Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 168

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Chẳng mấy chốc, thịt trong tiệm đã bán sạch.Bên Tần gia vì không chịu hạ giá nên chẳng bán được miếng nào, tức đến độ nghiến răng.“Ả tiện nhân kia lấy thịt ở đâu mà dám bán rẻ thế chứ?”Tần Tỏa Trụ là kẻ thô lỗ nóng nảy, vừa nghe liền nổi xung, cầm d.a.o mổ heo định đi tìm nàng lý lẽ.“Ngươi đứng lại cho ta!”Tần thị phía sau hét lên một tiếng, hắn không thèm để ý, cứ thế một đường bước về phía tiệm La Vân Khỉ.Cùng lúc ấy, Phương Lộc Chi đến trước tiệm.Thấy chỉ có mình La Vân Khỉ trong quầy, hắn mỉm cười hỏi:“Hôm nay sao chỉ có cô nương một mình vậy?”“Hóa ra là Phương công tử. Muội muội ta có việc về nhà, vừa khéo công tử ghé qua. Hôm nay có mấy khúc sườn rất ngon, để ta gói cho người mang về.”Phương Lộc Chi vội xua tay cản:“La cô nương, xin chớ bận rộn, hôm nay ta chỉ là tiện đường đi ngang, đến xem thử tình hình, tuyệt không phải đến đòi đồ gì.”La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, sắc xuân hiện giữa đôi mi mắt.“Là công tử nghĩ nhiều rồi. Huyện lão gia mấy lần ra tay tương trợ, ta có chút tâm ý hiếu kính cũng là lẽ phải.”Phương Lộc Chi ngẩn người – mấy ngày không gặp, La Vân Khỉ dường như lại càng xinh đẹp hơn, có cảm giác như thay da đổi thịt. Đặc biệt là chiếc váy lụa tím kia tôn lên vóc dáng eo thon chân dài, quả thật khiến người nhìn không khỏi động lòng.Nhưng hắn chỉ thất thần một thoáng, liền thu lại thần sắc, phe phẩy quạt xếp mà cười:“Câu ấy sai rồi – nếu thật sự La cô nương có tội, dù phụ thân ta muốn giúp, cũng chẳng giúp được đâu.”“Bất luận thế nào, ta đều xem là nhờ phúc của huyện lão gia. Hai dẻ sườn này nếu công tử không nhận, chẳng khác nào xem thường tấm lòng của tiểu nữ.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói đoạn, La Vân Khỉ nhanh tay gói hai dẻ sườn sạch sẽ. Tiểu tư bên cạnh lập tức tươi như hoa, vội vàng đón lấy.“Nếu công tử không dùng, có thể ban thưởng cho bọn tiểu nhân chúng ta đó nha.”Phương Lục Chi trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng mắng: “Ngươi nghĩ cũng đẹp lắm!”Tiểu tư co rụt cổ, vội vàng chuồn ra phía sau.Đúng lúc này, Tần Toả Trụ xách d.a.o mổ heo bước tới.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Huyện thành tuy không lớn, nhưng ai chẳng biết thiếu gia của huyện thái gia? Nhìn thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng La Vân Khỉ, hắn lập tức né sang một bên.Dõi mắt trông một lúc thấy Phương Lục Chi vẫn chưa rời đi, hắn đành quay gót.“Chuyện này e là khó rồi, cái ả tiện nhân kia hình như quen biết với nhi tử của huyện thái gia.”Tần thị nói: “Chuyện này ta cũng sớm nghe người ta kháo nhau rồi. Còn nghe nói phu quân ả ta từng g.i.ế.c người, mà vẫn bình an vô sự. Quan hệ giữa họ với huyện thái gia tất không đơn giản, bởi vậy ta mới không cho chàng đi sinh sự với người ta.”Tần Toả Trụ nhổ một bãi nước bọt, hậm hực mắng: “Mẹ nó chứ! Thế thì sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc cái ả tiện nhân kia vênh váo hống hách?”“Đương nhiên là không. Chúng ta chỉ cần tiếp tục hạ giá bán thịt, ả ta có một mình, sao địch lại toàn bộ cửa hàng trong huyện? Không quá bảy ngày, chắc chắn ả ta phải khóc lóc cầu xin chúng ta thôi.”Tần Toả Trụ tức đến mức rút phắt d.a.o cắm phập xuống thớt. Đánh không được, mắng không xong, ngoài cách đó ra cũng đành bó tay.Chỉ là nghĩ đến chuyện thịt phải bán hạ giá, trong lòng hắn không khỏi đau như cắt gan cắt ruột.Bên này, Phương Lục Chi vẫn rất biết giữ chừng mực. Nói dăm ba câu với La Vân Khỉ rồi cáo từ trở về.Nhìn bóng dáng hắn rời đi, La Vân Khỉ càng thêm có hảo cảm với người này.Ít nhất hắn không phải hạng người vô lại, dây dưa không dứt. Nếu có thể tác hợp hắn cùng Tạ Tường Vi, coi như cũng viên mãn một tâm nguyện của nàng.Chờ Tạ Tường Vi trở về, nàng nhất định sẽ hỏi thử tâm ý của muội ấy, sau đó tìm người mai mối một phen.La Vân Khỉ bên này còn đang tính toán ổn thoả, bên kia Tạ Tường Vi lại gặp phải đại hoạ — nhà bên kia sống c.h.ế.t không chịu từ hôn, còn nâng tiền sính lễ lên gấp đôi.

