“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…
Chương 317: Chương 317
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Nếu không phải Bắc Cương Vương có ơn cứu mạng với hắn, có lẽ hắn đã sớm rời đi.“Vậy đại ca định theo chúng ta đến Đinh Đào sao?” Tô Quân hỏi.“Cũng không phải, sau khi đến Nhạn Sơn Quan có lẽ ta sẽ cáo từ.”“Trong vòng năm ngày ngươi không được đi đâu cả, nếu không sẽ lại trúng độc mà chết.” Giọng Tử Thần vẫn không mang theo một tia ấm áp nào: “Mỗi ngày ngươi phải uống thuốc giải độc của ta, rời khỏi xe ngựa này, e rằng cả đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi.”Tào Tây nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ y thuật của nữ tử xinh đẹp trước mặt lại cao siêu đến vậy.“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ có mình hắn nghe thấy.Xe chạy được khoảng chưa đầy hai canh giờ, cuối cùng lão Lý cũng quyết định nghỉ ngơi.Xuống xe ngựa, mọi người mới phát hiện đã đi ra khỏi vùng đất lầy lội, nơi này hẳn là không có mưa, mặt đất toàn là đất vàng khô ráo.Không có thôn xóm, nhìn xa xa có mấy cây lùn thưa thớt.Mọi người đều tìm chỗ bằng phẳng dựng bếp chuẩn bị nấu cơm.“Ngươi qua đây, nấu cơm cho chúng ta.” Lão Lý nói với Đinh Lan.Đinh Lan nhìn Tô phu nhân cầu cứu.Tô phu nhân vội vàng nói: “Các vị quan gia hôm nay vẫn cùng chúng ta nấu chung đi, dù sao trên xe cũng có người bệnh, không biết bọn cướp kia có còn tập kích nữa không, có các vị quan gia ở đây, chúng ta mới yên tâm hơn.”Lời này nhắc nhở lão Lý, hắn gật đầu: “Được, chỉ là như vậy sẽ làm phiền Tô phu nhân quá.”Dù sao thì người làm người khác bị thương cũng là ngựa của mình, hơn nữa còn ngồi trên xe ngựa của người ta, hắn thực sự có chút áy náy. Vì nấu chung nên các thị vệ đều cùng nhau đến giúp, người Tô gia trừ những hài tử chưa thành niên cũng đều cùng ra tay.“Phu nhân, để chúng ta làm là được.” Trương Liên và Trương Cúc chạy đến giành làm, không để Tô phu nhân và mấy nữ quyến khác động tay.Tô phu nhân: “Vậy thì vất vả cho ba người các ngươi rồi.”Nói rồi kéo Đinh Lan đến trước mặt hai tỷ muội họ.Hai tỷ muội biết nàng ấy là người được thuê đến giúp nấu cơm nên cũng không khách sáo với nàng ấy, ba người cùng nhau bận rộn.Vo gạo, thái rau, chuẩn bị mọi nguyên liệu nấu cơm.Đinh Lan rất chăm chú nhìn hai tỷ muội họ làm việc thoăn thoắt, ghi nhớ từng thứ trong lòng.“Này! Trương Liên các ngươi là người của chúng ta, sao lại sang bên kia, chúng ta phải làm sao?” Có mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đi đến muốn kéo hai tỷ muội Trương Liên.“Chúng ta không đi, phu nhân cho chúng ta quần áo, chúng ta đã hứa sẽ giúp họ nấu cơm.” Trương Liên né tránh.“Bên này có nhiều người như vậy, còn cần các ngươi sao? Mau đi, đừng nói nhảm!” Vài nữ tử rất ngang ngược, xông lên kẹp hai tỷ muội họ định đi.Không còn hai tỷ muội Trương Liên, chỉ còn lại mấy người bọn họ mười ngón tay không dính nước, ngay cả củi cũng không nhóm được, càng đừng nói đến nấu cơm.“Chúng ta không đi! Không đi!” Trương Liên và Trương Cúc đều né tránh, không để bọn họ đụng vào mình.“Các ngươi phản rồi, có đi không? Không đi thì đánh c.h.ế.t các ngươi.”Có người bắt đầu giơ nắm đ.ấ.m về phía hai tỷ muội.“Các ngươi làm gì vậy? Họ đã nói không đi, các ngươi không nghe thấy sao?” Đinh Lan xông lên kéo hai tỷ muội sang một bên.“Ồ, đồ mặt đen như đ.í.t nồi cũng đến xen vào, cút đi! Nếu không thì đánh cả ngươi!”
