Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…

Chương 3

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Lại qua hai ngày, thân thể của giáo chủ đã hồi phục hơn nhiều, nhưng đại não thì vẫn trống rỗng, nửa điểm trí nhớ cũng không có.Chỉ có, đoạn thời gian sau khi được cứu, sống cùng với Tiêu Bạch.Tuy nói bề ngoài vẫn lãnh đạm nghi ngờ như trước, nhưng trong nội tâm y, sinh vật duy nhất khiến y lưu tâm nhất chính là Tiêu Bạch.Cuộc sống của y dường như chỉ có Tiêu Bạch.Nhưng cuộc sống của Tiêu Bạch không phải chỉ có y.Bởi vì bạn của Tiêu Bạch tìm tới. Còn là một nữ nhân.Trên đầu nữ nhân kia cài ba cái trâm bằng gỗ, mái tóc khô như rơm, đôi môi cũng khô đến sắp nứt ra, không chút huyết sắc, một thân trường bào bố y chẳng chút phiêu dật, vô cùng bình thường, sau lưng là một thanh kiếm.Là một nữ nhân, nàng không thể nghi ngờ chính là một thất bại, không hề tạo ra cảm giác uy *****.Nhưng khi giáo chủ thấy nàng với Tiêu Bạch ngồi trên bãi đất trống ngoài gian nhà nói chuyện, vẫn không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái.Vì sao lại không thoải mái giáo chủ cũng chẳng quan tâm.Có lẽ là bởi vì nữ nhân kia quá bình thường, Tiêu Bạch lại quá đẹp nên mới tạo ra cảm giác bất thường?!Khi hai người bên ngoài lại cười thêm một trận nữa, giáo chủ rốt cuộc không thể nhịn thêm, hét vọng ra bên ngoài: "Tiêu Bạch! Ta khó chịu!"Sau đó nghe thấy nữ nhân kia hỏi: "Sao bên trong lại có người?""À, tháng trước y được ta cứu, hiện tại mất trí nhớ.""Đáng thương vậy."...Giáo chủ thề là y rất ghét nữ nhân kia.Cho đến khi nữ nhân kia cùng Tiêu Bạch tiến vào, giáo chủ dùng một loại ánh mắt rất không thân thiện nhìn hai người họ.Nữ nhân kia dường như chẳng để ý, sự thực là vào một khắc khi nàng nhìn thấy giáo chủ, hai mắt bỗng lóe sáng bất thường."Tiểu mỹ nhân đẹp quá!""Ngươi nói cái gì?!" Giáo chủ nhíu mày, dù câu này là khen, nhưng vào tai y nghe vẫn vô cùng khó chịu!"Tiểu Tử (Tử ở đây là 紫, chỉ màu tím), bằng hữu này của ta chính là như vậy, người ta khen ngươi thật lòng đó."Giáo chủ phất tay, không biết đã nói với Tiêu Bạch bao nhiêu lần, đừng có gọi y là Tiểu Tử!!! Chẳng lẽ là khi cứu y thì tình hình của y đã nghiêm trọng đến mức môi cũng tím tái rồi ư? Rốt cuộc đây là cái tên gọi kiểu gì hả trời?

Lại qua hai ngày, thân thể của giáo chủ đã hồi phục hơn nhiều, nhưng đại não thì vẫn trống rỗng, nửa điểm trí nhớ cũng không có.

Chỉ có, đoạn thời gian sau khi được cứu, sống cùng với Tiêu Bạch.

Tuy nói bề ngoài vẫn lãnh đạm nghi ngờ như trước, nhưng trong nội tâm y, sinh vật duy nhất khiến y lưu tâm nhất chính là Tiêu Bạch.

Cuộc sống của y dường như chỉ có Tiêu Bạch.

Nhưng cuộc sống của Tiêu Bạch không phải chỉ có y.

Bởi vì bạn của Tiêu Bạch tìm tới. Còn là một nữ nhân.

Trên đầu nữ nhân kia cài ba cái trâm bằng gỗ, mái tóc khô như rơm, đôi môi cũng khô đến sắp nứt ra, không chút huyết sắc, một thân trường bào bố y chẳng chút phiêu dật, vô cùng bình thường, sau lưng là một thanh kiếm.

Là một nữ nhân, nàng không thể nghi ngờ chính là một thất bại, không hề tạo ra cảm giác uy *****.

Nhưng khi giáo chủ thấy nàng với Tiêu Bạch ngồi trên bãi đất trống ngoài gian nhà nói chuyện, vẫn không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái.

Vì sao lại không thoải mái giáo chủ cũng chẳng quan tâm.

Có lẽ là bởi vì nữ nhân kia quá bình thường, Tiêu Bạch lại quá đẹp nên mới tạo ra cảm giác bất thường?!

