Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 179

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, mấy người kia vẫn chưa quay lại. La Vân Khỉ vừa bày hàng bán, vừa ngóng ra ngoài, trong lòng không khỏi thấp thỏm.Nàng biết mọi việc sớm muộn cũng phải thuận theo cốt truyện, nhưng lại sợ bản thân thúc đẩy quá sớm sẽ sinh biến cố, nếu bởi đó mà liên lụy đến Lưu Thành Vũ và Lý Thất, ắt sẽ ray rứt trong lòng.Đang chăm chú nhìn ra, chợt thấy Lưu Thành Vũ hớn hở đi tới.“Đại tỷ, thành công rồi!”Thấy phía sau còn lũ lượt mấy người đi theo, La Vân Khỉ vội xách ra hai trái dưa hấu, bổ ra đãi bọn họ giải khát.Lần trước hai người mang dưa về, cả bọn ăn vào đều khen ngọt tận lưỡi. Nay thấy dưa lại xuất hiện, liền ùa vào tranh nhau. Lý Thất vất vả lắm mới chen được vào quầy, đưa cho La Vân Khỉ một trăm đồng tiền, lại lấy ra thêm một thỏi ngân nguyên bảo.Hắn ngượng nghịu nói: “Đại tỷ, mấy món này là để tặng tỷ.”“Ấy, vậy là không được.” La Vân Khỉ vội nhét lại thỏi bạc vào tay hắn. “Tỷ bảo ngươi đi, không phải vì chút tiền này. Nếu dùng không hết thì cất đó mà dùng, hoặc tự tìm lấy một cái sinh ý mà làm.”Lý Thất mặt đỏ ửng, cảm động nói: “Nếu không có tiền của tỷ, ta đâu có được như hôm nay. Cái này tỷ nhất định phải nhận.”La Vân Khỉ lại cương quyết đẩy về: “Nếu còn đưa nữa, tỷ giận đó.”Thấy nàng kiên quyết, Lý Thất đành miễn cưỡng cất bạc trở lại.La Vân Khỉ lại dặn dò: “Chuyện này vốn chẳng phải điều tốt đẹp, tỷ đã hối hận rồi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sau này chớ nên bén duyên với trò đỏ đen, nghe rõ chưa?”Lý Thất nghiêm trang gật đầu: “Đại tỷ cứ yên tâm, sau này ta nhất định không bước chân vào đó nữa.”La Vân Khỉ lại nhìn sang Lưu Thành Vũ:“Một lát nữa ngươi theo Lý Thất đem bạc đến hiệu tiền mà gửi, trông chừng cẩn thận, tuyệt đối không được để quay lại chốn đó.”Lưu Thành Vũ cười gật đầu: “Được rồi, tỷ cứ yên tâm. Ta dám đảm bảo, Lý Thất không phải kẻ dễ sa ngã như vậy.”Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ trong n.g.ự.c một túi nhỏ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Đại tỷ, đây là hạt dưa hôm trước, ta gói lại hết cho tỷ rồi.”“Hay lắm.”La Vân Khỉ vui vẻ đón lấy túi hạt dưa, trong nhà cũng có trữ một ít. Phía sau nhà còn mảnh đất trống, trồng mấy thứ này ra, người khác cũng không dám nói gì.Bọn họ lại náo nhiệt một hồi rồi lần lượt trở về võ quán.Nhìn bóng lưng gầy gò của Lý Thất, La Vân Khỉ khẽ thở dài.Không biết những gì mình làm có phải là đúng, giờ cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.Trong khi nàng còn đang ngổn ngang trăm mối, thì bên kia, La Kim Quế đã ngồi ôm mặt khóc rống trong sòng bạc.Vốn tưởng sắp được dọn vào thành Vĩnh Định, làm thiên kim tiểu thư thật sự, ai dè chỉ trong chốc lát, tất cả đều tan thành mây khói.Lý Thục Cầm cũng sững sờ, vội xốc La Thiên Phúc dậy.“Rốt cuộc là chuyện gì, sao bạc lại bay sạch thế này?”La Thiên Phúc ngồi bệt dưới đất, cũng ôm đầu khóc hu hu: “Ai mà biết, tự dưng có thằng tiểu tử tới, đem cả vốn lẫn lời mấy trăm lượng bạc vét sạch!”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Lý Thục Cầm liền đá mạnh vào lưng hắn một cước.“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau dọn lại sòng bạc, gỡ lại bạc về!”La Thiên Phúc bị đá đau hét oai oái, tức tối mắng: “Con mẹ nó, còn bạc gì mà gỡ! Cả ruộng đất trong nhà cũng bán sạch rồi, lấy đâu ra vốn mà gỡ với gạc!”Lý Thục Cầm nghe vậy thì sững người: “Ngươi… ngươi nói cái gì cơ?”La Thiên Phúc bật dậy, tát cho mụ một cái vang rền.“Mẹ kiếp! Ta nói là phá sản rồi, hết tiền rồi!”

Chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, mấy người kia vẫn chưa quay lại. La Vân Khỉ vừa bày hàng bán, vừa ngóng ra ngoài, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Nàng biết mọi việc sớm muộn cũng phải thuận theo cốt truyện, nhưng lại sợ bản thân thúc đẩy quá sớm sẽ sinh biến cố, nếu bởi đó mà liên lụy đến Lưu Thành Vũ và Lý Thất, ắt sẽ ray rứt trong lòng.

Đang chăm chú nhìn ra, chợt thấy Lưu Thành Vũ hớn hở đi tới.

“Đại tỷ, thành công rồi!”

Thấy phía sau còn lũ lượt mấy người đi theo, La Vân Khỉ vội xách ra hai trái dưa hấu, bổ ra đãi bọn họ giải khát.

Lần trước hai người mang dưa về, cả bọn ăn vào đều khen ngọt tận lưỡi. Nay thấy dưa lại xuất hiện, liền ùa vào tranh nhau. Lý Thất vất vả lắm mới chen được vào quầy, đưa cho La Vân Khỉ một trăm đồng tiền, lại lấy ra thêm một thỏi ngân nguyên bảo.

Hắn ngượng nghịu nói: “Đại tỷ, mấy món này là để tặng tỷ.”

“Ấy, vậy là không được.” La Vân Khỉ vội nhét lại thỏi bạc vào tay hắn. “Tỷ bảo ngươi đi, không phải vì chút tiền này. Nếu dùng không hết thì cất đó mà dùng, hoặc tự tìm lấy một cái sinh ý mà làm.”

Lý Thất mặt đỏ ửng, cảm động nói: “Nếu không có tiền của tỷ, ta đâu có được như hôm nay. Cái này tỷ nhất định phải nhận.”

La Vân Khỉ lại cương quyết đẩy về: “Nếu còn đưa nữa, tỷ giận đó.”

Thấy nàng kiên quyết, Lý Thất đành miễn cưỡng cất bạc trở lại.

La Vân Khỉ lại dặn dò: “Chuyện này vốn chẳng phải điều tốt đẹp, tỷ đã hối hận rồi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sau này chớ nên bén duyên với trò đỏ đen, nghe rõ chưa?”

Lý Thất nghiêm trang gật đầu: “Đại tỷ cứ yên tâm, sau này ta nhất định không bước chân vào đó nữa.”

La Vân Khỉ lại nhìn sang Lưu Thành Vũ:

“Một lát nữa ngươi theo Lý Thất đem bạc đến hiệu tiền mà gửi, trông chừng cẩn thận, tuyệt đối không được để quay lại chốn đó.”

Lưu Thành Vũ cười gật đầu: “Được rồi, tỷ cứ yên tâm. Ta dám đảm bảo, Lý Thất không phải kẻ dễ sa ngã như vậy.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ trong n.g.ự.c một túi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại tỷ, đây là hạt dưa hôm trước, ta gói lại hết cho tỷ rồi.”

“Hay lắm.”

La Vân Khỉ vui vẻ đón lấy túi hạt dưa, trong nhà cũng có trữ một ít. Phía sau nhà còn mảnh đất trống, trồng mấy thứ này ra, người khác cũng không dám nói gì.

Bọn họ lại náo nhiệt một hồi rồi lần lượt trở về võ quán.

Nhìn bóng lưng gầy gò của Lý Thất, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Không biết những gì mình làm có phải là đúng, giờ cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.

Trong khi nàng còn đang ngổn ngang trăm mối, thì bên kia, La Kim Quế đã ngồi ôm mặt khóc rống trong sòng bạc.

Vốn tưởng sắp được dọn vào thành Vĩnh Định, làm thiên kim tiểu thư thật sự, ai dè chỉ trong chốc lát, tất cả đều tan thành mây khói.

Lý Thục Cầm cũng sững sờ, vội xốc La Thiên Phúc dậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì, sao bạc lại bay sạch thế này?”

La Thiên Phúc ngồi bệt dưới đất, cũng ôm đầu khóc hu hu: “Ai mà biết, tự dưng có thằng tiểu tử tới, đem cả vốn lẫn lời mấy trăm lượng bạc vét sạch!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Lý Thục Cầm liền đá mạnh vào lưng hắn một cước.

“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau dọn lại sòng bạc, gỡ lại bạc về!”

La Thiên Phúc bị đá đau hét oai oái, tức tối mắng: “Con mẹ nó, còn bạc gì mà gỡ! Cả ruộng đất trong nhà cũng bán sạch rồi, lấy đâu ra vốn mà gỡ với gạc!”

Lý Thục Cầm nghe vậy thì sững người: “Ngươi… ngươi nói cái gì cơ?”

La Thiên Phúc bật dậy, tát cho mụ một cái vang rền.

“Mẹ kiếp! Ta nói là phá sản rồi, hết tiền rồi!”

