Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 199

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Thê tử Tần Tỏa Trụ lập tức dập đầu cảm tạ không ngớt, La Vân Khỉ lại quay sang nhìn Hàn Diệp.“Nếu chàng đã muốn giúp bọn họ, vậy thì cùng thiếp đi một chuyến.”Hàn Diệp mỉm cười ôn hòa, nói:“Không cần đâu, ta tin nàng có thể xử trí ổn thỏa.”“Không được, nhất định chàng phải theo thiếp.”Lỡ đâu hắn lại đột nhiên ‘trật dây thần kinh’, thiện cảm tụt mất thì sao? Nghĩ tới gia vị lẩu cay yêu thích bị gỡ, tim gan La Vân Khỉ lại đau như cắt.Hàn Diệp nhướng mày, hỏi ngược lại:“Sao nàng cứ khăng khăng vậy? Lẽ nào ngay cả bản thân mình nàng cũng không tin tưởng?”La Vân Khỉ hừ một tiếng, trừng mắt liếc chàng một cái.“Lời này là chàng nói đó, đến lúc đó đừng kiếm chuyện với thiếp.”Thê tử Tần Tỏa Trụ thấy hai người cứ đứng đó đấu khẩu mà chẳng chịu động thân, lại vội vàng quỳ sụp xuống:“Tiểu nương tử, cứu người như cứu hỏa mà!”Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt tay lên vai La Vân Khỉ, giọng nói ôn nhu:“Đi đi.”La Vân Khỉ lúc này mới gật đầu, tuy trong lòng vẫn không cam tâm.Hai người rời khỏi cửa, thẳng đường tới nha môn. Trên đường, thê tử Tần Tỏa Trụ liên tục buông lời tâng bốc lấy lòng, nhưng La Vân Khỉ mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm đáp lấy một lời. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến nơi.Người gác cổng đúng là vị sai nha từng theo nàng về thôn hôm trước, vừa thấy La Vân Khỉ liền bước tới cung kính hỏi:“La cô nương đến tìm huyện thái gia hay công tử nhà ta?”La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:“Xin phiền thông báo với Phương công tử một tiếng.”“Vâng, La cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi báo ngay.”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Sai nha vào trong không bao lâu, Phương Lộc Chi đã bước ra, trên mặt là một nụ cười tươi rói:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“La cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây?”Chưa kịp để La Vân Khỉ mở lời, thê tử Tần Tỏa Trụ đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống:“Phương công tử, xin ngài khai ân! Thảo dân xin dập đầu tạ tội!”Phương Lộc Chi liếc nhìn phụ nhân ấy, hỏi:“Nàng ta là ai vậy?”La Vân Khỉ điềm đạm đáp:“Thê tử của kẻ họ Tần. Nếu đã xét xử xong, xin công tử rộng lòng mà thả hắn ra.”Phương Lộc Chi liếc mắt ra hiệu, rồi hừ lạnh một tiếng:“Kẻ này gan to bằng trời, dám cầm đao hành hung, là loại hung đồ cần phải nghiêm trị, sao có thể dễ dàng thả ra?”Thê tử Tần Tỏa Trụ sợ đến mức nước mắt, nước mũi lưng tròng, dập đầu như giã tỏi:“Phương công tử, xin ngài mở lượng hải hà. Lần này về, thảo dân nhất định sẽ trông chừng hắn cho kỹ. Nếu hắn còn dám động tay động chân với La cô nương, thảo dân cam đoan sẽ không dung thứ.”Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn La Vân Khỉ. Nàng lại đưa mắt nhìn thê tử Tần Tỏa Trụ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.“Phụ nhân này đã dám đảm bảo, dân phụ cũng cả gan thỉnh cầu công tử khai ân. Huống hồ ta thân không tổn thương, nếu giam hắn lâu quá, chỉ e sẽ sinh lòng phản nghịch, sau này ngược lại càng bất lợi.”Phương Lộc Chi nghe thế liền hiểu ý, hừ nhẹ:“Nếu La cô nương không chấp nhặt chuyện cũ, ta đây sẽ vào thỉnh phụ thân tha người. Nhưng nếu sau này còn dám tái phạm, thì cả phu thê đều bị trị tội!”Thê tử Tần Tỏa Trụ khóc ròng ròng:“Thảo dân biết rồi! Nhất định sẽ coi chừng hắn cẩn thận.”Phương Lộc Chi gật đầu rồi quay vào hậu đường. Chẳng mấy chốc, Tần Tỏa Trụ được áp giải ra.Vừa thấy La Vân Khỉ, ánh mắt hắn liền trợn lên như muốn phát tác, nào ngờ thê tử hắn đã vung tay tát cho một bạt tai:“Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không có La cô nương đến bảo lãnh, ngươi còn không ngồi tù một gông chắc?!”Chớ thấy Tần Tỏa Trụ ngoài mặt dữ dằn, thật ra hắn lại sợ thê tử một phép. Bị mắng như thế liền cúi đầu, không dám ho he.Thê tử hắn vội vã dập đầu cảm tạ La Vân Khỉ và Phương Lộc Chi, rồi lôi trượng phu đi thẳng, chẳng dám quay đầu lại. 

