“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 496: Chương 496

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Đều tại bản thân đọc sách quá cẩu thả, đầu voi đuôi chuột, đến cuối cùng chỉ lật qua loa, căn bản không xem kỹ.“Nương, cha con không chết, ông ấy còn sống, người yên tâm, con và thế tử điện hạ nhất định sẽ tìm được ông ấy.” Tô Mặc đảm bảo.Tô phu nhân nghe Tô Mặc nói vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều, năng lực của Tô Mặc là có thể thấy rõ, nàng đã nói có thể thì nhất định có thể.Tô phu nhân nhìn Tô Mặc ăn hai miếng bánh ngọt, lúc này mới yên tâm về phòng ngủ.Tô Mặc nhìn từ cửa sổ thấy bóng lưng ngày càng già nua của mẫu thân, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm lại người cha hờ kia.Vân Mộng Hạ VũChỉ khi Tô Tử Thành trở về, chuyện này mới được coi là viên mãn.Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tô Mặc đã đến vương phủ tìm Tào Tây, kể cho hắn nghe chuyện xảy ra ở Ly thành đêm qua.Tào Tây lập tức báo lại chuyện này cho Bắc Cương Vương.Tư Không Mi nghe xong thì vô cùng tức giận, không ngờ người Triệu gia mà mình đời đời ủng hộ lại có bản tính như vậy, ông ta thật hận không thể lập tức xách Triệu Thanh lên ném cho tan xương nát thịt.“Tôn Hằng mạnh hơn Triệu gia gấp trăm lần, chỉ không biết sau khi hắn lên ngôi sẽ đối xử với Bắc Cương như thế nào?” Tư Không Mi nói với Tào Tây.“Vương gia yên tâm, thế tử điện hạ đã để lại lời sẽ thuyết phục Tôn Hằng, để hắn nhanh chóng triệu hồi Lộ Dã để cùng nhau chống lại người Phiên.”Tào Tây bẩm báo.Tư Không Mi gật đầu, nhìn thấy Tô Mặc đang đứng bên ngoài, liền ra hiệu cho nàng lại đây.Nghe Tào Tây nói qua rồi, đây là nhi tức tương lai của ông ta, ông ta phải nhìn cho kỹ. Tô Mặc thản nhiên đi tới, chắp tay hành lễ với Tư Không Mi.Tư Không Mi không nhịn được cười, có lẽ trên thế gian này không còn nữ nhân thứ hai hành lễ với ông ta như vậy.“Đêm qua các ngươi đến Ly thành? Thấy đám người Tề Vương chạy trốn?” Tư Không Mi hỏi.“Đúng vậy!” Tô Mặc trả lời một cách giòn giã.Từ Đinh Đào đến Ly thành một đêm đi về, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhưng thấy Tô Mặc lại bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa Tào Tây dường như biết gì đó nhưng hắn lại không nói gì với mình, chỉ khuyên nhủ rằng chẳng lẽ mình còn không tin nhi tử mình sao?Nói rằng đợi bệnh của ông ta khỏi, thế tử điện hạ sẽ đích thân giải thích mọi chuyện với ông ta.Ông ta cảm thấy bệnh của mình căn bản không thể chữa khỏi, mình còn không hiểu mình sao?Ông ta đã muốn giao mọi thứ cho Trần Thiếu Khanh, giao cho hắn, ông ta rất yên tâm.“Tào Tây, sau này ngươi nghe theo sự sắp xếp của thế tử, đừng có chuyện gì cũng báo cáo với ta, ta già rồi, tinh thần không tốt.” Tư Không Mi nói xong liền đứng dậy đi vào nội thất, cuối cùng cười nói với Tô Mặc: “Có rảnh thì thường đến thăm ông già này, ta rất sợ buồn chán.”Tô Mặc nói: “Giải buồn là sở trường của ta.”Nghe nàng nói vậy, Tư Không Mi không nhịn được cười ha ha hai tiếng, Tô Tử Thành cổ hủ kia sao lại có một đứa nữ nhi tinh quái như vậy?Cây sắt nở hoa - hiếm thấy thật.Tào Tây theo Tô Mặc đi ra, Tô Mặc nói cho hắn biết ý của Trần Thiếu Khanh.“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Nói xong, hắn về phủ dắt ra hai con ngựa, đưa cho Tô Mặc một con, hai người cưỡi ngựa lên thành.Quả nhiên sáng sớm Lộ Dã lại dẫn người đến khiêu chiến, hôm qua hắn mất hết mặt mũi, tức giận cả đêm không ngủ ngon, hôm nay nghĩ nhất định phải tìm cách lấy lại.

