“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 348: Chương 348

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Không riêng ta, cả trấn, thậm chí cả thành Nhạn Sơn Quan cũng không có, vị thuốc mà nương của ngươi phải dùng chỉ có thể nhập từ Phiên quốc nhưng không hiểu sao, thương nhân Phiên quốc đã lâu không cung cấp hàng nữa.”Trịnh lang trung bất lực lắc đầu, tài nghệ mà không có nguyên liệu cũng như một phụ nhân đảm đang thì cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta có lòng nhưng không có sức.“Vậy nương của ta phải làm sao? Chỉ còn cách chờ c.h.ế.t thôi sao?” Tiểu Tùng òa lên khóc.Lão Lý dẫn mọi người vừa khéo đi đến đây, thấy được cảnh này.“Xin hỏi vị lang trung này, vị thuốc bị thiếu đó tên là gì?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.“Là khương hoạt, xin hỏi phu nhân là?” Trịnh lang trung nhìn đoàn người này, lại nhìn Tô phu nhân trong xe hỏi.“Ta họ Tô, sao bây giờ loại thuốc này lại khan hiếm vậy?” Tô phu nhân lại hỏi.“Không chỉ riêng loại này, có hơn mười loại thuốc vẫn luôn phụ thuộc vào thương nhân Phiên quốc nhập hàng, chỉ không biết vì sao đột nhiên họ cắt nguồn hàng nên lập tức có hơn mười loại thuốc đều hết hàng, bệnh của những bệnh nhân này tuy có thể chữa khỏi nhưng không có thuốc, chúng ta cũng không có cách nào.”Trịnh lang trung nói xong thở dài, ông ta đưa tay ***** Tiểu Tùng đang nước mắt lưng tròng: “Ta chỉ có thể rảnh rỗi thì đến châm cứu cho nương của ngươi nhưng như vậy chỉ có thể tạm thời giảm đau đầu, không thể trị tận gốc.”“Cũng được! Châm cứu cũng được!” Tiểu Tùng nghe xong dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu đồng ý.“Châm cứu không dùng thuốc, Diêm Vương vẫn gọi! Vị lang trung này, ông như vậy chẳng phải là lừa tiểu hài tử sao?” Giọng Tử Thần từ trong xe truyền ra.Trịnh lang trung nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta là một lang trung mấy chục năm, sao có thể không biết đạo lý này nhưng ông ta có cách nào? Nếu có thuốc, ông ta còn cần phải vất vả như vậy sao?“Tiểu Tùng, thôi bỏ đi, không có thuốc, châm cứu thực sự cũng không có ý nghĩa gì lớn.” Ông ta bị lời Tử Thần nói làm chùn bước.“Lang trung không khám bệnh, lòng dạ thật tàn nhẫn!” Trong xe lại truyền ra một giọng nói khác.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng một bên, nghe sư phụ nói hết câu vè do mình bịa ra, hai người suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.Quả thật không ngờ, sự chua ngoa của sư phụ lại lên một tầm cao mới.“Cô nương trong xe, ngươi không hiểu tình hình, đừng nói bừa được không, bệnh của nương Tiểu Tùng vẫn luôn là ta chữa, hơn nữa ta cũng chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy nhưng bây giờ không mua được khương hoạt ở đâu, ta cũng có lòng nhưng bất lực, không có cách nào.”Trịnh lang trung bất lực giải thích với người trong xe.“Khương hoạt?” Tô Mặc liếc nhìn Trần Thiếu Khanh.Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, ngự dược phòng có rất nhiều.”Tô phu nhân nghe xong cũng rất hiểu chuyện gật đầu: “Nhi nữ, chuyện này thực sự không trách được vị lang trung này, không có thuốc thì ai cũng không có cách nào.”Lúc này, thị vệ đi dò đường đi tới, nói với lão Lý: “Lý ca, phía trước sân phơi lúa có một khoảng đất trống lớn, tối nay chúng ta có thể nghỉ ở đó.”Lão Lý nghe xong gật đầu, vẫy tay với những người phía sau: “Đi đến sân phơi lúa!”Nhìn lão Lý dẫn mọi người đi, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lần lượt nhảy vào không gian, hai người lấy ra hai bộ quần áo vải thô từ trong không gian thay vào, sau đó mỗi người đeo một cái giỏ đựng thuốc.

