Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 126: Chương 126

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Sáng hôm sau, vừa tinh mơ, Ngô A Hương lại chạy đến nhà chính nấu cơm.Hai đứa nhỏ lại không chịu ăn lấy một miếng, sống c.h.ế.t đòi ăn món do La Vân Khỉ nấu.Nghe tiếng Hàn Dung líu lo gọi “tẩu tẩu”, La Vân Khỉ vội vàng ngồi dậy, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Hàn Diệp đang nằm cạnh bên, mắt khép hờ.Đôi tay xương khớp rõ ràng đan trước ngực, tư thế nằm bình ổn, ung dung, toát ra khí chất trầm tĩnh bẩm sinh.Quả không hổ là người sau này sẽ làm Tể tướng. Từ ngày chăm chỉ đọc sách, Hàn Diệp đã khác hẳn trước kia, cử chỉ lời nói đều mang theo một vẻ quý khí hiếm thấy. Đôi mày kiếm kia cũng càng thêm khí thế bức người.Nghĩ đến tương lai của hắn, La Vân Khỉ khẽ bĩu môi:Tể tướng thì đã sao, vẫn là ăn bổng lộc triều đình. Nàng thì khác — nàng muốn làm chủ số mệnh, trở thành nữ phú hộ giàu nhất Thiên Long quốc.Nàng nhẹ nhàng rời giường, mở cửa vừa đúng lúc thấy Ngô A Hương bị Hàn Dung đẩy ra.Thấy nàng bước ra từ phòng Hàn Diệp, sắc mặt Ngô A Hương có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.“Tẩu tử.”“Ừm.”La Vân Khỉ hờ hững đáp một tiếng, phong thái y như nữ chủ mẫu đích thực.Hàn Dung lập tức chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:“Dung Dung muốn ăn món tẩu tẩu nấu!”“Được, tẩu tẩu lập tức nấu cho muội ăn.”Nàng chẳng thèm liếc Ngô A Hương một cái, nhấc chân bước vào nhà.Trong phòng bên, Hàn Diệp vừa mở mắt, nhìn chiếc gối đầu bị La Vân Khỉ nằm lõm một mảng, khoé môi liền cong lên, kế đó khoác áo ngồi dậy.La Vân Khỉ đã nhóm lửa, sợ Hàn Mặc đi học muộn nên lấy mì từ siêu thị, luộc cho hai đứa nhỏ ăn.Sau khi chúng dùng bữa xong, nàng liền dắt Hàn Dung tiễn Hàn Mặc ra cửa. Tới cổng thì Hàn Dung rút tay lại.Nàng nhón chân, nhỏ giọng nói:“Tẩu tử, muội không đi tiễn nhị ca nữa, muội phải ở nhà trông đại ca!”La Vân Khỉ bị bộ dáng thần thần bí bí ấy chọc cười, nghĩ lại việc để Hàn Diệp và Ngô A Hương ở nhà một mình quả thật không ổn, bèn gật đầu đáp ứng: “Được, vậy muội ở nhà ngoan ngoãn chờ tẩu tử về nhé.”Trong phòng, Ngô A Hương nghe tiếng La Vân Khỉ rời đi, liền lập tức ló mặt ra.“Dung Dung, sao muội không đi cùng tẩu tử?”Hàn Dung trừng đôi mắt tròn xoe, má phồng lên nói:“Ta phải ở nhà trông ngươi! Nữ nhân xấu xa, không cho phép ngươi đụng vào đại ca ta!”Trong mắt Ngô A Hương lập tức lóe lên một tia độc ý.Hai đứa nhóc c.h.ế.t tiệt này, lại trung thành với La Vân Khỉ đến thế.Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp đang ngồi ngay ngắn đọc sách, trông thấy gương mặt nghiêng như được tạc bằng d.a.o ấy, trong lòng liền siết chặt.Những ngày qua tiếp xúc, nàng ta mới phát hiện Hàn Diệp là một nam nhân hiếm có, dần dần nàng ta không nỡ ra tay nữa.Mà tất cả chuyện này, quy về cội rễ, đều do La Vân Khỉ gây ra. Nếu không phải nữ nhân ấy mặt dày dụ dỗ Lý Thận, Hàn Diệp cũng sẽ không ra tay đánh c.h.ế.t hắn.Cho nên, tất cả là lỗi của La Vân Khỉ.Chỉ cần nàng c.h.ế.t đi, hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ hướng về phía nàng. Ngô A Hương càng nghĩ càng thấy mình đúng. Nàng ta hạ quyết tâm — phải g.i.ế.c c.h.ế.t La Vân Khỉ.Nếu La Vân Khỉ c.h.ế.t rồi, biết đâu nàng ta còn có thể cùng Hàn Diệp…Trong mắt lóe lên tia sát khí, Ngô A Hương mỉm cười, ngữ khí mập mờ nói:“Đại ca của muội là người tốt, ta sẽ không đụng đến huynh ấy đâu. Hàn đại ca, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cũng đã quấy rầy mấy ngày rồi, chẳng thể cứ mãi ở lại đây, ta đi xem thử có việc gì hợp với mình không.”Hàn Diệp từ trong phòng bước ra, khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng một cái.Gật đầu nói:“Cũng được, vậy ngươi cứ ra ngoài xem thử đi.”Ngô A Hương vâng dạ một tiếng rồi xoay người bước khỏi cửa. Nhìn theo bóng lưng nàng, Hàn Diệp chợt cau mày.Hắn cúi người bế Hàn Dung lên:“Dung Dung, đại ca đưa muội đi tìm tẩu tử.”

