghe xong, mặt lạnh đi, đi về phía Tiểu Diệp.Tiểu Diệp vì bị thương ở lưng, nàng ta chỉ có thể lót tấm chăn mỏng bên dưới, rồi nằm sấp ngủ,Vân Mộng Hạ Vũ“Dậy!” Lão Lý đi đến quát.Tiểu Diệp giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn: “Lý thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”“Đưa ra đây! Đưa sách của hắn ra đây!” Lý thị vệ đưa tay về phía nàng ta.“Sách gì cơ?” Tiểu Diệp giả vờ ngây ngốc.Lý thị vệ tiến lên đá ngã nàng ta, sau đó nhấc chăn của nàng ta lên, dùng sức giũ giũ: “Bịch.” một tiếng, có thứ gì đó từ trong chăn rơi xuống đất.“Sách của ta.” Lương Sinh mừng rỡ chạy đến, nhặt quyển sách trên đất lên, sau đó ôm chặt vào lòng.“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, thật là quá xấu xa!” Tô Bân tiến lên chỉ vào Tiểu Diệp trách mắng.Tiểu Diệp ngơ ngác, sao quyển sách này lại ở chỗ nàng ta?Không phải Phàm Trần lấy đi rồi sao?Nàng ta nhìn quanh tìm Phàm Trần, Trần Thiếu Khanh đá Phàm Trần ra khỏi không gian, đợi hắn ta tỉnh lại, đứng dậy thì đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của Tiểu Diệp.Lão Lý cầm roi đi về phía Tiểu Diệp, vẻ mặt đầy sát khí. “Là hắn! Là hắn bày mưu!” Tiểu Diệp nhìn roi da, trong lòng sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến nàng ta chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn nói với ta rằng vị công tử này có một quyển sách quý như mạng sống, nói rằng chỉ cần lấy được quyển sách này thì có thể khống chế hắn, muốn hắn làm gì cũng được.”“Vậy nên ngươi đã trộm?” Lão Lý trầm giọng hỏi.“Không phải ta trộm, ta chỉ dụ hắn ra khỏi bọc, là hắn lấy.” Tiểu Diệp cười khẩy nói.“Ả nữ nhân thối tha, ngươi nói bậy, ngươi đang vu khống!” Phàm Trần tức giận, vung nắm đ.ấ.m đánh vào mặt Tiểu Diệp.Lão Lý đứng cạnh Tiểu Diệp, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phàm Trần đ.ấ.m liên tiếp vào mặt và người Tiểu Diệp: “Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Ả nữ nhân đê tiện! Đồ hại người!”“Lý thị vệ, là hắn muốn trộm, ta chỉ bị hắn xúi giục, cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu Diệp bị đánh sưng mặt, đứng dậy chạy trốn tuyệt vọng, miệng còn kêu cứu.“Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng có thứ gì tốt đẹp!” Tô Bân đứng bên cạnh Lương Sinh nói.“Ca Ca! Ca ca! Nương mất tích rồi, huynh mau đi xem đi, nương mất tích rồi!” Lúc này, Tô Quân vội vã chạy đến tìm Tô Bân nói.“Cái gì?” Tô Bân kinh hãi, vừa rồi hắn vội vàng chạy đến, quả thực không để ý đến việc nương mất tích.“Sao lại mất tích được, mau đi tìm!” Tô Bân vội vàng chạy về chỗ người Tô gia ngủ.Hắn đột nhiên chỉ vào bên cạnh Trần Tú: “Mẫu thân không phải đang ở đó sao?”Tô Quân không tin, chạy đến, giật chăn lên, Tô phu nhân lộ ra nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Quân nhi, con làm gì vậy?”“Mẫu thân, vừa rồi sao con không thấy người?” Tô Quân rất kinh ngạc.Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, lại quay về tìm một lần nữa, nếu Tô phu nhân nằm ở đây, hắn không thể không nhìn thấy.Nhưng Tô phu nhân rõ ràng là đang ở đây, hơn nữa còn ngủ ngon lành như vậy.Chẳng lẽ vừa rồi mắt hắn bị mù sao?

Chương 295: Chương 295