“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 430: Chương 430

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Lời nói của nàng ta như một tiếng sấm nổ vang trong đám thị vệ.“Cái gì? Lão Lý g.i.ế.c A Hương? Tại sao?”“Đúng vậy, tại sao lại g.i.ế.c nàng ta?” Có người nhìn Tiểu Ngải hỏi.“Là... là...” Ánh mắt Tiểu Ngải lại bắt đầu nhấp nháy, nàng ta liếc nhìn Trưởng Dã, lại liếc nhìn lão Lý hung dữ như ác thần đứng cách đó không xa.“Ngươi cứ nói thật, đừng sợ!” Trưởng Dã động viên nàng ta.“Là A Hương muốn xin chúng ta một con lạc đà, lão Lý nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, hình như A Hương không chịu nên lão Lý tức giận g.i.ế.c nàng ta.” Tiểu Ngải thử dò xét nói.“A Hương còn không chịu, e là cầu còn không được chứ? Người không chịu hẳn là lão Lý chứ?” Một tên thị vệ hiểu rõ lão Lý chen vào nói.“Dù thế nào thì hắn cũng g.i.ế.c A Hương, xác c.h.ế.t chôn ở dưới đó.” Tiểu Ngải nói rất kiên quyết.Trưởng Dã nhìn lão Lý mặt mày xanh mét phía sau, hắn ta khẳng định dưới đồi cát này chắc chắn có người chết.Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội tốt, lúc này bắt được lão Lý, hắn ta sẽ chiếm được lợi lớn.Nghĩ đến đây, hắn ta nói với đám thị vệ: “Ta không tin Lý ca là người như vậy nhưng để trả lại sự trong sạch cho Lý ca, chúng ta hãy đào đồi cát này ra xem, dưới đó có xác c.h.ế.t hay không, mọi chuyện không phải sẽ sáng tỏ sao?”“Đào cái gì, chắc chắn là tiện nhân này muốn xin lạc đà, lão Lý không để ý đến nàng ta, nàng ta mới vu oan cho lão Lý.” Có người quát.“Ta không có! A Hương ở dưới đó! Ta tận mắt nhìn thấy, ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo.” Tiểu Ngải liều lĩnh nói.Nàng ta đã nhìn rõ tình hình, vừa rồi thị vệ Trưởng Dã cũng đã cảnh cáo nàng ta, chỉ cần nói ra sự thật là được, hắn ta sẽ bảo vệ nàng ta.Có chỗ dựa thì sợ gì.“Không được đào!” Lão Lý đứng ra gào lên: “Ai dám động vào đống cát này, sau này lão Lý ta không quen biết hắn.” “Sao thế? Lý ca sợ gì sao?” Trưởng Dã không quan tâm.Hắn lấy một cái xẻng nhỏ từ trên lưng lạc đà, bắt đầu đào. Những thị vệ còn lại chỉ đứng nhìn, họ nể mặt lão Lý nên không muốn ra tay nhưng cũng rất muốn biết dưới đó có phải là xác của A Hương không.Một nén hương trôi qua...Lại một nén hương trôi qua...Nhưng ngoài cát ra vẫn chỉ là cát.“Có rồi, có rồi!” Đột nhiên Trưởng Dã phấn khích kêu lên, hắn dường như đào được thứ gì đó, hắn ta cuối cùng cũng có động lực, cảm thấy có hy vọng, tăng tốc độ đào.Cái vật ướt nhẹp kia lộ ra, nhỏ thế thì sao nhìn thấy?“Này, đây có phải tiểu A Hương không?” Một tên thị vệ âm dương quái khí kêu to.“Chẳng phải A Hương c.h.ế.t rồi biến thành thỏ rừng rồi sao? Ta thấy rõ ràng đây chính là một con thỏ chết.“Không! Đây là A Hương, chỉ là A Hương c.h.ế.t rồi nên hiện nguyên hình!”Đám thị vệ bắt đầu âm dương quái khí về cái c.h.ế.t của A Hương.Trưởng Dã nhìn thứ được đào lên từ dưới đất, hắn ta cũng nhìn rõ rồi, đó chỉ là một con thỏ rừng.Có một tên thị vệ tiến lên cầm con thỏ lên xem xét kỹ càng: “Này, hình như đây là thỏ đực, sao A Hương lại là thỏ đực? Này, Yên Vũ lâu các ngươi còn lừa người, sao lại có cả thỏ đực ở đây?”“Ha ha...” Đám thị vệ lập tức cười chế giễu.Lão Lý nhìn cái hố sâu mà Trưởng Dã đào, trong lòng lập tức yên tâm.Hán cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng tối qua chôn ở đây, sao lại không thấy nữa?

