Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…
Chương 9
Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… 【 Chín 】Người bước ra khỏi bóng tối thực ra là Dương Mạn.Tiêu Bạch sắp xếp giáo chủ ổn thỏa trên giường rồi mới ra ngoài nói chuyện với Dương Mạn."Chuyện ngày đó ngươi nhờ ta hỏi kỳ thật rất dễ, lập tức đã nghe được tin tức." Dương Mạn tự rót cho mình một chén trà, "Giáo chủ Thương Nguyệt giáo bị thương, bế quan, cho nên ta cảm thấy người trong phòng kia tám phần chính là y.""Nghe nói tên kia thích đeo một khuyên tai dài mảnh như ngân châm bên tai phải để làm ám khí, ngươi quay lại xem tai phải của y có lỗ hay không, nếu có vậy thì chắc chắn chín phần.""Ừ, đó chính là hắn." Tiêu Bạch gật đầu, lỗ tai bên tai phải của giáo chủ hắn đã sớm nhìn thấy.Bỗng có chút im lặng.Mãi đến khi Dương Mạn uống no trà rồi, mới nhịn không được mà mở miệng: "Tiêu Bạch, ngươi vừa thượng giáo chủ ma giáo chốn võ lâm.""Đừng có dùng từ 'thượng' khó nghe như thế.""Vậy ngươi ngủ với y."Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật."Hiện tại ngươi định làm thế nào?"Tiêu Bạch nghĩ ngợi, đáp trả ánh mắt quan tâm của Dương Mạn, bình tĩnh nói: "Tiếp tục ngủ.""..."
【 Chín 】
Người bước ra khỏi bóng tối thực ra là Dương Mạn.
Tiêu Bạch sắp xếp giáo chủ ổn thỏa trên giường rồi mới ra ngoài nói chuyện với Dương Mạn.
"Chuyện ngày đó ngươi nhờ ta hỏi kỳ thật rất dễ, lập tức đã nghe được tin tức." Dương Mạn tự rót cho mình một chén trà, "Giáo chủ Thương Nguyệt giáo bị thương, bế quan, cho nên ta cảm thấy người trong phòng kia tám phần chính là y."
"Nghe nói tên kia thích đeo một khuyên tai dài mảnh như ngân châm bên tai phải để làm ám khí, ngươi quay lại xem tai phải của y có lỗ hay không, nếu có vậy thì chắc chắn chín phần."
"Ừ, đó chính là hắn." Tiêu Bạch gật đầu, lỗ tai bên tai phải của giáo chủ hắn đã sớm nhìn thấy.
Bỗng có chút im lặng.
Mãi đến khi Dương Mạn uống no trà rồi, mới nhịn không được mà mở miệng: "Tiêu Bạch, ngươi vừa thượng giáo chủ ma giáo chốn võ lâm."
"Đừng có dùng từ 'thượng' khó nghe như thế."
"Vậy ngươi ngủ với y."
Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật.
"Hiện tại ngươi định làm thế nào?"
Tiêu Bạch nghĩ ngợi, đáp trả ánh mắt quan tâm của Dương Mạn, bình tĩnh nói: "Tiếp tục ngủ."
"..."
Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… 【 Chín 】Người bước ra khỏi bóng tối thực ra là Dương Mạn.Tiêu Bạch sắp xếp giáo chủ ổn thỏa trên giường rồi mới ra ngoài nói chuyện với Dương Mạn."Chuyện ngày đó ngươi nhờ ta hỏi kỳ thật rất dễ, lập tức đã nghe được tin tức." Dương Mạn tự rót cho mình một chén trà, "Giáo chủ Thương Nguyệt giáo bị thương, bế quan, cho nên ta cảm thấy người trong phòng kia tám phần chính là y.""Nghe nói tên kia thích đeo một khuyên tai dài mảnh như ngân châm bên tai phải để làm ám khí, ngươi quay lại xem tai phải của y có lỗ hay không, nếu có vậy thì chắc chắn chín phần.""Ừ, đó chính là hắn." Tiêu Bạch gật đầu, lỗ tai bên tai phải của giáo chủ hắn đã sớm nhìn thấy.Bỗng có chút im lặng.Mãi đến khi Dương Mạn uống no trà rồi, mới nhịn không được mà mở miệng: "Tiêu Bạch, ngươi vừa thượng giáo chủ ma giáo chốn võ lâm.""Đừng có dùng từ 'thượng' khó nghe như thế.""Vậy ngươi ngủ với y."Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật."Hiện tại ngươi định làm thế nào?"Tiêu Bạch nghĩ ngợi, đáp trả ánh mắt quan tâm của Dương Mạn, bình tĩnh nói: "Tiếp tục ngủ.""..."