Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 12: Chương 12

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Mở mắt ra, trời đã sáng rõ.Thấy trong phòng không còn ai, La Vân Khỉ lập tức bật dậy.Hàn Diệp đang giúp hai tiểu hài tử rửa mặt, thấy nàng bước ra, liền thản nhiên nói:“Nàng còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm chút nữa.”Lời này… coi như là đang quan tâm nàng sao?La Vân Khỉ có chút mừng rỡ.Theo nguyên tác, từ sau khi La Vân Khỉ đại náo Hàn gia, hai người gần như không nói thêm câu nào.Nàng vội cười đáp: “Thiếp không buồn ngủ, để thiếp đi nấu cơm cho mọi người.”Hàn Diệp “ừ” một tiếng, rồi đi đến kho lấy củi.La Vân Khỉ sợ hắn phát hiện ra “kho báu” kia, vội vàng chặn lại.“Mấy việc nặng nhọc này sau này để thiếp làm. Chàng nếu rảnh thì đọc sách đi, biết đâu sau này còn thi đậu công danh.”Hàn Diệp thoáng kinh ngạc liếc nhìn nàng – trước kia La Vân Khỉ chẳng phải luôn phản đối việc hắn đọc sách đó sao? Còn nói đọc sách chẳng thể ăn được.La Vân Khỉ cũng chợt nhớ ra điểm này, thầm mắng nguyên chủ nông cạn, không có tầm nhìn.Nàng mỉm cười nói:“Sách có nhà vàng, sách có giai nhân*, nam tử nên lấy học vấn làm chính. Sau này nếu chàng kiếm được chút bạc, cũng đừng mua gạo rau nữa, để dành đóng học phí vào tư thục đi.”(*nguyên văn là 书中自有黄金屋,书中自有颜如玉 - Câu nổi tiếng thời xưa, nghĩa là trong sách có của cải và mỹ nhân.)Hàn Diệp trầm mặc hồi lâu rồi nói:“Ta không thể để nàng và bọn nhỏ bị đói.” La Vân Khỉ mỉm cười nhìn hắn:“Yên tâm đi, sẽ không đói đâu. Chút nữa thiếp sẽ về nhà mẹ xin thêm ít gạo thóc, chờ đến ngày chàng đỗ công danh, chúng ta cùng trả lại là được.”Chân ngươi như lưỡi kiếm của Hàn Diệp lập tức nhíu chặt lại.“Mẫu thân nàng mất sớm, giờ là nhị nương làm chủ, sao có thể cho nàng đồ? Ta không muốn vì việc đọc sách của ta mà để nàng chịu uất ức.”Lời này khiến lòng La Vân Khỉ ấm áp như mùa xuân.Hàn Diệp không phải kẻ vô tình, chỉ trách nguyên chủ đã làm quá nhiều chuyện, không đủ phúc khí để hưởng mà thôi.Nàng lập tức bịa chuyện:“Không sao cả, thiếp còn chút tiền để dành chôn dưới gốc cây gần làng. Đợi thiếp về đào lên, đủ cho chúng ta ăn một thời gian.”Hàn Diệp nheo mắt nhìn nàng, bán tín bán nghi.“Vậy ta đi cùng nàng.”Hai tiểu hài tử cũng hô lên:“Tẩu tử, bọn ta cũng muốn đi!”“Không được!” La Vân Khỉ nghiêm mặt nói. “Người đi đông sẽ dễ bị nghi ngờ. Ăn xong cơm, ca ca các ngươi đi đốn củi, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, nếu không tẩu tử sẽ không thương nữa đâu.”Thấy nàng nói đầy vẻ nghiêm trọng, Hàn Diệp gật đầu.“Vậy cũng được, nàng cẩn thận một chút.”Đúng lúc mấy người đang trò chuyện, thì hàng xóm Lý Nhị Nương cũng về nhà mẹ đẻ.Tối qua, bà ta đã nghe thấy bên sân Hàn gia có tiếng huyên náo, cứ ngỡ huynh đệ mình đã thành công.Ai ngờ sáng ra lại thấy cả ca lẫn đệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tức đến nghiến răng nghiến lợi, độc ác mắng lớn:“Con tiện nhân họ La kia! Nếu hôm nay lão nương không trị ngươi một trận nên thân, thì cái họ Lý này ta viết ngược lại!”

Mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Thấy trong phòng không còn ai, La Vân Khỉ lập tức bật dậy.

Hàn Diệp đang giúp hai tiểu hài tử rửa mặt, thấy nàng bước ra, liền thản nhiên nói:

“Nàng còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm chút nữa.”

Lời này… coi như là đang quan tâm nàng sao?

La Vân Khỉ có chút mừng rỡ.

Theo nguyên tác, từ sau khi La Vân Khỉ đại náo Hàn gia, hai người gần như không nói thêm câu nào.

Nàng vội cười đáp:

 

“Thiếp không buồn ngủ, để thiếp đi nấu cơm cho mọi người.”

Hàn Diệp “ừ” một tiếng, rồi đi đến kho lấy củi.

La Vân Khỉ sợ hắn phát hiện ra “kho báu” kia, vội vàng chặn lại.

“Mấy việc nặng nhọc này sau này để thiếp làm. Chàng nếu rảnh thì đọc sách đi, biết đâu sau này còn thi đậu công danh.”

Hàn Diệp thoáng kinh ngạc liếc nhìn nàng – trước kia La Vân Khỉ chẳng phải luôn phản đối việc hắn đọc sách đó sao? Còn nói đọc sách chẳng thể ăn được.

La Vân Khỉ cũng chợt nhớ ra điểm này, thầm mắng nguyên chủ nông cạn, không có tầm nhìn.

Nàng mỉm cười nói:

“Sách có nhà vàng, sách có giai nhân*, nam tử nên lấy học vấn làm chính. Sau này nếu chàng kiếm được chút bạc, cũng đừng mua gạo rau nữa, để dành đóng học phí vào tư thục đi.”

(*nguyên văn là 书中自有黄金屋,书中自有颜如玉 - Câu nổi tiếng thời xưa, nghĩa là trong sách có của cải và mỹ nhân.)

Hàn Diệp trầm mặc hồi lâu rồi nói:

“Ta không thể để nàng và bọn nhỏ bị đói.”

 

La Vân Khỉ mỉm cười nhìn hắn:

“Yên tâm đi, sẽ không đói đâu. Chút nữa thiếp sẽ về nhà mẹ xin thêm ít gạo thóc, chờ đến ngày chàng đỗ công danh, chúng ta cùng trả lại là được.”

Chân ngươi như lưỡi kiếm của Hàn Diệp lập tức nhíu chặt lại.

“Mẫu thân nàng mất sớm, giờ là nhị nương làm chủ, sao có thể cho nàng đồ? Ta không muốn vì việc đọc sách của ta mà để nàng chịu uất ức.”

Lời này khiến lòng La Vân Khỉ ấm áp như mùa xuân.

Hàn Diệp không phải kẻ vô tình, chỉ trách nguyên chủ đã làm quá nhiều chuyện, không đủ phúc khí để hưởng mà thôi.

Nàng lập tức bịa chuyện:

“Không sao cả, thiếp còn chút tiền để dành chôn dưới gốc cây gần làng. Đợi thiếp về đào lên, đủ cho chúng ta ăn một thời gian.”

Hàn Diệp nheo mắt nhìn nàng, bán tín bán nghi.

“Vậy ta đi cùng nàng.”

Hai tiểu hài tử cũng hô lên:

“Tẩu tử, bọn ta cũng muốn đi!”

“Không được!” La Vân Khỉ nghiêm mặt nói. “Người đi đông sẽ dễ bị nghi ngờ. Ăn xong cơm, ca ca các ngươi đi đốn củi, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, nếu không tẩu tử sẽ không thương nữa đâu.”

Thấy nàng nói đầy vẻ nghiêm trọng, Hàn Diệp gật đầu.

“Vậy cũng được, nàng cẩn thận một chút.”

Đúng lúc mấy người đang trò chuyện, thì hàng xóm Lý Nhị Nương cũng về nhà mẹ đẻ.

Tối qua, bà ta đã nghe thấy bên sân Hàn gia có tiếng huyên náo, cứ ngỡ huynh đệ mình đã thành công.

Ai ngờ sáng ra lại thấy cả ca lẫn đệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tức đến nghiến răng nghiến lợi, độc ác mắng lớn:

“Con tiện nhân họ La kia! Nếu hôm nay lão nương không trị ngươi một trận nên thân, thì cái họ Lý này ta viết ngược lại!”

