Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 216

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Mà ở phía Vĩnh Định thành, Hàn Diệp lúc này đang nóng lòng trở về.Sáng sớm hôm ấy, bảng vàng đã niêm yết.Hắn đỗ đầu hương cống, được phong danh “Giải nguyên”, cố nén niềm vui trong lòng, vội vã quay về khách ***** thu dọn hành lý.Lưu Thành Vũ vốn muốn đến từ biệt Hoàng Oanh Oanh, nhưng cũng hiểu tâm trạng Hàn Diệp, hai người phi ngựa suốt đường, tới giữa trưa đã về đến trấn.Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đã tiễn Lục Phóng rời đi, trở lại cửa hàng mở quán, đang băn khoăn không biết ăn gì buổi trưa, thì hệ thống bỗng vang lên—【Độ hảo cảm nam chủ +10, nguyên liệu lẩu lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, sốt chấm Tứ Xuyên lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, gia vị lẩu cay lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột thì là lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, mè trắng lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột ớt lên kệ. 】Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một tiếng “đinh đông” vang lên, siêu thị của nàng... vậy mà lại thăng cấp thêm một lần nữa.“Ôi trời!”La Vân Khỉ kinh ngạc đến há hốc miệng.“Chẳng lẽ... phát điên rồi sao?”Chẳng lẽ Hàn Diệp đã trở về?[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, lại phát hiện bên ngoài vắng tanh không một bóng người.Nếu Hàn Diệp chưa về, cớ sao độ hảo cảm lại tăng lên nhiều đến thế?Chẳng lẽ bảng vàng đã niêm yết, hắn đã trúng tuyển?Vậy chẳng phải là đã trở thành cử nhân rồi sao?Ở thời đại của Thiên Long quốc, vốn không có chuyện đồng sinh hay tú tài như đời sau. Chỉ cần tự thấy mình học hành đủ đầy là đã có thể ghi danh dự thi hương thí, mà cuộc thi này chẳng phải chỉ thi ở quê nhà, mà là một kỳ thi do tỉnh chủ trì — nói cách khác, tương tự như kỳ thi cấp tỉnh, cho nên Hàn Diệp mới phải đến Vĩnh Định thành.Chỉ cần có tên trong bảng vàng hương thí, ắt được gọi là cử nhân, và khi đã là cử nhân thì đã có tư cách làm quan dự bị. Khác với đời sau, nơi có thể vừa đi làm vừa thi công chức, thì ở đây, một khi chọn làm quan dự bị rồi, sẽ mất đi tư cách dự thi hội thí và điện thí.La Vân Khỉ vốn chẳng trông cậy vào mấy đồng tiền công chức của Hàn Diệp, nay đã vào thu, sang xuân năm tới là có thể vào kinh ứng thí. Trong mấy tháng này, tất nhiên vẫn để hắn chuyên tâm đèn sách.Nghĩ đến tương lai, lòng nàng bỗng dâng trào hân hoan, lập tức mở ngay siêu thị ra, muốn xem sau khi lên hai sao thì có chi biến đổi.Không ngờ vừa mở ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.Không gian trong siêu thị vậy mà rộng hơn gấp đôi, kệ hàng cũng thêm không ít. Ngoài các loại rau quả, thịt cá trứng gạo, cùng vài loại thuốc trước đó, lại có thêm nội y và một quầy hóa mỹ phẩm!La Vân Khỉ đưa tay lấy một thỏi son môi ra, lại là nhãn hiệu Aima nào đó, còn có nước hoa, kem dưỡng, phấn mắt ánh ngọc trai, v.v...Những vật phẩm khác cũng tăng lên gấp đôi, rau củ chất đống như núi, gia vị cũng có hơn hai mươi loại. Nếu giờ mở bán sỉ rau củ, thì cung ứng cho hai nhà cũng chẳng thành vấn đề.Nhưng vẫn còn quá ít, nếu nhiều người đến lấy hàng sỉ, không thể chia đều cho ai, cũng khó xử.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Suy đi tính lại, La Vân Khỉ đành dập tắt ý định ấy.Sau đó, nàng lập tức rút ra một chiếc áo ngực, chạy vào phòng trong thay ngay. Mấy ngày nay toàn mặc yếm lụng thụng, vừa bất tiện lại không thoải mái. Nay cuối cùng cũng có nội y hiện đại, quả là dễ chịu vô cùng.Đang lúc chỉnh y phục, bỗng nghe tiếng hô to của Lưu Thành Vũ vọng từ ngoài cửa vào:“Đại tỷ ơi, Hàn đại ca đậu giải nguyên rồi đó!”

