Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 48: Chương 48
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Lý Nhị Nương mừng rỡ, lớn tiếng hô:“Bà con mau nhìn xem! Con tiện nhân họ La đứng yên không động đậy rồi! Nó quả là yêu quái!”Đám đông lập tức ngoảnh lại, chỉ thấy La Vân Khỉ bật cười khanh khách, đưa tay giật phăng lá bùa xuống.“Yêu cái đầu ngươi ấy! Ta thấy ngươi mới là yêu quỷ biến ra thì có, không thì lòng dạ sao đen tối đến vậy? Nay ngươi nên tâm phục khẩu phục rồi chứ?”Lý Nhị Nương hừ lạnh, tức thì ngồi bệt xuống đất:“Phục cái con khỉ! Thôn này ta lớn lên từ bé, ta chẳng đi đâu cả!”Mặt La Vân Khỉ liền sầm lại.“Khi nãy lời thề trước mặt bá tánh còn vang vọng bên tai, giờ lại muốn nuốt lời sao?”Lý Nhị Nương đúng là đã tính sẵn nước này — dẫu thế nào cũng không rời đi, xem ai có thể đuổi được bà ta?“Nhà ta ở đây, dựa vào đâu bắt ta rời khỏi?”La Vân Khỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe tia sắc lạnh, xoay người bế Hàn Dung lên.“Không chịu đi chứ gì? Vậy thì theo ta lên công đường phân rõ trắng đen.”Nói đoạn liền ôm Hàn Dung sải bước ra cổng làng, Lý Nhị Nương vội hốt hoảng nhào tới chắn đường:“La Vân Khỉ, chỉ là chút chuyện cỏn con, cần gì phải báo quan cho lớn chuyện?”La Vân Khỉ lạnh lùng đáp:“Ngươi đã nuốt lời, lại muốn trách ai? Lời là ngươi tự nói ra, chẳng ai ép cả.”Lý Nhị Nương thấy không lay chuyển được, liền thi triển tuyệt chiêu cuối cùng — nhào xuống đất, ôm chân mà gào khóc thảm thiết: “Ta biết sai rồi! La cô nương, xin ngươi mở lòng từ bi, tha cho ta một lần…”Tiếc thay, bà ta xưa nay chẳng có mấy bạn tốt, mấy giọt nước mắt cá sấu này chẳng ai động lòng, trái lại còn đồng thanh quát mắng:“Ngươi đã thua thì mau cút!”“Ngươi đã thua thì mau cút!”Lý Nhị Nương vừa thẹn vừa giận, gào khóc càng lúc càng to.Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng bước chân — thì ra Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ đã trở về.Lý Nhị Nương như thấy cứu tinh, lập tức nhào đến Hàn Diệp:“Hàn huynh đệ, huynh phải cứu ta một mạng!”Hàn Diệp nghiêng người né tránh, bà ta nhào hụt, ngã lăn xuống đất.Lưu Thành Vũ liền phá lên cười ha hả:“Thân thể Hàn đại ca ta là vàng ngọc, há để nữ nhân nào cũng đụng vào được? Cả thôn này, chỉ có tẩu tử mới được phép chạm người huynh ấy thôi!”Hắn nói oang oang, La Vân Khỉ nghe thấy rõ mồn một, lập tức lườm hắn một cái đầy trách mắng — tên ngốc này, lời gì cũng dám nói ra miệng!Lúc ấy, Hàn Mặc đã chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên đại ca:“Đại ca, đừng để ý mụ xấu xa đó! Mụ ta nói tẩu là yêu quái, còn dắt cả thôn đến nhà mình lục soát…”Hàn Mặc nói đâu ra đó, chỉ mấy câu đã kể rõ ngọn ngành. Hàn Diệp nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng cũng lạnh như băng:“Đã đồng ý thì phải giữ lời, hay là ngươi cũng muốn con trai mình sau này học theo ngươi, nói một đằng làm một nẻo?” Xưa nay Hàn Diệp vốn là người ôn hòa, nay lại nghiêm giọng khiển trách, khiến Lý Nhị Nương tức tối trợn tròn mắt, giơ tay định tát:“Ngươi tính là cái thá gì mà cũng dám dạy đời ta?”
