Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 132: Chương 132
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ bỗng khựng lại, trong lòng tuy muốn bước tới chất vấn đôi ba câu, nhưng nghĩ lại, thấy cũng chẳng cần thiết. Dẫu sao miệng lưỡi là của thiên hạ, nàng đâu thể quản được tất thảy.Chỉ là... lời đồn quái quỷ kia là từ kẻ nào tung ra? Nàng bị đ.â.m một d.a.o mà cũng bị nói là "chẳng hề hấn gì", vậy mấy ngày nằm liệt trên giường chẳng phải uổng công rồi sao?Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh hơn, dẫn theo Hàn Dung tới cửa tiệm.Nàng lấy nước do Hàn Diệp mang đến, rửa một chùm nho cho Hàn Dung, đoạn bắt tay dọn dẹp cửa hàng. Ngẩng đầu lên liền thấy trước cửa có không ít người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Mà khi thấy La Vân Khỉ nhìn qua, cả bọn liền như đàn ruồi gặp gió, lập tức tản ra.Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng mang theo bảy tám đôi giày tới. Nhìn những đôi giày nay đã phối màu khéo léo hơn trước, La Vân Khỉ gật đầu hài lòng — xem ra lời nàng nói, Tường Vi đã để tâm ghi nhớ."Nhờ Tào tẩu tử giúp đỡ đấy à?"Tạ Tường Vi gật đầu. "Muội tin lời đại tỷ, mà nàng ấy cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.""Tốt. Vậy lát nữa chúng ta đi mua ít chỉ, thêu hoa tường vi ở gót giày. Từ nay về sau, đó sẽ là dấu hiệu của thương hiệu muội."Tường Vi vui mừng gật đầu. "Vâng!"La Vân Khỉ bẻ một chùm nho nhỏ, đưa cho Tường Vi."Giống nho này mới có, muội thử xem."Tường Vi cắn một miếng, đôi mắt lập tức cong cong như trăng lưỡi liềm."Đại tỷ, thứ này ngon quá, ngọt lịm luôn ấy!""Đây là nho đấy, tối muội mang một chùm về cho trưởng thôn nếm thử.""Không cần đâu ạ, đại tỷ để lại mà bán đi. À, đây là ba trăm tám mươi đồng tiền bán đồ hôm trước, tỷ cất lấy đi."Tường Vi cẩn thận rút một túi vải nhỏ trong n.g.ự.c áo ra, đưa cho La Vân Khỉ. Không ngờ chỉ vài loại rau củ vậy mà bán được từng ấy tiền, quần áo mùa hè của ba người trong nhà xem ra đã có cách xoay xở."Đa tạ tam muội. Nhưng còn một việc nữa, ta muốn nhờ muội giúp."Tường Vi cười khúc khích. "Việc gì đại tỷ cứ nói, muội nhờ tỷ còn nhiều hơn thế."Nghe La Vân Khỉ muốn làm áo mùa hè cho hai đứa nhỏ, nàng lập tức đồng ý không chút do dự. Lúc này, trong tiệm bước vào một vị lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, dáng người cao gầy, mặt mũi quắc thước, theo sau còn có một tiểu tư ăn mặc như gia nô. Hai người vừa vào đã nhìn thẳng về phía giỏ trái cây.La Vân Khỉ vội bước tới nghênh đón:"Không biết lão gia cần thứ gì?"Người kia chỉ vào chùm nho:"Thứ này là gì? Sao lão phu chưa từng thấy bao giờ?"La Vân Khỉ lại đem lời chuẩn bị sẵn ra mà ứng đối:"Thứ này gọi là nho, phía Bắc ít thấy. Lão gia có thể nếm thử một quả."Lão nhân cắn thử, gật gù tán thưởng:"Ngọt dịu nơi đầu lưỡi, dư vị thanh thoát. Còn thứ này?" "Đây gọi là dưa hấu, thanh mát ngọt lành, ăn vào rất hợp để giải nhiệt."Người kia trầm ngâm đáp:"Vậy lấy cho ta hai thứ ấy."Tiểu đồng đưa tiền, hai người ra khỏi tiệm, đi tới cuối phố. Ở đó, một người đàn ông thấp lùn, béo tròn liền tiến tới đón, bên cạnh hắn là người quản gia từng lui tới tiệm La Vân Khỉ vài lần gần đây."