Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 32: Chương 32

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Nói xong liền ôm lấy mặt Hàn Diệp, đặt môi lên hai cánh môi mỏng lạnh lẽo kia.Làn hương thiếu nữ vương vấn, hòa với xúc cảm mềm mại lạnh dịu khiến Hàn Diệp hít thở dồn dập, m.á.u trong người như trào ngược dậy.Yết hầu chuyển động kịch liệt, cuối cùng hắn luống cuống đẩy nàng ra.“Đừng làm loạn.”Nghe giọng điệu có vài phần bất lực của hắn, La Vân Khỉ biết lửa giận trong lòng hắn đã tan.Chỉ là nhớ đến hành động vừa rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng thắt lại áo, lấy tay che mặt chạy vào bếp.“Ta... đi nấu cơm cho chàng.”Hàn Diệp khẽ mím môi, dường như vẫn lưu luyến hương thơm còn sót lại, đôi mắt hẹp dài chầm chậm hạ xuống, trong đáy mắt dần sinh ra một tia áy náy.La Vân Khỉ đã dám làm đến bước đó, vậy tức là nàng trong sạch, là hắn quá hồ đồ, chỉ vì vài lời của mụ mối mà nghi oan cho nàng.Phải chăng... đây chính là cái gọi là "quan tâm thì loạn"?Chỉ trong chốc lát, tâm trạng của Hàn Diệp liền bình ổn trở lại.Hắn bước vào bếp, nơi La Vân Khỉ đang bận rộn nấu nướng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo sắc hồng phơn phớt.Hàn Diệp đứng lặng sau lưng nàng, khẽ cất lời:"Thực có lỗi với nàng, là ta hồ đồ, nghe lời kẻ khác mà hiểu lầm nàng."La Vân Khỉ lập tức đứng thẳng người, hai má phiếm hồng, cất tiếng hỏi:"Chàng nói xem, là ai nói với chàng những lời đó?" "Chỉ là một bà lão, tự xưng quen biết song thân ta."Lúc này, Hàn Diệp cúi đầu, dáng vẻ tựa như một học sinh nhỏ phạm lỗi.La Vân Khỉ thoáng nghĩ đã đoán được, liền kể rõ dung mạo của bà ta một lượt.Hàn Diệp nghe vậy lấy làm kinh ngạc:"Sao nàng biết?"Ngay lúc ấy, Hàn Mặc dắt theo muội muội từ ngoài chạy vào."Ca, bà lão ấy từng đến nhà rồi, còn bảo tẩu tử và ca mau chóng hoà ly. Tẩu tử lúc đó cầm chổi đánh đuổi bà ta đi luôn, lợi hại lắm!"Hàn Dung cũng phụ họa theo, giọng non nớt hỏi: "Ca, hoà ly là gì vậy?"Hàn Diệp càng thêm sững sờ, nhìn về phía La Vân Khỉ, hỏi:"Rốt cuộc là sao vậy?"La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng:"Muội muội thiếp, La Kim Quế, nhìn trúng chàng rồi, định kén chàng vào nhà làm rể hiền đấy."Hàn Diệp lập tức hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ:"Nực cười! Hàn Diệp ta đã có thê tử, sao có thể tái thú người khác?"La Vân Khỉ cầm lấy muỗng, cười mỉa mai:"Khi nãy không phải còn định viết hưu thư đuổi ta đi đó sao? Giờ lại giả bộ làm người quân tử à?"Gương mặt Hàn Diệp càng thêm hổ thẹn:"Ta... là do ta nhất thời... Tóm lại là ta có lỗi với nàng."Thấy hắn đã biết lỗi, La Vân Khỉ cũng không muốn truy cứu thêm. Dù sao, chuyện ăn uống ngày sau còn phải dựa vào Hàn Diệp.Nàng hừ một tiếng rồi nói:"Thôi thì nể tình chàng biết hối cải, lần này tha cho chàng. Còn không mau ra bổ củi đi, lửa bếp sắp tàn rồi đó."Hàn Diệp vội đáp một tiếng, rồi dắt hai tiểu oa nhi ra ngoài.Hắn vừa rời đi, La Vân Khỉ liền nghe thấy âm thanh từ hệ thống:Độ hảo cảm nam chính - Giấm chua lên kệ.Độ hảo cảm nam chính - Muối tinh lên kệ.Độ hảo cảm nam chính +10 - Cá chép lên kệ.Cái gì vậy? Sao lại không phải là táo với khoai nữa?Cũng chẳng thấy bột ngô hay dầu đậu đâu?Xem ra tính năng lên kệ của hệ thống quả thực là ngẫu nhiên.May mà nàng đã chuẩn bị trước một ít đồ ăn, xem như rút được bài học. Những thứ đặt trong hệ thống, thế nào cũng phải mang ra dùng.Cơm nước xong xuôi, La Vân Khỉ lại chui vào nhà kho, nhưng chợt nghe có tiếng thì thầm khe khẽ...