Lý Nhị Nương mừng rỡ, lớn tiếng hô:
“Bà con mau nhìn xem! Con tiện nhân họ La đứng yên không động đậy rồi! Nó quả là yêu quái!”
Đám đông lập tức ngoảnh lại, chỉ thấy La Vân Khỉ bật cười khanh khách, đưa tay giật phăng lá bùa xuống.
“Yêu cái đầu ngươi ấy! Ta thấy ngươi mới là yêu quỷ biến ra thì có, không thì lòng dạ sao đen tối đến vậy? Nay ngươi nên tâm phục khẩu phục rồi chứ?”
Lý Nhị Nương hừ lạnh, tức thì ngồi bệt xuống đất:
“Phục cái con khỉ! Thôn này ta lớn lên từ bé, ta chẳng đi đâu cả!”
Mặt La Vân Khỉ liền sầm lại.
“Khi nãy lời thề trước mặt bá tánh còn vang vọng bên tai, giờ lại muốn nuốt lời sao?”
Lý Nhị Nương đúng là đã tính sẵn nước này — dẫu thế nào cũng không rời đi, xem ai có thể đuổi được bà ta?
“Nhà ta ở đây, dựa vào đâu bắt ta rời khỏi?”
La Vân Khỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe tia sắc lạnh, xoay người bế Hàn Dung lên.
“Không chịu đi chứ gì? Vậy thì theo ta lên công đường phân rõ trắng đen.”
Nói đoạn liền ôm Hàn Dung sải bước ra cổng làng, Lý Nhị Nương vội hốt hoảng nhào tới chắn đường:
“La Vân Khỉ, chỉ là chút chuyện cỏn con, cần gì phải báo quan cho lớn chuyện?”
La Vân Khỉ lạnh lùng đáp:
“Ngươi đã nuốt lời, lại muốn trách ai? Lời là ngươi tự nói ra, chẳng ai ép cả.”
Lý Nhị Nương thấy không lay chuyển được, liền thi triển tuyệt chiêu cuối cùng — nhào xuống đất, ôm chân mà gào khóc thảm thiết:
“Ta biết sai rồi! La cô nương, xin ngươi mở lòng từ bi, tha cho ta một lần…”
Tiếc thay, bà ta xưa nay chẳng có mấy bạn tốt, mấy giọt nước mắt cá sấu này chẳng ai động lòng, trái lại còn đồng thanh quát mắng:
“Ngươi đã thua thì mau cút!”
“Ngươi đã thua thì mau cút!”
Lý Nhị Nương vừa thẹn vừa giận, gào khóc càng lúc càng to.
Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng bước chân — thì ra Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ đã trở về.
Lý Nhị Nương như thấy cứu tinh, lập tức nhào đến Hàn Diệp:
“Hàn huynh đệ, huynh phải cứu ta một mạng!”
Hàn Diệp nghiêng người né tránh, bà ta nhào hụt, ngã lăn xuống đất.
Lưu Thành Vũ liền phá lên cười ha hả:
“Thân thể Hàn đại ca ta là vàng ngọc, há để nữ nhân nào cũng đụng vào được? Cả thôn này, chỉ có tẩu tử mới được phép chạm người huynh ấy thôi!”
Hắn nói oang oang, La Vân Khỉ nghe thấy rõ mồn một, lập tức lườm hắn một cái đầy trách mắng — tên ngốc này, lời gì cũng dám nói ra miệng!
Lúc ấy, Hàn Mặc đã chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên đại ca:
“Đại ca, đừng để ý mụ xấu xa đó! Mụ ta nói tẩu là yêu quái, còn dắt cả thôn đến nhà mình lục soát…”
Hàn Mặc nói đâu ra đó, chỉ mấy câu đã kể rõ ngọn ngành. Hàn Diệp nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng cũng lạnh như băng:
“Đã đồng ý thì phải giữ lời, hay là ngươi cũng muốn con trai mình sau này học theo ngươi, nói một đằng làm một nẻo?”
Xưa nay Hàn Diệp vốn là người ôn hòa, nay lại nghiêm giọng khiển trách, khiến Lý Nhị Nương tức tối trợn tròn mắt, giơ tay định tát:
“Ngươi tính là cái thá gì mà cũng dám dạy đời ta?”