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, mấy người kia vẫn chưa quay lại. La Vân Khỉ vừa bày hàng bán, vừa ngóng ra ngoài, trong lòng không khỏi thấp thỏm.Nàng biết mọi việc sớm muộn cũng phải thuận theo cốt truyện, nhưng lại sợ bản thân thúc đẩy quá sớm sẽ sinh biến cố, nếu bởi đó mà liên lụy đến Lưu Thành Vũ và Lý Thất, ắt sẽ ray rứt trong lòng.Đang chăm chú nhìn ra, chợt thấy Lưu Thành Vũ hớn hở đi tới.“Đại tỷ, thành công rồi!”Thấy phía sau còn lũ lượt mấy người đi theo, La Vân Khỉ vội xách ra hai trái dưa hấu, bổ ra đãi bọn họ giải khát.Lần trước hai người mang dưa về, cả bọn ăn vào đều khen ngọt tận lưỡi. Nay thấy dưa lại xuất hiện, liền ùa vào tranh nhau. Lý Thất vất vả lắm mới chen được vào quầy, đưa cho La Vân Khỉ một trăm đồng tiền, lại lấy ra thêm một thỏi ngân nguyên bảo.Hắn ngượng nghịu nói: “Đại tỷ, mấy món này là để tặng tỷ.”“Ấy, vậy là không được.” La Vân Khỉ vội nhét lại thỏi bạc vào tay hắn. “Tỷ bảo ngươi đi, không phải vì chút tiền này. Nếu dùng không hết thì cất đó mà dùng, hoặc tự tìm lấy một cái sinh ý mà làm.”Lý Thất mặt đỏ ửng, cảm động nói: “Nếu không có tiền của tỷ, ta đâu có được như hôm nay. Cái này tỷ nhất định phải nhận.”La Vân Khỉ lại cương quyết đẩy về: “Nếu còn đưa nữa, tỷ giận đó.”Thấy nàng kiên quyết, Lý Thất đành miễn cưỡng cất bạc trở lại.La Vân Khỉ lại dặn dò: “Chuyện này vốn chẳng phải điều tốt đẹp, tỷ đã hối hận rồi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sau này chớ nên bén duyên với trò đỏ đen, nghe rõ chưa?”Lý Thất nghiêm trang gật đầu: “Đại tỷ cứ yên tâm, sau này ta nhất định không bước chân vào đó nữa.”La Vân Khỉ lại nhìn sang Lưu Thành Vũ:“Một lát nữa ngươi theo Lý Thất đem bạc đến hiệu tiền mà gửi, trông chừng cẩn thận, tuyệt đối không được để quay lại chốn đó.”Lưu Thành Vũ cười gật đầu: “Được rồi, tỷ cứ yên tâm. Ta dám đảm bảo, Lý Thất không phải kẻ dễ sa ngã như vậy.”Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ trong n.g.ự.c một túi nhỏ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Đại tỷ, đây là hạt dưa hôm trước, ta gói lại hết cho tỷ rồi.”“Hay lắm.”La Vân Khỉ vui vẻ đón lấy túi hạt dưa, trong nhà cũng có trữ một ít. Phía sau nhà còn mảnh đất trống, trồng mấy thứ này ra, người khác cũng không dám nói gì.Bọn họ lại náo nhiệt một hồi rồi lần lượt trở về võ quán.Nhìn bóng lưng gầy gò của Lý Thất, La Vân Khỉ khẽ thở dài.Không biết những gì mình làm có phải là đúng, giờ cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.Trong khi nàng còn đang ngổn ngang trăm mối, thì bên kia, La Kim Quế đã ngồi ôm mặt khóc rống trong sòng bạc.Vốn tưởng sắp được dọn vào thành Vĩnh Định, làm thiên kim tiểu thư thật sự, ai dè chỉ trong chốc lát, tất cả đều tan thành mây khói.Lý Thục Cầm cũng sững sờ, vội xốc La Thiên Phúc dậy.“Rốt cuộc là chuyện gì, sao bạc lại bay sạch thế này?”La Thiên Phúc ngồi bệt dưới đất, cũng ôm đầu khóc hu hu: “Ai mà biết, tự dưng có thằng tiểu tử tới, đem cả vốn lẫn lời mấy trăm lượng bạc vét sạch!”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Lý Thục Cầm liền đá mạnh vào lưng hắn một cước.“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau dọn lại sòng bạc, gỡ lại bạc về!”La Thiên Phúc bị đá đau hét oai oái, tức tối mắng: “Con mẹ nó, còn bạc gì mà gỡ! Cả ruộng đất trong nhà cũng bán sạch rồi, lấy đâu ra vốn mà gỡ với gạc!”Lý Thục Cầm nghe vậy thì sững người: “Ngươi… ngươi nói cái gì cơ?”La Thiên Phúc bật dậy, tát cho mụ một cái vang rền.“Mẹ kiếp! Ta nói là phá sản rồi, hết tiền rồi!”

Chương 179