“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng…

Chương 551: Chương 551

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Đình trưởng Ngô Giang nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi lạ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”“Đại nhân, đợi tìm được thiếu gia, ta sẽ nói cho đại nhân biết ta là ai, bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm lại thiếu gia, nếu không bọn chúng sẽ đưa thiếu gia ra khỏi thành.” Trần Thiếu Khanh nói rất nghiêm túc.Ngô Giang lập tức sốt ruột: “Ý ngươi là, nhi tử ta rơi vào tay bọn buôn người?”“Đúng vậy! Ta thấy bọn chúng bắt cóc thiếu gia, đã đẩy lên một chiếc xe ngựa chạy về phía cổng thành.”Vẻ mặt Trần Thiếu Khanh nghiêm trọng, dọa cho Ngô Giang lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau chuẩn bị ngựa!”Có người dắt ngựa đến, Ngô Giang nhảy lên, nói với Trần Thiếu Khanh: “Ngươi đi theo ta! Mau quay lại!”Nói rồi ông ta kéo Trần Thiếu Khanh lên lưng ngựa, hai người cưỡi một con ngựa chạy về phía cổng trấn.Vài người hầu cầm vũ khí chạy theo phía sau.Đợi khi những người hầu này bị bỏ xa, Trần Thiếu Khanh vung tay, cả người lẫn ngựa nhảy vào không gian.Trước mắt Ngô Giang tối sầm, ngất đi.Khi ông ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.Vân Mộng Hạ VũÔng ta vừa định mở miệng hỏi đây là đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.“Mạc chưởng quầy, có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả!” Người này có vẻ rất mất kiên nhẫn nói với ai đó.“Này! Ta tốt bụng giúp các người, các người không biết ơn cũng thôi đi, sao lại còn mắng người thô tục như vậy! Thật là người tốt khó làm!” Giọng nói này có vẻ hơi lạ.“Phi! Người tốt! Người tốt có thể đốt tiệm người khác không? Người tốt có thể lừa chúng ta đến đây giúp ông làm chuyện xấu không? Họ Mạc kia, ta từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ông.”Một giọng nói tức giận, có vẻ hơi quen. Đột nhiên ông ta nhớ ra, đây là giọng của lão Chu, chủ tiệm thịt ở phố Đông, không phải ông ta đã bán tiệm rồi đưa gia đình đi rồi sao? Sao lại thế? Chẳng lẽ lại quay về?Nhưng đây là đâu?Trong lòng ông ta vô cùng bối rối!“Đúng! Đốt tiệm người khác, không sai, là ta làm nhưng ông có bằng chứng gì? Nói suông thì chẳng ai tin.” Vẫn là giọng của người họ Mạc kia.“Ai nói không có? Ta tin!” Ngô Giang tức giận, há miệng hét lên một tiếng.Ông ta đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đẩy mình một cái, ông ta loạng choạng ngã vào một người.Người đó giật mình, theo bản năng đỡ ông ta: “Trần đình trưởng? Sao ông lại đến đây?” Người đó kinh ngạc kêu lên, Ngô Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu chưởng quầy.“Ta... Ta nào biết mình đến đây thế nào?” Ngô Giang cũng rất ngạc nhiên, sao tự nhiên mình lại ra khỏi căn phòng tối om đó, đến đây?Ông ta đột nhiên nhớ đến nam tử trẻ tuổi sẽ đưa mình đi tìm nhi tử, chắc chắn là hắn!Nhất định là hắn đưa mình đến đây!“Cái gì? Đình trưởng? Tốt lắm, các người dám báo quan, các người không giữ chữ tín!” Mạc chưởng quầy nhìn thấy Ngô Giang thì vừa tức vừa hận.Chữ tín từ trong miệng hắn ta, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.“Ông là ai? Bổn đình trưởng tự đến đây, không liên quan đến bọn họ.”Ngô Giang nhìn Mạc chưởng q nói.“Trần đình trưởng, hắn chính là Mạc chưởng qũy của tửu lâu Duyệt Lai ở phố Đông, là hắn lừa chúng ta đến đây.” Chu chưởng quầy nghiến răng nghiến lợi nói.“Này! Chu chưởng quầy, ông đừng vu khống.” Mạc chưởng qũy vừa nói vừa móc một cuốn sổ nhỏ trong n.g.ự.c ra, vô tình chơi đùa, hắn ta cố tình nhắc nhở lão Chu.

