Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 21: Chương 21
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Bốp!” — Một tiếng giòn tan vang lên, mọi người đều c.h.ế.t sững tại chỗ.Lý Nhị Nương bị đánh đến choáng váng, hai mắt trợn tròn, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào La Vân Khỉ.La Vân Khỉ cười lạnh, trừng mắt quát:“Nhìn cái gì mà nhìn? Chớ tưởng chồng ngươi c.h.ế.t rồi là ngươi có lý. Người khác chiều chuộng ngươi, nhưng ta, La Vân Khỉ, tuyệt không chịu nể mặt! Nếu còn dám đến nhà ta gây chuyện, ta sẽ đích thân giải ngươi đến nha môn, xem thử đạo lý là thế nào!”Lý Nhị Nương lập tức gào khóc như quỷ hú:“Trưởng thôn, ông mau xem đi! La Vân Khỉ ỷ vào nhà họ La có tiền mà ức h.i.ế.p ta! Ông nỡ lòng nhìn một nữ nhân ngoài thôn bắt nạt người thôn mình sao?”Trưởng thôn chau mày, quả thật cảm thấy La Vân Khỉ ra tay có phần quá đáng. Dù sao cũng không nên động thủ.La Vân Khỉ liếc mắt là hiểu ngay: lời khiêu khích của Lý Nhị Nương đã có tác dụng. Dù sao nàng là người ngoài gả vào, trưởng thôn vẫn thiên vị người trong thôn hơn.Đang định lên tiếng cãi lại, thì bỗng thấy Hàn Diệp bước đến bên cạnh.Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai La Vân Khỉ, thong thả nói:“La Vân Khỉ dù xuất thân từ đâu, nay đã là người Hàn gia. Lý Nhị Nương vì chuyện con trẻ mà ôm lòng hận thù, trước sai khiến hai người đến hãm hại ta, sau lại đến nhà ta phóng hỏa. Nay La Vân Khỉ cho bà ta một bài học, đã là nhẹ lắm rồi. Kính mong trưởng thôn xét cho rõ lý lẽ.”La Vân Khỉ len lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lời lẽ rõ ràng, không khỏi tưởng tượng đến cảnh hắn thân khoác triều bào, đầu đội ngọc đai, đứng nơi Kim Loan điện — hẳn là khí độ phi phàm, phong thần tuấn lãng lắm thay…“Ồ? Hãm hại gì chứ?” — Trưởng thôn hiển nhiên chưa nghe chuyện này.Lưu Thành Vũ vội vàng kể lại chuyện Hàn Diệp bị bắt, kể sinh động như thật. Trưởng thôn nghe xong thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Lý Nhị Nương mà mắng:“Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Đáng bị đánh! Nếu còn dám động tâm tư với Hàn gia, ta sẽ phạt ngươi quỳ từ đường!”Nghe thế, Lý Nhị Nương nín khóc luôn, đau lòng liếc nhìn hai quả trứng gà vỡ tan, rồi che mặt chạy đi.Trưởng thôn phất tay ra hiệu cho đám người:“Lửa cũng đã tắt, trời cũng không còn sớm, ai về nhà nấy đi thôi!”La Vân Khỉ vội vàng cảm tạ mọi người. Nhìn nàng tiểu tức phụ nhã nhặn hiểu lễ, chẳng giống như lời đồn là người ngang ngược vô lý, dân làng lại càng thêm thiện cảm.Song ánh mắt La Vân Khỉ lại vẫn dõi theo vị Tường Vi cô nương, thấy người kia cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, trong lòng tức tối đến phát nghẹn.Tính nàng vốn nóng nảy, có chuyện là chẳng giấu nổi. Đợi mọi người tản hết, nàng lập tức hỏi:“Tường Vi cô nương đó là ai? Sao cứ nhìn chàng mãi thế?”Hàn Diệp liếc nhìn nàng, thật thà đáp:“Là cháu gái của trưởng thôn Tạ gia. Khi ta chưa thành thân, trong nhà đều là