Đại nhân."Quản gia cúi người cung kính đứng cạnh người đàn ông kia.Gã mập bước tới, vội vã liếc nhìn gói trái cây, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:"Đại nhân, tiểu nhân năm xưa cũng từng đi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ thấy mấy thứ kỳ lạ này. Tiểu nhân sớm đã nghi ngờ La Vân Khỉ không phải nhi nữ ruột của ta. Nghe nói nó vừa gả đi đã vì cãi nhau với Hàn Diệp mà treo cổ tự vẫn."Nói đoạn lại móc ra một quả táo nhăn nheo."Đây là do nhi nữ tiểu nhân — Kim Quế, mua từ tiệm nàng ta vài ngày trước. Tiểu nhân từng mang ra chợ hỏi, ai ai cũng chưa từng thấy."
La Vân Khỉ bỗng khựng lại, trong lòng tuy muốn bước tới chất vấn đôi ba câu, nhưng nghĩ lại, thấy cũng chẳng cần thiết. Dẫu sao miệng lưỡi là của thiên hạ, nàng đâu thể quản được tất thảy.
Chỉ là... lời đồn quái quỷ kia là từ kẻ nào tung ra? Nàng bị đ.â.m một d.a.o mà cũng bị nói là "chẳng hề hấn gì", vậy mấy ngày nằm liệt trên giường chẳng phải uổng công rồi sao?
Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh hơn, dẫn theo Hàn Dung tới cửa tiệm.
Nàng lấy nước do Hàn Diệp mang đến, rửa một chùm nho cho Hàn Dung, đoạn bắt tay dọn dẹp cửa hàng. Ngẩng đầu lên liền thấy trước cửa có không ít người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Mà khi thấy La Vân Khỉ nhìn qua, cả bọn liền như đàn ruồi gặp gió, lập tức tản ra.
Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng mang theo bảy tám đôi giày tới. Nhìn những đôi giày nay đã phối màu khéo léo hơn trước, La Vân Khỉ gật đầu hài lòng — xem ra lời nàng nói, Tường Vi đã để tâm ghi nhớ.
"Nhờ Tào tẩu tử giúp đỡ đấy à?"
Tạ Tường Vi gật đầu. "Muội tin lời đại tỷ, mà nàng ấy cũng rất sẵn lòng giúp đỡ."
"Tốt. Vậy lát nữa chúng ta đi mua ít chỉ, thêu hoa tường vi ở gót giày. Từ nay về sau, đó sẽ là dấu hiệu của thương hiệu muội."
Tường Vi vui mừng gật đầu. "Vâng!"
La Vân Khỉ bẻ một chùm nho nhỏ, đưa cho Tường Vi.
"Giống nho này mới có, muội thử xem."
Tường Vi cắn một miếng, đôi mắt lập tức cong cong như trăng lưỡi liềm.
"Đại tỷ, thứ này ngon quá, ngọt lịm luôn ấy!"
"Đây là nho đấy, tối muội mang một chùm về cho trưởng thôn nếm thử."
"Không cần đâu ạ, đại tỷ để lại mà bán đi. À, đây là ba trăm tám mươi đồng tiền bán đồ hôm trước, tỷ cất lấy đi."
Tường Vi cẩn thận rút một túi vải nhỏ trong n.g.ự.c áo ra, đưa cho La Vân Khỉ. Không ngờ chỉ vài loại rau củ vậy mà bán được từng ấy tiền, quần áo mùa hè của ba người trong nhà xem ra đã có cách xoay xở.