Nói xong liền ôm lấy mặt Hàn Diệp, đặt môi lên hai cánh môi mỏng lạnh lẽo kia.

Làn hương thiếu nữ vương vấn, hòa với xúc cảm mềm mại lạnh dịu khiến Hàn Diệp hít thở dồn dập, m.á.u trong người như trào ngược dậy.

Yết hầu chuyển động kịch liệt, cuối cùng hắn luống cuống đẩy nàng ra.

“Đừng làm loạn.”

Nghe giọng điệu có vài phần bất lực của hắn, La Vân Khỉ biết lửa giận trong lòng hắn đã tan.

Chỉ là nhớ đến hành động vừa rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng thắt lại áo, lấy tay che mặt chạy vào bếp.

“Ta... đi nấu cơm cho chàng.”

Hàn Diệp khẽ mím môi, dường như vẫn lưu luyến hương thơm còn sót lại, đôi mắt hẹp dài chầm chậm hạ xuống, trong đáy mắt dần sinh ra một tia áy náy.

La Vân Khỉ đã dám làm đến bước đó, vậy tức là nàng trong sạch, là hắn quá hồ đồ, chỉ vì vài lời của mụ mối mà nghi oan cho nàng.

Phải chăng... đây chính là cái gọi là "quan tâm thì loạn"?

Chỉ trong chốc lát, tâm trạng của Hàn Diệp liền bình ổn trở lại.

Hắn bước vào bếp, nơi La Vân Khỉ đang bận rộn nấu nướng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo sắc hồng phơn phớt.

Hàn Diệp đứng lặng sau lưng nàng, khẽ cất lời:

"Thực có lỗi với nàng, là ta hồ đồ, nghe lời kẻ khác mà hiểu lầm nàng."

La Vân Khỉ lập tức đứng thẳng người, hai má phiếm hồng, cất tiếng hỏi:

"Chàng nói xem, là ai nói với chàng những lời đó?"

 

"Chỉ là một bà lão, tự xưng quen biết song thân ta."

Lúc này, Hàn Diệp cúi đầu, dáng vẻ tựa như một học sinh nhỏ phạm lỗi.

La Vân Khỉ thoáng nghĩ đã đoán được, liền kể rõ dung mạo của bà ta một lượt.

Hàn Diệp nghe vậy lấy làm kinh ngạc:

"Sao nàng biết?"

Ngay lúc ấy, Hàn Mặc dắt theo muội muội từ ngoài chạy vào.

"Ca, bà lão ấy từng đến nhà rồi, còn bảo tẩu tử và ca mau chóng hoà ly. Tẩu tử lúc đó cầm chổi đánh đuổi bà ta đi luôn, lợi hại lắm!"

Hàn Dung cũng phụ họa theo, giọng non nớt hỏi:

 

"Ca, hoà ly là gì vậy?"

Hàn Diệp càng thêm sững sờ, nhìn về phía La Vân Khỉ, hỏi:

"Rốt cuộc là sao vậy?"

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng:

"Muội muội thiếp, La Kim Quế, nhìn trúng chàng rồi, định kén chàng vào nhà làm rể hiền đấy."

Hàn Diệp lập tức hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ:

"Nực cười! Hàn Diệp ta đã có thê tử, sao có thể tái thú người khác?"

La Vân Khỉ cầm lấy muỗng, cười mỉa mai:

"Khi nãy không phải còn định viết hưu thư đuổi ta đi đó sao? Giờ lại giả bộ làm người quân tử à?"

Gương mặt Hàn Diệp càng thêm hổ thẹn:

"Ta... là do ta nhất thời... Tóm lại là ta có lỗi với nàng."

Thấy hắn đã biết lỗi, La Vân Khỉ cũng không muốn truy cứu thêm. Dù sao, chuyện ăn uống ngày sau còn phải dựa vào Hàn Diệp.

Nàng hừ một tiếng rồi nói:

"Thôi thì nể tình chàng biết hối cải, lần này tha cho chàng. Còn không mau ra bổ củi đi, lửa bếp sắp tàn rồi đó."

Hàn Diệp vội đáp một tiếng, rồi dắt hai tiểu oa nhi ra ngoài.

Hắn vừa rời đi, La Vân Khỉ liền nghe thấy âm thanh từ hệ thống:

Độ hảo cảm nam chính - Giấm chua lên kệ.

Độ hảo cảm nam chính - Muối tinh lên kệ.

Độ hảo cảm nam chính +10 - Cá chép lên kệ.

Cái gì vậy? Sao lại không phải là táo với khoai nữa?

Cũng chẳng thấy bột ngô hay dầu đậu đâu?

Xem ra tính năng lên kệ của hệ thống quả thực là ngẫu nhiên.

May mà nàng đã chuẩn bị trước một ít đồ ăn, xem như rút được bài học. Những thứ đặt trong hệ thống, thế nào cũng phải mang ra dùng.

Cơm nước xong xuôi, La Vân Khỉ lại chui vào nhà kho, nhưng chợt nghe có tiếng thì thầm khe khẽ...

