Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 181
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Không được, ta phải đến nhà Vương què một chuyến!”La Vân Khỉ xoay người định bước đi, nhưng Tào tẩu tử đã vội đưa tay ngăn lại.“Nhà họ Vương ở thôn Sa Hà vốn nổi danh là lũ du côn lưu manh, ngươi một thân một mình đi tới, sao mà được? Huống hồ ngươi lại xinh đẹp trẻ trung, chi bằng chờ đám nam nhân về rồi hãy cùng nhau sang đó đòi người.”Tính tình La Vân Khỉ tuy nóng nảy, song lại không phải hạng người hồ đồ. Nghe xong lời của Tào tẩu, nàng lập tức bình tâm trở lại.Lời ấy quả không sai. Một mình nàng mà sang đó, chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói. Nghĩ một lúc, nàng nói: “Nếu để bọn chúng cứ luôn đi gây chuyện thì cũng không hay, người đông kéo tới dễ sinh sự nhiều hơn. Chi bằng để ta về huyện thành, tìm người giúp đỡ.”“Chuyện này…” Tào tẩu thoáng ngần ngừ. Dẫu sao mọi người trong thôn đều là dân cày chất phác, chỉ mong yên ổn mà làm ăn, đâu ai nguyện dính vào rắc rối.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hôm trước trưởng thôn chết, ai nấy còn đầy phẫn uất, nhưng nay lại gặp biến cố, không khỏi lui bước.Thế nhưng trong lòng lại lo lắng, La Vân Khỉ về huyện thì cũng có ích gì? Một mình Hàn Diệp liệu có đấu lại được bọn người Sa Hà thôn?La Vân Khỉ thấy vậy, liền mỉm cười nói: “Tào tẩu yên tâm, ta sẽ đến thẳng huyện nha. Chuyện này nếu để chúng ta đến, e lại rối thêm.”Dứt lời, nàng liền xoay người chạy một mạch về huyện. Mặt trời khi ấy đã ngả về tây.Tới cổng nha môn, nàng không ngừng bước mà đi thẳng vào hậu viện, toan tìm Huyện lão gia xin giúp đỡ, chẳng ngờ lại chạm mặt Phương Lộc Chi.Hắn khi ấy đang phe phẩy quạt xếp, như thể nhàn nhã hưởng gió chiều, thấy La Vân Khỉ sắc mặt khẩn trương, vội thu quạt, đứng dậy.“La cô nương, có chuyện gì vậy?”La Vân Khỉ vội vàng hành lễ.“Tiểu nữ có muội muội gặp nạn, xin Phương công tử ra mặt giúp đỡ, thỉnh huyện thái gia phái cho vài vị nha dịch.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Phương Lộc Chi lập tức đưa tay nâng nàng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn dung nhan nàng. Mới mấy ngày không gặp, phong tư giữa đôi mắt của nàng lại tăng thêm vài phần quyến dũ.“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nương cứ chậm rãi nói rõ.”La Vân Khỉ bèn đem việc Tạ Tường Vi bị Vương què mưu hại, kể lại đầu đuôi.Phương Lộc Chi nghe xong, liền nói ngay: “Cô nương đợi chút, ta đi gặp phụ thân thông báo.”Chẳng bao lâu, hắn dẫn theo hai vị nha dịch bước ra, thần sắc nghiêm túc.“La cô nương, chúng ta đi thôi.”“Hả?” La Vân Khỉ ngạc nhiên. “Phương công tử… người cũng muốn đi sao?”Phương Lộc Chi nghiêm nghị đáp: “Thôn các người và Sa Hà thôn đều thuộc địa phận huyện ta. Nay có chuyện lớn như vậy, bổn thiếu gia há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhanh lên, cùng đi thôi!”La Vân Khỉ khẽ nhíu mày. Tuy trong lòng muốn tránh hiềm nghi, nhưng chuyện của Tường Vi là quan trọng nhất, nàng đành cắn răng nói: “Vậy thì phiền Phương công tử rồi.”Phương Lộc Chi gật đầu, dẫn đoàn người xuất phát. Khi tới thôn thì trời đã sẩm tối.Phương Lộc Chi vốn thân công tử nhà quan, nào từng đi bộ xa như thế? Vừa đặt chân vào nhà Tường Vi, hắn đã ngồi bệt xuống giường, thở hổn hển. La Vân Khỉ vẫn cố gắng lục tìm một lượt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tường Vi, liền quyết định lập tức sang Sa Hà thôn.Ngoái đầu lại, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang mệt nhoài nằm nghiêng. Nàng liền bảo hắn nghỉ tạm.Chẳng ngờ Phương công tử lại như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy như tên bắn. “Không cần! Bổn công tử chưa mệt!”Hai tên nha dịch liếc nhau cười khẽ. La Vân Khỉ thoáng hiểu, liền nhếch môi cười nhẹ — thì ra là sợ hãi.
