Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 18: Chương 18
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ đổ nước xong mới nhàn nhạt lên tiếng:“Có chuyện gì?”Lý Nhị Nương vốn định mở lời về mấy quả trứng gà trong tay, nhưng vừa liếc thấy trong nhà người ta đang bưng một bát nước sốt vàng ươm, bà lập tức nghẹn họng không dám nói nữa. Đôi mắt đảo một vòng, lại nhìn thấy mì sợi trắng tinh treo bên góc và vại dầu trong suốt, không nhịn được mà nuốt nước miếng đánh “ực”.“Không… không có chuyện gì, ta chỉ qua xem huynh đệ họ Hàn một chút, vậy ta đi trước.”Lý Nhị Nương vừa đỏ mắt vừa quay người đi.La Vân Khỉ thản nhiên nói với giọng lạnh nhạt:“Về sau bớt làm chuyện thất đức đi, cẩn thận bị báo ứng.”Lý Nhị Nương tức đến nghiến răng, chạy lúp xúp rời khỏi cửa.Hàn Diệc nhìn theo bóng lưng bà ta, khẽ nói:“Chồng bà ta mất sớm, sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau này nàng cứ mặc kệ là được.”La Vân Khỉ không tỏ rõ ý kiến:“Thời buổi này ai mà sống dễ? Nếu không phải con trai bà ta ăn h.i.ế.p Dung Dung và Hàn Mặc, thiếp cũng chẳng buồn phí lời với bà ta làm gì.”Nghe nàng nói “Dung Dung và Hàn Mặc nhà chúng ta”, trong lòng Hàn Diệc chợt dâng lên một cảm xúc chưa từng có — vừa ấm áp lại vừa nghèn nghẹn.Ngay sau đó, La Vân Khỉ nhận được thông báo từ hệ thống:【Thiện cảm của nam chính +10,thịt lợn đã được đưa lên kệ.】La Vân Khỉ khựng lại trong giây lát, kế đó lập tức kích động nhào vào lòng Hàn Diệc, reo lên:“Hay quá rồi! Chúng ta cuối cùng cũng—”Nói đến nửa chừng, nàng vội nuốt lại bốn chữ “có thịt ăn rồi”.Chuyện chưa xảy ra thì không thể nói ra miệng được, lỡ đâu Hàn Diệc đột nhiên nổi giận rồi lấy lại phần thịt ấy thì sao?Vẫn là nên cẩn thận, đợi lấy được rồi, giấu kỹ mới là của mình.Ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Hàn Diệc đang nheo đôi mắt dài hẹp mà nhìn mình chăm chăm, lúc này nàng mới chợt nhận ra hai người gần như đã dán chặt vào nhau. Nàng vội buông tay ra, ngượng ngùng nói:“Cái đó… chàng vào nhà trước đi, cơm xong thiếp sẽ gọi.”Dù đã cưới nhau hơn nửa năm, Hàn Diệc chưa từng thân cận nàng đến vậy. Nhớ lại lúc nàng tựa vào lưng mình trên đường về, nét mặt hắn càng đỏ bừng.Lúng túng nói một câu:“Ta… ta vẫn chưa đói.”Dứt lời liền quay đầu bước ra ngoài như chạy trốn.Thấy Hàn Diệc còn thẹn hơn cả mình, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Quay đầu thì thấy hai tiểu hài đang rúc sau cánh cửa nhìn trộm, nàng xấu hổ hóa giận, giơ muỗng lên dọa:“Không được nhìn trộm! Nhìn nữa là ta đánh vào m.ô.n.g đấy!”Hai đứa trẻ giờ đã chẳng còn sợ nàng như trước, liền cười khúc khích bỏ chạy. Trong nhà vang lên tiếng cười giòn tan, La Vân Khỉ bất giác cong môi, khẽ cười theo.Cả nhà cuối cùng cũng được một bữa ăn no nê. Để tránh Hàn Diệc nghi ngờ chuyện dầu ăn, La Vân Khỉ liền nói trước rằng đó là do một nhà họ Vương trong làng mang bán, nàng tình cờ thấy nên mua một ít.Hàn Diệc không chút hoài nghi, sau khi dọn dẹp xong còn ân cần đun một nồi nước lớn để nàng ngâm chân.Thấy Hàn Diệc ân cần như vậy, trong lòng La Vân Khỉ chợt sinh ra cảm giác lo lắng m.