Thê tử Tần Tỏa Trụ lập tức dập đầu cảm tạ không ngớt, La Vân Khỉ lại quay sang nhìn Hàn Diệp.

“Nếu chàng đã muốn giúp bọn họ, vậy thì cùng thiếp đi một chuyến.”

Hàn Diệp mỉm cười ôn hòa, nói:

“Không cần đâu, ta tin nàng có thể xử trí ổn thỏa.”

“Không được, nhất định chàng phải theo thiếp.”

Lỡ đâu hắn lại đột nhiên ‘trật dây thần kinh’, thiện cảm tụt mất thì sao? Nghĩ tới gia vị lẩu cay yêu thích bị gỡ, tim gan La Vân Khỉ lại đau như cắt.

Hàn Diệp nhướng mày, hỏi ngược lại:

“Sao nàng cứ khăng khăng vậy? Lẽ nào ngay cả bản thân mình nàng cũng không tin tưởng?”

La Vân Khỉ hừ một tiếng, trừng mắt liếc chàng một cái.

“Lời này là chàng nói đó, đến lúc đó đừng kiếm chuyện với thiếp.”

Thê tử Tần Tỏa Trụ thấy hai người cứ đứng đó đấu khẩu mà chẳng chịu động thân, lại vội vàng quỳ sụp xuống:

“Tiểu nương tử, cứu người như cứu hỏa mà!”

Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt tay lên vai La Vân Khỉ, giọng nói ôn nhu:

“Đi đi.”

La Vân Khỉ lúc này mới gật đầu, tuy trong lòng vẫn không cam tâm.

Hai người rời khỏi cửa, thẳng đường tới nha môn. Trên đường, thê tử Tần Tỏa Trụ liên tục buông lời tâng bốc lấy lòng, nhưng La Vân Khỉ mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm đáp lấy một lời. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến nơi.

Người gác cổng đúng là vị sai nha từng theo nàng về thôn hôm trước, vừa thấy La Vân Khỉ liền bước tới cung kính hỏi:

“La cô nương đến tìm huyện thái gia hay công tử nhà ta?”

La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:

“Xin phiền thông báo với Phương công tử một tiếng.”

“Vâng, La cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi báo ngay.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Sai nha vào trong không bao lâu, Phương Lộc Chi đã bước ra, trên mặt là một nụ cười tươi rói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“La cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây?”

Chưa kịp để La Vân Khỉ mở lời, thê tử Tần Tỏa Trụ đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống:

“Phương công tử, xin ngài khai ân! Thảo dân xin dập đầu tạ tội!”

Phương Lộc Chi liếc nhìn phụ nhân ấy, hỏi:

“Nàng ta là ai vậy?”