Lời nói của nàng ta như một tiếng sấm nổ vang trong đám thị vệ.

“Cái gì? Lão Lý g.i.ế.c A Hương? Tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao lại g.i.ế.c nàng ta?” Có người nhìn Tiểu Ngải hỏi.

“Là... là...” Ánh mắt Tiểu Ngải lại bắt đầu nhấp nháy, nàng ta liếc nhìn Trưởng Dã, lại liếc nhìn lão Lý hung dữ như ác thần đứng cách đó không xa.

“Ngươi cứ nói thật, đừng sợ!” Trưởng Dã động viên nàng ta.

“Là A Hương muốn xin chúng ta một con lạc đà, lão Lý nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, hình như A Hương không chịu nên lão Lý tức giận g.i.ế.c nàng ta.” Tiểu Ngải thử dò xét nói.

“A Hương còn không chịu, e là cầu còn không được chứ? Người không chịu hẳn là lão Lý chứ?” Một tên thị vệ hiểu rõ lão Lý chen vào nói.

“Dù thế nào thì hắn cũng g.i.ế.c A Hương, xác c.h.ế.t chôn ở dưới đó.” Tiểu Ngải nói rất kiên quyết.

Trưởng Dã nhìn lão Lý mặt mày xanh mét phía sau, hắn ta khẳng định dưới đồi cát này chắc chắn có người chết.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội tốt, lúc này bắt được lão Lý, hắn ta sẽ chiếm được lợi lớn.

Nghĩ đến đây, hắn ta nói với đám thị vệ: “Ta không tin Lý ca là người như vậy nhưng để trả lại sự trong sạch cho Lý ca, chúng ta hãy đào đồi cát này ra xem, dưới đó có xác c.h.ế.t hay không, mọi chuyện không phải sẽ sáng tỏ sao?”

“Đào cái gì, chắc chắn là tiện nhân này muốn xin lạc đà, lão Lý không để ý đến nàng ta, nàng ta mới vu oan cho lão Lý.” Có người quát.

“Ta không có! A Hương ở dưới đó! Ta tận mắt nhìn thấy, ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo.” Tiểu Ngải liều lĩnh nói.

Nàng ta đã nhìn rõ tình hình, vừa rồi thị vệ Trưởng Dã cũng đã cảnh cáo nàng ta, chỉ cần nói ra sự thật là được, hắn ta sẽ bảo vệ nàng ta.

Có chỗ dựa thì sợ gì.

“Không được đào!” Lão Lý đứng ra gào lên: “Ai dám động vào đống cát này, sau này lão Lý ta không quen biết hắn.”

 

“Sao thế? Lý ca sợ gì sao?” Trưởng Dã không quan tâm.

Hắn lấy một cái xẻng nhỏ từ trên lưng lạc đà, bắt đầu đào.

 

Những thị vệ còn lại chỉ đứng nhìn, họ nể mặt lão Lý nên không muốn ra tay nhưng cũng rất muốn biết dưới đó có phải là xác của A Hương không.

Một nén hương trôi qua...

Lại một nén hương trôi qua...

Nhưng ngoài cát ra vẫn chỉ là cát.

“Có rồi, có rồi!” Đột nhiên Trưởng Dã phấn khích kêu lên, hắn dường như đào được thứ gì đó, hắn ta cuối cùng cũng có động lực, cảm thấy có hy vọng, tăng tốc độ đào.

Cái vật ướt nhẹp kia lộ ra, nhỏ thế thì sao nhìn thấy?

“Này, đây có phải tiểu A Hương không?” Một tên thị vệ âm dương quái khí kêu to.

“Chẳng phải A Hương c.h.ế.t rồi biến thành thỏ rừng rồi sao? Ta thấy rõ ràng đây chính là một con thỏ chết.

“Không! Đây là A Hương, chỉ là A Hương c.h.ế.t rồi nên hiện nguyên hình!”

Đám thị vệ bắt đầu âm dương quái khí về cái c.h.ế.t của A Hương.

Trưởng Dã nhìn thứ được đào lên từ dưới đất, hắn ta cũng nhìn rõ rồi, đó chỉ là một con thỏ rừng.

Có một tên thị vệ tiến lên cầm con thỏ lên xem xét kỹ càng: “Này, hình như đây là thỏ đực, sao A Hương lại là thỏ đực? Này, Yên Vũ lâu các ngươi còn lừa người, sao lại có cả thỏ đực ở đây?”

“Ha ha...” Đám thị vệ lập tức cười chế giễu.

Lão Lý nhìn cái hố sâu mà Trưởng Dã đào, trong lòng lập tức yên tâm.

Hán cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng tối qua chôn ở đây, sao lại không thấy nữa?

