Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 99: Chương 99
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Quan phu tử vuốt râu, vẻ mặt đạo mạo, nghiêm nghị nói:“Thảo dân chỉ là thật lòng nói lời ngay thẳng. Hàn Diệp và Lý Thận đều là học trò của lão phu. Nay xảy ra việc này, thực khiến người đau lòng. Dù là tình hay lý, thảo dân đều sẽ không thiên vị.”Sắc mặt Hàn Diệp lập tức trầm xuống mấy phần. Hắn không hiểu vì sao Quan phu tử xưa nay đối với hắn còn coi như không tệ, nay lại đột nhiên trở mặt. Nhưng giờ đây, đã không còn thời gian nghĩ ngợi.Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói:“Thỉnh đại nhân minh giám! Học sinh chưa từng yêu thích Quan Tuyết Yến, lại càng không tranh giành với Lý Thận. Những lời phu tử nói, toàn là bịa đặt.”Quan Tuyết Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng ta vốn biết Hàn Diệp không thích mình, nhưng nay bị nói toạc giữa công đường trước bao người, vẫn khiến nàng ta không chịu nổi, lập tức ngậm miệng không nói nữa.Quan phu tử tức giận không thôi, giơ tay chỉ thẳng mặt Hàn Diệp:“Hàn Diệp! Lão phu tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi! Nghĩ đến lão phu từng kết giao cùng phụ thân ngươi, từng kỳ vọng rèn giũa ngươi thành tài. Nào ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân vô sỉ, không chỉ dòm ngó dung nhan tiểu nữ, lại còn ra tay g.i.ế.c người. Hạng người mặt người dạ thú như ngươi, còn nói gì đến học vấn, càng không xứng bước chân vào Thiên Thừa thư viện!”Thấy lão đầu kia càng nói càng quá đáng, La Vân Khỉ tức đến đỏ mắt, trừng đôi mắt hạnh mắng lớn:“Lão già thối tha! Ngươi xưng là phu tử mà lại vu oan cho học trò mình, há chẳng phải làm mất mặt cả thư viện sao? Hay là ngươi đã nhận bạc của nhà họ Lý rồi?”“Đồ nữ nhân chanh chua! Còn dám ăn nói xằng bậy!”Mẹ của Lý Thận nghe thế lại lao tới định đánh La Vân Khỉ, may mà bị mấy tên sai dịch giữ chặt, không động đậy được.Dưới công đường một đám người đứng lộn xộn, khiến Phương huyện lệnh nhìn mà nhức cả đầu.Vốn dĩ ông đối với phu thê Hàn Diệp có chút thiện cảm, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời khó lòng phân xử rõ ràng.Ông đập mạnh một cái vào mộc bản:“Đã vậy, đôi bên lời lẽ bất đồng, bản huyện tạm thời bắt giam Hàn Diệp, đợi tra rõ chân tướng rồi mới mở đường xử án. Tất cả lui xuống cho ta.”La Vân Khỉ cuống cuồng, lớn tiếng hô:“Phương đại nhân!” Hàn Diệp giơ tay cản nàng, ánh mắt sáng như sao, bình tĩnh như nước, không chút d.a.o động. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Minh kính cao huyền” treo giữa công đường, thanh âm kiên định vang lên:“Ta tin đại nhân tất có công đoán. Nàng không cần lo lắng, cứ về chờ tin là được.”Thấy hắn bị giải đi, La Vân Khỉ hận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Quan phu tử:“Lão già thối tha, chúng ta còn chưa xong đâu!”Nàng giận dữ rời khỏi công đường, thì bị một người kéo lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Phương Lộc Chi.Phương Lộc Chi ra hiệu im lặng, dẫn nàng vào hậu viện.La Vân Khỉ lập tức nhớ lại chuyện hắn từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo mình, liền quỳ sụp xuống đất:“Phương công tử! Xin ngài hãy vì tướng công dân nữ mà ra công đường làm chứng, minh oan cho chàng ấy.”Phương Lộc Chi vội đưa tay đỡ nàng dậy, khẽ thở dài:“Không cần đa lễ. Việc tướng công nàng, ta đã sớm nghe nói. Vốn phụ thân ta định phán Hàn Diệp chính là tự vệ chính đáng, nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện tên Quan phu tử kia. Dám hỏi La cô nương, vị phu tử này có thù oán gì với tướng công nàng sao?”La Vân Khỉ nghĩ một lát, hình như chẳng có thù oán gì, ngược lại Quan phu tử còn từng kết nghĩa huynh đệ với phụ thân Hàn Diệp. Nàng khẽ lắc đầu.Phương Lộc Chi khẽ “ừ” một tiếng, nói:“Vậy thì tám chín phần là do nhận hối lộ. La cô nương có thể điều tra từ hướng này, tìm lấy chứng cứ.” La Vân Khỉ cũng từng nghĩ tới khả năng này. Một người trở mặt đột ngột, chẳng vì tình thì cũng vì lợi.“Đa tạ Phương công tử đã chỉ điểm. Xin công tử cũng hãy quan tâm đến tướng công của dân nữ đôi phần.”