nàng ta giúp chăm nom.”La Vân Khỉ bĩu môi, hậm hực nói:“Đã tốt như thế, sao chàng không cưới nàng ta?”Sắc mặt Hàn Diệp lập tức nghiêm lại:“Ta và nàng sớm đã đính hôn. Dù người khác có tốt đến đâu, ta cũng không cưới.”La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:“Vậy ý chàng là cha mẹ ép chàng cưới ta phải không?”Nói xong, nàng xoay người bước thẳng vào trong nhà.Hàn Diệp nhìn theo bóng lưng mềm mại uyển chuyển ấy, môi khẽ cong lên, bật cười không tiếng. Một đêm yên ắng.Sáng ra, La Vân Khỉ thức dậy thì Hàn Diệp đã đi mất.Thấy hắn không ăn gì đã ra ngoài, nàng vừa xót lại vừa giận. Tối qua ngủ muộn, dậy trễ một chút, tên đầu gỗ kia cũng chẳng biết gọi một tiếng!Hai đứa nhỏ đang chơi trong sân, thấy nàng thức dậy thì vui mừng gọi:“Tẩu tử, tẩu dậy rồi!”La Vân Khỉ khẽ vỗ nhẹ lên đầu từng đứa:“Đại ca các ngươi lại đi chặt củi rồi à?”Hàn Dung gật đầu:“Vâng, đại ca ăn một cái bánh rồi đi rồi.”
“Bốp!”
— Một tiếng giòn tan vang lên, mọi người đều c.h.ế.t sững tại chỗ.
Lý Nhị Nương bị đánh đến choáng váng, hai mắt trợn tròn, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ cười lạnh, trừng mắt quát:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chớ tưởng chồng ngươi c.h.ế.t rồi là ngươi có lý. Người khác chiều chuộng ngươi, nhưng ta, La Vân Khỉ, tuyệt không chịu nể mặt! Nếu còn dám đến nhà ta gây chuyện, ta sẽ đích thân giải ngươi đến nha môn, xem thử đạo lý là thế nào!”
Lý Nhị Nương lập tức gào khóc như quỷ hú:
“Trưởng thôn, ông mau xem đi! La Vân Khỉ ỷ vào nhà họ La có tiền mà ức h.i.ế.p ta! Ông nỡ lòng nhìn một nữ nhân ngoài thôn bắt nạt người thôn mình sao?”
Trưởng thôn chau mày, quả thật cảm thấy La Vân Khỉ ra tay có phần quá đáng. Dù sao cũng không nên động thủ.
La Vân Khỉ liếc mắt là hiểu ngay: lời khiêu khích của Lý Nhị Nương đã có tác dụng. Dù sao nàng là người ngoài gả vào, trưởng thôn vẫn thiên vị người trong thôn hơn.
Đang định lên tiếng cãi lại, thì bỗng thấy Hàn Diệp bước đến bên cạnh.
Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai La Vân Khỉ, thong thả nói:
“La Vân Khỉ dù xuất thân từ đâu, nay đã là người Hàn gia. Lý Nhị Nương vì chuyện con trẻ mà ôm lòng hận thù, trước sai khiến hai người đến hãm hại ta, sau lại đến nhà ta phóng hỏa. Nay La Vân Khỉ cho bà ta một bài học, đã là nhẹ lắm rồi. Kính mong trưởng thôn xét cho rõ lý lẽ.”
La Vân Khỉ len lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lời lẽ rõ ràng, không khỏi tưởng tượng đến cảnh hắn thân khoác triều bào, đầu đội ngọc đai, đứng nơi Kim Loan điện — hẳn là khí độ phi phàm, phong thần tuấn lãng lắm thay…
“Ồ? Hãm hại gì chứ?” — Trưởng thôn hiển nhiên chưa nghe chuyện này.
Lưu Thành Vũ vội vàng kể lại chuyện Hàn Diệp bị bắt, kể sinh động như thật. Trưởng thôn nghe xong thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Lý Nhị Nương mà mắng:
“Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Đáng bị đánh! Nếu còn dám động tâm tư với Hàn gia, ta sẽ phạt ngươi quỳ từ đường!”
