“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 513: Chương 513

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Thế tử điện hạ, hắn là ai?” Có người cầm đao chỉ vào người đã c.h.ế.t hỏi.“Sát thủ! Đến ám sát bổn thế tử.” Trần Thiếu Khanh trầm giọng nói.Hắn tiến lên rút con d.a.o găm trên cổ người mặc đồ đen ra, lau m.á.u trên dao, chỉ còn một bước nữa, không ngờ lại bị diệt khẩu.Xem ra trong phủ có nội gián, hiện tại ngoài Tào Tây ra thì hắn không thể tin tưởng ai.Nhưng hắn cần người giúp điều tra chuyện này.Hắn trầm ngâm một lát, nghĩ đến một người.“Đúng rồi! Hắn chắc chắn được!”Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay ra hiệu cho mọi người khiêng xác ra ngoài xử lý, sau đó hắn quay người trở về phòng.Hắn không tin tưởng đám người này lắm nên mọi hành động của hắn nhất định phải bí mật, không được kinh động đến bất kỳ ai.Vào phòng, hắn nhanh chóng ẩn thân dịch chuyển đến trước cửa nhà Tô Mặc.Đèn Tô gia vẫn sáng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ.Trần Thiếu Khanh đang do dự không biết nên vào hay không thì cửa mở ra, Kim Tử mở cửa đi ra.Hắn thấy Trần Thiếu Khanh thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng rỡ nói: “Thế tử điện hạ.”Hắn trở nên xa lạ hơn so với trước kia, bởi vì trước đây hắn không biết Trần Thiếu Khanh là thế tử nhưng bây giờ họ đã biết, hơn nữa còn là nhi tử ruột của Bắc Cương Vương nổi tiếng.Hắn cảm thấy mình nên quỳ xuống, nhìn Trần Thiếu Khanh, hai chân sắp quỳ xuống.“Làm gì vậy, bây giờ chúng ta không cần như vậy.” Trần Thiếu Khanh vội vàng kéo hắn. “Ta cố ý đến tìm ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.“Sư huynh, sao lại đến mà không vào nhà?” Tô Mặc nghe thấy giọng nói của Trần Thiếu Khanh liền vội vàng mở cửa đi ra.Trần Thiếu Khanh nhìn thấy Tô Mặc, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức sắp tràn ra ngoài.Vân Mộng Hạ Vũ“Mặc Mặc, ta sợ Tô phu nhân và những người khác đã nghỉ ngơi, sợ làm phiền đến họ nên không vào.” Trần Thiếu Khanh tiến lên nắm tay nàng giải thích.“Vậy sư huynh đến đây vì chuyện gì?” Tô Mặc cũng nhẹ giọng hỏi.Trần Thiếu Khanh đến thăm nàng muộn như vậy, có thể thấy được vị trí của nàng trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.“Vương phủ xảy ra chuyện, ta đến tìm Kim Tử giúp đỡ, ta không tin những người khác.”Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở vương phủ.“Ồ? Còn chuyện này sao? Vậy sư huynh phải điều tra cho rõ ràng, nếu không sau này có người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.”Trong mắt Tô Mặc thoáng qua một tia thất vọng, nàng gật đầu, sau đó nhìn Kim Tử: “Ta sẽ chăm sóc Tiểu Tứ, ngươi theo thế tử điện hạ đi.”Kim Tử nghe xong gật đầu, sau đó hắn muốn vào nhà nói vài câu với Tiểu Tứ nhưng Tô Mặc lại nói: “Đừng làm phiền nó, nó vừa mới ngủ, tối nay ta sẽ bảo nhị ca đi cùng nó, sáng mai ta sẽ nói cho nó biết, ngươi giúp thế tử điều tra rõ ràng chuyện này, ngươi sẽ lập công lớn, thế tử điện hạ nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”Nói đến đây, Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh cười hỏi: “Đúng không? Thế tử điện hạ?”“Đương nhiên, chỉ cần tìm ra nội gián, muốn gì cứ nói.” Trần Thiếu Khanh hào phóng nói.Mắt Kim Tử sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.Hắn rất muốn có một ngôi nhà của riêng mình và đệ đệ, một nơi không cần quá lớn.Mặc dù Tô gia đối xử với họ rất tốt nhưng hắn luôn có cảm giác mình là người ở nhờ.

