“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…
Chương 443: Chương 443
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Con sói đầu đàn đang bình tĩnh nhìn xung quanh, nó đang tìm hai mục tiêu đó, sau đó tìm thời cơ thích hợp để bắt gọn chúng.Làm bị thương nhiều huynh đệ của chúng như vậy, nó không thể dễ dàng tha thứ cho chúng, phải ăn thịt chúng, hút m.á.u chúng, báo thù cho huynh đệ của nó.Nhưng người đâu rồi?Nó có chút bối rối.Lúc này, đột nhiên m.ô.n.g nó cảm thấy đau nhói, nó xấu hổ nhìn ra phía sau, một con sói đang đứng sau lưng nó, nhìn nó vô tội.Con sói đầu đàn tức giận, lao về phía con sói còn chưa kịp phản ứng, cắn chặt cổ nó.Con sói bị cắn đau, bắt đầu vùng vẫy phản kháng nhưng nó làm sao là đối thủ của con sói đầu đàn to lớn hung dữ, không lâu sau đã bị cắn chết, nằm sõng soài trên đất như một bãi bùn.Vân Mộng Hạ VũNhìn con sói c.h.ế.t trên mặt đất, con sói đầu đàn ngạo nghễ ngẩng đầu, nó đang thị uy với những con sói khác.Ai dám xúc phạm nó, thấy chưa? Đây chính là hậu quả.Những con sói còn lại dường như đều hiểu ý của nó, đều ngoan ngoãn đứng sau nó.Tô Mặc rút một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra đ.â.m mạnh vào một con sói đứng cạnh con sói đầu đàn, con sói đó đau đớn, điên cuồng lao về phía con sói đầu đàn, nếu không phải con sói đầu đàn phản ứng nhanh, thân hình lại cường tráng thì có lẽ đã bị nó húc ngã lăn quay.Con sói đầu đàn lại tức giận, không ngờ lại có mấy con sói liên tiếp thách thức sự kiên nhẫn của nó.Nó gầm lên một tiếng lao về phía con sói đó, con sói đau đớn đã mất lý trí, mặc kệ tôn nghiêm gì của con sói đầu đàn, cũng lao về phía nó.Hai con sói lại lao vào cắn xé nhau.Tô Mặc trong lòng Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn cảnh này: “Sư huynh, ngoài con sói đầu đàn thì chỉ còn một con nữa thôi.” “Làm theo cách cũ.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì cúi đầu mổ một cái vào đôi môi nhỏ nhắn của Tô Mặc, khuôn mặt nhỏ của Tô Mặc lập tức đỏ bừng.Nụ hôn đầu của nàng không còn nữa...Hu hu...Nhưng mà~ thật hạnh phúc~Quả nhiên con sói này cũng nhanh chóng bị giải quyết, theo cách của sư huynh, con sói còn lại cũng c.h.ế.t tươi.Bây giờ chỉ còn con sói đầu đàn vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nó ngẩng cao đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, trông thật cô đơn và lạnh lùng.“Ú... ú...” Nó ngửa mặt lên trời tru lên, chỉ là tiếng kêu đột nhiên dừng lại...Bởi vì Trần Thiếu Khanh giơ tay thu nó vào phòng tối, rồi nhốt nó vào lồng sắt.“Tên này ngỗ ngược không chịu khuất phục, nhốt nó vài ngày trước, đợi nó ngoan ngoãn rồi hãy từ từ thuần phục nó.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại ôm chặt Tô Mặc vào lòng, cúi đầu hôn xuống.Lúc này lão Lý dẫn đội lại bắt đầu tiến về phía bắc, vì phát hiện ra bầy sói, bọn họ không thể nghỉ ngơi ở đây, không biết khi nào bầy sói sẽ quay lại.Mặc dù rất mệt mỏi nhưng để bảo toàn mạng sống vẫn phải cố gắng tiếp tục lên đường.Lão Lý quay đầu nhìn lại đội ngũ của họ, những người của Yên Vũ lâu ngoài tỷ muội Trương Liên thì những người còn lại đều đã không còn.Đêm tối đen như mực này cũng không thể đi tìm, huống hồ còn có thể gặp sói.Đến đây, thoát khỏi đội ngũ, chỉ còn có thể tự cầu phúc.Số thị vệ của họ cũng chỉ còn lại bảy tám người.Lần này đã rất tốt rồi, lão Lý nhớ lần trước ra khỏi sa mạc, chỉ còn lại hai thị vệ, trong đó có một người là chính hắn.