La Vân Khỉ điềm đạm đáp:

“Thê tử của kẻ họ Tần. Nếu đã xét xử xong, xin công tử rộng lòng mà thả hắn ra.”

Phương Lộc Chi liếc mắt ra hiệu, rồi hừ lạnh một tiếng:

“Kẻ này gan to bằng trời, dám cầm đao hành hung, là loại hung đồ cần phải nghiêm trị, sao có thể dễ dàng thả ra?”

Thê tử Tần Tỏa Trụ sợ đến mức nước mắt, nước mũi lưng tròng, dập đầu như giã tỏi:

“Phương công tử, xin ngài mở lượng hải hà. Lần này về, thảo dân nhất định sẽ trông chừng hắn cho kỹ. Nếu hắn còn dám động tay động chân với La cô nương, thảo dân cam đoan sẽ không dung thứ.”

Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn La Vân Khỉ. Nàng lại đưa mắt nhìn thê tử Tần Tỏa Trụ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.

“Phụ nhân này đã dám đảm bảo, dân phụ cũng cả gan thỉnh cầu công tử khai ân. Huống hồ ta thân không tổn thương, nếu giam hắn lâu quá, chỉ e sẽ sinh lòng phản nghịch, sau này ngược lại càng bất lợi.”

Phương Lộc Chi nghe thế liền hiểu ý, hừ nhẹ:

“Nếu La cô nương không chấp nhặt chuyện cũ, ta đây sẽ vào thỉnh phụ thân tha người. Nhưng nếu sau này còn dám tái phạm, thì cả phu thê đều bị trị tội!”

Thê tử Tần Tỏa Trụ khóc ròng ròng:

“Thảo dân biết rồi! Nhất định sẽ coi chừng hắn cẩn thận.”

Phương Lộc Chi gật đầu rồi quay vào hậu đường. Chẳng mấy chốc, Tần Tỏa Trụ được áp giải ra.

Vừa thấy La Vân Khỉ, ánh mắt hắn liền trợn lên như muốn phát tác, nào ngờ thê tử hắn đã vung tay tát cho một bạt tai:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không có La cô nương đến bảo lãnh, ngươi còn không ngồi tù một gông chắc?!”

Chớ thấy Tần Tỏa Trụ ngoài mặt dữ dằn, thật ra hắn lại sợ thê tử một phép. Bị mắng như thế liền cúi đầu, không dám ho he.

Thê tử hắn vội vã dập đầu cảm tạ La Vân Khỉ và Phương Lộc Chi, rồi lôi trượng phu đi thẳng, chẳng dám quay đầu lại.

 