Khi hai người bên ngoài lại cười thêm một trận nữa, giáo chủ rốt cuộc không thể nhịn thêm, hét vọng ra bên ngoài: "Tiêu Bạch! Ta khó chịu!"

Sau đó nghe thấy nữ nhân kia hỏi: "Sao bên trong lại có người?"

"À, tháng trước y được ta cứu, hiện tại mất trí nhớ."

"Đáng thương vậy."

...

Giáo chủ thề là y rất ghét nữ nhân kia.

Cho đến khi nữ nhân kia cùng Tiêu Bạch tiến vào, giáo chủ dùng một loại ánh mắt rất không thân thiện nhìn hai người họ.

Nữ nhân kia dường như chẳng để ý, sự thực là vào một khắc khi nàng nhìn thấy giáo chủ, hai mắt bỗng lóe sáng bất thường.

"Tiểu mỹ nhân đẹp quá!"

"Ngươi nói cái gì?!" Giáo chủ nhíu mày, dù câu này là khen, nhưng vào tai y nghe vẫn vô cùng khó chịu!

"Tiểu Tử (Tử ở đây là 紫, chỉ màu tím), bằng hữu này của ta chính là như vậy, người ta khen ngươi thật lòng đó."

Giáo chủ phất tay, không biết đã nói với Tiêu Bạch bao nhiêu lần, đừng có gọi y là Tiểu Tử!!! Chẳng lẽ là khi cứu y thì tình hình của y đã nghiêm trọng đến mức môi cũng tím tái rồi ư? Rốt cuộc đây là cái tên gọi kiểu gì hả trời?

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Lại qua hai ngày, thân thể của giáo chủ đã hồi phục hơn nhiều, nhưng đại não thì vẫn trống rỗng, nửa điểm trí nhớ cũng không có.Chỉ có, đoạn thời gian sau khi được cứu, sống cùng với Tiêu Bạch.Tuy nói bề ngoài vẫn lãnh đạm nghi ngờ như trước, nhưng trong nội tâm y, sinh vật duy nhất khiến y lưu tâm nhất chính là Tiêu Bạch.Cuộc sống của y dường như chỉ có Tiêu Bạch.Nhưng cuộc sống của Tiêu Bạch không phải chỉ có y.Bởi vì bạn của Tiêu Bạch tìm tới. Còn là một nữ nhân.Trên đầu nữ nhân kia cài ba cái trâm bằng gỗ, mái tóc khô như rơm, đôi môi cũng khô đến sắp nứt ra, không chút huyết sắc, một thân trường bào bố y chẳng chút phiêu dật, vô cùng bình thường, sau lưng là một thanh kiếm.Là một nữ nhân, nàng không thể nghi ngờ chính là một thất bại, không hề tạo ra cảm giác uy *****.Nhưng khi giáo chủ thấy nàng với Tiêu Bạch ngồi trên bãi đất trống ngoài gian nhà nói chuyện, vẫn không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái.Vì sao lại không thoải mái giáo chủ cũng chẳng quan tâm.Có lẽ là bởi vì nữ nhân kia quá bình thường, Tiêu Bạch lại quá đẹp nên mới tạo ra cảm giác bất thường?!Khi hai người bên ngoài lại cười thêm một trận nữa, giáo chủ rốt cuộc không thể nhịn thêm, hét vọng ra bên ngoài: "Tiêu Bạch! Ta khó chịu!"Sau đó nghe thấy nữ nhân kia hỏi: "Sao bên trong lại có người?""À, tháng trước y được ta cứu, hiện tại mất trí nhớ.""Đáng thương vậy."...Giáo chủ thề là y rất ghét nữ nhân kia.Cho đến khi nữ nhân kia cùng Tiêu Bạch tiến vào, giáo chủ dùng một loại ánh mắt rất không thân thiện nhìn hai người họ.Nữ nhân kia dường như chẳng để ý, sự thực là vào một khắc khi nàng nhìn thấy giáo chủ, hai mắt bỗng lóe sáng bất thường."Tiểu mỹ nhân đẹp quá!""Ngươi nói cái gì?!" Giáo chủ nhíu mày, dù câu này là khen, nhưng vào tai y nghe vẫn vô cùng khó chịu!"Tiểu Tử (Tử ở đây là 紫, chỉ màu tím), bằng hữu này của ta chính là như vậy, người ta khen ngươi thật lòng đó."Giáo chủ phất tay, không biết đã nói với Tiêu Bạch bao nhiêu lần, đừng có gọi y là Tiểu Tử!!! Chẳng lẽ là khi cứu y thì tình hình của y đã nghiêm trọng đến mức môi cũng tím tái rồi ư? Rốt cuộc đây là cái tên gọi kiểu gì hả trời?

Chương 3