Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 159

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Đại ca đâu rồi?”Hàn Dung trợn tròn đôi mắt tròn xoe bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Diệp đâu cả.La Vân Khỉ cũng lấy làm lạ. Hàn Diệp ở trấn này cũng chẳng có mấy người quen, chẳng lẽ đã về thôn?Nàng vào trong tìm một vòng, cũng chẳng thấy tờ giấy nhắn nào, chỉ đành ngồi đợi.“Không sao, lát nữa ăn cơm chắc đại ca ngươi sẽ về. Mau vào rửa tay đi.”Hai đứa nhỏ vâng một tiếng, rồi chạy vào buồng rửa tay. La Vân Khỉ lấy chút thịt và một cây cải thảo lớn, xử lý xong thì bắt đầu nhồi bột làm bánh bao.Mắt thấy trời sắp tối, La Vân Khỉ bắt đầu sốt ruột, nấu xong bánh thì vội ra trước cửa trông ngóng.Mãi đến lúc trời hoàn toàn tối sầm, Hàn Diệp mới từ xa đi về.Tuyết bạch sam y, thân hình cao ráo, giữa màn đêm vẫn nổi bật dị thường.La Vân Khỉ vội chạy ra đón, giọng có chút giận dỗi:“Chàng đi đâu vậy? Sao không để lại lời nào?”“Chiều nay Quan Tuyết Yến đến tìm ta, nói mẫu thân nàng bệnh nặng, muốn đưa đi xem đại phu mà không tự cõng nổi…”Hàn Diệp nói xong, ánh mắt quang minh chính đại, lại hơi lo lắng mà hỏi một câu:“Nương tử, nàng... có phải giận rồi không?”Sắc mặt La Vân Khỉ đã có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Quan giờ đã tan tác, tôi tớ bỏ trốn cả, ngoài Hàn Diệp ra đúng là không còn ai giúp, giận cũng tan đi quá nửa.Điều quan trọng là, Hàn Diệp không giấu nàng — nếu hắn không nói, nàng sao biết hắn đã đi đâu?“Đã khám rồi sao? Ta đưa thuốc, chẳng lẽ cũng không đỡ à?”Hàn Diệp gật đầu đáp: “Ho thì đỡ nhiều, nhưng dạo gần đây lại phát thêm bệnh khác, chóng mặt mệt mỏi. Đại phu kê hai thang thuốc uống.”“Ồ, vậy vào nhà đi, bánh bao chín từ nãy rồi.”La Vân Khỉ "ồ" nhẹ một tiếng, xoay người trở vào trong viện.Hàn Diệp nhìn theo bóng nàng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.Cơm nước xong xuôi, Hàn Diệp liền xắn tay rửa bát. La Vân Khỉ cũng chẳng ngăn cản, dù sao nàng nghĩ đến việc hắn ở cạnh mẫu tử Quan Tuyết Yến cả buổi chiều, trong lòng vẫn thấy khó chịu.Hàn Diệp cũng biết mình làm chưa phải lẽ, dọn dẹp xong liền vào thư phòng đọc sách. La Vân Khỉ mấy lần muốn qua nhắc hắn, giúp người cũng phải biết phân phải trái, nhưng lại thôi. Hàn Diệp cũng chẳng phải trẻ con, hắn tự khắc biết chừng mực. Chỉ sợ... là Quan Tuyết Yến tự mình đa tình.Tưởng rằng Quan phu tử c.h.ế.t rồi, nàng ta sẽ thôi vọng tưởng. Nào ngờ... vẫn có thể tìm tới cửa.Một đêm không lời. Hôm sau, La Vân Khỉ dậy sớm làm cơm xong xuôi.Cơm nước vừa xong, Hàn Diệp muốn đưa đệ đệ đến học đường, La Vân Khỉ không thèm để ý tới hắn, chỉ dẫn Hàn Mặc và Hàn Dung đi thẳng.Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Hàn Diệp thở dài.Chuyện hôm qua, thực sự là bất đắc dĩ. Quan Tuyết Yến vừa khóc vừa cầu xin, hắn sao có thể làm ngơ?Dù hắn hận Quan phu tử, nhưng cũng biết đạo lý không nên lấy oán báo oán. Huống chi, giờ mẫu tử Quan gia đơn chiếc, cũng thực sự chẳng còn ai nương tựa.Hắn cũng hiểu nỗi lòng của La Vân Khỉ: vì để hắn an tâm đọc sách, nàng chưa từng để hắn phải quản chuyện sạp hàng. Vậy mà hắn lại đi giúp người ngoài. Nếu nàng mà đối xử như thế với Phương Lộc Chi, e rằng hắn cũng chẳng dễ chịu nổi.Hàn Diệp không khỏi âm thầm thề một câu:Chuyện này chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau!Nào ngờ vừa quay lại phòng, Quan Tuyết Yến đã đến.Hàn Diệp cau mày:“Quan muội muội, có chuyện gì sao?”