Quan phu tử vuốt râu, vẻ mặt đạo mạo, nghiêm nghị nói:
“Thảo dân chỉ là thật lòng nói lời ngay thẳng. Hàn Diệp và Lý Thận đều là học trò của lão phu. Nay xảy ra việc này, thực khiến người đau lòng. Dù là tình hay lý, thảo dân đều sẽ không thiên vị.”
Sắc mặt Hàn Diệp lập tức trầm xuống mấy phần. Hắn không hiểu vì sao Quan phu tử xưa nay đối với hắn còn coi như không tệ, nay lại đột nhiên trở mặt. Nhưng giờ đây, đã không còn thời gian nghĩ ngợi.
Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói:
“Thỉnh đại nhân minh giám! Học sinh chưa từng yêu thích Quan Tuyết Yến, lại càng không tranh giành với Lý Thận. Những lời phu tử nói, toàn là bịa đặt.”
Quan Tuyết Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng ta vốn biết Hàn Diệp không thích mình, nhưng nay bị nói toạc giữa công đường trước bao người, vẫn khiến nàng ta không chịu nổi, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Quan phu tử tức giận không thôi, giơ tay chỉ thẳng mặt Hàn Diệp:
“Hàn Diệp! Lão phu tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi! Nghĩ đến lão phu từng kết giao cùng phụ thân ngươi, từng kỳ vọng rèn giũa ngươi thành tài. Nào ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân vô sỉ, không chỉ dòm ngó dung nhan tiểu nữ, lại còn ra tay g.i.ế.c người. Hạng người mặt người dạ thú như ngươi, còn nói gì đến học vấn, càng không xứng bước chân vào Thiên Thừa thư viện!”
Thấy lão đầu kia càng nói càng quá đáng, La Vân Khỉ tức đến đỏ mắt, trừng đôi mắt hạnh mắng lớn:
“Lão già thối tha! Ngươi xưng là phu tử mà lại vu oan cho học trò mình, há chẳng phải làm mất mặt cả thư viện sao? Hay là ngươi đã nhận bạc của nhà họ Lý rồi?”
“Đồ nữ nhân chanh chua! Còn dám ăn nói xằng bậy!”
Mẹ của Lý Thận nghe thế lại lao tới định đánh La Vân Khỉ, may mà bị mấy tên sai dịch giữ chặt, không động đậy được.
Dưới công đường một đám người đứng lộn xộn, khiến Phương huyện lệnh nhìn mà nhức cả đầu.
Vốn dĩ ông đối với phu thê Hàn Diệp có chút thiện cảm, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời khó lòng phân xử rõ ràng.
Ông đập mạnh một cái vào mộc bản:
“Đã vậy, đôi bên lời lẽ bất đồng, bản huyện tạm thời bắt giam Hàn Diệp, đợi tra rõ chân tướng rồi mới mở đường xử án. Tất cả lui xuống cho ta.”
La Vân Khỉ cuống cuồng, lớn tiếng hô:
“Phương đại nhân!”
Hàn Diệp giơ tay cản nàng, ánh mắt sáng như sao, bình tĩnh như nước, không chút d.a.o động.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Minh kính cao huyền” treo giữa công đường, thanh âm kiên định vang lên:
“Ta tin đại nhân tất có công đoán. Nàng không cần lo lắng, cứ về chờ tin là được.”
Thấy hắn bị giải đi, La Vân Khỉ hận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Quan phu tử:
“Lão già thối tha, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Nàng giận dữ rời khỏi công đường, thì bị một người kéo lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Phương Lộc Chi.
Phương Lộc Chi ra hiệu im lặng, dẫn nàng vào hậu viện.
La Vân Khỉ lập tức nhớ lại chuyện hắn từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo mình, liền quỳ sụp xuống đất:
“Phương công tử! Xin ngài hãy vì tướng công dân nữ mà ra công đường làm chứng, minh oan cho chàng ấy.”
Phương Lộc Chi vội đưa tay đỡ nàng dậy, khẽ thở dài:
“Không cần đa lễ. Việc tướng công nàng, ta đã sớm nghe nói. Vốn phụ thân ta định phán Hàn Diệp chính là tự vệ chính đáng, nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện tên Quan phu tử kia. Dám hỏi La cô nương, vị phu tử này có thù oán gì với tướng công nàng sao?”
La Vân Khỉ nghĩ một lát, hình như chẳng có thù oán gì, ngược lại Quan phu tử còn từng kết nghĩa huynh đệ với phụ thân Hàn Diệp. Nàng khẽ lắc đầu.
Phương Lộc Chi khẽ “ừ” một tiếng, nói:
“Vậy thì tám chín phần là do nhận hối lộ. La cô nương có thể điều tra từ hướng này, tìm lấy chứng cứ.”
La Vân Khỉ cũng từng nghĩ tới khả năng này. Một người trở mặt đột ngột, chẳng vì tình thì cũng vì lợi.
“Đa tạ Phương công tử đã chỉ điểm. Xin công tử cũng hãy quan tâm đến tướng công của dân nữ đôi phần.”