“Không được, ta phải đến nhà Vương què một chuyến!”
La Vân Khỉ xoay người định bước đi, nhưng Tào tẩu tử đã vội đưa tay ngăn lại.
“Nhà họ Vương ở thôn Sa Hà vốn nổi danh là lũ du côn lưu manh, ngươi một thân một mình đi tới, sao mà được? Huống hồ ngươi lại xinh đẹp trẻ trung, chi bằng chờ đám nam nhân về rồi hãy cùng nhau sang đó đòi người.”
Tính tình La Vân Khỉ tuy nóng nảy, song lại không phải hạng người hồ đồ. Nghe xong lời của Tào tẩu, nàng lập tức bình tâm trở lại.
Lời ấy quả không sai. Một mình nàng mà sang đó, chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói. Nghĩ một lúc, nàng nói: “Nếu để bọn chúng cứ luôn đi gây chuyện thì cũng không hay, người đông kéo tới dễ sinh sự nhiều hơn. Chi bằng để ta về huyện thành, tìm người giúp đỡ.”
“Chuyện này…” Tào tẩu thoáng ngần ngừ. Dẫu sao mọi người trong thôn đều là dân cày chất phác, chỉ mong yên ổn mà làm ăn, đâu ai nguyện dính vào rắc rối.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hôm trước trưởng thôn chết, ai nấy còn đầy phẫn uất, nhưng nay lại gặp biến cố, không khỏi lui bước.
Thế nhưng trong lòng lại lo lắng, La Vân Khỉ về huyện thì cũng có ích gì? Một mình Hàn Diệp liệu có đấu lại được bọn người Sa Hà thôn?
La Vân Khỉ thấy vậy, liền mỉm cười nói: “Tào tẩu yên tâm, ta sẽ đến thẳng huyện nha. Chuyện này nếu để chúng ta đến, e lại rối thêm.”
Dứt lời, nàng liền xoay người chạy một mạch về huyện. Mặt trời khi ấy đã ngả về tây.
Tới cổng nha môn, nàng không ngừng bước mà đi thẳng vào hậu viện, toan tìm Huyện lão gia xin giúp đỡ, chẳng ngờ lại chạm mặt Phương Lộc Chi.
Hắn khi ấy đang phe phẩy quạt xếp, như thể nhàn nhã hưởng gió chiều, thấy La Vân Khỉ sắc mặt khẩn trương, vội thu quạt, đứng dậy.
“La cô nương, có chuyện gì vậy?”
La Vân Khỉ vội vàng hành lễ.
“Tiểu nữ có muội muội gặp nạn, xin Phương công tử ra mặt giúp đỡ, thỉnh huyện thái gia phái cho vài vị nha dịch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Lộc Chi lập tức đưa tay nâng nàng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn dung nhan nàng. Mới mấy ngày không gặp, phong tư giữa đôi mắt của nàng lại tăng thêm vài phần quyến dũ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nương cứ chậm rãi nói rõ.”
La Vân Khỉ bèn đem việc Tạ Tường Vi bị Vương què mưu hại, kể lại đầu đuôi.
Phương Lộc Chi nghe xong, liền nói ngay: “Cô nương đợi chút, ta đi gặp phụ thân thông báo.”
Chẳng bao lâu, hắn dẫn theo hai vị nha dịch bước ra, thần sắc nghiêm túc.
“La cô nương, chúng ta đi thôi.”
“Hả?” La Vân Khỉ ngạc nhiên. “Phương công tử… người cũng muốn đi sao?”
Phương Lộc Chi nghiêm nghị đáp: “Thôn các người và Sa Hà thôn đều thuộc địa phận huyện ta. Nay có chuyện lớn như vậy, bổn thiếu gia há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhanh lên, cùng đi thôi!”
La Vân Khỉ khẽ nhíu mày. Tuy trong lòng muốn tránh hiềm nghi, nhưng chuyện của Tường Vi là quan trọng nhất, nàng đành cắn răng nói: “Vậy thì phiền Phương công tử rồi.”
Phương Lộc Chi gật đầu, dẫn đoàn người xuất phát. Khi tới thôn thì trời đã sẩm tối.
Phương Lộc Chi vốn thân công tử nhà quan, nào từng đi bộ xa như thế? Vừa đặt chân vào nhà Tường Vi, hắn đã ngồi bệt xuống giường, thở hổn hển. La Vân Khỉ vẫn cố gắng lục tìm một lượt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tường Vi, liền quyết định lập tức sang Sa Hà thôn.
Ngoái đầu lại, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang mệt nhoài nằm nghiêng. Nàng liền bảo hắn nghỉ tạm.
Chẳng ngờ Phương công tử lại như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy như tên bắn.
“Không cần! Bổn công tử chưa mệt!”
Hai tên nha dịch liếc nhau cười khẽ. La Vân Khỉ thoáng hiểu, liền nhếch môi cười nhẹ — thì ra là sợ hãi.