“Không riêng ta, cả trấn, thậm chí cả thành Nhạn Sơn Quan cũng không có, vị thuốc mà nương của ngươi phải dùng chỉ có thể nhập từ Phiên quốc nhưng không hiểu sao, thương nhân Phiên quốc đã lâu không cung cấp hàng nữa.”

Trịnh lang trung bất lực lắc đầu, tài nghệ mà không có nguyên liệu cũng như một phụ nhân đảm đang thì cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta có lòng nhưng không có sức.

“Vậy nương của ta phải làm sao? Chỉ còn cách chờ c.h.ế.t thôi sao?” Tiểu Tùng òa lên khóc.

Lão Lý dẫn mọi người vừa khéo đi đến đây, thấy được cảnh này.

“Xin hỏi vị lang trung này, vị thuốc bị thiếu đó tên là gì?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.

“Là khương hoạt, xin hỏi phu nhân là?” Trịnh lang trung nhìn đoàn người này, lại nhìn Tô phu nhân trong xe hỏi.

“Ta họ Tô, sao bây giờ loại thuốc này lại khan hiếm vậy?” Tô phu nhân lại hỏi.

“Không chỉ riêng loại này, có hơn mười loại thuốc vẫn luôn phụ thuộc vào thương nhân Phiên quốc nhập hàng, chỉ không biết vì sao đột nhiên họ cắt nguồn hàng nên lập tức có hơn mười loại thuốc đều hết hàng, bệnh của những bệnh nhân này tuy có thể chữa khỏi nhưng không có thuốc, chúng ta cũng không có cách nào.”

Trịnh lang trung nói xong thở dài, ông ta đưa tay ***** Tiểu Tùng đang nước mắt lưng tròng: “Ta chỉ có thể rảnh rỗi thì đến châm cứu cho nương của ngươi nhưng như vậy chỉ có thể tạm thời giảm đau đầu, không thể trị tận gốc.”

“Cũng được! Châm cứu cũng được!” Tiểu Tùng nghe xong dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu đồng ý.

“Châm cứu không dùng thuốc, Diêm Vương vẫn gọi! Vị lang trung này, ông như vậy chẳng phải là lừa tiểu hài tử sao?” Giọng Tử Thần từ trong xe truyền ra.

Trịnh lang trung nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta là một lang trung mấy chục năm, sao có thể không biết đạo lý này nhưng ông ta có cách nào?

 

Nếu có thuốc, ông ta còn cần phải vất vả như vậy sao?

“Tiểu Tùng, thôi bỏ đi, không có thuốc, châm cứu thực sự cũng không có ý nghĩa gì lớn.” Ông ta bị lời Tử Thần nói làm chùn bước.

“Lang trung không khám bệnh, lòng dạ thật tàn nhẫn!” Trong xe lại truyền ra một giọng nói khác.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng một bên, nghe sư phụ nói hết câu vè do mình bịa ra, hai người suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Quả thật không ngờ, sự chua ngoa của sư phụ lại lên một tầm cao mới.

“Cô nương trong xe, ngươi không hiểu tình hình, đừng nói bừa được không, bệnh của nương Tiểu Tùng vẫn luôn là ta chữa, hơn nữa ta cũng chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy nhưng bây giờ không mua được khương hoạt ở đâu, ta cũng có lòng nhưng bất lực, không có cách nào.”

Trịnh lang trung bất lực giải thích với người trong xe.

“Khương hoạt?” Tô Mặc liếc nhìn Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, ngự dược phòng có rất nhiều.”

Tô phu nhân nghe xong cũng rất hiểu chuyện gật đầu: “Nhi nữ, chuyện này thực sự không trách được vị lang trung này, không có thuốc thì ai cũng không có cách nào.”

Lúc này, thị vệ đi dò đường đi tới, nói với lão Lý: “Lý ca, phía trước sân phơi lúa có một khoảng đất trống lớn, tối nay chúng ta có thể nghỉ ở đó.”

Lão Lý nghe xong gật đầu, vẫy tay với những người phía sau: “Đi đến sân phơi lúa!”