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Thê tử Tần Tỏa Trụ lập tức dập đầu cảm tạ không ngớt, La Vân Khỉ lại quay sang nhìn Hàn Diệp.“Nếu chàng đã muốn giúp bọn họ, vậy thì cùng thiếp đi một chuyến.”Hàn Diệp mỉm cười ôn hòa, nói:“Không cần đâu, ta tin nàng có thể xử trí ổn thỏa.”“Không được, nhất định chàng phải theo thiếp.”Lỡ đâu hắn lại đột nhiên ‘trật dây thần kinh’, thiện cảm tụt mất thì sao? Nghĩ tới gia vị lẩu cay yêu thích bị gỡ, tim gan La Vân Khỉ lại đau như cắt.Hàn Diệp nhướng mày, hỏi ngược lại:“Sao nàng cứ khăng khăng vậy? Lẽ nào ngay cả bản thân mình nàng cũng không tin tưởng?”La Vân Khỉ hừ một tiếng, trừng mắt liếc chàng một cái.“Lời này là chàng nói đó, đến lúc đó đừng kiếm chuyện với thiếp.”Thê tử Tần Tỏa Trụ thấy hai người cứ đứng đó đấu khẩu mà chẳng chịu động thân, lại vội vàng quỳ sụp xuống:“Tiểu nương tử, cứu người như cứu hỏa mà!”Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt tay lên vai La Vân Khỉ, giọng nói ôn nhu:“Đi đi.”La Vân Khỉ lúc này mới gật đầu, tuy trong lòng vẫn không cam tâm.Hai người rời khỏi cửa, thẳng đường tới nha môn. Trên đường, thê tử Tần Tỏa Trụ liên tục buông lời tâng bốc lấy lòng, nhưng La Vân Khỉ mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm đáp lấy một lời. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến nơi.Người gác cổng đúng là vị sai nha từng theo nàng về thôn hôm trước, vừa thấy La Vân Khỉ liền bước tới cung kính hỏi:“La cô nương đến tìm huyện thái gia hay công tử nhà ta?”La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:“Xin phiền thông báo với Phương công tử một tiếng.”“Vâng, La cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi báo ngay.”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Sai nha vào trong không bao lâu, Phương Lộc Chi đã bước ra, trên mặt là một nụ cười tươi rói:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“La cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây?”Chưa kịp để La Vân Khỉ mở lời, thê tử Tần Tỏa Trụ đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống:“Phương công tử, xin ngài khai ân! Thảo dân xin dập đầu tạ tội!”Phương Lộc Chi liếc nhìn phụ nhân ấy, hỏi:“Nàng ta là ai vậy?”La Vân Khỉ điềm đạm đáp:“Thê tử của kẻ họ Tần. Nếu đã xét xử xong, xin công tử rộng lòng mà thả hắn ra.”Phương Lộc Chi liếc mắt ra hiệu, rồi hừ lạnh một tiếng:“Kẻ này gan to bằng trời, dám cầm đao hành hung, là loại hung đồ cần phải nghiêm trị, sao có thể dễ dàng thả ra?”Thê tử Tần Tỏa Trụ sợ đến mức nước mắt, nước mũi lưng tròng, dập đầu như giã tỏi:“Phương công tử, xin ngài mở lượng hải hà. Lần này về, thảo dân nhất định sẽ trông chừng hắn cho kỹ. Nếu hắn còn dám động tay động chân với La cô nương, thảo dân cam đoan sẽ không dung thứ.”Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn La Vân Khỉ. Nàng lại đưa mắt nhìn thê tử Tần Tỏa Trụ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.“Phụ nhân này đã dám đảm bảo, dân phụ cũng cả gan thỉnh cầu công tử khai ân. Huống hồ ta thân không tổn thương, nếu giam hắn lâu quá, chỉ e sẽ sinh lòng phản nghịch, sau này ngược lại càng bất lợi.”Phương Lộc Chi nghe thế liền hiểu ý, hừ nhẹ:“Nếu La cô nương không chấp nhặt chuyện cũ, ta đây sẽ vào thỉnh phụ thân tha người. Nhưng nếu sau này còn dám tái phạm, thì cả phu thê đều bị trị tội!”Thê tử Tần Tỏa Trụ khóc ròng ròng:“Thảo dân biết rồi! Nhất định sẽ coi chừng hắn cẩn thận.”Phương Lộc Chi gật đầu rồi quay vào hậu đường. Chẳng mấy chốc, Tần Tỏa Trụ được áp giải ra.Vừa thấy La Vân Khỉ, ánh mắt hắn liền trợn lên như muốn phát tác, nào ngờ thê tử hắn đã vung tay tát cho một bạt tai:“Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không có La cô nương đến bảo lãnh, ngươi còn không ngồi tù một gông chắc?!”Chớ thấy Tần Tỏa Trụ ngoài mặt dữ dằn, thật ra hắn lại sợ thê tử một phép. Bị mắng như thế liền cúi đầu, không dám ho he.Thê tử hắn vội vã dập đầu cảm tạ La Vân Khỉ và Phương Lộc Chi, rồi lôi trượng phu đi thẳng, chẳng dám quay đầu lại. 

Chương 199