Sáng hôm sau, vừa tinh mơ, Ngô A Hương lại chạy đến nhà chính nấu cơm.

Hai đứa nhỏ lại không chịu ăn lấy một miếng, sống c.h.ế.t đòi ăn món do La Vân Khỉ nấu.

Nghe tiếng Hàn Dung líu lo gọi “tẩu tẩu”, La Vân Khỉ vội vàng ngồi dậy, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Hàn Diệp đang nằm cạnh bên, mắt khép hờ.

Đôi tay xương khớp rõ ràng đan trước ngực, tư thế nằm bình ổn, ung dung, toát ra khí chất trầm tĩnh bẩm sinh.

Quả không hổ là người sau này sẽ làm Tể tướng. Từ ngày chăm chỉ đọc sách, Hàn Diệp đã khác hẳn trước kia, cử chỉ lời nói đều mang theo một vẻ quý khí hiếm thấy. Đôi mày kiếm kia cũng càng thêm khí thế bức người.

Nghĩ đến tương lai của hắn, La Vân Khỉ khẽ bĩu môi:

Tể tướng thì đã sao, vẫn là ăn bổng lộc triều đình. Nàng thì khác — nàng muốn làm chủ số mệnh, trở thành nữ phú hộ giàu nhất Thiên Long quốc.

Nàng nhẹ nhàng rời giường, mở cửa vừa đúng lúc thấy Ngô A Hương bị Hàn Dung đẩy ra.

Thấy nàng bước ra từ phòng Hàn Diệp, sắc mặt Ngô A Hương có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Tẩu tử.”

“Ừm.”

La Vân Khỉ hờ hững đáp một tiếng, phong thái y như nữ chủ mẫu đích thực.

Hàn Dung lập tức chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:

“Dung Dung muốn ăn món tẩu tẩu nấu!”

“Được, tẩu tẩu lập tức nấu cho muội ăn.”

Nàng chẳng thèm liếc Ngô A Hương một cái, nhấc chân bước vào nhà.

Trong phòng bên, Hàn Diệp vừa mở mắt, nhìn chiếc gối đầu bị La Vân Khỉ nằm lõm một mảng, khoé môi liền cong lên, kế đó khoác áo ngồi dậy.

La Vân Khỉ đã nhóm lửa, sợ Hàn Mặc đi học muộn nên lấy mì từ siêu thị, luộc cho hai đứa nhỏ ăn.

Sau khi chúng dùng bữa xong, nàng liền dắt Hàn Dung tiễn Hàn Mặc ra cửa. Tới cổng thì Hàn Dung rút tay lại.

Nàng nhón chân, nhỏ giọng nói:

“Tẩu tử, muội không đi tiễn nhị ca nữa, muội phải ở nhà trông đại ca!”