“Thế tử điện hạ, hắn là ai?” Có người cầm đao chỉ vào người đã c.h.ế.t hỏi.

“Sát thủ! Đến ám sát bổn thế tử.” Trần Thiếu Khanh trầm giọng nói.

Hắn tiến lên rút con d.a.o găm trên cổ người mặc đồ đen ra, lau m.á.u trên dao, chỉ còn một bước nữa, không ngờ lại bị diệt khẩu.

Xem ra trong phủ có nội gián, hiện tại ngoài Tào Tây ra thì hắn không thể tin tưởng ai.

Nhưng hắn cần người giúp điều tra chuyện này.

Hắn trầm ngâm một lát, nghĩ đến một người.

“Đúng rồi! Hắn chắc chắn được!”

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay ra hiệu cho mọi người khiêng xác ra ngoài xử lý, sau đó hắn quay người trở về phòng.

Hắn không tin tưởng đám người này lắm nên mọi hành động của hắn nhất định phải bí mật, không được kinh động đến bất kỳ ai.

Vào phòng, hắn nhanh chóng ẩn thân dịch chuyển đến trước cửa nhà Tô Mặc.

Đèn Tô gia vẫn sáng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Trần Thiếu Khanh đang do dự không biết nên vào hay không thì cửa mở ra, Kim Tử mở cửa đi ra.

Hắn thấy Trần Thiếu Khanh thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng rỡ nói: “Thế tử điện hạ.”

Hắn trở nên xa lạ hơn so với trước kia, bởi vì trước đây hắn không biết Trần Thiếu Khanh là thế tử nhưng bây giờ họ đã biết, hơn nữa còn là nhi tử ruột của Bắc Cương Vương nổi tiếng.

Hắn cảm thấy mình nên quỳ xuống, nhìn Trần Thiếu Khanh, hai chân sắp quỳ xuống.

“Làm gì vậy, bây giờ chúng ta không cần như vậy.” Trần Thiếu Khanh vội vàng kéo hắn.

 

“Ta cố ý đến tìm ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.

“Sư huynh, sao lại đến mà không vào nhà?” Tô Mặc nghe thấy giọng nói của Trần Thiếu Khanh liền vội vàng mở cửa đi ra.

Trần Thiếu Khanh nhìn thấy Tô Mặc, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức sắp tràn ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mặc Mặc, ta sợ Tô phu nhân và những người khác đã nghỉ ngơi, sợ làm phiền đến họ nên không vào.” Trần Thiếu Khanh tiến lên nắm tay nàng giải thích.

“Vậy sư huynh đến đây vì chuyện gì?” Tô Mặc cũng nhẹ giọng hỏi.

Trần Thiếu Khanh đến thăm nàng muộn như vậy, có thể thấy được vị trí của nàng trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.

“Vương phủ xảy ra chuyện, ta đến tìm Kim Tử giúp đỡ, ta không tin những người khác.”

Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở vương phủ.

“Ồ? Còn chuyện này sao? Vậy sư huynh phải điều tra cho rõ ràng, nếu không sau này có người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.”

Trong mắt Tô Mặc thoáng qua một tia thất vọng, nàng gật đầu, sau đó nhìn Kim Tử: “Ta sẽ chăm sóc Tiểu Tứ, ngươi theo thế tử điện hạ đi.”

Kim Tử nghe xong gật đầu, sau đó hắn muốn vào nhà nói vài câu với Tiểu Tứ nhưng Tô Mặc lại nói: “Đừng làm phiền nó, nó vừa mới ngủ, tối nay ta sẽ bảo nhị ca đi cùng nó, sáng mai ta sẽ nói cho nó biết, ngươi giúp thế tử điều tra rõ ràng chuyện này, ngươi sẽ lập công lớn, thế tử điện hạ nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”

Nói đến đây, Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh cười hỏi: “Đúng không? Thế tử điện hạ?”

“Đương nhiên, chỉ cần tìm ra nội gián, muốn gì cứ nói.” Trần Thiếu Khanh hào phóng nói.

Mắt Kim Tử sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hắn rất muốn có một ngôi nhà của riêng mình và đệ đệ, một nơi không cần quá lớn.