Chẳng mấy chốc, thịt trong tiệm đã bán sạch.

Bên Tần gia vì không chịu hạ giá nên chẳng bán được miếng nào, tức đến độ nghiến răng.

“Ả tiện nhân kia lấy thịt ở đâu mà dám bán rẻ thế chứ?”

Tần Tỏa Trụ là kẻ thô lỗ nóng nảy, vừa nghe liền nổi xung, cầm d.a.o mổ heo định đi tìm nàng lý lẽ.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Tần thị phía sau hét lên một tiếng, hắn không thèm để ý, cứ thế một đường bước về phía tiệm La Vân Khỉ.

Cùng lúc ấy, Phương Lộc Chi đến trước tiệm.

Thấy chỉ có mình La Vân Khỉ trong quầy, hắn mỉm cười hỏi:

“Hôm nay sao chỉ có cô nương một mình vậy?”

“Hóa ra là Phương công tử. Muội muội ta có việc về nhà, vừa khéo công tử ghé qua. Hôm nay có mấy khúc sườn rất ngon, để ta gói cho người mang về.”

Phương Lộc Chi vội xua tay cản:

“La cô nương, xin chớ bận rộn, hôm nay ta chỉ là tiện đường đi ngang, đến xem thử tình hình, tuyệt không phải đến đòi đồ gì.”

La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, sắc xuân hiện giữa đôi mi mắt.

“Là công tử nghĩ nhiều rồi. Huyện lão gia mấy lần ra tay tương trợ, ta có chút tâm ý hiếu kính cũng là lẽ phải.”

Phương Lộc Chi ngẩn người – mấy ngày không gặp, La Vân Khỉ dường như lại càng xinh đẹp hơn, có cảm giác như thay da đổi thịt. Đặc biệt là chiếc váy lụa tím kia tôn lên vóc dáng eo thon chân dài, quả thật khiến người nhìn không khỏi động lòng.

Nhưng hắn chỉ thất thần một thoáng, liền thu lại thần sắc, phe phẩy quạt xếp mà cười:

“Câu ấy sai rồi – nếu thật sự La cô nương có tội, dù phụ thân ta muốn giúp, cũng chẳng giúp được đâu.”

“Bất luận thế nào, ta đều xem là nhờ phúc của huyện lão gia. Hai dẻ sườn này nếu công tử không nhận, chẳng khác nào xem thường tấm lòng của tiểu nữ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đoạn, La Vân Khỉ nhanh tay gói hai dẻ sườn sạch sẽ. Tiểu tư bên cạnh lập tức tươi như hoa, vội vàng đón lấy.

“Nếu công tử không dùng, có thể ban thưởng cho bọn tiểu nhân chúng ta đó nha.”

