Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…

Chương 220

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ trong lòng thầm lấy làm lạ, thì ra Hàn Diệp còn có thân thích, nhưng vì sao trước giờ chưa từng nghe chàng nhắc tới?Thấy hai phu thê Tào gia còn đứng ngoài cửa, nàng vội mời vào trong.“Tào tẩu tử, mau dẫn đại ca vào trong nghỉ chân, ta đi bổ dưa hấu cho mọi người.”La Vân Khỉ đưa khách vào sân rồi lập tức ra sau vườn hái một quả dưa hấu to, thoăn thoắt vài nhát d.a.o đã bổ thành mấy miếng, đựng trong thau sắt mang ra sân.Người phụ nữ kia giờ đã nín khóc, kéo theo đứa bé đứng một bên nhìn La Vân Khỉ.“Vị này chắc là cháu dâu của ta rồi nhỉ? Hàn Diệp, sao con không giới thiệu cho nhị di nương một tiếng?”Hàn Diệp vội kéo tay La Vân Khỉ, hướng về phụ nhân kia khẽ cúi mình rồi nói:“Nương tử, đây là nhị muội của mẫu thân ta, gọi là nhị di nương. Còn đây là tiểu muội Tô Ly Nhi, không ngờ nó lớn thế này rồi.”La Vân Khỉ vội bước tới hành lễ chào hỏi, rồi chia dưa hấu mời mọi người cùng ăn.Trò chuyện một hồi mới hay, nhị di nương của Hàn Diệp tên là Vương Thúy Châu, nhà ở tận làng Ngọc Hưng cách đây mấy trăm dặm. Tháng trước gặp nạn hồng thủy, mùa màng thất bát, lúa thóc chìm trong nước, chưa kịp khô ráo lại gặp tai họa châu chấu, ruộng đồng bị phá sạch. Phu quân nàng định ra sông bắt cá về cải thiện bữa ăn cho mẫu tử nàng, chẳng ngờ trượt chân rơi xuống nước mà mất mạng. Mẫu tử nàng không còn kế sinh nhai, bất đắc dĩ mới tìm đến Hàn Diệp cầu thân.Tìm đến thôn mới hay Hàn Diệp đã dời nhà đi nơi khác, liền ghé hỏi thăm phu thê nhà Tào. Phu thê họ Tào vốn lương thiện, chẳng quản trời tối đường xa, dẫn mẫu tử nàng tới tận nơi.Hàn Diệp vội vàng thi lễ cảm tạ hai phu thê Tào gia đã đưa người tới. Tào tẩu tử luôn miệng nói không có gì, rồi quay sang hỏi La Vân Khỉ rằng giống dưa hấu kia nàng trồng thế nào.La Vân Khỉ biết Tào tẩu tử vốn không phải người xấu, chỉ là tham chút lợi nhỏ, bèn lưu lại ít hạt dưa, lại cẩn thận chỉ dạy cách gieo trồng. Tào tẩu tử cảm động không thôi, liên tục tạ ơn.Lúc ấy, Hàn Dung từ trong phòng bước ra, Hàn Diệp bèn kéo muội đệ ra giới thiệu với Vương Thúy Châu và Tô Ly Nhi. Hàn Dung ánh mắt tò mò nhìn hai người, đoạn hớn hở khoe:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Nhị di nương, người có biết không? Hôm nay đại ca thi đỗ cử nhân rồi đó!”Mọi người nghe vậy đều sững sờ, đồng loạt đứng dậy.Vương Thúy Châu càng thêm kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp mà nói:✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.“Diệp nhi, thực là thật không?”Hàn Diệp khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:“Chỉ là may mắn mà thôi.”Vương Thúy Châu lập tức ôm chặt lấy Hàn Diệp, nghẹn ngào nói:“Thật là ông trời có mắt! Con vậy mà cũng đậu công danh rồi… Đại tỷ nơi cửu tuyền nếu biết được, chắc cũng an lòng mà nhắm mắt rồi…”Phu thê Tào gia cũng lộ vẻ câu nệ. Ở cái thời này, cử nhân chính là bậc có thân phận, vào nha môn huyện cũng chẳng cần quỳ. Phu thê họ vốn chỉ là bạch đinh quê mùa, đột nhiên chẳng dám ngồi lâu, chúc vài câu mừng rồi vội cáo từ ra về.La Vân Khỉ tiễn rất xa mới quay vào trong viện. Thấy mẫu tử Vương thị mệt rã rời, nàng vội thu xếp chỗ ở. Chỗ Lý Hương trọ vẫn còn sạch sẽ, nàng lại về phòng chính lấy thêm một chiếc chăn, lo liệu xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi.Hàn Diệp tựa hồ tâm sự nặng nề, nói mấy câu với La Vân Khỉ rồi cũng về phòng nghỉ.La Vân Khỉ trở lại phòng chính, mãi vẫn chưa chợp mắt.Dù cổ nhân liên lạc bất tiện, nhưng đến hơn mười năm không tin tức, thật có phần kỳ lạ. Nghe Hàn Diệp kể, lần cuối cùng gặp vị nhị di nương ấy, hắn mới mười ba mười bốn tuổi. Vả lại, nàng cũng biết rõ song thân Hàn Diệp đều đã khuất núi, một đứa trẻ lớn chưa nên người còn phải chăm em dại, nàng ta làm cô cô sao chẳng hề đoái hoài?Hơn nữa, nàng ta đến nương nhờ, chẳng biết sẽ ở lại bao lâu đây? 