Đều tại bản thân đọc sách quá cẩu thả, đầu voi đuôi chuột, đến cuối cùng chỉ lật qua loa, căn bản không xem kỹ.

“Nương, cha con không chết, ông ấy còn sống, người yên tâm, con và thế tử điện hạ nhất định sẽ tìm được ông ấy.” Tô Mặc đảm bảo.

Tô phu nhân nghe Tô Mặc nói vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều, năng lực của Tô Mặc là có thể thấy rõ, nàng đã nói có thể thì nhất định có thể.

Tô phu nhân nhìn Tô Mặc ăn hai miếng bánh ngọt, lúc này mới yên tâm về phòng ngủ.

Tô Mặc nhìn từ cửa sổ thấy bóng lưng ngày càng già nua của mẫu thân, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm lại người cha hờ kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ khi Tô Tử Thành trở về, chuyện này mới được coi là viên mãn.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tô Mặc đã đến vương phủ tìm Tào Tây, kể cho hắn nghe chuyện xảy ra ở Ly thành đêm qua.

Tào Tây lập tức báo lại chuyện này cho Bắc Cương Vương.

Tư Không Mi nghe xong thì vô cùng tức giận, không ngờ người Triệu gia mà mình đời đời ủng hộ lại có bản tính như vậy, ông ta thật hận không thể lập tức xách Triệu Thanh lên ném cho tan xương nát thịt.

“Tôn Hằng mạnh hơn Triệu gia gấp trăm lần, chỉ không biết sau khi hắn lên ngôi sẽ đối xử với Bắc Cương như thế nào?” Tư Không Mi nói với Tào Tây.

“Vương gia yên tâm, thế tử điện hạ đã để lại lời sẽ thuyết phục Tôn Hằng, để hắn nhanh chóng triệu hồi Lộ Dã để cùng nhau chống lại người Phiên.”

Tào Tây bẩm báo.

Tư Không Mi gật đầu, nhìn thấy Tô Mặc đang đứng bên ngoài, liền ra hiệu cho nàng lại đây.

Nghe Tào Tây nói qua rồi, đây là nhi tức tương lai của ông ta, ông ta phải nhìn cho kỹ.

 

Tô Mặc thản nhiên đi tới, chắp tay hành lễ với Tư Không Mi.

Tư Không Mi không nhịn được cười, có lẽ trên thế gian này không còn nữ nhân thứ hai hành lễ với ông ta như vậy.

“Đêm qua các ngươi đến Ly thành? Thấy đám người Tề Vương chạy trốn?” Tư Không Mi hỏi.

“Đúng vậy!” Tô Mặc trả lời một cách giòn giã.

Từ Đinh Đào đến Ly thành một đêm đi về, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhưng thấy Tô Mặc lại bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa Tào Tây dường như biết gì đó nhưng hắn lại không nói gì với mình, chỉ khuyên nhủ rằng chẳng lẽ mình còn không tin nhi tử mình sao?

Nói rằng đợi bệnh của ông ta khỏi, thế tử điện hạ sẽ đích thân giải thích mọi chuyện với ông ta.

Ông ta cảm thấy bệnh của mình căn bản không thể chữa khỏi, mình còn không hiểu mình sao?

Ông ta đã muốn giao mọi thứ cho Trần Thiếu Khanh, giao cho hắn, ông ta rất yên tâm.

“Tào Tây, sau này ngươi nghe theo sự sắp xếp của thế tử, đừng có chuyện gì cũng báo cáo với ta, ta già rồi, tinh thần không tốt.” Tư Không Mi nói xong liền đứng dậy đi vào nội thất, cuối cùng cười nói với Tô Mặc: “Có rảnh thì thường đến thăm ông già này, ta rất sợ buồn chán.”

Tô Mặc nói: “Giải buồn là sở trường của ta.”

Nghe nàng nói vậy, Tư Không Mi không nhịn được cười ha ha hai tiếng, Tô Tử Thành cổ hủ kia sao lại có một đứa nữ nhi tinh quái như vậy?

Cây sắt nở hoa - hiếm thấy thật.

Tào Tây theo Tô Mặc đi ra, Tô Mặc nói cho hắn biết ý của Trần Thiếu Khanh.

“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Nói xong, hắn về phủ dắt ra hai con ngựa, đưa cho Tô Mặc một con, hai người cưỡi ngựa lên thành.