ô.n.g lung.Hàn Diệc dung mạo tuấn tú, cư xử lễ độ, lại còn biết võ, khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.Sau mấy ngày tiếp xúc, nàng phát hiện hắn chẳng hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài. Sở dĩ trước đây đối với nàng như băng giá, chẳng qua là do nguyên chủ tự chuốc lấy.Một nam nhân tốt như thế, nếu cứ thế mà để Cửu công chúa cướp đi, chẳng phải nàng thiệt thòi lớn sao? Dù sao cũng phải giữ lấy mà hưởng một chút đã.Nghĩ đến đây nàng lại tự mắng mình một tiếng:“Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Hàn Diệc còn nhỏ hơn ngươi hai, ba tuổi đó, chẳng phải thành tình chị em rồi sao? Tuy nguyên chủ mới mười bảy, nhưng tâm hồn ta thì đã là người lớn rồi, khó mà tiếp nhận được…”Thôi, đi được bước nào hay bước ấy vậy. Chỉ cần không rời khỏi Hàn Diệc, chuyện ăn mặc không còn phải lo. Còn tương lai ra sao, ai mà nói trước được?Khi Hàn Diệc mài d.a.o xong bước vào nhà, vừa vặn thấy La Vân Khỉ đang chống cằm ngồi ngơ ngẩn, chân ngâm trong chậu nước.Vẻ đáng yêu ấy khiến tim hắn chợt đập loạn một nhịp, cổ họng cũng bỗng trở nên khô khốc.
La Vân Khỉ đổ nước xong mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Có chuyện gì?”
Lý Nhị Nương vốn định mở lời về mấy quả trứng gà trong tay, nhưng vừa liếc thấy trong nhà người ta đang bưng một bát nước sốt vàng ươm, bà lập tức nghẹn họng không dám nói nữa. Đôi mắt đảo một vòng, lại nhìn thấy mì sợi trắng tinh treo bên góc và vại dầu trong suốt, không nhịn được mà nuốt nước miếng đánh “ực”.
“Không… không có chuyện gì, ta chỉ qua xem huynh đệ họ Hàn một chút, vậy ta đi trước.”
Lý Nhị Nương vừa đỏ mắt vừa quay người đi.
La Vân Khỉ thản nhiên nói với giọng lạnh nhạt:
“Về sau bớt làm chuyện thất đức đi, cẩn thận bị báo ứng.”
Lý Nhị Nương tức đến nghiến răng, chạy lúp xúp rời khỏi cửa.
Hàn Diệc nhìn theo bóng lưng bà ta, khẽ nói:
“Chồng bà ta mất sớm, sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau này nàng cứ mặc kệ là được.”
La Vân Khỉ không tỏ rõ ý kiến:
“Thời buổi này ai mà sống dễ? Nếu không phải con trai bà ta ăn h.i.ế.p Dung Dung và Hàn Mặc, thiếp cũng chẳng buồn phí lời với bà ta làm gì.”
Nghe nàng nói “Dung Dung và Hàn Mặc nhà chúng ta”, trong lòng Hàn Diệc chợt dâng lên một cảm xúc chưa từng có — vừa ấm áp lại vừa nghèn nghẹn.
Ngay sau đó, La Vân Khỉ nhận được thông báo từ hệ thống:
【Thiện cảm của nam chính +10,thịt lợn đã được đưa lên kệ.】
La Vân Khỉ khựng lại trong giây lát, kế đó lập tức kích động nhào vào lòng Hàn Diệc, reo lên:
“Hay quá rồi! Chúng ta cuối cùng cũng—”
Nói đến nửa chừng, nàng vội nuốt lại bốn chữ “có thịt ăn rồi”.
Chuyện chưa xảy ra thì không thể nói ra miệng được, lỡ đâu Hàn Diệc đột nhiên nổi giận rồi lấy lại phần thịt ấy thì sao?
Vẫn là nên cẩn thận, đợi lấy được rồi, giấu kỹ mới là của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Hàn Diệc đang nheo đôi mắt dài hẹp mà nhìn mình chăm chăm, lúc này nàng mới chợt nhận ra hai người gần như đã dán chặt vào nhau. Nàng vội buông tay ra, ngượng ngùng nói:
“Cái đó… chàng vào nhà trước đi, cơm xong thiếp sẽ gọi.”
