“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 338: Chương 338

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Lý trưởng còn nhớ hôm đó có một thợ săn bị thương đến thôn chúng ta không?” Lý lang trung ngẩng đầu nhìn Lý trưởng.“Nhớ chứ, hắn cố ý đến tìm ngươi chữa thương, lúc đó bị thương rất nặng, là ta kêu người khiêng hắn vào y quán.” Lý trưởng gật đầu nói.“Ngươi có biết hắn là người thế nào không?” Lý lang trung nói, giọng nói dần nhỏ lại, chỉ có ông ta và Lý trưởng là nghe thấy.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đương nhiên cũng nghe rất rõ.“Là người thế nào?” Lý trưởng nhíu mày hỏi.“Hắn... hắn là...”Lời còn chưa dứt: “Vút.” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cổ họng ông ta, Lý lang trung lập tức tắt thở.“Ai?” Nhìn t.h.i t.h.ể Lý lang trung, Lý trưởng giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng ngoài tiếng gió thổi bên tai, còn có tiếng chim bay lên thì không có gì cả.Thôn dân thấy Lý lang trung đang khỏe mạnh bỗng nhiên bị một mũi tên b.ắ.n chết, đều sợ hãi tản ra.Quá kinh hoàng rồi, trước là Lý lang trung mà họ kính trọng lại là hung thủ đầu độc hại người, sau đó ông ta lại đột nhiên chết.Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Trong lòng thôn dân đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đuổi theo hướng mũi tên b.ắ.n tới, thấy một bóng người từ sau gò đất lóe lên rồi biến mất.“Chuyện này có kỳ quặc.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.“Mặc Mặc, muội về trước đi, ta đi đuổi theo.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền biến mất. Tô Mặc quay lại bên Lý trưởng đang ngẩn người, nói với ông ta: “Lý trưởng yên tâm, chúng ta có cách tìm ra hung thủ g.i.ế.c Lý lang trung, hơn nữa chúng ta cũng có thể chữa khỏi bệnh của thôn dân, chỉ cần Lý trưởng cũng giúp chúng ta một việc.”Lý trưởng nghe xong, mây đen trên mặt lập tức tan đi, ông ta lập tức nói: “Thần y, chỉ cần ngài có thể cứu thôn dân, bảo ta làm gì cũng được.”“...” Tô Mặc thì thầm vào tai ông ta vài câu, đồng thời dặn dò: “Đừng nói gì khác, chỉ nói bệnh của thôn dân không sao, ở đây có thể chữa khỏi là được.”“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay!” Lý trưởng đáp ứng, hét lớn với thôn dân vây quanh: “Nhà nào có người bệnh, đều đến tìm thần y lấy thuốc, mọi người đổ hết nước thuốc còn lại ở nhà đi, chỉ uống thuốc thần y cho là được.”Nói xong, ông ta sắp xếp cho mấy thanh niên cưỡi ngựa ra khỏi thôn.Thôn dân lập tức vây quanh Tô Mặc, bọn họ đều nhìn thấy nương của Tiểu Sinh c.h.ế.t đi sống lại, hơn nữa nương của Tiểu Sinh cũng đã đích thân thừa nhận là thần y này chữa khỏi, bọn họ không thể không tin được.Vân Mộng Hạ Vũ“Nhà ta có người bệnh.”“Nhà ta cũng có.”Mọi người ùa đến nói với Tô Mặc.“Đừng chen lấn, từng nhà một...” Tô Mặc nói với mọi người.Trên núi, mọi người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, con đường núi trọc lóc vô cùng khó đi, những thị vệ cưỡi ngựa cũng phải xuống ngựa, dắt ngựa đi từng bước một.Nhìn đoàn người như trâu già, lão Lý có chút hối hận, chi bằng trước tiên hắn nên phái người đi dò xét tình hình trong thôn rồi mới quyết định.Hắn nhìn về phía sau, quay lại cũng không phải là không thể, bởi vì nửa ngày nay cũng không đi được bao xa, chỉ là hắn có chút không giữ được mặt mũi, lỡ có người cho rằng hắn trở mặt thì hắn phải giải thích thế nào, không thể tự vả vào mặt mình chứ?Đến nước này, hắn chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.“Không được rồi, chúng ta mệt c.h.ế.t mất, không đi nổi nữa.” Các cô nương của Yên Vũ lâu lần lượt ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lười biếng.