Mặc dù Tô gia đối xử với họ rất tốt nhưng hắn luôn có cảm giác mình là người ở nhờ.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… “Thế tử điện hạ, hắn là ai?” Có người cầm đao chỉ vào người đã c.h.ế.t hỏi.“Sát thủ! Đến ám sát bổn thế tử.” Trần Thiếu Khanh trầm giọng nói.Hắn tiến lên rút con d.a.o găm trên cổ người mặc đồ đen ra, lau m.á.u trên dao, chỉ còn một bước nữa, không ngờ lại bị diệt khẩu.Xem ra trong phủ có nội gián, hiện tại ngoài Tào Tây ra thì hắn không thể tin tưởng ai.Nhưng hắn cần người giúp điều tra chuyện này.Hắn trầm ngâm một lát, nghĩ đến một người.“Đúng rồi! Hắn chắc chắn được!”Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay ra hiệu cho mọi người khiêng xác ra ngoài xử lý, sau đó hắn quay người trở về phòng.Hắn không tin tưởng đám người này lắm nên mọi hành động của hắn nhất định phải bí mật, không được kinh động đến bất kỳ ai.Vào phòng, hắn nhanh chóng ẩn thân dịch chuyển đến trước cửa nhà Tô Mặc.Đèn Tô gia vẫn sáng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ.Trần Thiếu Khanh đang do dự không biết nên vào hay không thì cửa mở ra, Kim Tử mở cửa đi ra.Hắn thấy Trần Thiếu Khanh thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng rỡ nói: “Thế tử điện hạ.”Hắn trở nên xa lạ hơn so với trước kia, bởi vì trước đây hắn không biết Trần Thiếu Khanh là thế tử nhưng bây giờ họ đã biết, hơn nữa còn là nhi tử ruột của Bắc Cương Vương nổi tiếng.Hắn cảm thấy mình nên quỳ xuống, nhìn Trần Thiếu Khanh, hai chân sắp quỳ xuống.“Làm gì vậy, bây giờ chúng ta không cần như vậy.” Trần Thiếu Khanh vội vàng kéo hắn. “Ta cố ý đến tìm ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.“Sư huynh, sao lại đến mà không vào nhà?” Tô Mặc nghe thấy giọng nói của Trần Thiếu Khanh liền vội vàng mở cửa đi ra.Trần Thiếu Khanh nhìn thấy Tô Mặc, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức sắp tràn ra ngoài.Vân Mộng Hạ Vũ“Mặc Mặc, ta sợ Tô phu nhân và những người khác đã nghỉ ngơi, sợ làm phiền đến họ nên không vào.” Trần Thiếu Khanh tiến lên nắm tay nàng giải thích.“Vậy sư huynh đến đây vì chuyện gì?” Tô Mặc cũng nhẹ giọng hỏi.Trần Thiếu Khanh đến thăm nàng muộn như vậy, có thể thấy được vị trí của nàng trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.“Vương phủ xảy ra chuyện, ta đến tìm Kim Tử giúp đỡ, ta không tin những người khác.”Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở vương phủ.“Ồ? Còn chuyện này sao? Vậy sư huynh phải điều tra cho rõ ràng, nếu không sau này có người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.”Trong mắt Tô Mặc thoáng qua một tia thất vọng, nàng gật đầu, sau đó nhìn Kim Tử: “Ta sẽ chăm sóc Tiểu Tứ, ngươi theo thế tử điện hạ đi.”Kim Tử nghe xong gật đầu, sau đó hắn muốn vào nhà nói vài câu với Tiểu Tứ nhưng Tô Mặc lại nói: “Đừng làm phiền nó, nó vừa mới ngủ, tối nay ta sẽ bảo nhị ca đi cùng nó, sáng mai ta sẽ nói cho nó biết, ngươi giúp thế tử điều tra rõ ràng chuyện này, ngươi sẽ lập công lớn, thế tử điện hạ nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”Nói đến đây, Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh cười hỏi: “Đúng không? Thế tử điện hạ?”“Đương nhiên, chỉ cần tìm ra nội gián, muốn gì cứ nói.” Trần Thiếu Khanh hào phóng nói.Mắt Kim Tử sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.Hắn rất muốn có một ngôi nhà của riêng mình và đệ đệ, một nơi không cần quá lớn.Mặc dù Tô gia đối xử với họ rất tốt nhưng hắn luôn có cảm giác mình là người ở nhờ.

Chương 513: Chương 513