Phương Lục Chi trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng mắng: “Ngươi nghĩ cũng đẹp lắm!”

Tiểu tư co rụt cổ, vội vàng chuồn ra phía sau.

Đúng lúc này, Tần Toả Trụ xách d.a.o mổ heo bước tới.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Huyện thành tuy không lớn, nhưng ai chẳng biết thiếu gia của huyện thái gia? Nhìn thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng La Vân Khỉ, hắn lập tức né sang một bên.

Dõi mắt trông một lúc thấy Phương Lục Chi vẫn chưa rời đi, hắn đành quay gót.

“Chuyện này e là khó rồi, cái ả tiện nhân kia hình như quen biết với nhi tử của huyện thái gia.”

Tần thị nói: “Chuyện này ta cũng sớm nghe người ta kháo nhau rồi. Còn nghe nói phu quân ả ta từng g.i.ế.c người, mà vẫn bình an vô sự. Quan hệ giữa họ với huyện thái gia tất không đơn giản, bởi vậy ta mới không cho chàng đi sinh sự với người ta.”

Tần Toả Trụ nhổ một bãi nước bọt, hậm hực mắng: “Mẹ nó chứ! Thế thì sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc cái ả tiện nhân kia vênh váo hống hách?”

“Đương nhiên là không. Chúng ta chỉ cần tiếp tục hạ giá bán thịt, ả ta có một mình, sao địch lại toàn bộ cửa hàng trong huyện? Không quá bảy ngày, chắc chắn ả ta phải khóc lóc cầu xin chúng ta thôi.”

Tần Toả Trụ tức đến mức rút phắt d.a.o cắm phập xuống thớt. Đánh không được, mắng không xong, ngoài cách đó ra cũng đành bó tay.

Chỉ là nghĩ đến chuyện thịt phải bán hạ giá, trong lòng hắn không khỏi đau như cắt gan cắt ruột.

Bên này, Phương Lục Chi vẫn rất biết giữ chừng mực. Nói dăm ba câu với La Vân Khỉ rồi cáo từ trở về.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, La Vân Khỉ càng thêm có hảo cảm với người này.

Ít nhất hắn không phải hạng người vô lại, dây dưa không dứt. Nếu có thể tác hợp hắn cùng Tạ Tường Vi, coi như cũng viên mãn một tâm nguyện của nàng.

Chờ Tạ Tường Vi trở về, nàng nhất định sẽ hỏi thử tâm ý của muội ấy, sau đó tìm người mai mối một phen.

La Vân Khỉ bên này còn đang tính toán ổn thoả, bên kia Tạ Tường Vi lại gặp phải đại hoạ — nhà bên kia sống c.h.ế.t không chịu từ hôn, còn nâng tiền sính lễ lên gấp đôi.