“Lý trưởng còn nhớ hôm đó có một thợ săn bị thương đến thôn chúng ta không?” Lý lang trung ngẩng đầu nhìn Lý trưởng.

“Nhớ chứ, hắn cố ý đến tìm ngươi chữa thương, lúc đó bị thương rất nặng, là ta kêu người khiêng hắn vào y quán.” Lý trưởng gật đầu nói.

“Ngươi có biết hắn là người thế nào không?” Lý lang trung nói, giọng nói dần nhỏ lại, chỉ có ông ta và Lý trưởng là nghe thấy.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đương nhiên cũng nghe rất rõ.

“Là người thế nào?” Lý trưởng nhíu mày hỏi.

“Hắn... hắn là...”

Lời còn chưa dứt: “Vút.” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cổ họng ông ta, Lý lang trung lập tức tắt thở.

“Ai?” Nhìn t.h.i t.h.ể Lý lang trung, Lý trưởng giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng ngoài tiếng gió thổi bên tai, còn có tiếng chim bay lên thì không có gì cả.

Thôn dân thấy Lý lang trung đang khỏe mạnh bỗng nhiên bị một mũi tên b.ắ.n chết, đều sợ hãi tản ra.

Quá kinh hoàng rồi, trước là Lý lang trung mà họ kính trọng lại là hung thủ đầu độc hại người, sau đó ông ta lại đột nhiên chết.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trong lòng thôn dân đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đuổi theo hướng mũi tên b.ắ.n tới, thấy một bóng người từ sau gò đất lóe lên rồi biến mất.

“Chuyện này có kỳ quặc.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.

“Mặc Mặc, muội về trước đi, ta đi đuổi theo.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền biến mất.

 

Tô Mặc quay lại bên Lý trưởng đang ngẩn người, nói với ông ta: “Lý trưởng yên tâm, chúng ta có cách tìm ra hung thủ g.i.ế.c Lý lang trung, hơn nữa chúng ta cũng có thể chữa khỏi bệnh của thôn dân, chỉ cần Lý trưởng cũng giúp chúng ta một việc.”

Lý trưởng nghe xong, mây đen trên mặt lập tức tan đi, ông ta lập tức nói: “Thần y, chỉ cần ngài có thể cứu thôn dân, bảo ta làm gì cũng được.”

“...” Tô Mặc thì thầm vào tai ông ta vài câu, đồng thời dặn dò: “Đừng nói gì khác, chỉ nói bệnh của thôn dân không sao, ở đây có thể chữa khỏi là được.”

“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay!” Lý trưởng đáp ứng, hét lớn với thôn dân vây quanh: “Nhà nào có người bệnh, đều đến tìm thần y lấy thuốc, mọi người đổ hết nước thuốc còn lại ở nhà đi, chỉ uống thuốc thần y cho là được.”

Nói xong, ông ta sắp xếp cho mấy thanh niên cưỡi ngựa ra khỏi thôn.

Thôn dân lập tức vây quanh Tô Mặc, bọn họ đều nhìn thấy nương của Tiểu Sinh c.h.ế.t đi sống lại, hơn nữa nương của Tiểu Sinh cũng đã đích thân thừa nhận là thần y này chữa khỏi, bọn họ không thể không tin được.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhà ta có người bệnh.”

“Nhà ta cũng có.”

Mọi người ùa đến nói với Tô Mặc.

“Đừng chen lấn, từng nhà một...” Tô Mặc nói với mọi người.

Trên núi, mọi người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, con đường núi trọc lóc vô cùng khó đi, những thị vệ cưỡi ngựa cũng phải xuống ngựa, dắt ngựa đi từng bước một.

Nhìn đoàn người như trâu già, lão Lý có chút hối hận, chi bằng trước tiên hắn nên phái người đi dò xét tình hình trong thôn rồi mới quyết định.

Hắn nhìn về phía sau, quay lại cũng không phải là không thể, bởi vì nửa ngày nay cũng không đi được bao xa, chỉ là hắn có chút không giữ được mặt mũi, lỡ có người cho rằng hắn trở mặt thì hắn phải giải thích thế nào, không thể tự vả vào mặt mình chứ?