Đình trưởng Ngô Giang nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi lạ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”

“Đại nhân, đợi tìm được thiếu gia, ta sẽ nói cho đại nhân biết ta là ai, bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm lại thiếu gia, nếu không bọn chúng sẽ đưa thiếu gia ra khỏi thành.” Trần Thiếu Khanh nói rất nghiêm túc.

Ngô Giang lập tức sốt ruột: “Ý ngươi là, nhi tử ta rơi vào tay bọn buôn người?”

“Đúng vậy! Ta thấy bọn chúng bắt cóc thiếu gia, đã đẩy lên một chiếc xe ngựa chạy về phía cổng thành.”

Vẻ mặt Trần Thiếu Khanh nghiêm trọng, dọa cho Ngô Giang lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau chuẩn bị ngựa!”

Có người dắt ngựa đến, Ngô Giang nhảy lên, nói với Trần Thiếu Khanh: “Ngươi đi theo ta! Mau quay lại!”

Nói rồi ông ta kéo Trần Thiếu Khanh lên lưng ngựa, hai người cưỡi một con ngựa chạy về phía cổng trấn.

Vài người hầu cầm vũ khí chạy theo phía sau.

Đợi khi những người hầu này bị bỏ xa, Trần Thiếu Khanh vung tay, cả người lẫn ngựa nhảy vào không gian.

Trước mắt Ngô Giang tối sầm, ngất đi.

Khi ông ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta vừa định mở miệng hỏi đây là đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Mạc chưởng quầy, có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả!” Người này có vẻ rất mất kiên nhẫn nói với ai đó.

“Này! Ta tốt bụng giúp các người, các người không biết ơn cũng thôi đi, sao lại còn mắng người thô tục như vậy! Thật là người tốt khó làm!” Giọng nói này có vẻ hơi lạ.

“Phi! Người tốt! Người tốt có thể đốt tiệm người khác không? Người tốt có thể lừa chúng ta đến đây giúp ông làm chuyện xấu không? Họ Mạc kia, ta từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ông.”

Một giọng nói tức giận, có vẻ hơi quen.

 

Đột nhiên ông ta nhớ ra, đây là giọng của lão Chu, chủ tiệm thịt ở phố Đông, không phải ông ta đã bán tiệm rồi đưa gia đình đi rồi sao? Sao lại thế? Chẳng lẽ lại quay về?

Nhưng đây là đâu?

Trong lòng ông ta vô cùng bối rối!

“Đúng! Đốt tiệm người khác, không sai, là ta làm nhưng ông có bằng chứng gì? Nói suông thì chẳng ai tin.” Vẫn là giọng của người họ Mạc kia.

“Ai nói không có? Ta tin!” Ngô Giang tức giận, há miệng hét lên một tiếng.

Ông ta đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đẩy mình một cái, ông ta loạng choạng ngã vào một người.

Người đó giật mình, theo bản năng đỡ ông ta: “Trần đình trưởng? Sao ông lại đến đây?” Người đó kinh ngạc kêu lên, Ngô Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu chưởng quầy.

“Ta... Ta nào biết mình đến đây thế nào?” Ngô Giang cũng rất ngạc nhiên, sao tự nhiên mình lại ra khỏi căn phòng tối om đó, đến đây?

Ông ta đột nhiên nhớ đến nam tử trẻ tuổi sẽ đưa mình đi tìm nhi tử, chắc chắn là hắn!

Nhất định là hắn đưa mình đến đây!

“Cái gì? Đình trưởng? Tốt lắm, các người dám báo quan, các người không giữ chữ tín!” Mạc chưởng quầy nhìn thấy Ngô Giang thì vừa tức vừa hận.

Chữ tín từ trong miệng hắn ta, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.

“Ông là ai? Bổn đình trưởng tự đến đây, không liên quan đến bọn họ.”

Ngô Giang nhìn Mạc chưởng q nói.

“Trần đình trưởng, hắn chính là Mạc chưởng qũy của tửu lâu Duyệt Lai ở phố Đông, là hắn lừa chúng ta đến đây.” Chu chưởng quầy nghiến răng nghiến lợi nói.

“Này! Chu chưởng quầy, ông đừng vu khống.” Mạc chưởng qũy vừa nói vừa móc một cuốn sổ nhỏ trong n.g.ự.c ra, vô tình chơi đùa, hắn ta cố tình nhắc nhở lão Chu.