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Lý Nhị Nương mừng rỡ, lớn tiếng hô:“Bà con mau nhìn xem! Con tiện nhân họ La đứng yên không động đậy rồi! Nó quả là yêu quái!”Đám đông lập tức ngoảnh lại, chỉ thấy La Vân Khỉ bật cười khanh khách, đưa tay giật phăng lá bùa xuống.“Yêu cái đầu ngươi ấy! Ta thấy ngươi mới là yêu quỷ biến ra thì có, không thì lòng dạ sao đen tối đến vậy? Nay ngươi nên tâm phục khẩu phục rồi chứ?”Lý Nhị Nương hừ lạnh, tức thì ngồi bệt xuống đất:“Phục cái con khỉ! Thôn này ta lớn lên từ bé, ta chẳng đi đâu cả!”Mặt La Vân Khỉ liền sầm lại.“Khi nãy lời thề trước mặt bá tánh còn vang vọng bên tai, giờ lại muốn nuốt lời sao?”Lý Nhị Nương đúng là đã tính sẵn nước này — dẫu thế nào cũng không rời đi, xem ai có thể đuổi được bà ta?“Nhà ta ở đây, dựa vào đâu bắt ta rời khỏi?”La Vân Khỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe tia sắc lạnh, xoay người bế Hàn Dung lên.“Không chịu đi chứ gì? Vậy thì theo ta lên công đường phân rõ trắng đen.”Nói đoạn liền ôm Hàn Dung sải bước ra cổng làng, Lý Nhị Nương vội hốt hoảng nhào tới chắn đường:“La Vân Khỉ, chỉ là chút chuyện cỏn con, cần gì phải báo quan cho lớn chuyện?”La Vân Khỉ lạnh lùng đáp:“Ngươi đã nuốt lời, lại muốn trách ai? Lời là ngươi tự nói ra, chẳng ai ép cả.”Lý Nhị Nương thấy không lay chuyển được, liền thi triển tuyệt chiêu cuối cùng — nhào xuống đất, ôm chân mà gào khóc thảm thiết: “Ta biết sai rồi! La cô nương, xin ngươi mở lòng từ bi, tha cho ta một lần…”Tiếc thay, bà ta xưa nay chẳng có mấy bạn tốt, mấy giọt nước mắt cá sấu này chẳng ai động lòng, trái lại còn đồng thanh quát mắng:“Ngươi đã thua thì mau cút!”“Ngươi đã thua thì mau cút!”Lý Nhị Nương vừa thẹn vừa giận, gào khóc càng lúc càng to.Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng bước chân — thì ra Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ đã trở về.Lý Nhị Nương như thấy cứu tinh, lập tức nhào đến Hàn Diệp:“Hàn huynh đệ, huynh phải cứu ta một mạng!”Hàn Diệp nghiêng người né tránh, bà ta nhào hụt, ngã lăn xuống đất.Lưu Thành Vũ liền phá lên cười ha hả:“Thân thể Hàn đại ca ta là vàng ngọc, há để nữ nhân nào cũng đụng vào được? Cả thôn này, chỉ có tẩu tử mới được phép chạm người huynh ấy thôi!”Hắn nói oang oang, La Vân Khỉ nghe thấy rõ mồn một, lập tức lườm hắn một cái đầy trách mắng — tên ngốc này, lời gì cũng dám nói ra miệng!Lúc ấy, Hàn Mặc đã chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên đại ca:“Đại ca, đừng để ý mụ xấu xa đó! Mụ ta nói tẩu là yêu quái, còn dắt cả thôn đến nhà mình lục soát…”Hàn Mặc nói đâu ra đó, chỉ mấy câu đã kể rõ ngọn ngành. Hàn Diệp nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng cũng lạnh như băng:“Đã đồng ý thì phải giữ lời, hay là ngươi cũng muốn con trai mình sau này học theo ngươi, nói một đằng làm một nẻo?” Xưa nay Hàn Diệp vốn là người ôn hòa, nay lại nghiêm giọng khiển trách, khiến Lý Nhị Nương tức tối trợn tròn mắt, giơ tay định tát:“Ngươi tính là cái thá gì mà cũng dám dạy đời ta?”