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Lời nói của nàng ta như một tiếng sấm nổ vang trong đám thị vệ.“Cái gì? Lão Lý g.i.ế.c A Hương? Tại sao?”“Đúng vậy, tại sao lại g.i.ế.c nàng ta?” Có người nhìn Tiểu Ngải hỏi.“Là... là...” Ánh mắt Tiểu Ngải lại bắt đầu nhấp nháy, nàng ta liếc nhìn Trưởng Dã, lại liếc nhìn lão Lý hung dữ như ác thần đứng cách đó không xa.“Ngươi cứ nói thật, đừng sợ!” Trưởng Dã động viên nàng ta.“Là A Hương muốn xin chúng ta một con lạc đà, lão Lý nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, hình như A Hương không chịu nên lão Lý tức giận g.i.ế.c nàng ta.” Tiểu Ngải thử dò xét nói.“A Hương còn không chịu, e là cầu còn không được chứ? Người không chịu hẳn là lão Lý chứ?” Một tên thị vệ hiểu rõ lão Lý chen vào nói.“Dù thế nào thì hắn cũng g.i.ế.c A Hương, xác c.h.ế.t chôn ở dưới đó.” Tiểu Ngải nói rất kiên quyết.Trưởng Dã nhìn lão Lý mặt mày xanh mét phía sau, hắn ta khẳng định dưới đồi cát này chắc chắn có người chết.Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội tốt, lúc này bắt được lão Lý, hắn ta sẽ chiếm được lợi lớn.Nghĩ đến đây, hắn ta nói với đám thị vệ: “Ta không tin Lý ca là người như vậy nhưng để trả lại sự trong sạch cho Lý ca, chúng ta hãy đào đồi cát này ra xem, dưới đó có xác c.h.ế.t hay không, mọi chuyện không phải sẽ sáng tỏ sao?”“Đào cái gì, chắc chắn là tiện nhân này muốn xin lạc đà, lão Lý không để ý đến nàng ta, nàng ta mới vu oan cho lão Lý.” Có người quát.“Ta không có! A Hương ở dưới đó! Ta tận mắt nhìn thấy, ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo.” Tiểu Ngải liều lĩnh nói.Nàng ta đã nhìn rõ tình hình, vừa rồi thị vệ Trưởng Dã cũng đã cảnh cáo nàng ta, chỉ cần nói ra sự thật là được, hắn ta sẽ bảo vệ nàng ta.Có chỗ dựa thì sợ gì.“Không được đào!” Lão Lý đứng ra gào lên: “Ai dám động vào đống cát này, sau này lão Lý ta không quen biết hắn.” “Sao thế? Lý ca sợ gì sao?” Trưởng Dã không quan tâm.Hắn lấy một cái xẻng nhỏ từ trên lưng lạc đà, bắt đầu đào. Những thị vệ còn lại chỉ đứng nhìn, họ nể mặt lão Lý nên không muốn ra tay nhưng cũng rất muốn biết dưới đó có phải là xác của A Hương không.Một nén hương trôi qua...Lại một nén hương trôi qua...Nhưng ngoài cát ra vẫn chỉ là cát.“Có rồi, có rồi!” Đột nhiên Trưởng Dã phấn khích kêu lên, hắn dường như đào được thứ gì đó, hắn ta cuối cùng cũng có động lực, cảm thấy có hy vọng, tăng tốc độ đào.Cái vật ướt nhẹp kia lộ ra, nhỏ thế thì sao nhìn thấy?“Này, đây có phải tiểu A Hương không?” Một tên thị vệ âm dương quái khí kêu to.“Chẳng phải A Hương c.h.ế.t rồi biến thành thỏ rừng rồi sao? Ta thấy rõ ràng đây chính là một con thỏ chết.“Không! Đây là A Hương, chỉ là A Hương c.h.ế.t rồi nên hiện nguyên hình!”Đám thị vệ bắt đầu âm dương quái khí về cái c.h.ế.t của A Hương.Trưởng Dã nhìn thứ được đào lên từ dưới đất, hắn ta cũng nhìn rõ rồi, đó chỉ là một con thỏ rừng.Có một tên thị vệ tiến lên cầm con thỏ lên xem xét kỹ càng: “Này, hình như đây là thỏ đực, sao A Hương lại là thỏ đực? Này, Yên Vũ lâu các ngươi còn lừa người, sao lại có cả thỏ đực ở đây?”“Ha ha...” Đám thị vệ lập tức cười chế giễu.Lão Lý nhìn cái hố sâu mà Trưởng Dã đào, trong lòng lập tức yên tâm.Hán cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng tối qua chôn ở đây, sao lại không thấy nữa?

Chương 430: Chương 430