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Quan phu tử vuốt râu, vẻ mặt đạo mạo, nghiêm nghị nói:“Thảo dân chỉ là thật lòng nói lời ngay thẳng. Hàn Diệp và Lý Thận đều là học trò của lão phu. Nay xảy ra việc này, thực khiến người đau lòng. Dù là tình hay lý, thảo dân đều sẽ không thiên vị.”Sắc mặt Hàn Diệp lập tức trầm xuống mấy phần. Hắn không hiểu vì sao Quan phu tử xưa nay đối với hắn còn coi như không tệ, nay lại đột nhiên trở mặt. Nhưng giờ đây, đã không còn thời gian nghĩ ngợi.Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói:“Thỉnh đại nhân minh giám! Học sinh chưa từng yêu thích Quan Tuyết Yến, lại càng không tranh giành với Lý Thận. Những lời phu tử nói, toàn là bịa đặt.”Quan Tuyết Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng ta vốn biết Hàn Diệp không thích mình, nhưng nay bị nói toạc giữa công đường trước bao người, vẫn khiến nàng ta không chịu nổi, lập tức ngậm miệng không nói nữa.Quan phu tử tức giận không thôi, giơ tay chỉ thẳng mặt Hàn Diệp:“Hàn Diệp! Lão phu tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi! Nghĩ đến lão phu từng kết giao cùng phụ thân ngươi, từng kỳ vọng rèn giũa ngươi thành tài. Nào ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân vô sỉ, không chỉ dòm ngó dung nhan tiểu nữ, lại còn ra tay g.i.ế.c người. Hạng người mặt người dạ thú như ngươi, còn nói gì đến học vấn, càng không xứng bước chân vào Thiên Thừa thư viện!”Thấy lão đầu kia càng nói càng quá đáng, La Vân Khỉ tức đến đỏ mắt, trừng đôi mắt hạnh mắng lớn:“Lão già thối tha! Ngươi xưng là phu tử mà lại vu oan cho học trò mình, há chẳng phải làm mất mặt cả thư viện sao? Hay là ngươi đã nhận bạc của nhà họ Lý rồi?”“Đồ nữ nhân chanh chua! Còn dám ăn nói xằng bậy!”Mẹ của Lý Thận nghe thế lại lao tới định đánh La Vân Khỉ, may mà bị mấy tên sai dịch giữ chặt, không động đậy được.Dưới công đường một đám người đứng lộn xộn, khiến Phương huyện lệnh nhìn mà nhức cả đầu.Vốn dĩ ông đối với phu thê Hàn Diệp có chút thiện cảm, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời khó lòng phân xử rõ ràng.Ông đập mạnh một cái vào mộc bản:“Đã vậy, đôi bên lời lẽ bất đồng, bản huyện tạm thời bắt giam Hàn Diệp, đợi tra rõ chân tướng rồi mới mở đường xử án. Tất cả lui xuống cho ta.”La Vân Khỉ cuống cuồng, lớn tiếng hô:“Phương đại nhân!” Hàn Diệp giơ tay cản nàng, ánh mắt sáng như sao, bình tĩnh như nước, không chút d.a.o động. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Minh kính cao huyền” treo giữa công đường, thanh âm kiên định vang lên:“Ta tin đại nhân tất có công đoán. Nàng không cần lo lắng, cứ về chờ tin là được.”Thấy hắn bị giải đi, La Vân Khỉ hận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Quan phu tử:“Lão già thối tha, chúng ta còn chưa xong đâu!”Nàng giận dữ rời khỏi công đường, thì bị một người kéo lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Phương Lộc Chi.Phương Lộc Chi ra hiệu im lặng, dẫn nàng vào hậu viện.La Vân Khỉ lập tức nhớ lại chuyện hắn từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo mình, liền quỳ sụp xuống đất:“Phương công tử! Xin ngài hãy vì tướng công dân nữ mà ra công đường làm chứng, minh oan cho chàng ấy.”Phương Lộc Chi vội đưa tay đỡ nàng dậy, khẽ thở dài:“Không cần đa lễ. Việc tướng công nàng, ta đã sớm nghe nói. Vốn phụ thân ta định phán Hàn Diệp chính là tự vệ chính đáng, nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện tên Quan phu tử kia. Dám hỏi La cô nương, vị phu tử này có thù oán gì với tướng công nàng sao?”La Vân Khỉ nghĩ một lát, hình như chẳng có thù oán gì, ngược lại Quan phu tử còn từng kết nghĩa huynh đệ với phụ thân Hàn Diệp. Nàng khẽ lắc đầu.Phương Lộc Chi khẽ “ừ” một tiếng, nói:“Vậy thì tám chín phần là do nhận hối lộ. La cô nương có thể điều tra từ hướng này, tìm lấy chứng cứ.” La Vân Khỉ cũng từng nghĩ tới khả năng này. Một người trở mặt đột ngột, chẳng vì tình thì cũng vì lợi.“Đa tạ Phương công tử đã chỉ điểm. Xin công tử cũng hãy quan tâm đến tướng công của dân nữ đôi phần.”