Con sói đầu đàn đang bình tĩnh nhìn xung quanh, nó đang tìm hai mục tiêu đó, sau đó tìm thời cơ thích hợp để bắt gọn chúng.
Làm bị thương nhiều huynh đệ của chúng như vậy, nó không thể dễ dàng tha thứ cho chúng, phải ăn thịt chúng, hút m.á.u chúng, báo thù cho huynh đệ của nó.
Nhưng người đâu rồi?
Nó có chút bối rối.
Lúc này, đột nhiên m.ô.n.g nó cảm thấy đau nhói, nó xấu hổ nhìn ra phía sau, một con sói đang đứng sau lưng nó, nhìn nó vô tội.
Con sói đầu đàn tức giận, lao về phía con sói còn chưa kịp phản ứng, cắn chặt cổ nó.
Con sói bị cắn đau, bắt đầu vùng vẫy phản kháng nhưng nó làm sao là đối thủ của con sói đầu đàn to lớn hung dữ, không lâu sau đã bị cắn chết, nằm sõng soài trên đất như một bãi bùn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn con sói c.h.ế.t trên mặt đất, con sói đầu đàn ngạo nghễ ngẩng đầu, nó đang thị uy với những con sói khác.
Ai dám xúc phạm nó, thấy chưa? Đây chính là hậu quả.
Những con sói còn lại dường như đều hiểu ý của nó, đều ngoan ngoãn đứng sau nó.
Tô Mặc rút một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra đ.â.m mạnh vào một con sói đứng cạnh con sói đầu đàn, con sói đó đau đớn, điên cuồng lao về phía con sói đầu đàn, nếu không phải con sói đầu đàn phản ứng nhanh, thân hình lại cường tráng thì có lẽ đã bị nó húc ngã lăn quay.
Con sói đầu đàn lại tức giận, không ngờ lại có mấy con sói liên tiếp thách thức sự kiên nhẫn của nó.
Nó gầm lên một tiếng lao về phía con sói đó, con sói đau đớn đã mất lý trí, mặc kệ tôn nghiêm gì của con sói đầu đàn, cũng lao về phía nó.
Hai con sói lại lao vào cắn xé nhau.
Tô Mặc trong lòng Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn cảnh này: “Sư huynh, ngoài con sói đầu đàn thì chỉ còn một con nữa thôi.”
“Làm theo cách cũ.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì cúi đầu mổ một cái vào đôi môi nhỏ nhắn của Tô Mặc, khuôn mặt nhỏ của Tô Mặc lập tức đỏ bừng.
Nụ hôn đầu của nàng không còn nữa...
Hu hu...
Nhưng mà~ thật hạnh phúc~
Quả nhiên con sói này cũng nhanh chóng bị giải quyết, theo cách của sư huynh, con sói còn lại cũng c.h.ế.t tươi.
Bây giờ chỉ còn con sói đầu đàn vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nó ngẩng cao đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, trông thật cô đơn và lạnh lùng.
“Ú... ú...” Nó ngửa mặt lên trời tru lên, chỉ là tiếng kêu đột nhiên dừng lại...
Bởi vì Trần Thiếu Khanh giơ tay thu nó vào phòng tối, rồi nhốt nó vào lồng sắt.
“Tên này ngỗ ngược không chịu khuất phục, nhốt nó vài ngày trước, đợi nó ngoan ngoãn rồi hãy từ từ thuần phục nó.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại ôm chặt Tô Mặc vào lòng, cúi đầu hôn xuống.
Lúc này lão Lý dẫn đội lại bắt đầu tiến về phía bắc, vì phát hiện ra bầy sói, bọn họ không thể nghỉ ngơi ở đây, không biết khi nào bầy sói sẽ quay lại.
Mặc dù rất mệt mỏi nhưng để bảo toàn mạng sống vẫn phải cố gắng tiếp tục lên đường.
Lão Lý quay đầu nhìn lại đội ngũ của họ, những người của Yên Vũ lâu ngoài tỷ muội Trương Liên thì những người còn lại đều đã không còn.
Đêm tối đen như mực này cũng không thể đi tìm, huống hồ còn có thể gặp sói.
Đến đây, thoát khỏi đội ngũ, chỉ còn có thể tự cầu phúc.
Số thị vệ của họ cũng chỉ còn lại bảy tám người.
Lần này đã rất tốt rồi, lão Lý nhớ lần trước ra khỏi sa mạc, chỉ còn lại hai thị vệ, trong đó có một người là chính hắn.