Nghe thế, Lý Nhị Nương nín khóc luôn, đau lòng liếc nhìn hai quả trứng gà vỡ tan, rồi che mặt chạy đi.
Trưởng thôn phất tay ra hiệu cho đám người:
“Lửa cũng đã tắt, trời cũng không còn sớm, ai về nhà nấy đi thôi!”
La Vân Khỉ vội vàng cảm tạ mọi người. Nhìn nàng tiểu tức phụ nhã nhặn hiểu lễ, chẳng giống như lời đồn là người ngang ngược vô lý, dân làng lại càng thêm thiện cảm.
Song ánh mắt La Vân Khỉ lại vẫn dõi theo vị Tường Vi cô nương, thấy người kia cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, trong lòng tức tối đến phát nghẹn.
Tính nàng vốn nóng nảy, có chuyện là chẳng giấu nổi. Đợi mọi người tản hết, nàng lập tức hỏi:
“Tường Vi cô nương đó là ai? Sao cứ nhìn chàng mãi thế?”
Hàn Diệp liếc nhìn nàng, thật thà đáp:
“Là cháu gái của trưởng thôn Tạ gia. Khi ta chưa thành thân, trong nhà đều là nàng ta giúp chăm nom.”
La Vân Khỉ bĩu môi, hậm hực nói:
“Đã tốt như thế, sao chàng không cưới nàng ta?”
Sắc mặt Hàn Diệp lập tức nghiêm lại:
“Ta và nàng sớm đã đính hôn. Dù người khác có tốt đến đâu, ta cũng không cưới.”
La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
“Vậy ý chàng là cha mẹ ép chàng cưới ta phải không?”
Nói xong, nàng xoay người bước thẳng vào trong nhà.
Hàn Diệp nhìn theo bóng lưng mềm mại uyển chuyển ấy, môi khẽ cong lên, bật cười không tiếng.
Một đêm yên ắng.
Sáng ra, La Vân Khỉ thức dậy thì Hàn Diệp đã đi mất.
Thấy hắn không ăn gì đã ra ngoài, nàng vừa xót lại vừa giận. Tối qua ngủ muộn, dậy trễ một chút, tên đầu gỗ kia cũng chẳng biết gọi một tiếng!
Hai đứa nhỏ đang chơi trong sân, thấy nàng thức dậy thì vui mừng gọi:
“Tẩu tử, tẩu dậy rồi!”
La Vân Khỉ khẽ vỗ nhẹ lên đầu từng đứa:
“Đại ca các ngươi lại đi chặt củi rồi à?”
Hàn Dung gật đầu:
“Vâng, đại ca ăn một cái bánh rồi đi rồi.”
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Bốp!” — Một tiếng giòn tan vang lên, mọi người đều c.h.ế.t sững tại chỗ.Lý Nhị Nương bị đánh đến choáng váng, hai mắt trợn tròn, c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào La Vân Khỉ.La Vân Khỉ cười lạnh, trừng mắt quát:“Nhìn cái gì mà nhìn? Chớ tưởng chồng ngươi c.h.ế.t rồi là ngươi có lý. Người khác chiều chuộng ngươi, nhưng ta, La Vân Khỉ, tuyệt không chịu nể mặt! Nếu còn dám đến nhà ta gây chuyện, ta sẽ đích thân giải ngươi đến nha môn, xem thử đạo lý là thế nào!”Lý Nhị Nương lập tức gào khóc như quỷ hú:“Trưởng thôn, ông mau xem đi! La Vân Khỉ ỷ vào nhà họ La có tiền mà ức h.i.ế.p ta! Ông nỡ lòng nhìn một nữ nhân ngoài thôn bắt nạt người thôn mình sao?”Trưởng thôn chau mày, quả thật cảm thấy La Vân Khỉ ra tay có phần quá đáng. Dù sao cũng không nên động thủ.La Vân Khỉ liếc mắt là hiểu ngay: lời khiêu khích của Lý Nhị Nương đã có tác dụng. Dù sao nàng là người ngoài gả vào, trưởng thôn vẫn thiên vị người trong thôn hơn.