Dù đã cưới nhau hơn nửa năm, Hàn Diệc chưa từng thân cận nàng đến vậy. Nhớ lại lúc nàng tựa vào lưng mình trên đường về, nét mặt hắn càng đỏ bừng.
Lúng túng nói một câu:
“Ta… ta vẫn chưa đói.”
Dứt lời liền quay đầu bước ra ngoài như chạy trốn.
Thấy Hàn Diệc còn thẹn hơn cả mình, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Quay đầu thì thấy hai tiểu hài đang rúc sau cánh cửa nhìn trộm, nàng xấu hổ hóa giận, giơ muỗng lên dọa:
“Không được nhìn trộm! Nhìn nữa là ta đánh vào m.ô.n.g đấy!”
Hai đứa trẻ giờ đã chẳng còn sợ nàng như trước, liền cười khúc khích bỏ chạy. Trong nhà vang lên tiếng cười giòn tan, La Vân Khỉ bất giác cong môi, khẽ cười theo.
Cả nhà cuối cùng cũng được một bữa ăn no nê. Để tránh Hàn Diệc nghi ngờ chuyện dầu ăn, La Vân Khỉ liền nói trước rằng đó là do một nhà họ Vương trong làng mang bán, nàng tình cờ thấy nên mua một ít.
Hàn Diệc không chút hoài nghi, sau khi dọn dẹp xong còn ân cần đun một nồi nước lớn để nàng ngâm chân.
Thấy Hàn Diệc ân cần như vậy, trong lòng La Vân Khỉ chợt sinh ra cảm giác lo lắng m.ô.n.g lung.
Hàn Diệc dung mạo tuấn tú, cư xử lễ độ, lại còn biết võ, khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
Sau mấy ngày tiếp xúc, nàng phát hiện hắn chẳng hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài. Sở dĩ trước đây đối với nàng như băng giá, chẳng qua là do nguyên chủ tự chuốc lấy.
Một nam nhân tốt như thế, nếu cứ thế mà để Cửu công chúa cướp đi, chẳng phải nàng thiệt thòi lớn sao? Dù sao cũng phải giữ lấy mà hưởng một chút đã.
Nghĩ đến đây nàng lại tự mắng mình một tiếng:
“Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Hàn Diệc còn nhỏ hơn ngươi hai, ba tuổi đó, chẳng phải thành tình chị em rồi sao? Tuy nguyên chủ mới mười bảy, nhưng tâm hồn ta thì đã là người lớn rồi, khó mà tiếp nhận được…”
Thôi, đi được bước nào hay bước ấy vậy. Chỉ cần không rời khỏi Hàn Diệc, chuyện ăn mặc không còn phải lo. Còn tương lai ra sao, ai mà nói trước được?
Khi Hàn Diệc mài d.a.o xong bước vào nhà, vừa vặn thấy La Vân Khỉ đang chống cằm ngồi ngơ ngẩn, chân ngâm trong chậu nước.
Vẻ đáng yêu ấy khiến tim hắn chợt đập loạn một nhịp, cổ họng cũng bỗng trở nên khô khốc.
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ đổ nước xong mới nhàn nhạt lên tiếng:“Có chuyện gì?”Lý Nhị Nương vốn định mở lời về mấy quả trứng gà trong tay, nhưng vừa liếc thấy trong nhà người ta đang bưng một bát nước sốt vàng ươm, bà lập tức nghẹn họng không dám nói nữa. Đôi mắt đảo một vòng, lại nhìn thấy mì sợi trắng tinh treo bên góc và vại dầu trong suốt, không nhịn được mà nuốt nước miếng đánh “ực”.“Không… không có chuyện gì, ta chỉ qua xem huynh đệ họ Hàn một chút, vậy ta đi trước.”Lý Nhị Nương vừa đỏ mắt vừa quay người đi.La Vân Khỉ thản nhiên nói với giọng lạnh nhạt:“Về sau bớt làm chuyện thất đức đi, cẩn thận bị báo ứng.”Lý Nhị Nương tức đến nghiến răng, chạy lúp xúp rời khỏi cửa.Hàn Diệc nhìn theo bóng lưng bà ta, khẽ nói:“Chồng bà ta mất sớm, sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau này nàng cứ mặc kệ là được.”La Vân Khỉ không tỏ rõ ý kiến:“Thời buổi này ai mà sống dễ? Nếu không phải con trai bà ta ăn h.i.