La Vân Khỉ trong lòng thầm lấy làm lạ, thì ra Hàn Diệp còn có thân thích, nhưng vì sao trước giờ chưa từng nghe chàng nhắc tới?

Thấy hai phu thê Tào gia còn đứng ngoài cửa, nàng vội mời vào trong.

“Tào tẩu tử, mau dẫn đại ca vào trong nghỉ chân, ta đi bổ dưa hấu cho mọi người.”

La Vân Khỉ đưa khách vào sân rồi lập tức ra sau vườn hái một quả dưa hấu to, thoăn thoắt vài nhát d.a.o đã bổ thành mấy miếng, đựng trong thau sắt mang ra sân.

Người phụ nữ kia giờ đã nín khóc, kéo theo đứa bé đứng một bên nhìn La Vân Khỉ.

“Vị này chắc là cháu dâu của ta rồi nhỉ? Hàn Diệp, sao con không giới thiệu cho nhị di nương một tiếng?”

Hàn Diệp vội kéo tay La Vân Khỉ, hướng về phụ nhân kia khẽ cúi mình rồi nói:

“Nương tử, đây là nhị muội của mẫu thân ta, gọi là nhị di nương. Còn đây là tiểu muội Tô Ly Nhi, không ngờ nó lớn thế này rồi.”

La Vân Khỉ vội bước tới hành lễ chào hỏi, rồi chia dưa hấu mời mọi người cùng ăn.

Trò chuyện một hồi mới hay, nhị di nương của Hàn Diệp tên là Vương Thúy Châu, nhà ở tận làng Ngọc Hưng cách đây mấy trăm dặm. Tháng trước gặp nạn hồng thủy, mùa màng thất bát, lúa thóc chìm trong nước, chưa kịp khô ráo lại gặp tai họa châu chấu, ruộng đồng bị phá sạch. Phu quân nàng định ra sông bắt cá về cải thiện bữa ăn cho mẫu tử nàng, chẳng ngờ trượt chân rơi xuống nước mà mất mạng. Mẫu tử nàng không còn kế sinh nhai, bất đắc dĩ mới tìm đến Hàn Diệp cầu thân.

Tìm đến thôn mới hay Hàn Diệp đã dời nhà đi nơi khác, liền ghé hỏi thăm phu thê nhà Tào. Phu thê họ Tào vốn lương thiện, chẳng quản trời tối đường xa, dẫn mẫu tử nàng tới tận nơi.

Hàn Diệp vội vàng thi lễ cảm tạ hai phu thê Tào gia đã đưa người tới. Tào tẩu tử luôn miệng nói không có gì, rồi quay sang hỏi La Vân Khỉ rằng giống dưa hấu kia nàng trồng thế nào.