Nếu không phải Bắc Cương Vương có ơn cứu mạng với hắn, có lẽ hắn đã sớm rời đi.
“Vậy đại ca định theo chúng ta đến Đinh Đào sao?” Tô Quân hỏi.
“Cũng không phải, sau khi đến Nhạn Sơn Quan có lẽ ta sẽ cáo từ.”
“Trong vòng năm ngày ngươi không được đi đâu cả, nếu không sẽ lại trúng độc mà chết.” Giọng Tử Thần vẫn không mang theo một tia ấm áp nào: “Mỗi ngày ngươi phải uống thuốc giải độc của ta, rời khỏi xe ngựa này, e rằng cả đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi.”
Tào Tây nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ y thuật của nữ tử xinh đẹp trước mặt lại cao siêu đến vậy.
“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ có mình hắn nghe thấy.
Xe chạy được khoảng chưa đầy hai canh giờ, cuối cùng lão Lý cũng quyết định nghỉ ngơi.
Xuống xe ngựa, mọi người mới phát hiện đã đi ra khỏi vùng đất lầy lội, nơi này hẳn là không có mưa, mặt đất toàn là đất vàng khô ráo.
Không có thôn xóm, nhìn xa xa có mấy cây lùn thưa thớt.
Mọi người đều tìm chỗ bằng phẳng dựng bếp chuẩn bị nấu cơm.
“Ngươi qua đây, nấu cơm cho chúng ta.” Lão Lý nói với Đinh Lan.
Đinh Lan nhìn Tô phu nhân cầu cứu.
Tô phu nhân vội vàng nói: “Các vị quan gia hôm nay vẫn cùng chúng ta nấu chung đi, dù sao trên xe cũng có người bệnh, không biết bọn cướp kia có còn tập kích nữa không, có các vị quan gia ở đây, chúng ta mới yên tâm hơn.”
Lời này nhắc nhở lão Lý, hắn gật đầu: “Được, chỉ là như vậy sẽ làm phiền Tô phu nhân quá.”
Dù sao thì người làm người khác bị thương cũng là ngựa của mình, hơn nữa còn ngồi trên xe ngựa của người ta, hắn thực sự có chút áy náy.
Vì nấu chung nên các thị vệ đều cùng nhau đến giúp, người Tô gia trừ những hài tử chưa thành niên cũng đều cùng ra tay.
“Phu nhân, để chúng ta làm là được.” Trương Liên và Trương Cúc chạy đến giành làm, không để Tô phu nhân và mấy nữ quyến khác động tay.
Tô phu nhân: “Vậy thì vất vả cho ba người các ngươi rồi.”
Nói rồi kéo Đinh Lan đến trước mặt hai tỷ muội họ.
Hai tỷ muội biết nàng ấy là người được thuê đến giúp nấu cơm nên cũng không khách sáo với nàng ấy, ba người cùng nhau bận rộn.
Vo gạo, thái rau, chuẩn bị mọi nguyên liệu nấu cơm.
Đinh Lan rất chăm chú nhìn hai tỷ muội họ làm việc thoăn thoắt, ghi nhớ từng thứ trong lòng.
“Này! Trương Liên các ngươi là người của chúng ta, sao lại sang bên kia, chúng ta phải làm sao?” Có mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đi đến muốn kéo hai tỷ muội Trương Liên.
“Chúng ta không đi, phu nhân cho chúng ta quần áo, chúng ta đã hứa sẽ giúp họ nấu cơm.” Trương Liên né tránh.
“Bên này có nhiều người như vậy, còn cần các ngươi sao? Mau đi, đừng nói nhảm!” Vài nữ tử rất ngang ngược, xông lên kẹp hai tỷ muội họ định đi.
Không còn hai tỷ muội Trương Liên, chỉ còn lại mấy người bọn họ mười ngón tay không dính nước, ngay cả củi cũng không nhóm được, càng đừng nói đến nấu cơm.
“Chúng ta không đi! Không đi!” Trương Liên và Trương Cúc đều né tránh, không để bọn họ đụng vào mình.
“Các ngươi phản rồi, có đi không? Không đi thì đánh c.h.ế.t các ngươi.”
Có người bắt đầu giơ nắm đ.ấ.m về phía hai tỷ muội.
“Các ngươi làm gì vậy? Họ đã nói không đi, các ngươi không nghe thấy sao?” Đinh Lan xông lên kéo hai tỷ muội sang một bên.
“Ồ, đồ mặt đen như đ.í.t nồi cũng đến xen vào, cút đi! Nếu không thì đánh cả ngươi!”