Đang định lên tiếng cãi lại, thì bỗng thấy Hàn Diệp bước đến bên cạnh.Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai La Vân Khỉ, thong thả nói:“La Vân Khỉ dù xuất thân từ đâu, nay đã là người Hàn gia. Lý Nhị Nương vì chuyện con trẻ mà ôm lòng hận thù, trước sai khiến hai người đến hãm hại ta, sau lại đến nhà ta phóng hỏa. Nay La Vân Khỉ cho bà ta một bài học, đã là nhẹ lắm rồi. Kính mong trưởng thôn xét cho rõ lý lẽ.”La Vân Khỉ len lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lời lẽ rõ ràng, không khỏi tưởng tượng đến cảnh hắn thân khoác triều bào, đầu đội ngọc đai, đứng nơi Kim Loan điện — hẳn là khí độ phi phàm, phong thần tuấn lãng lắm thay…“Ồ? Hãm hại gì chứ?” — Trưởng thôn hiển nhiên chưa nghe chuyện này.Lưu Thành Vũ vội vàng kể lại chuyện Hàn Diệp bị bắt, kể sinh động như thật. Trưởng thôn nghe xong thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Lý Nhị Nương mà mắng:“Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Đáng bị đánh! Nếu còn dám động tâm tư với Hàn gia, ta sẽ phạt ngươi quỳ từ đường!”Nghe thế, Lý Nhị Nương nín khóc luôn, đau lòng liếc nhìn hai quả trứng gà vỡ tan, rồi che mặt chạy đi.Trưởng thôn phất tay ra hiệu cho đám người:“Lửa cũng đã tắt, trời cũng không còn sớm, ai về nhà nấy đi thôi!”La Vân Khỉ vội vàng cảm tạ mọi người. Nhìn nàng tiểu tức phụ nhã nhặn hiểu lễ, chẳng giống như lời đồn là người ngang ngược vô lý, dân làng lại càng thêm thiện cảm.Song ánh mắt La Vân Khỉ lại vẫn dõi theo vị Tường Vi cô nương, thấy người kia cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, trong lòng tức tối đến phát nghẹn.Tính nàng vốn nóng nảy, có chuyện là chẳng giấu nổi. Đợi mọi người tản hết, nàng lập tức hỏi:“Tường Vi cô nương đó là ai? Sao cứ nhìn chàng mãi thế?”Hàn Diệp liếc nhìn nàng, thật thà đáp:“Là cháu gái của trưởng thôn Tạ gia. Khi ta chưa thành thân, trong nhà đều là nàng ta giúp chăm nom.”La Vân Khỉ bĩu môi, hậm hực nói:“Đã tốt như thế, sao chàng không cưới nàng ta?”Sắc mặt Hàn Diệp lập tức nghiêm lại:“Ta và nàng sớm đã đính hôn. Dù người khác có tốt đến đâu, ta cũng không cưới.”La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:“Vậy ý chàng là cha mẹ ép chàng cưới ta phải không?”Nói xong, nàng xoay người bước thẳng vào trong nhà.Hàn Diệp nhìn theo bóng lưng mềm mại uyển chuyển ấy, môi khẽ cong lên, bật cười không tiếng. Một đêm yên ắng.Sáng ra, La Vân Khỉ thức dậy thì Hàn Diệp đã đi mất.Thấy hắn không ăn gì đã ra ngoài, nàng vừa xót lại vừa giận. Tối qua ngủ muộn, dậy trễ một chút, tên đầu gỗ kia cũng chẳng biết gọi một tiếng!Hai đứa nhỏ đang chơi trong sân, thấy nàng thức dậy thì vui mừng gọi:“Tẩu tử, tẩu dậy rồi!”La Vân Khỉ khẽ vỗ nhẹ lên đầu từng đứa:“Đại ca các ngươi lại đi chặt củi rồi à?”Hàn Dung gật đầu:“Vâng, đại ca ăn một cái bánh rồi đi rồi.”