Đến nước này, hắn chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

“Không được rồi, chúng ta mệt c.h.ế.t mất, không đi nổi nữa.” Các cô nương của Yên Vũ lâu lần lượt ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lười biếng.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Lý trưởng còn nhớ hôm đó có một thợ săn bị thương đến thôn chúng ta không?” Lý lang trung ngẩng đầu nhìn Lý trưởng.“Nhớ chứ, hắn cố ý đến tìm ngươi chữa thương, lúc đó bị thương rất nặng, là ta kêu người khiêng hắn vào y quán.” Lý trưởng gật đầu nói.“Ngươi có biết hắn là người thế nào không?” Lý lang trung nói, giọng nói dần nhỏ lại, chỉ có ông ta và Lý trưởng là nghe thấy.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đương nhiên cũng nghe rất rõ.“Là người thế nào?” Lý trưởng nhíu mày hỏi.“Hắn... hắn là...”Lời còn chưa dứt: “Vút.” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cổ họng ông ta, Lý lang trung lập tức tắt thở.“Ai?” Nhìn t.h.i t.h.ể Lý lang trung, Lý trưởng giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng ngoài tiếng gió thổi bên tai, còn có tiếng chim bay lên thì không có gì cả.Thôn dân thấy Lý lang trung đang khỏe mạnh bỗng nhiên bị một mũi tên b.ắ.n chết, đều sợ hãi tản ra.Quá kinh hoàng rồi, trước là Lý lang trung mà họ kính trọng lại là hung thủ đầu độc hại người, sau đó ông ta lại đột nhiên chết.Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Trong lòng thôn dân đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đuổi theo hướng mũi tên b.ắ.n tới, thấy một bóng người từ sau gò đất lóe lên rồi biến mất.“Chuyện này có kỳ quặc.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.“Mặc Mặc, muội về trước đi, ta đi đuổi theo.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền biến mất. Tô Mặc quay lại bên Lý trưởng đang ngẩn người, nói với ông ta: “Lý trưởng yên tâm, chúng ta có cách tìm ra hung thủ g.i.ế.c Lý lang trung, hơn nữa chúng ta cũng có thể chữa khỏi bệnh của thôn dân, chỉ cần Lý trưởng cũng giúp chúng ta một việc.”Lý trưởng nghe xong, mây đen trên mặt lập tức tan đi, ông ta lập tức nói: “Thần y, chỉ cần ngài có thể cứu thôn dân, bảo ta làm gì cũng được.”“...” Tô Mặc thì thầm vào tai ông ta vài câu, đồng thời dặn dò: “Đừng nói gì khác, chỉ nói bệnh của thôn dân không sao, ở đây có thể chữa khỏi là được.”“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay!” Lý trưởng đáp ứng, hét lớn với thôn dân vây quanh: “Nhà nào có người bệnh, đều đến tìm thần y lấy thuốc, mọi người đổ hết nước thuốc còn lại ở nhà đi, chỉ uống thuốc thần y cho là được.”Nói xong, ông ta sắp xếp cho mấy thanh niên cưỡi ngựa ra khỏi thôn.Thôn dân lập tức vây quanh Tô Mặc, bọn họ đều nhìn thấy nương của Tiểu Sinh c.h.ế.t đi sống lại, hơn nữa nương của Tiểu Sinh cũng đã đích thân thừa nhận là thần y này chữa khỏi, bọn họ không thể không tin được.Vân Mộng Hạ Vũ“Nhà ta có người bệnh.”“Nhà ta cũng có.”Mọi người ùa đến nói với Tô Mặc.“Đừng chen lấn, từng nhà một...” Tô Mặc nói với mọi người.Trên núi, mọi người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, con đường núi trọc lóc vô cùng khó đi, những thị vệ cưỡi ngựa cũng phải xuống ngựa, dắt ngựa đi từng bước một.Nhìn đoàn người như trâu già, lão Lý có chút hối hận, chi bằng trước tiên hắn nên phái người đi dò xét tình hình trong thôn rồi mới quyết định.Hắn nhìn về phía sau, quay lại cũng không phải là không thể, bởi vì nửa ngày nay cũng không đi được bao xa, chỉ là hắn có chút không giữ được mặt mũi, lỡ có người cho rằng hắn trở mặt thì hắn phải giải thích thế nào, không thể tự vả vào mặt mình chứ?Đến nước này, hắn chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.“Không được rồi, chúng ta mệt c.h.ế.t mất, không đi nổi nữa.” Các cô nương của Yên Vũ lâu lần lượt ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lười biếng.

Chương 338: Chương 338