ế.p Dung Dung và Hàn Mặc, thiếp cũng chẳng buồn phí lời với bà ta làm gì.”Nghe nàng nói “Dung Dung và Hàn Mặc nhà chúng ta”, trong lòng Hàn Diệc chợt dâng lên một cảm xúc chưa từng có — vừa ấm áp lại vừa nghèn nghẹn.Ngay sau đó, La Vân Khỉ nhận được thông báo từ hệ thống:【Thiện cảm của nam chính +10,thịt lợn đã được đưa lên kệ.】La Vân Khỉ khựng lại trong giây lát, kế đó lập tức kích động nhào vào lòng Hàn Diệc, reo lên:“Hay quá rồi! Chúng ta cuối cùng cũng—”Nói đến nửa chừng, nàng vội nuốt lại bốn chữ “có thịt ăn rồi”.Chuyện chưa xảy ra thì không thể nói ra miệng được, lỡ đâu Hàn Diệc đột nhiên nổi giận rồi lấy lại phần thịt ấy thì sao?Vẫn là nên cẩn thận, đợi lấy được rồi, giấu kỹ mới là của mình.Ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Hàn Diệc đang nheo đôi mắt dài hẹp mà nhìn mình chăm chăm, lúc này nàng mới chợt nhận ra hai người gần như đã dán chặt vào nhau. Nàng vội buông tay ra, ngượng ngùng nói:“Cái đó… chàng vào nhà trước đi, cơm xong thiếp sẽ gọi.”Dù đã cưới nhau hơn nửa năm, Hàn Diệc chưa từng thân cận nàng đến vậy. Nhớ lại lúc nàng tựa vào lưng mình trên đường về, nét mặt hắn càng đỏ bừng.Lúng túng nói một câu:“Ta… ta vẫn chưa đói.”Dứt lời liền quay đầu bước ra ngoài như chạy trốn.Thấy Hàn Diệc còn thẹn hơn cả mình, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Quay đầu thì thấy hai tiểu hài đang rúc sau cánh cửa nhìn trộm, nàng xấu hổ hóa giận, giơ muỗng lên dọa:“Không được nhìn trộm! Nhìn nữa là ta đánh vào m.ô.n.g đấy!”Hai đứa trẻ giờ đã chẳng còn sợ nàng như trước, liền cười khúc khích bỏ chạy. Trong nhà vang lên tiếng cười giòn tan, La Vân Khỉ bất giác cong môi, khẽ cười theo.Cả nhà cuối cùng cũng được một bữa ăn no nê. Để tránh Hàn Diệc nghi ngờ chuyện dầu ăn, La Vân Khỉ liền nói trước rằng đó là do một nhà họ Vương trong làng mang bán, nàng tình cờ thấy nên mua một ít.Hàn Diệc không chút hoài nghi, sau khi dọn dẹp xong còn ân cần đun một nồi nước lớn để nàng ngâm chân.Thấy Hàn Diệc ân cần như vậy, trong lòng La Vân Khỉ chợt sinh ra cảm giác lo lắng m.ô.n.g lung.Hàn Diệc dung mạo tuấn tú, cư xử lễ độ, lại còn biết võ, khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.Sau mấy ngày tiếp xúc, nàng phát hiện hắn chẳng hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài. Sở dĩ trước đây đối với nàng như băng giá, chẳng qua là do nguyên chủ tự chuốc lấy.Một nam nhân tốt như thế, nếu cứ thế mà để Cửu công chúa cướp đi, chẳng phải nàng thiệt thòi lớn sao? Dù sao cũng phải giữ lấy mà hưởng một chút đã.Nghĩ đến đây nàng lại tự mắng mình một tiếng:“Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Hàn Diệc còn nhỏ hơn ngươi hai, ba tuổi đó, chẳng phải thành tình chị em rồi sao? Tuy nguyên chủ mới mười bảy, nhưng tâm hồn ta thì đã là người lớn rồi, khó mà tiếp nhận được…”Thôi, đi được bước nào hay bước ấy vậy. Chỉ cần không rời khỏi Hàn Diệc, chuyện ăn mặc không còn phải lo. Còn tương lai ra sao, ai mà nói trước được?Khi Hàn Diệc mài d.a.o xong bước vào nhà, vừa vặn thấy La Vân Khỉ đang chống cằm ngồi ngơ ngẩn, chân ngâm trong chậu nước.Vẻ đáng yêu ấy khiến tim hắn chợt đập loạn một nhịp, cổ họng cũng bỗng trở nên khô khốc.