"Đa tạ tam muội. Nhưng còn một việc nữa, ta muốn nhờ muội giúp."
Tường Vi cười khúc khích. "Việc gì đại tỷ cứ nói, muội nhờ tỷ còn nhiều hơn thế."
Nghe La Vân Khỉ muốn làm áo mùa hè cho hai đứa nhỏ, nàng lập tức đồng ý không chút do dự.
Lúc này, trong tiệm bước vào một vị lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, dáng người cao gầy, mặt mũi quắc thước, theo sau còn có một tiểu tư ăn mặc như gia nô. Hai người vừa vào đã nhìn thẳng về phía giỏ trái cây.
La Vân Khỉ vội bước tới nghênh đón:
"Không biết lão gia cần thứ gì?"
Người kia chỉ vào chùm nho:
"Thứ này là gì? Sao lão phu chưa từng thấy bao giờ?"
La Vân Khỉ lại đem lời chuẩn bị sẵn ra mà ứng đối:
"Thứ này gọi là nho, phía Bắc ít thấy. Lão gia có thể nếm thử một quả."
Lão nhân cắn thử, gật gù tán thưởng:
"Ngọt dịu nơi đầu lưỡi, dư vị thanh thoát. Còn thứ này?"
"Đây gọi là dưa hấu, thanh mát ngọt lành, ăn vào rất hợp để giải nhiệt."
Người kia trầm ngâm đáp:
"Vậy lấy cho ta hai thứ ấy."
Tiểu đồng đưa tiền, hai người ra khỏi tiệm, đi tới cuối phố. Ở đó, một người đàn ông thấp lùn, béo tròn liền tiến tới đón, bên cạnh hắn là người quản gia từng lui tới tiệm La Vân Khỉ vài lần gần đây.
"Đại nhân."
Quản gia cúi người cung kính đứng cạnh người đàn ông kia.
Gã mập bước tới, vội vã liếc nhìn gói trái cây, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
"Đại nhân, tiểu nhân năm xưa cũng từng đi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ thấy mấy thứ kỳ lạ này. Tiểu nhân sớm đã nghi ngờ La Vân Khỉ không phải nhi nữ ruột của ta. Nghe nói nó vừa gả đi đã vì cãi nhau với Hàn Diệp mà treo cổ tự vẫn."
Nói đoạn lại móc ra một quả táo nhăn nheo.
"Đây là do nhi nữ tiểu nhân — Kim Quế, mua từ tiệm nàng ta vài ngày trước. Tiểu nhân từng mang ra chợ hỏi, ai ai cũng chưa từng thấy."
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ bỗng khựng lại, trong lòng tuy muốn bước tới chất vấn đôi ba câu, nhưng nghĩ lại, thấy cũng chẳng cần thiết. Dẫu sao miệng lưỡi là của thiên hạ, nàng đâu thể quản được tất thảy.Chỉ là... lời đồn quái quỷ kia là từ kẻ nào tung ra? Nàng bị đ.â.m một d.a.o mà cũng bị nói là "chẳng hề hấn gì", vậy mấy ngày nằm liệt trên giường chẳng phải uổng công rồi sao?Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh hơn, dẫn theo Hàn Dung tới cửa tiệm.Nàng lấy nước do Hàn Diệp mang đến, rửa một chùm nho cho Hàn Dung, đoạn bắt tay dọn dẹp cửa hàng. Ngẩng đầu lên liền thấy trước cửa có không ít người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Mà khi thấy La Vân Khỉ nhìn qua, cả bọn liền như đàn ruồi gặp gió, lập tức tản ra.Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng mang theo bảy tám đôi giày tới. Nhìn những đôi giày nay đã phối màu khéo léo hơn trước, La Vân Khỉ gật đầu hài lòng — xem ra lời nàng nói, Tường Vi đã để tâm ghi nhớ."Nhờ Tào tẩu tử giúp đỡ đấy à?"Tạ Tường Vi gật đầu. "Muội tin lời đại tỷ, mà nàng ấy cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.""Tốt. Vậy lát nữa chúng ta đi mua ít chỉ, thêu hoa tường vi ở gót giày. Từ nay về sau, đó sẽ là dấu hiệu của thương hiệu muội."Tường Vi vui mừng gật đầu. "Vâng!"La Vân Khỉ bẻ một chùm nho nhỏ, đưa cho Tường Vi."Giống nho này mới có, muội thử xem."Tường Vi cắn một miếng, đôi mắt lập tức cong cong như trăng lưỡi liềm."Đại tỷ, thứ này ngon quá, ngọt lịm luôn ấy!""Đây là nho đấy, tối muội mang một chùm về cho trưởng thôn nếm thử.""Không cần đâu ạ, đại tỷ để lại mà bán đi. À, đây là ba trăm tám mươi đồng tiền bán đồ hôm trước, tỷ cất lấy đi."Tường Vi cẩn thận rút một túi vải nhỏ trong n.g.ự.c áo ra, đưa cho La Vân Khỉ. Không ngờ chỉ vài loại rau củ vậy mà bán được từng ấy tiền, quần áo mùa hè của ba người trong nhà xem ra đã có cách xoay xở."Đa tạ tam muội. Nhưng còn một việc nữa, ta muốn nhờ muội giúp."Tường Vi cười khúc khích. "Việc gì đại tỷ cứ nói, muội nhờ tỷ còn nhiều hơn thế."Nghe La Vân Khỉ muốn làm áo mùa hè cho hai đứa nhỏ, nàng lập tức đồng ý không chút do dự. Lúc này, trong tiệm bước vào một vị lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, dáng người cao gầy, mặt mũi quắc thước, theo sau còn có một tiểu tư ăn mặc như gia nô. Hai người vừa vào đã nhìn thẳng về phía giỏ trái cây.La Vân Khỉ vội bước tới nghênh đón:"Không biết lão gia cần thứ gì?"Người kia chỉ vào chùm nho:"Thứ này là gì? Sao lão phu chưa từng thấy bao giờ?"La Vân Khỉ lại đem lời chuẩn bị sẵn ra mà ứng đối:"Thứ này gọi là nho, phía Bắc ít thấy. Lão gia có thể nếm thử một quả."Lão nhân cắn thử, gật gù tán thưởng:"Ngọt dịu nơi đầu lưỡi, dư vị thanh thoát. Còn thứ này?" "Đây gọi là dưa hấu, thanh mát ngọt lành, ăn vào rất hợp để giải nhiệt."Người kia trầm ngâm đáp:"Vậy lấy cho ta hai thứ ấy."Tiểu đồng đưa tiền, hai người ra khỏi tiệm, đi tới cuối phố. Ở đó, một người đàn ông thấp lùn, béo tròn liền tiến tới đón, bên cạnh hắn là người quản gia từng lui tới tiệm La Vân Khỉ vài lần gần đây."Đại nhân."Quản gia cúi người cung kính đứng cạnh người đàn ông kia.Gã mập bước tới, vội vã liếc nhìn gói trái cây, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:"Đại nhân, tiểu nhân năm xưa cũng từng đi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ thấy mấy thứ kỳ lạ này. Tiểu nhân sớm đã nghi ngờ La Vân Khỉ không phải nhi nữ ruột của ta. Nghe nói nó vừa gả đi đã vì cãi nhau với Hàn Diệp mà treo cổ tự vẫn."Nói đoạn lại móc ra một quả táo nhăn nheo."Đây là do nhi nữ tiểu nhân — Kim Quế, mua từ tiệm nàng ta vài ngày trước. Tiểu nhân từng mang ra chợ hỏi, ai ai cũng chưa từng thấy."