“Đại ca đâu rồi?”

Hàn Dung trợn tròn đôi mắt tròn xoe bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Diệp đâu cả.

La Vân Khỉ cũng lấy làm lạ. Hàn Diệp ở trấn này cũng chẳng có mấy người quen, chẳng lẽ đã về thôn?

Nàng vào trong tìm một vòng, cũng chẳng thấy tờ giấy nhắn nào, chỉ đành ngồi đợi.

“Không sao, lát nữa ăn cơm chắc đại ca ngươi sẽ về. Mau vào rửa tay đi.”

Hai đứa nhỏ vâng một tiếng, rồi chạy vào buồng rửa tay. La Vân Khỉ lấy chút thịt và một cây cải thảo lớn, xử lý xong thì bắt đầu nhồi bột làm bánh bao.

Mắt thấy trời sắp tối, La Vân Khỉ bắt đầu sốt ruột, nấu xong bánh thì vội ra trước cửa trông ngóng.

Mãi đến lúc trời hoàn toàn tối sầm, Hàn Diệp mới từ xa đi về.

Tuyết bạch sam y, thân hình cao ráo, giữa màn đêm vẫn nổi bật dị thường.

La Vân Khỉ vội chạy ra đón, giọng có chút giận dỗi:

“Chàng đi đâu vậy? Sao không để lại lời nào?”

“Chiều nay Quan Tuyết Yến đến tìm ta, nói mẫu thân nàng bệnh nặng, muốn đưa đi xem đại phu mà không tự cõng nổi…”

Hàn Diệp nói xong, ánh mắt quang minh chính đại, lại hơi lo lắng mà hỏi một câu:

“Nương tử, nàng... có phải giận rồi không?”

Sắc mặt La Vân Khỉ đã có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Quan giờ đã tan tác, tôi tớ bỏ trốn cả, ngoài Hàn Diệp ra đúng là không còn ai giúp, giận cũng tan đi quá nửa.

Điều quan trọng là, Hàn Diệp không giấu nàng — nếu hắn không nói, nàng sao biết hắn đã đi đâu?

“Đã khám rồi sao? Ta đưa thuốc, chẳng lẽ cũng không đỡ à?”

Hàn Diệp gật đầu đáp:

 

“Ho thì đỡ nhiều, nhưng dạo gần đây lại phát thêm bệnh khác, chóng mặt mệt mỏi. Đại phu kê hai thang thuốc uống.”

“Ồ, vậy vào nhà đi, bánh bao chín từ nãy rồi.”

La Vân Khỉ "ồ" nhẹ một tiếng, xoay người trở vào trong viện.

Hàn Diệp nhìn theo bóng nàng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.

Cơm nước xong xuôi, Hàn Diệp liền xắn tay rửa bát. La Vân Khỉ cũng chẳng ngăn cản, dù sao nàng nghĩ đến việc hắn ở cạnh mẫu tử Quan Tuyết Yến cả buổi chiều, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Hàn Diệp cũng biết mình làm chưa phải lẽ, dọn dẹp xong liền vào thư phòng đọc sách.

 

La Vân Khỉ mấy lần muốn qua nhắc hắn, giúp người cũng phải biết phân phải trái, nhưng lại thôi. Hàn Diệp cũng chẳng phải trẻ con, hắn tự khắc biết chừng mực. Chỉ sợ... là Quan Tuyết Yến tự mình đa tình.

Tưởng rằng Quan phu tử c.h.ế.t rồi, nàng ta sẽ thôi vọng tưởng. Nào ngờ... vẫn có thể tìm tới cửa.

Một đêm không lời. Hôm sau, La Vân Khỉ dậy sớm làm cơm xong xuôi.

Cơm nước vừa xong, Hàn Diệp muốn đưa đệ đệ đến học đường, La Vân Khỉ không thèm để ý tới hắn, chỉ dẫn Hàn Mặc và Hàn Dung đi thẳng.

Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Hàn Diệp thở dài.

Chuyện hôm qua, thực sự là bất đắc dĩ. Quan Tuyết Yến vừa khóc vừa cầu xin, hắn sao có thể làm ngơ?

Dù hắn hận Quan phu tử, nhưng cũng biết đạo lý không nên lấy oán báo oán. Huống chi, giờ mẫu tử Quan gia đơn chiếc, cũng thực sự chẳng còn ai nương tựa.

Hắn cũng hiểu nỗi lòng của La Vân Khỉ: vì để hắn an tâm đọc sách, nàng chưa từng để hắn phải quản chuyện sạp hàng. Vậy mà hắn lại đi giúp người ngoài. Nếu nàng mà đối xử như thế với Phương Lộc Chi, e rằng hắn cũng chẳng dễ chịu nổi.

Hàn Diệp không khỏi âm thầm thề một câu:

Chuyện này chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau!

Nào ngờ vừa quay lại phòng, Quan Tuyết Yến đã đến.

Hàn Diệp cau mày:

“Quan muội muội, có chuyện gì sao?”