La Vân Khỉ bị bộ dáng thần thần bí bí ấy chọc cười, nghĩ lại việc để Hàn Diệp và Ngô A Hương ở nhà một mình quả thật không ổn, bèn gật đầu đáp ứng:

 

“Được, vậy muội ở nhà ngoan ngoãn chờ tẩu tử về nhé.”

Trong phòng, Ngô A Hương nghe tiếng La Vân Khỉ rời đi, liền lập tức ló mặt ra.

“Dung Dung, sao muội không đi cùng tẩu tử?”

Hàn Dung trừng đôi mắt tròn xoe, má phồng lên nói:

“Ta phải ở nhà trông ngươi! Nữ nhân xấu xa, không cho phép ngươi đụng vào đại ca ta!”

Trong mắt Ngô A Hương lập tức lóe lên một tia độc ý.

Hai đứa nhóc c.h.ế.t tiệt này, lại trung thành với La Vân Khỉ đến thế.

Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp đang ngồi ngay ngắn đọc sách, trông thấy gương mặt nghiêng như được tạc bằng d.a.o ấy, trong lòng liền siết chặt.

Những ngày qua tiếp xúc, nàng ta mới phát hiện Hàn Diệp là một nam nhân hiếm có, dần dần nàng ta không nỡ ra tay nữa.

Mà tất cả chuyện này, quy về cội rễ, đều do La Vân Khỉ gây ra. Nếu không phải nữ nhân ấy mặt dày dụ dỗ Lý Thận, Hàn Diệp cũng sẽ không ra tay đánh c.h.ế.t hắn.

Cho nên, tất cả là lỗi của La Vân Khỉ.

Chỉ cần nàng c.h.ế.t đi, hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ hướng về phía nàng.

 

Ngô A Hương càng nghĩ càng thấy mình đúng. Nàng ta hạ quyết tâm — phải g.i.ế.c c.h.ế.t La Vân Khỉ.

Nếu La Vân Khỉ c.h.ế.t rồi, biết đâu nàng ta còn có thể cùng Hàn Diệp…

Trong mắt lóe lên tia sát khí, Ngô A Hương mỉm cười, ngữ khí mập mờ nói:

“Đại ca của muội là người tốt, ta sẽ không đụng đến huynh ấy đâu. Hàn đại ca, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cũng đã quấy rầy mấy ngày rồi, chẳng thể cứ mãi ở lại đây, ta đi xem thử có việc gì hợp với mình không.”

Hàn Diệp từ trong phòng bước ra, khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng một cái.

Gật đầu nói:

“Cũng được, vậy ngươi cứ ra ngoài xem thử đi.”

Ngô A Hương vâng dạ một tiếng rồi xoay người bước khỏi cửa. Nhìn theo bóng lưng nàng, Hàn Diệp chợt cau mày.

Hắn cúi người bế Hàn Dung lên:

“Dung Dung, đại ca đưa muội đi tìm tẩu tử.”