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Chẳng mấy chốc, thịt trong tiệm đã bán sạch.Bên Tần gia vì không chịu hạ giá nên chẳng bán được miếng nào, tức đến độ nghiến răng.“Ả tiện nhân kia lấy thịt ở đâu mà dám bán rẻ thế chứ?”Tần Tỏa Trụ là kẻ thô lỗ nóng nảy, vừa nghe liền nổi xung, cầm d.a.o mổ heo định đi tìm nàng lý lẽ.“Ngươi đứng lại cho ta!”Tần thị phía sau hét lên một tiếng, hắn không thèm để ý, cứ thế một đường bước về phía tiệm La Vân Khỉ.Cùng lúc ấy, Phương Lộc Chi đến trước tiệm.Thấy chỉ có mình La Vân Khỉ trong quầy, hắn mỉm cười hỏi:“Hôm nay sao chỉ có cô nương một mình vậy?”“Hóa ra là Phương công tử. Muội muội ta có việc về nhà, vừa khéo công tử ghé qua. Hôm nay có mấy khúc sườn rất ngon, để ta gói cho người mang về.”Phương Lộc Chi vội xua tay cản:“La cô nương, xin chớ bận rộn, hôm nay ta chỉ là tiện đường đi ngang, đến xem thử tình hình, tuyệt không phải đến đòi đồ gì.”La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, sắc xuân hiện giữa đôi mi mắt.“Là công tử nghĩ nhiều rồi. Huyện lão gia mấy lần ra tay tương trợ, ta có chút tâm ý hiếu kính cũng là lẽ phải.”Phương Lộc Chi ngẩn người – mấy ngày không gặp, La Vân Khỉ dường như lại càng xinh đẹp hơn, có cảm giác như thay da đổi thịt. Đặc biệt là chiếc váy lụa tím kia tôn lên vóc dáng eo thon chân dài, quả thật khiến người nhìn không khỏi động lòng.Nhưng hắn chỉ thất thần một thoáng, liền thu lại thần sắc, phe phẩy quạt xếp mà cười:“Câu ấy sai rồi – nếu thật sự La cô nương có tội, dù phụ thân ta muốn giúp, cũng chẳng giúp được đâu.”“Bất luận thế nào, ta đều xem là nhờ phúc của huyện lão gia. Hai dẻ sườn này nếu công tử không nhận, chẳng khác nào xem thường tấm lòng của tiểu nữ.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói đoạn, La Vân Khỉ nhanh tay gói hai dẻ sườn sạch sẽ. Tiểu tư bên cạnh lập tức tươi như hoa, vội vàng đón lấy.“Nếu công tử không dùng, có thể ban thưởng cho bọn tiểu nhân chúng ta đó nha.”Phương Lục Chi trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng mắng: “Ngươi nghĩ cũng đẹp lắm!”Tiểu tư co rụt cổ, vội vàng chuồn ra phía sau.Đúng lúc này, Tần Toả Trụ xách d.a.o mổ heo bước tới.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Huyện thành tuy không lớn, nhưng ai chẳng biết thiếu gia của huyện thái gia? Nhìn thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng La Vân Khỉ, hắn lập tức né sang một bên.Dõi mắt trông một lúc thấy Phương Lục Chi vẫn chưa rời đi, hắn đành quay gót.“Chuyện này e là khó rồi, cái ả tiện nhân kia hình như quen biết với nhi tử của huyện thái gia.”Tần thị nói: “Chuyện này ta cũng sớm nghe người ta kháo nhau rồi. Còn nghe nói phu quân ả ta từng g.i.ế.c người, mà vẫn bình an vô sự. Quan hệ giữa họ với huyện thái gia tất không đơn giản, bởi vậy ta mới không cho chàng đi sinh sự với người ta.”Tần Toả Trụ nhổ một bãi nước bọt, hậm hực mắng: “Mẹ nó chứ! Thế thì sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc cái ả tiện nhân kia vênh váo hống hách?”“Đương nhiên là không. Chúng ta chỉ cần tiếp tục hạ giá bán thịt, ả ta có một mình, sao địch lại toàn bộ cửa hàng trong huyện? Không quá bảy ngày, chắc chắn ả ta phải khóc lóc cầu xin chúng ta thôi.”Tần Toả Trụ tức đến mức rút phắt d.a.o cắm phập xuống thớt. Đánh không được, mắng không xong, ngoài cách đó ra cũng đành bó tay.Chỉ là nghĩ đến chuyện thịt phải bán hạ giá, trong lòng hắn không khỏi đau như cắt gan cắt ruột.Bên này, Phương Lục Chi vẫn rất biết giữ chừng mực. Nói dăm ba câu với La Vân Khỉ rồi cáo từ trở về.Nhìn bóng dáng hắn rời đi, La Vân Khỉ càng thêm có hảo cảm với người này.Ít nhất hắn không phải hạng người vô lại, dây dưa không dứt. Nếu có thể tác hợp hắn cùng Tạ Tường Vi, coi như cũng viên mãn một tâm nguyện của nàng.Chờ Tạ Tường Vi trở về, nàng nhất định sẽ hỏi thử tâm ý của muội ấy, sau đó tìm người mai mối một phen.La Vân Khỉ bên này còn đang tính toán ổn thoả, bên kia Tạ Tường Vi lại gặp phải đại hoạ — nhà bên kia sống c.h.ế.t không chịu từ hôn, còn nâng tiền sính lễ lên gấp đôi.

Chương 168