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Mở mắt ra, trời đã sáng rõ.Thấy trong phòng không còn ai, La Vân Khỉ lập tức bật dậy.Hàn Diệp đang giúp hai tiểu hài tử rửa mặt, thấy nàng bước ra, liền thản nhiên nói:“Nàng còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm chút nữa.”Lời này… coi như là đang quan tâm nàng sao?La Vân Khỉ có chút mừng rỡ.Theo nguyên tác, từ sau khi La Vân Khỉ đại náo Hàn gia, hai người gần như không nói thêm câu nào.Nàng vội cười đáp: “Thiếp không buồn ngủ, để thiếp đi nấu cơm cho mọi người.”Hàn Diệp “ừ” một tiếng, rồi đi đến kho lấy củi.La Vân Khỉ sợ hắn phát hiện ra “kho báu” kia, vội vàng chặn lại.“Mấy việc nặng nhọc này sau này để thiếp làm. Chàng nếu rảnh thì đọc sách đi, biết đâu sau này còn thi đậu công danh.”Hàn Diệp thoáng kinh ngạc liếc nhìn nàng – trước kia La Vân Khỉ chẳng phải luôn phản đối việc hắn đọc sách đó sao? Còn nói đọc sách chẳng thể ăn được.La Vân Khỉ cũng chợt nhớ ra điểm này, thầm mắng nguyên chủ nông cạn, không có tầm nhìn.Nàng mỉm cười nói:“Sách có nhà vàng, sách có giai nhân*, nam tử nên lấy học vấn làm chính. Sau này nếu chàng kiếm được chút bạc, cũng đừng mua gạo rau nữa, để dành đóng học phí vào tư thục đi.”(*nguyên văn là 书中自有黄金屋,书中自有颜如玉 - Câu nổi tiếng thời xưa, nghĩa là trong sách có của cải và mỹ nhân.)Hàn Diệp trầm mặc hồi lâu rồi nói:“Ta không thể để nàng và bọn nhỏ bị đói.” La Vân Khỉ mỉm cười nhìn hắn:“Yên tâm đi, sẽ không đói đâu. Chút nữa thiếp sẽ về nhà mẹ xin thêm ít gạo thóc, chờ đến ngày chàng đỗ công danh, chúng ta cùng trả lại là được.”Chân ngươi như lưỡi kiếm của Hàn Diệp lập tức nhíu chặt lại.“Mẫu thân nàng mất sớm, giờ là nhị nương làm chủ, sao có thể cho nàng đồ? Ta không muốn vì việc đọc sách của ta mà để nàng chịu uất ức.”Lời này khiến lòng La Vân Khỉ ấm áp như mùa xuân.Hàn Diệp không phải kẻ vô tình, chỉ trách nguyên chủ đã làm quá nhiều chuyện, không đủ phúc khí để hưởng mà thôi.Nàng lập tức bịa chuyện:“Không sao cả, thiếp còn chút tiền để dành chôn dưới gốc cây gần làng. Đợi thiếp về đào lên, đủ cho chúng ta ăn một thời gian.”Hàn Diệp nheo mắt nhìn nàng, bán tín bán nghi.“Vậy ta đi cùng nàng.”Hai tiểu hài tử cũng hô lên:“Tẩu tử, bọn ta cũng muốn đi!”“Không được!” La Vân Khỉ nghiêm mặt nói. “Người đi đông sẽ dễ bị nghi ngờ. Ăn xong cơm, ca ca các ngươi đi đốn củi, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, nếu không tẩu tử sẽ không thương nữa đâu.”Thấy nàng nói đầy vẻ nghiêm trọng, Hàn Diệp gật đầu.“Vậy cũng được, nàng cẩn thận một chút.”Đúng lúc mấy người đang trò chuyện, thì hàng xóm Lý Nhị Nương cũng về nhà mẹ đẻ.Tối qua, bà ta đã nghe thấy bên sân Hàn gia có tiếng huyên náo, cứ ngỡ huynh đệ mình đã thành công.Ai ngờ sáng ra lại thấy cả ca lẫn đệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tức đến nghiến răng nghiến lợi, độc ác mắng lớn:“Con tiện nhân họ La kia! Nếu hôm nay lão nương không trị ngươi một trận nên thân, thì cái họ Lý này ta viết ngược lại!”

Chương 12: Chương 12