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Con sói đầu đàn đang bình tĩnh nhìn xung quanh, nó đang tìm hai mục tiêu đó, sau đó tìm thời cơ thích hợp để bắt gọn chúng.Làm bị thương nhiều huynh đệ của chúng như vậy, nó không thể dễ dàng tha thứ cho chúng, phải ăn thịt chúng, hút m.á.u chúng, báo thù cho huynh đệ của nó.Nhưng người đâu rồi?Nó có chút bối rối.Lúc này, đột nhiên m.ô.n.g nó cảm thấy đau nhói, nó xấu hổ nhìn ra phía sau, một con sói đang đứng sau lưng nó, nhìn nó vô tội.Con sói đầu đàn tức giận, lao về phía con sói còn chưa kịp phản ứng, cắn chặt cổ nó.Con sói bị cắn đau, bắt đầu vùng vẫy phản kháng nhưng nó làm sao là đối thủ của con sói đầu đàn to lớn hung dữ, không lâu sau đã bị cắn chết, nằm sõng soài trên đất như một bãi bùn.Vân Mộng Hạ VũNhìn con sói c.h.ế.t trên mặt đất, con sói đầu đàn ngạo nghễ ngẩng đầu, nó đang thị uy với những con sói khác.Ai dám xúc phạm nó, thấy chưa? Đây chính là hậu quả.Những con sói còn lại dường như đều hiểu ý của nó, đều ngoan ngoãn đứng sau nó.Tô Mặc rút một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra đ.â.m mạnh vào một con sói đứng cạnh con sói đầu đàn, con sói đó đau đớn, điên cuồng lao về phía con sói đầu đàn, nếu không phải con sói đầu đàn phản ứng nhanh, thân hình lại cường tráng thì có lẽ đã bị nó húc ngã lăn quay.Con sói đầu đàn lại tức giận, không ngờ lại có mấy con sói liên tiếp thách thức sự kiên nhẫn của nó.Nó gầm lên một tiếng lao về phía con sói đó, con sói đau đớn đã mất lý trí, mặc kệ tôn nghiêm gì của con sói đầu đàn, cũng lao về phía nó.Hai con sói lại lao vào cắn xé nhau.Tô Mặc trong lòng Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn cảnh này: “Sư huynh, ngoài con sói đầu đàn thì chỉ còn một con nữa thôi.” “Làm theo cách cũ.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì cúi đầu mổ một cái vào đôi môi nhỏ nhắn của Tô Mặc, khuôn mặt nhỏ của Tô Mặc lập tức đỏ bừng.Nụ hôn đầu của nàng không còn nữa...Hu hu...Nhưng mà~ thật hạnh phúc~Quả nhiên con sói này cũng nhanh chóng bị giải quyết, theo cách của sư huynh, con sói còn lại cũng c.h.ế.t tươi.Bây giờ chỉ còn con sói đầu đàn vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nó ngẩng cao đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, trông thật cô đơn và lạnh lùng.“Ú... ú...” Nó ngửa mặt lên trời tru lên, chỉ là tiếng kêu đột nhiên dừng lại...Bởi vì Trần Thiếu Khanh giơ tay thu nó vào phòng tối, rồi nhốt nó vào lồng sắt.“Tên này ngỗ ngược không chịu khuất phục, nhốt nó vài ngày trước, đợi nó ngoan ngoãn rồi hãy từ từ thuần phục nó.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại ôm chặt Tô Mặc vào lòng, cúi đầu hôn xuống.Lúc này lão Lý dẫn đội lại bắt đầu tiến về phía bắc, vì phát hiện ra bầy sói, bọn họ không thể nghỉ ngơi ở đây, không biết khi nào bầy sói sẽ quay lại.Mặc dù rất mệt mỏi nhưng để bảo toàn mạng sống vẫn phải cố gắng tiếp tục lên đường.Lão Lý quay đầu nhìn lại đội ngũ của họ, những người của Yên Vũ lâu ngoài tỷ muội Trương Liên thì những người còn lại đều đã không còn.Đêm tối đen như mực này cũng không thể đi tìm, huống hồ còn có thể gặp sói.Đến đây, thoát khỏi đội ngũ, chỉ còn có thể tự cầu phúc.Số thị vệ của họ cũng chỉ còn lại bảy tám người.Lần này đã rất tốt rồi, lão Lý nhớ lần trước ra khỏi sa mạc, chỉ còn lại hai thị vệ, trong đó có một người là chính hắn.