La Vân Khỉ biết Tào tẩu tử vốn không phải người xấu, chỉ là tham chút lợi nhỏ, bèn lưu lại ít hạt dưa, lại cẩn thận chỉ dạy cách gieo trồng. Tào tẩu tử cảm động không thôi, liên tục tạ ơn.

Lúc ấy, Hàn Dung từ trong phòng bước ra, Hàn Diệp bèn kéo muội đệ ra giới thiệu với Vương Thúy Châu và Tô Ly Nhi. Hàn Dung ánh mắt tò mò nhìn hai người, đoạn hớn hở khoe:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhị di nương, người có biết không? Hôm nay đại ca thi đỗ cử nhân rồi đó!”

Mọi người nghe vậy đều sững sờ, đồng loạt đứng dậy.

Vương Thúy Châu càng thêm kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp mà nói:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Diệp nhi, thực là thật không?”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:

“Chỉ là may mắn mà thôi.”

Vương Thúy Châu lập tức ôm chặt lấy Hàn Diệp, nghẹn ngào nói:

“Thật là ông trời có mắt! Con vậy mà cũng đậu công danh rồi… Đại tỷ nơi cửu tuyền nếu biết được, chắc cũng an lòng mà nhắm mắt rồi…”

Phu thê Tào gia cũng lộ vẻ câu nệ. Ở cái thời này, cử nhân chính là bậc có thân phận, vào nha môn huyện cũng chẳng cần quỳ. Phu thê họ vốn chỉ là bạch đinh quê mùa, đột nhiên chẳng dám ngồi lâu, chúc vài câu mừng rồi vội cáo từ ra về.

La Vân Khỉ tiễn rất xa mới quay vào trong viện. Thấy mẫu tử Vương thị mệt rã rời, nàng vội thu xếp chỗ ở. Chỗ Lý Hương trọ vẫn còn sạch sẽ, nàng lại về phòng chính lấy thêm một chiếc chăn, lo liệu xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Hàn Diệp tựa hồ tâm sự nặng nề, nói mấy câu với La Vân Khỉ rồi cũng về phòng nghỉ.

La Vân Khỉ trở lại phòng chính, mãi vẫn chưa chợp mắt.

Dù cổ nhân liên lạc bất tiện, nhưng đến hơn mười năm không tin tức, thật có phần kỳ lạ. Nghe Hàn Diệp kể, lần cuối cùng gặp vị nhị di nương ấy, hắn mới mười ba mười bốn tuổi. Vả lại, nàng cũng biết rõ song thân Hàn Diệp đều đã khuất núi, một đứa trẻ lớn chưa nên người còn phải chăm em dại, nàng ta làm cô cô sao chẳng hề đoái hoài?

Hơn nữa, nàng ta đến nương nhờ, chẳng biết sẽ ở lại bao lâu đây?

 