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Đại ca đâu rồi?”Hàn Dung trợn tròn đôi mắt tròn xoe bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Diệp đâu cả.La Vân Khỉ cũng lấy làm lạ. Hàn Diệp ở trấn này cũng chẳng có mấy người quen, chẳng lẽ đã về thôn?Nàng vào trong tìm một vòng, cũng chẳng thấy tờ giấy nhắn nào, chỉ đành ngồi đợi.“Không sao, lát nữa ăn cơm chắc đại ca ngươi sẽ về. Mau vào rửa tay đi.”Hai đứa nhỏ vâng một tiếng, rồi chạy vào buồng rửa tay. La Vân Khỉ lấy chút thịt và một cây cải thảo lớn, xử lý xong thì bắt đầu nhồi bột làm bánh bao.Mắt thấy trời sắp tối, La Vân Khỉ bắt đầu sốt ruột, nấu xong bánh thì vội ra trước cửa trông ngóng.Mãi đến lúc trời hoàn toàn tối sầm, Hàn Diệp mới từ xa đi về.Tuyết bạch sam y, thân hình cao ráo, giữa màn đêm vẫn nổi bật dị thường.La Vân Khỉ vội chạy ra đón, giọng có chút giận dỗi:“Chàng đi đâu vậy? Sao không để lại lời nào?”“Chiều nay Quan Tuyết Yến đến tìm ta, nói mẫu thân nàng bệnh nặng, muốn đưa đi xem đại phu mà không tự cõng nổi…”Hàn Diệp nói xong, ánh mắt quang minh chính đại, lại hơi lo lắng mà hỏi một câu:“Nương tử, nàng... có phải giận rồi không?”Sắc mặt La Vân Khỉ đã có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Quan giờ đã tan tác, tôi tớ bỏ trốn cả, ngoài Hàn Diệp ra đúng là không còn ai giúp, giận cũng tan đi quá nửa.Điều quan trọng là, Hàn Diệp không giấu nàng — nếu hắn không nói, nàng sao biết hắn đã đi đâu?“Đã khám rồi sao? Ta đưa thuốc, chẳng lẽ cũng không đỡ à?”Hàn Diệp gật đầu đáp: “Ho thì đỡ nhiều, nhưng dạo gần đây lại phát thêm bệnh khác, chóng mặt mệt mỏi. Đại phu kê hai thang thuốc uống.”“Ồ, vậy vào nhà đi, bánh bao chín từ nãy rồi.”La Vân Khỉ "ồ" nhẹ một tiếng, xoay người trở vào trong viện.Hàn Diệp nhìn theo bóng nàng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.Cơm nước xong xuôi, Hàn Diệp liền xắn tay rửa bát. La Vân Khỉ cũng chẳng ngăn cản, dù sao nàng nghĩ đến việc hắn ở cạnh mẫu tử Quan Tuyết Yến cả buổi chiều, trong lòng vẫn thấy khó chịu.Hàn Diệp cũng biết mình làm chưa phải lẽ, dọn dẹp xong liền vào thư phòng đọc sách. La Vân Khỉ mấy lần muốn qua nhắc hắn, giúp người cũng phải biết phân phải trái, nhưng lại thôi. Hàn Diệp cũng chẳng phải trẻ con, hắn tự khắc biết chừng mực. Chỉ sợ... là Quan Tuyết Yến tự mình đa tình.Tưởng rằng Quan phu tử c.h.ế.t rồi, nàng ta sẽ thôi vọng tưởng. Nào ngờ... vẫn có thể tìm tới cửa.Một đêm không lời. Hôm sau, La Vân Khỉ dậy sớm làm cơm xong xuôi.Cơm nước vừa xong, Hàn Diệp muốn đưa đệ đệ đến học đường, La Vân Khỉ không thèm để ý tới hắn, chỉ dẫn Hàn Mặc và Hàn Dung đi thẳng.Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Hàn Diệp thở dài.Chuyện hôm qua, thực sự là bất đắc dĩ. Quan Tuyết Yến vừa khóc vừa cầu xin, hắn sao có thể làm ngơ?Dù hắn hận Quan phu tử, nhưng cũng biết đạo lý không nên lấy oán báo oán. Huống chi, giờ mẫu tử Quan gia đơn chiếc, cũng thực sự chẳng còn ai nương tựa.Hắn cũng hiểu nỗi lòng của La Vân Khỉ: vì để hắn an tâm đọc sách, nàng chưa từng để hắn phải quản chuyện sạp hàng. Vậy mà hắn lại đi giúp người ngoài. Nếu nàng mà đối xử như thế với Phương Lộc Chi, e rằng hắn cũng chẳng dễ chịu nổi.Hàn Diệp không khỏi âm thầm thề một câu:Chuyện này chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau!Nào ngờ vừa quay lại phòng, Quan Tuyết Yến đã đến.Hàn Diệp cau mày:“Quan muội muội, có chuyện gì sao?”

Chương 159