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Nếu không phải Bắc Cương Vương có ơn cứu mạng với hắn, có lẽ hắn đã sớm rời đi.“Vậy đại ca định theo chúng ta đến Đinh Đào sao?” Tô Quân hỏi.“Cũng không phải, sau khi đến Nhạn Sơn Quan có lẽ ta sẽ cáo từ.”“Trong vòng năm ngày ngươi không được đi đâu cả, nếu không sẽ lại trúng độc mà chết.” Giọng Tử Thần vẫn không mang theo một tia ấm áp nào: “Mỗi ngày ngươi phải uống thuốc giải độc của ta, rời khỏi xe ngựa này, e rằng cả đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi.”Tào Tây nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ y thuật của nữ tử xinh đẹp trước mặt lại cao siêu đến vậy.“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ có mình hắn nghe thấy.Xe chạy được khoảng chưa đầy hai canh giờ, cuối cùng lão Lý cũng quyết định nghỉ ngơi.Xuống xe ngựa, mọi người mới phát hiện đã đi ra khỏi vùng đất lầy lội, nơi này hẳn là không có mưa, mặt đất toàn là đất vàng khô ráo.Không có thôn xóm, nhìn xa xa có mấy cây lùn thưa thớt.Mọi người đều tìm chỗ bằng phẳng dựng bếp chuẩn bị nấu cơm.“Ngươi qua đây, nấu cơm cho chúng ta.” Lão Lý nói với Đinh Lan.Đinh Lan nhìn Tô phu nhân cầu cứu.Tô phu nhân vội vàng nói: “Các vị quan gia hôm nay vẫn cùng chúng ta nấu chung đi, dù sao trên xe cũng có người bệnh, không biết bọn cướp kia có còn tập kích nữa không, có các vị quan gia ở đây, chúng ta mới yên tâm hơn.”Lời này nhắc nhở lão Lý, hắn gật đầu: “Được, chỉ là như vậy sẽ làm phiền Tô phu nhân quá.”Dù sao thì người làm người khác bị thương cũng là ngựa của mình, hơn nữa còn ngồi trên xe ngựa của người ta, hắn thực sự có chút áy náy. Vì nấu chung nên các thị vệ đều cùng nhau đến giúp, người Tô gia trừ những hài tử chưa thành niên cũng đều cùng ra tay.“Phu nhân, để chúng ta làm là được.” Trương Liên và Trương Cúc chạy đến giành làm, không để Tô phu nhân và mấy nữ quyến khác động tay.Tô phu nhân: “Vậy thì vất vả cho ba người các ngươi rồi.”Nói rồi kéo Đinh Lan đến trước mặt hai tỷ muội họ.Hai tỷ muội biết nàng ấy là người được thuê đến giúp nấu cơm nên cũng không khách sáo với nàng ấy, ba người cùng nhau bận rộn.Vo gạo, thái rau, chuẩn bị mọi nguyên liệu nấu cơm.Đinh Lan rất chăm chú nhìn hai tỷ muội họ làm việc thoăn thoắt, ghi nhớ từng thứ trong lòng.“Này! Trương Liên các ngươi là người của chúng ta, sao lại sang bên kia, chúng ta phải làm sao?” Có mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đi đến muốn kéo hai tỷ muội Trương Liên.“Chúng ta không đi, phu nhân cho chúng ta quần áo, chúng ta đã hứa sẽ giúp họ nấu cơm.” Trương Liên né tránh.“Bên này có nhiều người như vậy, còn cần các ngươi sao? Mau đi, đừng nói nhảm!” Vài nữ tử rất ngang ngược, xông lên kẹp hai tỷ muội họ định đi.Không còn hai tỷ muội Trương Liên, chỉ còn lại mấy người bọn họ mười ngón tay không dính nước, ngay cả củi cũng không nhóm được, càng đừng nói đến nấu cơm.“Chúng ta không đi! Không đi!” Trương Liên và Trương Cúc đều né tránh, không để bọn họ đụng vào mình.“Các ngươi phản rồi, có đi không? Không đi thì đánh c.h.ế.t các ngươi.”Có người bắt đầu giơ nắm đ.ấ.m về phía hai tỷ muội.“Các ngươi làm gì vậy? Họ đã nói không đi, các ngươi không nghe thấy sao?” Đinh Lan xông lên kéo hai tỷ muội sang một bên.“Ồ, đồ mặt đen như đ.í.t nồi cũng đến xen vào, cút đi! Nếu không thì đánh cả ngươi!”