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy NạnTác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải ThỏTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết. “Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng. Ồn ào! Tô Mặc bực bội mở mắt ra. Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao? Đây là nơi nào? Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào. Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm. Vân Mộng Hạ Vũ Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch. Hoàng… Đình trưởng Ngô Giang nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi lạ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”“Đại nhân, đợi tìm được thiếu gia, ta sẽ nói cho đại nhân biết ta là ai, bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm lại thiếu gia, nếu không bọn chúng sẽ đưa thiếu gia ra khỏi thành.” Trần Thiếu Khanh nói rất nghiêm túc.Ngô Giang lập tức sốt ruột: “Ý ngươi là, nhi tử ta rơi vào tay bọn buôn người?”“Đúng vậy! Ta thấy bọn chúng bắt cóc thiếu gia, đã đẩy lên một chiếc xe ngựa chạy về phía cổng thành.”Vẻ mặt Trần Thiếu Khanh nghiêm trọng, dọa cho Ngô Giang lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau chuẩn bị ngựa!”Có người dắt ngựa đến, Ngô Giang nhảy lên, nói với Trần Thiếu Khanh: “Ngươi đi theo ta! Mau quay lại!”Nói rồi ông ta kéo Trần Thiếu Khanh lên lưng ngựa, hai người cưỡi một con ngựa chạy về phía cổng trấn.Vài người hầu cầm vũ khí chạy theo phía sau.Đợi khi những người hầu này bị bỏ xa, Trần Thiếu Khanh vung tay, cả người lẫn ngựa nhảy vào không gian.Trước mắt Ngô Giang tối sầm, ngất đi.Khi ông ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.Vân Mộng Hạ VũÔng ta vừa định mở miệng hỏi đây là đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.“Mạc chưởng quầy, có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả!” Người này có vẻ rất mất kiên nhẫn nói với ai đó.“Này! Ta tốt bụng giúp các người, các người không biết ơn cũng thôi đi, sao lại còn mắng người thô tục như vậy! Thật là người tốt khó làm!” Giọng nói này có vẻ hơi lạ.“Phi! Người tốt! Người tốt có thể đốt tiệm người khác không? Người tốt có thể lừa chúng ta đến đây giúp ông làm chuyện xấu không? Họ Mạc kia, ta từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ông.”Một giọng nói tức giận, có vẻ hơi quen. Đột nhiên ông ta nhớ ra, đây là giọng của lão Chu, chủ tiệm thịt ở phố Đông, không phải ông ta đã bán tiệm rồi đưa gia đình đi rồi sao? Sao lại thế? Chẳng lẽ lại quay về?Nhưng đây là đâu?Trong lòng ông ta vô cùng bối rối!“Đúng! Đốt tiệm người khác, không sai, là ta làm nhưng ông có bằng chứng gì? Nói suông thì chẳng ai tin.” Vẫn là giọng của người họ Mạc kia.“Ai nói không có? Ta tin!” Ngô Giang tức giận, há miệng hét lên một tiếng.Ông ta đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đẩy mình một cái, ông ta loạng choạng ngã vào một người.Người đó giật mình, theo bản năng đỡ ông ta: “Trần đình trưởng? Sao ông lại đến đây?” Người đó kinh ngạc kêu lên, Ngô Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu chưởng quầy.“Ta... Ta nào biết mình đến đây thế nào?” Ngô Giang cũng rất ngạc nhiên, sao tự nhiên mình lại ra khỏi căn phòng tối om đó, đến đây?Ông ta đột nhiên nhớ đến nam tử trẻ tuổi sẽ đưa mình đi tìm nhi tử, chắc chắn là hắn!Nhất định là hắn đưa mình đến đây!“Cái gì? Đình trưởng? Tốt lắm, các người dám báo quan, các người không giữ chữ tín!” Mạc chưởng quầy nhìn thấy Ngô Giang thì vừa tức vừa hận.Chữ tín từ trong miệng hắn ta, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.“Ông là ai? Bổn đình trưởng tự đến đây, không liên quan đến bọn họ.”Ngô Giang nhìn Mạc chưởng q nói.“Trần đình trưởng, hắn chính là Mạc chưởng qũy của tửu lâu Duyệt Lai ở phố Đông, là hắn lừa chúng ta đến đây.” Chu chưởng quầy nghiến răng nghiến lợi nói.“Này! Chu chưởng quầy, ông đừng vu khống.” Mạc chưởng qũy vừa nói vừa móc một cuốn sổ nhỏ trong n.g.ự.c ra, vô tình chơi đùa, hắn ta cố tình nhắc nhở lão Chu.

Chương 551: Chương 551