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… “Không được, ta phải đến nhà Vương què một chuyến!”La Vân Khỉ xoay người định bước đi, nhưng Tào tẩu tử đã vội đưa tay ngăn lại.“Nhà họ Vương ở thôn Sa Hà vốn nổi danh là lũ du côn lưu manh, ngươi một thân một mình đi tới, sao mà được? Huống hồ ngươi lại xinh đẹp trẻ trung, chi bằng chờ đám nam nhân về rồi hãy cùng nhau sang đó đòi người.”Tính tình La Vân Khỉ tuy nóng nảy, song lại không phải hạng người hồ đồ. Nghe xong lời của Tào tẩu, nàng lập tức bình tâm trở lại.Lời ấy quả không sai. Một mình nàng mà sang đó, chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói. Nghĩ một lúc, nàng nói: “Nếu để bọn chúng cứ luôn đi gây chuyện thì cũng không hay, người đông kéo tới dễ sinh sự nhiều hơn. Chi bằng để ta về huyện thành, tìm người giúp đỡ.”“Chuyện này…” Tào tẩu thoáng ngần ngừ. Dẫu sao mọi người trong thôn đều là dân cày chất phác, chỉ mong yên ổn mà làm ăn, đâu ai nguyện dính vào rắc rối.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hôm trước trưởng thôn chết, ai nấy còn đầy phẫn uất, nhưng nay lại gặp biến cố, không khỏi lui bước.Thế nhưng trong lòng lại lo lắng, La Vân Khỉ về huyện thì cũng có ích gì? Một mình Hàn Diệp liệu có đấu lại được bọn người Sa Hà thôn?La Vân Khỉ thấy vậy, liền mỉm cười nói: “Tào tẩu yên tâm, ta sẽ đến thẳng huyện nha. Chuyện này nếu để chúng ta đến, e lại rối thêm.”Dứt lời, nàng liền xoay người chạy một mạch về huyện. Mặt trời khi ấy đã ngả về tây.Tới cổng nha môn, nàng không ngừng bước mà đi thẳng vào hậu viện, toan tìm Huyện lão gia xin giúp đỡ, chẳng ngờ lại chạm mặt Phương Lộc Chi.Hắn khi ấy đang phe phẩy quạt xếp, như thể nhàn nhã hưởng gió chiều, thấy La Vân Khỉ sắc mặt khẩn trương, vội thu quạt, đứng dậy.“La cô nương, có chuyện gì vậy?”La Vân Khỉ vội vàng hành lễ.“Tiểu nữ có muội muội gặp nạn, xin Phương công tử ra mặt giúp đỡ, thỉnh huyện thái gia phái cho vài vị nha dịch.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Phương Lộc Chi lập tức đưa tay nâng nàng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn dung nhan nàng. Mới mấy ngày không gặp, phong tư giữa đôi mắt của nàng lại tăng thêm vài phần quyến dũ.“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nương cứ chậm rãi nói rõ.”La Vân Khỉ bèn đem việc Tạ Tường Vi bị Vương què mưu hại, kể lại đầu đuôi.Phương Lộc Chi nghe xong, liền nói ngay: “Cô nương đợi chút, ta đi gặp phụ thân thông báo.”Chẳng bao lâu, hắn dẫn theo hai vị nha dịch bước ra, thần sắc nghiêm túc.“La cô nương, chúng ta đi thôi.”“Hả?” La Vân Khỉ ngạc nhiên. “Phương công tử… người cũng muốn đi sao?”Phương Lộc Chi nghiêm nghị đáp: “Thôn các người và Sa Hà thôn đều thuộc địa phận huyện ta. Nay có chuyện lớn như vậy, bổn thiếu gia há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhanh lên, cùng đi thôi!”La Vân Khỉ khẽ nhíu mày. Tuy trong lòng muốn tránh hiềm nghi, nhưng chuyện của Tường Vi là quan trọng nhất, nàng đành cắn răng nói: “Vậy thì phiền Phương công tử rồi.”Phương Lộc Chi gật đầu, dẫn đoàn người xuất phát. Khi tới thôn thì trời đã sẩm tối.Phương Lộc Chi vốn thân công tử nhà quan, nào từng đi bộ xa như thế? Vừa đặt chân vào nhà Tường Vi, hắn đã ngồi bệt xuống giường, thở hổn hển. La Vân Khỉ vẫn cố gắng lục tìm một lượt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tường Vi, liền quyết định lập tức sang Sa Hà thôn.Ngoái đầu lại, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang mệt nhoài nằm nghiêng. Nàng liền bảo hắn nghỉ tạm.Chẳng ngờ Phương công tử lại như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy như tên bắn. “Không cần! Bổn công tử chưa mệt!”Hai tên nha dịch liếc nhau cười khẽ. La Vân Khỉ thoáng hiểu, liền nhếch môi cười nhẹ — thì ra là sợ hãi.