Mà ở phía Vĩnh Định thành, Hàn Diệp lúc này đang nóng lòng trở về.

Sáng sớm hôm ấy, bảng vàng đã niêm yết.

Hắn đỗ đầu hương cống, được phong danh “Giải nguyên”, cố nén niềm vui trong lòng, vội vã quay về khách ***** thu dọn hành lý.

Lưu Thành Vũ vốn muốn đến từ biệt Hoàng Oanh Oanh, nhưng cũng hiểu tâm trạng Hàn Diệp, hai người phi ngựa suốt đường, tới giữa trưa đã về đến trấn.

Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đã tiễn Lục Phóng rời đi, trở lại cửa hàng mở quán, đang băn khoăn không biết ăn gì buổi trưa, thì hệ thống bỗng vang lên—

【Độ hảo cảm nam chủ +10, nguyên liệu lẩu lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, sốt chấm Tứ Xuyên lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, gia vị lẩu cay lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột thì là lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, mè trắng lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột ớt lên kệ. 】

Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một tiếng “đinh đông” vang lên, siêu thị của nàng... vậy mà lại thăng cấp thêm một lần nữa.

“Ôi trời!”

La Vân Khỉ kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Chẳng lẽ... phát điên rồi sao?”

Chẳng lẽ Hàn Diệp đã trở về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, lại phát hiện bên ngoài vắng tanh không một bóng người.

Nếu Hàn Diệp chưa về, cớ sao độ hảo cảm lại tăng lên nhiều đến thế?

Chẳng lẽ bảng vàng đã niêm yết, hắn đã trúng tuyển?

Vậy chẳng phải là đã trở thành cử nhân rồi sao?

Ở thời đại của Thiên Long quốc, vốn không có chuyện đồng sinh hay tú tài như đời sau. Chỉ cần tự thấy mình học hành đủ đầy là đã có thể ghi danh dự thi hương thí, mà cuộc thi này chẳng phải chỉ thi ở quê nhà, mà là một kỳ thi do tỉnh chủ trì — nói cách khác, tương tự như kỳ thi cấp tỉnh, cho nên Hàn Diệp mới phải đến Vĩnh Định thành.

Chỉ cần có tên trong bảng vàng hương thí, ắt được gọi là cử nhân, và khi đã là cử nhân thì đã có tư cách làm quan dự bị. Khác với đời sau, nơi có thể vừa đi làm vừa thi công chức, thì ở đây, một khi chọn làm quan dự bị rồi, sẽ mất đi tư cách dự thi hội thí và điện thí.

La Vân Khỉ vốn chẳng trông cậy vào mấy đồng tiền công chức của Hàn Diệp, nay đã vào thu, sang xuân năm tới là có thể vào kinh ứng thí. Trong mấy tháng này, tất nhiên vẫn để hắn chuyên tâm đèn sách.

Nghĩ đến tương lai, lòng nàng bỗng dâng trào hân hoan, lập tức mở ngay siêu thị ra, muốn xem sau khi lên hai sao thì có chi biến đổi.

Không ngờ vừa mở ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Không gian trong siêu thị vậy mà rộng hơn gấp đôi, kệ hàng cũng thêm không ít. Ngoài các loại rau quả, thịt cá trứng gạo, cùng vài loại thuốc trước đó, lại có thêm nội y và một quầy hóa mỹ phẩm!

La Vân Khỉ đưa tay lấy một thỏi son môi ra, lại là nhãn hiệu Aima nào đó, còn có nước hoa, kem dưỡng, phấn mắt ánh ngọc trai, v.v...

Những vật phẩm khác cũng tăng lên gấp đôi, rau củ chất đống như núi, gia vị cũng có hơn hai mươi loại. Nếu giờ mở bán sỉ rau củ, thì cung ứng cho hai nhà cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng vẫn còn quá ít, nếu nhiều người đến lấy hàng sỉ, không thể chia đều cho ai, cũng khó xử.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Suy đi tính lại, La Vân Khỉ đành dập tắt ý định ấy.

Sau đó, nàng lập tức rút ra một chiếc áo ngực, chạy vào phòng trong thay ngay. Mấy ngày nay toàn mặc yếm lụng thụng, vừa bất tiện lại không thoải mái. Nay cuối cùng cũng có nội y hiện đại, quả là dễ chịu vô cùng.

Đang lúc chỉnh y phục, bỗng nghe tiếng hô to của Lưu Thành Vũ vọng từ ngoài cửa vào:

“Đại tỷ ơi, Hàn đại ca đậu giải nguyên rồi đó!”