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Nói xong liền ôm lấy mặt Hàn Diệp, đặt môi lên hai cánh môi mỏng lạnh lẽo kia.Làn hương thiếu nữ vương vấn, hòa với xúc cảm mềm mại lạnh dịu khiến Hàn Diệp hít thở dồn dập, m.á.u trong người như trào ngược dậy.Yết hầu chuyển động kịch liệt, cuối cùng hắn luống cuống đẩy nàng ra.“Đừng làm loạn.”Nghe giọng điệu có vài phần bất lực của hắn, La Vân Khỉ biết lửa giận trong lòng hắn đã tan.Chỉ là nhớ đến hành động vừa rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng thắt lại áo, lấy tay che mặt chạy vào bếp.“Ta... đi nấu cơm cho chàng.”Hàn Diệp khẽ mím môi, dường như vẫn lưu luyến hương thơm còn sót lại, đôi mắt hẹp dài chầm chậm hạ xuống, trong đáy mắt dần sinh ra một tia áy náy.La Vân Khỉ đã dám làm đến bước đó, vậy tức là nàng trong sạch, là hắn quá hồ đồ, chỉ vì vài lời của mụ mối mà nghi oan cho nàng.Phải chăng... đây chính là cái gọi là "quan tâm thì loạn"?Chỉ trong chốc lát, tâm trạng của Hàn Diệp liền bình ổn trở lại.Hắn bước vào bếp, nơi La Vân Khỉ đang bận rộn nấu nướng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo sắc hồng phơn phớt.Hàn Diệp đứng lặng sau lưng nàng, khẽ cất lời:"Thực có lỗi với nàng, là ta hồ đồ, nghe lời kẻ khác mà hiểu lầm nàng."La Vân Khỉ lập tức đứng thẳng người, hai má phiếm hồng, cất tiếng hỏi:"Chàng nói xem, là ai nói với chàng những lời đó?" "Chỉ là một bà lão, tự xưng quen biết song thân ta."Lúc này, Hàn Diệp cúi đầu, dáng vẻ tựa như một học sinh nhỏ phạm lỗi.La Vân Khỉ thoáng nghĩ đã đoán được, liền kể rõ dung mạo của bà ta một lượt.Hàn Diệp nghe vậy lấy làm kinh ngạc:"Sao nàng biết?"Ngay lúc ấy, Hàn Mặc dắt theo muội muội từ ngoài chạy vào."Ca, bà lão ấy từng đến nhà rồi, còn bảo tẩu tử và ca mau chóng hoà ly. Tẩu tử lúc đó cầm chổi đánh đuổi bà ta đi luôn, lợi hại lắm!"Hàn Dung cũng phụ họa theo, giọng non nớt hỏi: "Ca, hoà ly là gì vậy?"Hàn Diệp càng thêm sững sờ, nhìn về phía La Vân Khỉ, hỏi:"Rốt cuộc là sao vậy?"La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng:"Muội muội thiếp, La Kim Quế, nhìn trúng chàng rồi, định kén chàng vào nhà làm rể hiền đấy."Hàn Diệp lập tức hừ lạnh, vẻ mặt giận dữ:"Nực cười! Hàn Diệp ta đã có thê tử, sao có thể tái thú người khác?"La Vân Khỉ cầm lấy muỗng, cười mỉa mai:"Khi nãy không phải còn định viết hưu thư đuổi ta đi đó sao? Giờ lại giả bộ làm người quân tử à?"Gương mặt Hàn Diệp càng thêm hổ thẹn:"Ta... là do ta nhất thời... Tóm lại là ta có lỗi với nàng."Thấy hắn đã biết lỗi, La Vân Khỉ cũng không muốn truy cứu thêm. Dù sao, chuyện ăn uống ngày sau còn phải dựa vào Hàn Diệp.Nàng hừ một tiếng rồi nói:"Thôi thì nể tình chàng biết hối cải, lần này tha cho chàng. Còn không mau ra bổ củi đi, lửa bếp sắp tàn rồi đó."Hàn Diệp vội đáp một tiếng, rồi dắt hai tiểu oa nhi ra ngoài.Hắn vừa rời đi, La Vân Khỉ liền nghe thấy âm thanh từ hệ thống:Độ hảo cảm nam chính - Giấm chua lên kệ.Độ hảo cảm nam chính - Muối tinh lên kệ.Độ hảo cảm nam chính +10 - Cá chép lên kệ.Cái gì vậy? Sao lại không phải là táo với khoai nữa?Cũng chẳng thấy bột ngô hay dầu đậu đâu?Xem ra tính năng lên kệ của hệ thống quả thực là ngẫu nhiên.May mà nàng đã chuẩn bị trước một ít đồ ăn, xem như rút được bài học. Những thứ đặt trong hệ thống, thế nào cũng phải mang ra dùng.Cơm nước xong xuôi, La Vân Khỉ lại chui vào nhà kho, nhưng chợt nghe có tiếng thì thầm khe khẽ...

Chương 32: Chương 32