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ trong lòng thầm lấy làm lạ, thì ra Hàn Diệp còn có thân thích, nhưng vì sao trước giờ chưa từng nghe chàng nhắc tới?Thấy hai phu thê Tào gia còn đứng ngoài cửa, nàng vội mời vào trong.“Tào tẩu tử, mau dẫn đại ca vào trong nghỉ chân, ta đi bổ dưa hấu cho mọi người.”La Vân Khỉ đưa khách vào sân rồi lập tức ra sau vườn hái một quả dưa hấu to, thoăn thoắt vài nhát d.a.o đã bổ thành mấy miếng, đựng trong thau sắt mang ra sân.Người phụ nữ kia giờ đã nín khóc, kéo theo đứa bé đứng một bên nhìn La Vân Khỉ.“Vị này chắc là cháu dâu của ta rồi nhỉ? Hàn Diệp, sao con không giới thiệu cho nhị di nương một tiếng?”Hàn Diệp vội kéo tay La Vân Khỉ, hướng về phụ nhân kia khẽ cúi mình rồi nói:“Nương tử, đây là nhị muội của mẫu thân ta, gọi là nhị di nương. Còn đây là tiểu muội Tô Ly Nhi, không ngờ nó lớn thế này rồi.”La Vân Khỉ vội bước tới hành lễ chào hỏi, rồi chia dưa hấu mời mọi người cùng ăn.Trò chuyện một hồi mới hay, nhị di nương của Hàn Diệp tên là Vương Thúy Châu, nhà ở tận làng Ngọc Hưng cách đây mấy trăm dặm. Tháng trước gặp nạn hồng thủy, mùa màng thất bát, lúa thóc chìm trong nước, chưa kịp khô ráo lại gặp tai họa châu chấu, ruộng đồng bị phá sạch. Phu quân nàng định ra sông bắt cá về cải thiện bữa ăn cho mẫu tử nàng, chẳng ngờ trượt chân rơi xuống nước mà mất mạng. Mẫu tử nàng không còn kế sinh nhai, bất đắc dĩ mới tìm đến Hàn Diệp cầu thân.Tìm đến thôn mới hay Hàn Diệp đã dời nhà đi nơi khác, liền ghé hỏi thăm phu thê nhà Tào. Phu thê họ Tào vốn lương thiện, chẳng quản trời tối đường xa, dẫn mẫu tử nàng tới tận nơi.Hàn Diệp vội vàng thi lễ cảm tạ hai phu thê Tào gia đã đưa người tới. Tào tẩu tử luôn miệng nói không có gì, rồi quay sang hỏi La Vân Khỉ rằng giống dưa hấu kia nàng trồng thế nào.La Vân Khỉ biết Tào tẩu tử vốn không phải người xấu, chỉ là tham chút lợi nhỏ, bèn lưu lại ít hạt dưa, lại cẩn thận chỉ dạy cách gieo trồng. Tào tẩu tử cảm động không thôi, liên tục tạ ơn.Lúc ấy, Hàn Dung từ trong phòng bước ra, Hàn Diệp bèn kéo muội đệ ra giới thiệu với Vương Thúy Châu và Tô Ly Nhi. Hàn Dung ánh mắt tò mò nhìn hai người, đoạn hớn hở khoe:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Nhị di nương, người có biết không? Hôm nay đại ca thi đỗ cử nhân rồi đó!”Mọi người nghe vậy đều sững sờ, đồng loạt đứng dậy.Vương Thúy Châu càng thêm kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp mà nói:✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.“Diệp nhi, thực là thật không?”Hàn Diệp khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:“Chỉ là may mắn mà thôi.”Vương Thúy Châu lập tức ôm chặt lấy Hàn Diệp, nghẹn ngào nói:“Thật là ông trời có mắt! Con vậy mà cũng đậu công danh rồi… Đại tỷ nơi cửu tuyền nếu biết được, chắc cũng an lòng mà nhắm mắt rồi…”Phu thê Tào gia cũng lộ vẻ câu nệ. Ở cái thời này, cử nhân chính là bậc có thân phận, vào nha môn huyện cũng chẳng cần quỳ. Phu thê họ vốn chỉ là bạch đinh quê mùa, đột nhiên chẳng dám ngồi lâu, chúc vài câu mừng rồi vội cáo từ ra về.La Vân Khỉ tiễn rất xa mới quay vào trong viện. Thấy mẫu tử Vương thị mệt rã rời, nàng vội thu xếp chỗ ở. Chỗ Lý Hương trọ vẫn còn sạch sẽ, nàng lại về phòng chính lấy thêm một chiếc chăn, lo liệu xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi.Hàn Diệp tựa hồ tâm sự nặng nề, nói mấy câu với La Vân Khỉ rồi cũng về phòng nghỉ.La Vân Khỉ trở lại phòng chính, mãi vẫn chưa chợp mắt.Dù cổ nhân liên lạc bất tiện, nhưng đến hơn mười năm không tin tức, thật có phần kỳ lạ. Nghe Hàn Diệp kể, lần cuối cùng gặp vị nhị di nương ấy, hắn mới mười ba mười bốn tuổi. Vả lại, nàng cũng biết rõ song thân Hàn Diệp đều đã khuất núi, một đứa trẻ lớn chưa nên người còn phải chăm em dại, nàng ta làm cô cô sao chẳng hề đoái hoài?Hơn nữa, nàng ta đến nương nhờ, chẳng biết sẽ ở lại bao lâu đây? 

Chương 220