Quả nhiên sáng sớm Lộ Dã lại dẫn người đến khiêu chiến, hôm qua hắn mất hết mặt mũi, tức giận cả đêm không ngủ ngon, hôm nay nghĩ nhất định phải tìm cách lấy lại.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Đều tại bản thân đọc sách quá cẩu thả, đầu voi đuôi chuột, đến cuối cùng chỉ lật qua loa, căn bản không xem kỹ.“Nương, cha con không chết, ông ấy còn sống, người yên tâm, con và thế tử điện hạ nhất định sẽ tìm được ông ấy.” Tô Mặc đảm bảo.Tô phu nhân nghe Tô Mặc nói vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều, năng lực của Tô Mặc là có thể thấy rõ, nàng đã nói có thể thì nhất định có thể.Tô phu nhân nhìn Tô Mặc ăn hai miếng bánh ngọt, lúc này mới yên tâm về phòng ngủ.Tô Mặc nhìn từ cửa sổ thấy bóng lưng ngày càng già nua của mẫu thân, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm lại người cha hờ kia.Vân Mộng Hạ VũChỉ khi Tô Tử Thành trở về, chuyện này mới được coi là viên mãn.Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tô Mặc đã đến vương phủ tìm Tào Tây, kể cho hắn nghe chuyện xảy ra ở Ly thành đêm qua.Tào Tây lập tức báo lại chuyện này cho Bắc Cương Vương.Tư Không Mi nghe xong thì vô cùng tức giận, không ngờ người Triệu gia mà mình đời đời ủng hộ lại có bản tính như vậy, ông ta thật hận không thể lập tức xách Triệu Thanh lên ném cho tan xương nát thịt.“Tôn Hằng mạnh hơn Triệu gia gấp trăm lần, chỉ không biết sau khi hắn lên ngôi sẽ đối xử với Bắc Cương như thế nào?” Tư Không Mi nói với Tào Tây.“Vương gia yên tâm, thế tử điện hạ đã để lại lời sẽ thuyết phục Tôn Hằng, để hắn nhanh chóng triệu hồi Lộ Dã để cùng nhau chống lại người Phiên.”Tào Tây bẩm báo.Tư Không Mi gật đầu, nhìn thấy Tô Mặc đang đứng bên ngoài, liền ra hiệu cho nàng lại đây.Nghe Tào Tây nói qua rồi, đây là nhi tức tương lai của ông ta, ông ta phải nhìn cho kỹ. Tô Mặc thản nhiên đi tới, chắp tay hành lễ với Tư Không Mi.Tư Không Mi không nhịn được cười, có lẽ trên thế gian này không còn nữ nhân thứ hai hành lễ với ông ta như vậy.“Đêm qua các ngươi đến Ly thành? Thấy đám người Tề Vương chạy trốn?” Tư Không Mi hỏi.“Đúng vậy!” Tô Mặc trả lời một cách giòn giã.Từ Đinh Đào đến Ly thành một đêm đi về, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhưng thấy Tô Mặc lại bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa Tào Tây dường như biết gì đó nhưng hắn lại không nói gì với mình, chỉ khuyên nhủ rằng chẳng lẽ mình còn không tin nhi tử mình sao?Nói rằng đợi bệnh của ông ta khỏi, thế tử điện hạ sẽ đích thân giải thích mọi chuyện với ông ta.Ông ta cảm thấy bệnh của mình căn bản không thể chữa khỏi, mình còn không hiểu mình sao?Ông ta đã muốn giao mọi thứ cho Trần Thiếu Khanh, giao cho hắn, ông ta rất yên tâm.“Tào Tây, sau này ngươi nghe theo sự sắp xếp của thế tử, đừng có chuyện gì cũng báo cáo với ta, ta già rồi, tinh thần không tốt.” Tư Không Mi nói xong liền đứng dậy đi vào nội thất, cuối cùng cười nói với Tô Mặc: “Có rảnh thì thường đến thăm ông già này, ta rất sợ buồn chán.”Tô Mặc nói: “Giải buồn là sở trường của ta.”Nghe nàng nói vậy, Tư Không Mi không nhịn được cười ha ha hai tiếng, Tô Tử Thành cổ hủ kia sao lại có một đứa nữ nhi tinh quái như vậy?Cây sắt nở hoa - hiếm thấy thật.Tào Tây theo Tô Mặc đi ra, Tô Mặc nói cho hắn biết ý của Trần Thiếu Khanh.“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Nói xong, hắn về phủ dắt ra hai con ngựa, đưa cho Tô Mặc một con, hai người cưỡi ngựa lên thành.Quả nhiên sáng sớm Lộ Dã lại dẫn người đến khiêu chiến, hôm qua hắn mất hết mặt mũi, tức giận cả đêm không ngủ ngon, hôm nay nghĩ nhất định phải tìm cách lấy lại.

Chương 496: Chương 496