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Sáng hôm sau, vừa tinh mơ, Ngô A Hương lại chạy đến nhà chính nấu cơm.Hai đứa nhỏ lại không chịu ăn lấy một miếng, sống c.h.ế.t đòi ăn món do La Vân Khỉ nấu.Nghe tiếng Hàn Dung líu lo gọi “tẩu tẩu”, La Vân Khỉ vội vàng ngồi dậy, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Hàn Diệp đang nằm cạnh bên, mắt khép hờ.Đôi tay xương khớp rõ ràng đan trước ngực, tư thế nằm bình ổn, ung dung, toát ra khí chất trầm tĩnh bẩm sinh.Quả không hổ là người sau này sẽ làm Tể tướng. Từ ngày chăm chỉ đọc sách, Hàn Diệp đã khác hẳn trước kia, cử chỉ lời nói đều mang theo một vẻ quý khí hiếm thấy. Đôi mày kiếm kia cũng càng thêm khí thế bức người.Nghĩ đến tương lai của hắn, La Vân Khỉ khẽ bĩu môi:Tể tướng thì đã sao, vẫn là ăn bổng lộc triều đình. Nàng thì khác — nàng muốn làm chủ số mệnh, trở thành nữ phú hộ giàu nhất Thiên Long quốc.Nàng nhẹ nhàng rời giường, mở cửa vừa đúng lúc thấy Ngô A Hương bị Hàn Dung đẩy ra.Thấy nàng bước ra từ phòng Hàn Diệp, sắc mặt Ngô A Hương có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.“Tẩu tử.”“Ừm.”La Vân Khỉ hờ hững đáp một tiếng, phong thái y như nữ chủ mẫu đích thực.Hàn Dung lập tức chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:“Dung Dung muốn ăn món tẩu tẩu nấu!”“Được, tẩu tẩu lập tức nấu cho muội ăn.”Nàng chẳng thèm liếc Ngô A Hương một cái, nhấc chân bước vào nhà.Trong phòng bên, Hàn Diệp vừa mở mắt, nhìn chiếc gối đầu bị La Vân Khỉ nằm lõm một mảng, khoé môi liền cong lên, kế đó khoác áo ngồi dậy.La Vân Khỉ đã nhóm lửa, sợ Hàn Mặc đi học muộn nên lấy mì từ siêu thị, luộc cho hai đứa nhỏ ăn.Sau khi chúng dùng bữa xong, nàng liền dắt Hàn Dung tiễn Hàn Mặc ra cửa. Tới cổng thì Hàn Dung rút tay lại.Nàng nhón chân, nhỏ giọng nói:“Tẩu tử, muội không đi tiễn nhị ca nữa, muội phải ở nhà trông đại ca!”La Vân Khỉ bị bộ dáng thần thần bí bí ấy chọc cười, nghĩ lại việc để Hàn Diệp và Ngô A Hương ở nhà một mình quả thật không ổn, bèn gật đầu đáp ứng: “Được, vậy muội ở nhà ngoan ngoãn chờ tẩu tử về nhé.”Trong phòng, Ngô A Hương nghe tiếng La Vân Khỉ rời đi, liền lập tức ló mặt ra.“Dung Dung, sao muội không đi cùng tẩu tử?”Hàn Dung trừng đôi mắt tròn xoe, má phồng lên nói:“Ta phải ở nhà trông ngươi! Nữ nhân xấu xa, không cho phép ngươi đụng vào đại ca ta!”Trong mắt Ngô A Hương lập tức lóe lên một tia độc ý.Hai đứa nhóc c.h.ế.t tiệt này, lại trung thành với La Vân Khỉ đến thế.Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp đang ngồi ngay ngắn đọc sách, trông thấy gương mặt nghiêng như được tạc bằng d.a.o ấy, trong lòng liền siết chặt.Những ngày qua tiếp xúc, nàng ta mới phát hiện Hàn Diệp là một nam nhân hiếm có, dần dần nàng ta không nỡ ra tay nữa.Mà tất cả chuyện này, quy về cội rễ, đều do La Vân Khỉ gây ra. Nếu không phải nữ nhân ấy mặt dày dụ dỗ Lý Thận, Hàn Diệp cũng sẽ không ra tay đánh c.h.ế.t hắn.Cho nên, tất cả là lỗi của La Vân Khỉ.Chỉ cần nàng c.h.ế.t đi, hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ hướng về phía nàng. Ngô A Hương càng nghĩ càng thấy mình đúng. Nàng ta hạ quyết tâm — phải g.i.ế.c c.h.ế.t La Vân Khỉ.Nếu La Vân Khỉ c.h.ế.t rồi, biết đâu nàng ta còn có thể cùng Hàn Diệp…Trong mắt lóe lên tia sát khí, Ngô A Hương mỉm cười, ngữ khí mập mờ nói:“Đại ca của muội là người tốt, ta sẽ không đụng đến huynh ấy đâu. Hàn đại ca, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cũng đã quấy rầy mấy ngày rồi, chẳng thể cứ mãi ở lại đây, ta đi xem thử có việc gì hợp với mình không.”Hàn Diệp từ trong phòng bước ra, khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng một cái.Gật đầu nói:“Cũng được, vậy ngươi cứ ra ngoài xem thử đi.”Ngô A Hương vâng dạ một tiếng rồi xoay người bước khỏi cửa. Nhìn theo bóng lưng nàng, Hàn Diệp chợt cau mày.Hắn cúi người bế Hàn Dung lên:“Dung Dung, đại ca đưa muội đi tìm tẩu tử.”

Chương 126: Chương 126