Nhìn lão Lý dẫn mọi người đi, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lần lượt nhảy vào không gian, hai người lấy ra hai bộ quần áo vải thô từ trong không gian thay vào, sau đó mỗi người đeo một cái giỏ đựng thuốc.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Không riêng ta, cả trấn, thậm chí cả thành Nhạn Sơn Quan cũng không có, vị thuốc mà nương của ngươi phải dùng chỉ có thể nhập từ Phiên quốc nhưng không hiểu sao, thương nhân Phiên quốc đã lâu không cung cấp hàng nữa.”Trịnh lang trung bất lực lắc đầu, tài nghệ mà không có nguyên liệu cũng như một phụ nhân đảm đang thì cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta có lòng nhưng không có sức.“Vậy nương của ta phải làm sao? Chỉ còn cách chờ c.h.ế.t thôi sao?” Tiểu Tùng òa lên khóc.Lão Lý dẫn mọi người vừa khéo đi đến đây, thấy được cảnh này.“Xin hỏi vị lang trung này, vị thuốc bị thiếu đó tên là gì?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.“Là khương hoạt, xin hỏi phu nhân là?” Trịnh lang trung nhìn đoàn người này, lại nhìn Tô phu nhân trong xe hỏi.“Ta họ Tô, sao bây giờ loại thuốc này lại khan hiếm vậy?” Tô phu nhân lại hỏi.“Không chỉ riêng loại này, có hơn mười loại thuốc vẫn luôn phụ thuộc vào thương nhân Phiên quốc nhập hàng, chỉ không biết vì sao đột nhiên họ cắt nguồn hàng nên lập tức có hơn mười loại thuốc đều hết hàng, bệnh của những bệnh nhân này tuy có thể chữa khỏi nhưng không có thuốc, chúng ta cũng không có cách nào.”Trịnh lang trung nói xong thở dài, ông ta đưa tay ***** Tiểu Tùng đang nước mắt lưng tròng: “Ta chỉ có thể rảnh rỗi thì đến châm cứu cho nương của ngươi nhưng như vậy chỉ có thể tạm thời giảm đau đầu, không thể trị tận gốc.”“Cũng được! Châm cứu cũng được!” Tiểu Tùng nghe xong dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu đồng ý.“Châm cứu không dùng thuốc, Diêm Vương vẫn gọi! Vị lang trung này, ông như vậy chẳng phải là lừa tiểu hài tử sao?” Giọng Tử Thần từ trong xe truyền ra.Trịnh lang trung nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta là một lang trung mấy chục năm, sao có thể không biết đạo lý này nhưng ông ta có cách nào? Nếu có thuốc, ông ta còn cần phải vất vả như vậy sao?“Tiểu Tùng, thôi bỏ đi, không có thuốc, châm cứu thực sự cũng không có ý nghĩa gì lớn.” Ông ta bị lời Tử Thần nói làm chùn bước.“Lang trung không khám bệnh, lòng dạ thật tàn nhẫn!” Trong xe lại truyền ra một giọng nói khác.Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng một bên, nghe sư phụ nói hết câu vè do mình bịa ra, hai người suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.Quả thật không ngờ, sự chua ngoa của sư phụ lại lên một tầm cao mới.“Cô nương trong xe, ngươi không hiểu tình hình, đừng nói bừa được không, bệnh của nương Tiểu Tùng vẫn luôn là ta chữa, hơn nữa ta cũng chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy nhưng bây giờ không mua được khương hoạt ở đâu, ta cũng có lòng nhưng bất lực, không có cách nào.”Trịnh lang trung bất lực giải thích với người trong xe.“Khương hoạt?” Tô Mặc liếc nhìn Trần Thiếu Khanh.Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, ngự dược phòng có rất nhiều.”Tô phu nhân nghe xong cũng rất hiểu chuyện gật đầu: “Nhi nữ, chuyện này thực sự không trách được vị lang trung này, không có thuốc thì ai cũng không có cách nào.”Lúc này, thị vệ đi dò đường đi tới, nói với lão Lý: “Lý ca, phía trước sân phơi lúa có một khoảng đất trống lớn, tối nay chúng ta có thể nghỉ ở đó.”Lão Lý nghe xong gật đầu, vẫy tay với những người phía sau: “Đi đến sân phơi lúa!”Nhìn lão Lý dẫn mọi người đi, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lần lượt nhảy vào không gian, hai người lấy ra hai bộ quần áo vải thô từ trong không gian thay vào, sau đó mỗi người đeo một cái giỏ đựng thuốc.

Chương 348: Chương 348