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Mà ở phía Vĩnh Định thành, Hàn Diệp lúc này đang nóng lòng trở về.Sáng sớm hôm ấy, bảng vàng đã niêm yết.Hắn đỗ đầu hương cống, được phong danh “Giải nguyên”, cố nén niềm vui trong lòng, vội vã quay về khách ***** thu dọn hành lý.Lưu Thành Vũ vốn muốn đến từ biệt Hoàng Oanh Oanh, nhưng cũng hiểu tâm trạng Hàn Diệp, hai người phi ngựa suốt đường, tới giữa trưa đã về đến trấn.Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đã tiễn Lục Phóng rời đi, trở lại cửa hàng mở quán, đang băn khoăn không biết ăn gì buổi trưa, thì hệ thống bỗng vang lên—【Độ hảo cảm nam chủ +10, nguyên liệu lẩu lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, sốt chấm Tứ Xuyên lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, gia vị lẩu cay lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột thì là lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, mè trắng lên kệ. 】【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột ớt lên kệ. 】Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một tiếng “đinh đông” vang lên, siêu thị của nàng... vậy mà lại thăng cấp thêm một lần nữa.“Ôi trời!”La Vân Khỉ kinh ngạc đến há hốc miệng.“Chẳng lẽ... phát điên rồi sao?”Chẳng lẽ Hàn Diệp đã trở về?[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, lại phát hiện bên ngoài vắng tanh không một bóng người.Nếu Hàn Diệp chưa về, cớ sao độ hảo cảm lại tăng lên nhiều đến thế?Chẳng lẽ bảng vàng đã niêm yết, hắn đã trúng tuyển?Vậy chẳng phải là đã trở thành cử nhân rồi sao?Ở thời đại của Thiên Long quốc, vốn không có chuyện đồng sinh hay tú tài như đời sau. Chỉ cần tự thấy mình học hành đủ đầy là đã có thể ghi danh dự thi hương thí, mà cuộc thi này chẳng phải chỉ thi ở quê nhà, mà là một kỳ thi do tỉnh chủ trì — nói cách khác, tương tự như kỳ thi cấp tỉnh, cho nên Hàn Diệp mới phải đến Vĩnh Định thành.Chỉ cần có tên trong bảng vàng hương thí, ắt được gọi là cử nhân, và khi đã là cử nhân thì đã có tư cách làm quan dự bị. Khác với đời sau, nơi có thể vừa đi làm vừa thi công chức, thì ở đây, một khi chọn làm quan dự bị rồi, sẽ mất đi tư cách dự thi hội thí và điện thí.La Vân Khỉ vốn chẳng trông cậy vào mấy đồng tiền công chức của Hàn Diệp, nay đã vào thu, sang xuân năm tới là có thể vào kinh ứng thí. Trong mấy tháng này, tất nhiên vẫn để hắn chuyên tâm đèn sách.Nghĩ đến tương lai, lòng nàng bỗng dâng trào hân hoan, lập tức mở ngay siêu thị ra, muốn xem sau khi lên hai sao thì có chi biến đổi.Không ngờ vừa mở ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.Không gian trong siêu thị vậy mà rộng hơn gấp đôi, kệ hàng cũng thêm không ít. Ngoài các loại rau quả, thịt cá trứng gạo, cùng vài loại thuốc trước đó, lại có thêm nội y và một quầy hóa mỹ phẩm!La Vân Khỉ đưa tay lấy một thỏi son môi ra, lại là nhãn hiệu Aima nào đó, còn có nước hoa, kem dưỡng, phấn mắt ánh ngọc trai, v.v...Những vật phẩm khác cũng tăng lên gấp đôi, rau củ chất đống như núi, gia vị cũng có hơn hai mươi loại. Nếu giờ mở bán sỉ rau củ, thì cung ứng cho hai nhà cũng chẳng thành vấn đề.Nhưng vẫn còn quá ít, nếu nhiều người đến lấy hàng sỉ, không thể chia đều cho ai, cũng khó xử.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Suy đi tính lại, La Vân Khỉ đành dập tắt ý định ấy.Sau đó, nàng lập tức rút ra một chiếc áo ngực, chạy vào phòng trong thay ngay. Mấy ngày nay toàn mặc yếm lụng thụng, vừa bất tiện lại không thoải mái. Nay cuối cùng cũng có nội y hiện đại, quả là dễ chịu vô cùng.Đang lúc chỉnh y phục, bỗng nghe tiếng hô to của Lưu Thành Vũ vọng từ ngoài cửa vào:“Đại tỷ ơi, Hàn đại ca đậu giải nguyên rồi đó!”

Chương 216